Toàn Cầu Luân Hồi Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện


Chương 771:Tuyệt học tự nghĩ ra: Vô Hình kiếm!
Hoan kiếm rất đáng sợ, đáng sợ vượt qua sức tưởng tượng.

Về một điểm này, thì Trần Nghiệp cũng biết rất rõ.
Ngay khi hắn đồng ý, mấy đại mật thám khác trong toàn bộ đại điện đều lộ ra vẻ ngạc nhiên!
Thành Thị Phi lại càng che miệng, nói: “Tuyệt đối đừng đánh nhau với tên này, Hoan kiếm thực sự quá biến thái!”
Rất dễ nhận thấy, từ trong lời nói của hắn ta có thể biết được, Thành Thị Phi đã từng lén đọ sức với Đoàn Thiên Nhai, thoạt nhìn chắc hẳn là hắn ta đã thua. 
Nhưng Trần Nghiệp cũng không chỉ sở hữu một môn Kim Cương Bất Hoại Thần Công, mà hắn còn đồng thời có cả Hấp Tinh Đại Pháp nữa.

Hơn nữa sau khi trải qua một chuyến đi này, hắn đã hấp thụ nội lực của rất nhiều cao thủ võ lâm, nội lực của hắn hiện tại vô cùng mênh mông, lấp đầy toàn bộ mỗi một kinh mạch trong người hắn.

Trần Nghiệp có tự tin, lần này sau khi trở về, hắn có thể một lần đột phá đến cảnh giới tiên thiên.
Trái lại là Đoàn Thiên Nhai, tuy rằng thực lực bản thân đã đạt đến cao thủ nhất lưu, nhưng chẳng qua cũng chỉ thuộc loại võ công bình thường trong đám cao thủ nhất lưu, thậm chí còn kém hơn Vô Ngân công tử.

Cho dù có sự hỗ trợ của Hoan kiếm, cũng tuyệt đối không có khả năng tạo thành uy hiếp chí mạng cho mình!
“Được, chỉ cần ngươi có phần dũng khí này, ta đã cảm thấy khâm phục ngươi rồi!” Đoàn Thiên Nhai nói một cách vô cùng kiêu ngạo.
Sau đó hai người đi vào trong một khu rừng ở bên ngoài Hộ Long sơn trang!
Gió thu nổi lên, lá rụng bay bay, một vẻ tiêu điều và xơ xác bao phủ mảnh đất trống trước mặt hai người… 

Đột nhiên Đoàn Thiên Nhai hành động.

Hắn ta chậm rãi rút kiếm trong tay mình ra, đâm một kiếm về phía trước, chỉ nhìn thấy tốc độ của hắn ta rất nhanh, hai chân không ngừng khua tới, trong nháy mắt đã tới đến trước mặt Trần Nghiệp.

Một kiếm này đâm thẳng vào hai mắt của hắn.
Thế nhưng Trần Nghiệp lại đứng im bất động, một tay đặt ở sau lưng, một tay khác duỗi hai ngón ra, nhẹ nhàng kẹp kiếm của Đoàn Thiên Nhai, sau đó búng ngón giữa!
“Keng” một tiếng, trường kiếm gãy thành tiếng, lần này Đoàn Thiên Nhai lập tức vô cùng khiếp sợ!
“Cái gì? Vậy mà có thể chỉ dựa vào nội lực đã đánh gãy kiếm của ta rồi sao?”
Phải biết rằng, kiếm của Đoàn Thiên Nhai không phải là sắt bình thường, mà là sắt tinh luyện trộn thêm thiên ngoại vân thiết để luyện chế thành.

Cho dù là Thiết Đảm Thần Hầu muốn dùng một ngón tay đánh gãy kiếm của hắn dễ dàng như Trần Nghiệp, cũng vô cùng khó khăn!
Nhưng phản ứng của Đoàn Thiên Nhai rất nhanh, hắn ta trực tiếp rút kiếm gãy về, xoay người bổ vào eo Trần Nghiệp.

Tốc độ của Trần Nghiệp cực nhanh, cơ thể hắn nhẹ nhàng cử động, giống như một ảo ảnh, lướt tới phía sau người Đoàn Thiên Nhai, sau đó vỗ một chưởng vào lưng hắn ta!
Vù…
Lần này, Đoàn Thiên Nhai không có đề phòng, bị Trần Nghiệp đánh bay ngược ra sau.
“Kiếm của ngươi quả thực cũng sắc bén, nhưng lại quá chậm!” Trần Nghiệp tùy tiện bình phẩm.
Đoàn Thiên Nhai ở phía xa chống thanh kiếm gãy, nghe được lời này, trong lòng lại có thôi thúc muốn trào máu họng.


Sau đó, khí thế cả người hắn ta liền thay đổi.

