Toàn Cầu Luân Hồi Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện


“Không ổn!” Trần Nghiệp thầm kêu một tiếng không ổn.
Lúc này, tuy rằng Sở Tương Ngọc đã không còn lực uy hiếp nữa, nhưng mối đe dọa mà tám người Thiên Tàn Bát Phế này cộng lại, còn lớn hơn cả Sở Tương Ngọc.

Huống chi hắn nhìn thấy rất rõ ràng, lúc này tám người này vẫn còn chưa dùng đến tuyệt kỹ của mình, con rắn vẫn còn đang giấu trên người, mà chỉ dựa vào chiêu thức võ công bình thường, đã đánh bại được Thượng Quan Hải Đường rồi.
“Ôi, trong tứ đại mật thám Thiên Địa Huyền Hoàng, thì Thượng Quan Hải Đường yếu thật…” Trần Nghiệp không nhịn được mà trong lòng thở dài một tiếng.
Lúc này, cục diện hoàn toàn do một mình hắn chống đỡ, nếu như chỉ dựa vào Quy Hải Nhất Đao và Thượng Quan Hải Đường, hai người này phỏng chừng đã sớm chết ngắc rồi!
Nhưng không có cách nào khác, Trần Nghiệp chỉ có thể nghĩ cách cứu viện hai người đó, hắn buông bàn tay đang hấp thụ Sở Tương Ngọc ra, cả người nhanh chóng xông về phía Thiên Tàn Bát Phế, mà Sở Tương Ngọc sau khi bị hắn buông lỏng tay, cả người mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất.
Trong đôi mắt hổ của hắn ta chảy ra dòng lệ nóng…
Cách đây không lâu, thân là đệ nhất hảo hán Xuyên Trung, nay lại lưu lạc đến bước đường này.

Hơn nữa, nội lực hùng hậu mà hắn ta khổ cực luyện ra suốt nhiều năm cho đến nay, hiện giờ toàn bộ đều bị Trần Nghiệp hưởng dụng.
Sau khi hấp thụ Sở Tương Ngọc, Trần Nghiệp cảm giác được mình vừa đạt đến nút thắt ở cảnh giới tiên thiên, đang trong quá trình lập tức tăng vọt lên.

Tu vi cảnh giới tiên thiên trong nháy mắt đã được củng cố, sau đó, với những thay đổi dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, cảnh giới trong cơ thể lại từ từ tăng lên…

“Chỉ có loại người như Sở Tương Ngọc, mới có thể hữu dụng đối với mình!” Trong lòng Trần Nghiệp lặng lẽ nghĩ.
Lúc này, hắn đã tới trước mặt Thiên Tàn Bát Phế!
Mà tám người này vừa rồi cũng nhìn thấy một màn Trần Nghiệp hút cạn nội lực của Sở Tương Ngọc, nên hiển nhiên cũng biết người này đáng sợ.
“Cẩn thận một chút, đừng lật thuyền trong mương!”
“Cùng sóng vai lên…”
Mấy người Thiên Tàn Bát Phế này, ngươi một câu ta một câu.
Đột nhiên bọn họ vén ống tay áo hoặc là chân của mình lên, rồi một con rắn kịch độc đột nhiên bay ra!
Tám người, tám con rắn, đột nhiên xông ra, dưới màn đêm giống như u linh quỷ dị, khiến người khó lòng phòng bị!
Thế nhưng Trần Nghiệp đã sớm biếtt được tuyệt kỹ của Thiên Tàn Bát Phế chính là những con rắn độc này, cho nên đã có sự chuẩn bị từ trước. 
Hắn tiếp tục thi triển Kim Cương Bất Hoại Thần Công, cả người hóa thành màu vàng, chỉ nhìn thấy một con rắn cạp nong và một con rắn lục mũi hếch cắn lên trên cổ tay và cánh tay của Trần Nghiệp, Thiên Tàn Bát Phế lập tức cười to đầy điên cuồng!
“Ha ha, tiểu tử, cho dù võ công của ngươi có cao đến câu cũng…”
Thế nhưng, bọn họ nói đến đây, trong nháy mắt đã im bặt, toàn bộ những lời còn lại đều kẹt cứng trong cổ họng, không thể nào nói ra được!
“Cái gì, tuyệt đối không thể như vậy!”
Thiên Tàn Bát Phế nhìn một màn trước mặt với vẻ khó tin như nhìn thấy quỷ, chỉ thấy vậy mà răng độc nhọn hoắt đó của hai con rắn lại gãy thành tiếng, mà trên cơ thể của Trần Nghiệp thậm chí còn chẳng lưu lại một dấu răng nào!
Lão đại và lão nhị trong Thiên Tàn Bát Phế gần trong gang tấc, nhìn thấy một màn này rất rõ ràng, hai người trực tiếp ngây người ra tại chỗ!

Nhân lúc hai người này ngây người, những người còn lại lập tức kêu to một tiếng: “Cẩn thận!
Chỉ nhìn thấy hai tay của Trần Nghiệp đồng thời vỗ về phía trước, đánh lên người lão đại và lão nhị của Thiên Tàn Bát Phế.

Hai người này kêu thảm một tiếng, bay ngược đi thật xa, ngã xuống đầu cuối trong con ngõ, trong lúc nhất thời không còn động tĩnh!
Nhìn thấy Trần Nghiệp ra trận đã hút cạn nội lực của Sở Tương Ngọc, lại trấn áp Thiên Tàn Bát Phế, Lưu Thiếu Thu vốn còn đang mừng rỡ như điên, trực tiếp quay người bỏ chạy mà không hề do dự.
Nói đùa, Sở Tương Ngọc chính là đệ nhất hảo hán Xuyên Trung, còn Thiên Tàn Bát Phế chính là một trong những cao thủ nổi tiếng nhất trong tà đạo võ lâm.

Mấy người này cộng lại mà còn không làm nên trò trống gì trước mặt người trẻ tuổi này, khiến trong lòng Lưu Thiếu Thư cảm thấy tuyệt vọng. 
Lúc này, sáu người còn lại đồng thời vung con rắn độc trên người mình về phía Trần Nghiệp.

Thế nhưng Trần Nghiệp dựa vào năng lực bảo vệ lợi hại của Kim Cương Bất Hoại Thần Công, trực tiếp chọn bất chất tất cả.
Sau đó hắn giơ tay bổ xuống, dùng tay làm đao, phun ra nội lực đáng sợ, trông giống như lưỡi dao giữa không trung, chém sáu con rắn độc thành hết khúc này đến khúc khác.
Thiên Tàn Bát Phế phát ra tiếng rống giận dữ lên trời!
Những con rắn độc này cùng sống chung với bọn họ, có tình cảm rất thắm thiết.


Càng huống chi, con rắn độc này là con át chủ bài lớn nhất của bọn họ, một khi mất đi con rắn độc, thực lực của bọn họ cũng sẽ suy giảm rất nhiều!
“Giết…”
Sáu người còn lại của Thiên Tàn Bát Phế trở nên điên cuồng, trực tiếp rút chủy thủ trên người ra xông về phía Trần Nghiệp.

Thế nhưng Thiên Tàn Bát Phế mất đi rắn độc, quả nhiên chỉ giống như con hổ mất răng nanh, không hề có bất cứ nguy hiểm gì!
Trần Nghiệp nhẹ nhàng vung vài chưởng, đã đánh bay toàn bộ tám người này.

Thiên Tàn Bát Phế chịu một chưởng của hắn, kinh mạch trong cơ thể mỗi người đều đứt hết, mệnh không kéo dài bao lâu!
Hiện giờ, Trần Nghiệp sau khi hấp thụ nội lực của Sở Tương Ngọc, nội lực của hắn đã đạt đến một mức độ vô cùng khoa trương.