Khí tức trên người dần dần bắt đầu thu lại, không còn biến thành loại tài năng lộ rõ như trước nữa.
Mà toàn bộ lá rụng đang rơi lả tả bên cạnh hắn ta lại trở nên vô cùng yên tĩnh!
“Hoan kiếm sắp tới rồi sao?” Trần Nghiệp nhìn tình thế trước mắt với vẻ có hơi hào hứng.
Hắn cũng vô cùng cảm thấy hứng thú với môn võ công này, dù sao đây cũng không phải là võ học Trung Nguyên, mà là tuyệt học của đảo Anh Hoa.

Võ công của đảo Anh Hoa rốt cuộc có phong cách gì?
Chỉ nhìn thấy Đoàn Thiên Nhai lại vung kiếm về phía Trần Nghiệp, nhanh chóng phóng tới.

Chẳng qua lần này khi tới đến trước mặt, cả người hắn ta đột nhiên biến mất tăm mất dạng.
“Đây chính là Hoan kiếm sao?”
Trần Nghiệp nhìn khoảng không xung quanh, trực tiếp nhắm mắt lại, sau đó từ từ cảm nhận, đột nhiên trong hư không, có một chiếc lá bay theo một hướng, khác với những chiếc lá còn lại.

Mà hướng di chuyển của lá cây này đột nhiên giống như một đường kiếm khí, nhanh chóng bắn về phía cánh tay của Trần Nghiệp!
“Vù!”
Lá cây cực nhanh, kiếm khí cực kỳ đáng sợ!

Thế nhưng khóe miệng của Trần Nghiệp lại mang theo một nụ cười mỉm, duỗi ngón tay ra búng một cái.

Nội lực mạnh mẽ phun ra, trực tiếp đánh thủng lá cây này thành bụi phấn, kiếm khí cũng tan biến vô hình trong không trung.
Đùng đùng đùng!
Giống như một ngòi nổ, lần này, trong không trung có rất nhiều kiếm khí không nhìn thấy đột nhiên xuất hiện, đan xen thành một cái lưới to úp về phía Trần Nghiệp.
Lần này, hắn cũng trở nên vô cùng thận trọng, mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm một cách cẩn thận vào động tĩnh trong không trung, kiếm khí vẫn vô hình vô dạng như cũ, thế nhưng sát khí này lại rất chân thật!
Bóng dáng của Đoàn Thiên Nhai vẫn không thấy đâu như cũ, nhưng kiếm khí này lại ở dưới sự khống chế của hắn ta, nhanh chóng vọt tới trước mặt Trần Nghiệp.

Đối mặt với một cái lưới được tạo thành từ kiếm khí này, Trần Nghiệp lập tức thi triển Kim Cương Bất Hoại Thần Công, cả người biến thành một màu vàng.
Keng keng keng…
Kiếm khí đánh lên cơ thể của hắn, phát ra tiếng kim loại va chạm.
Thế nhưng khí thế của Hoan kiếm vẫn chưa dứt, giống như một chuỗi liên hoàn, một kiếm nối tiếp một kiếm, trùng trùng điệp điệp, liên tục không ngớt. 
Đoàn Thiên Nhai đang trốn ở trong tối, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ!
“Đây không phải là võ công của Thành Thị Phi hay sao?
Hắn nhận ra Kim Cương Bất Hoại Thần Công mà Trần Nghiệp đang sử dụng hiện tại giống y như đúc với của Thành Thị Phi.
Thế nhưng hắn ta còn chưa kịp ngạc nhiên, đã lại thấy Trần Nghiệp đột nhiên duỗi một bàn tay ra, chủ động nắm lấy một đường kiếm vô hình giữa không trung.
“Ha ha… muốn chết!”
Đoàn Thiên Nhai cười lạnh một tiếng, dường như đã nhìn thấy ngay sau đó Trần Nghiệp sẽ bị kiếm khí này đâm thủng cổ tay.

Nhưng chuyện khiến hắn ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ đã xảy ra… Chỉ nhìn thấy vậy mà kiếm khí này lại từ từ tan rã trong lòng bàn tay hắn.
“Cái gì, tuyệt đối không thể nào!”
Đoàn Thiên Nhai ở trong tối không nhịn được mà hiện ra bóng người, chậm rãi đáp xuống đất.

Lúc này, toàn bộ kiếm khí đều chậm rãi rơi xuống, mà giữa ngón tay của Trần Nghiệp lại có một đường kiếm khí to cỡ một con cá chạch, đang không ngừng bay nhảy.
Vút!
Trần Nghiệp đột nhiên búng hai ngón tay, kiếm khí này bắn vào giữa không trug.
Ầm!
Uy lực của kiếm khí cực lớn, trực tiếp đánh thủng một cái cây to cách đó hơn trăm mét. 
Hai mắt của Đoàn Thiên Nhai trợn tròn, giống như nhìn thấy quỷ!
“