Một chưởng bình thường của hắn đánh lên người một cao thủ nhất lưu, khiến bọn họ như bị một ngọn núi lớn đè xuống, kinh mạch hoàn toàn không có cách nào chịu đựng được!
Quy Hải Nhất Đao và Thượng Quan Hải Đường nhìn thấy một màn này, cũng lập tức thả lỏng.
Tối hôm nay nếu như không có Trần Nghiệp, vậy không chỉ không có cách nào mang được những tín vật này trở về thành công, mà thậm chí ngay cả tính mạng của mình cũng phải để lại nơi này…
Thượng Quan Hải Đường không nhịn được mà hung dữ chửi: “Tào tặc thật đúng là gian xảo, vậy mà lại có thể mời được những người có năng lực như Thiên Tàn Bát Phế và Sở Tương Ngọc đến!”
Trong giọng nói tràn đầy vẻ căm ghét Đông Hán Tào Chính Thuần!
Mà ở bên khác, Trần Nghiệp lại trực tiếp rơi xuống trước mặt quan nha Hồi Dương, Lưu Thiếu Thu.

“Thân là quan phụ mẫu của hoàng triều, vậy mà ngươi lại thà nương nhờ vào một tên hoạn tặc còn hơn, ngươi đúng là làm mất hết mặt mũi của hoàng triều!” Trần Nghiệp lạnh lùng nói.
Lưu Thiếu Thu trực tiếp quỳ xuống, nước mắt nước mũi chảy tèm nhèm, nói: “Đại hiệp tha cho ta, ta cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi, cầu xin ngươi tha cho một cái mạng chó của ta!”
Người này học hành gian hổ mười năm, vất vả lắm mới trở thành quan nha, hiện giờ lại vì mạng sống mà rơi vào bước đê hèn như vậy…
Trần Nghiệp cũng chướng mắt hắn ta, dự định dùng một chưởng kết liễu tính mạng của hắn ta!
Thế nhưng, Lưu Thiếu Thu lại ngẩng đầu lên, dường như nhớ ra chuyện gì đó, mà nói với vẻ mặt mừng rỡ như điên: “Đúng rồi đại hiệp, ta có một thứ chắc chắn ngươi sẽ cảm thấy hứng thú, nhưng hi vọng ngươi có thể tha cho ta một mạng!”
Trần Nghiệp lạnh lùng hỏi: “Là thứ gì?”
Hắn đã hạ quyết tâm, cho dù là bảo bối gì cũng phải giết tên cẩu quan này, thế nhưng Lưu Thiếu Thu lại nói: “Là một tấm sắt…”
“Cái gì? Tấm sắt!”
Trần Nghiệp lập tức cả kinh trong lòng, vội vàng lớn tiếng quát: “Mau chóng giao ra đây!”
Bị hắn dọa sợ như vậy, Lư Thiếu Thu lập tức gật đầu như gà mổ thóc, móc ra một tấm sắt từ trên người một cách cẩn thận.
Tấm sắt vào tay, Trần Nghiệp rót nội lực vào bên trong, trong không trung lập tức có ánh sáng màu đỏ rực thấp thoáng hiện ra, Trần Nghiệp lập tức biết đây quả nhiên chính là một tấm sắt như thế!
Đến đây mình đã có được ba tấm sắt rồi.
“Đại hiệp, hôm nay ta đã giao bảo bối cho ngươi rồi, có thể tha cho ta một mạng được không?”
Lưu Thiếu Thu hỏi với vẻ hơi mong đợi.
Thế nhưng hắn vừa mới dứt lời, một tia sáng vàng đã lóe lên, khiến đầu của cẩu quan vung lên thật cao trong màn đêm.
Trần Nghiệp lại bước đến đầu cuối của con ngõ, hút sạch toàn bộ nội lực của Thiên Tàn Bát Phế….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận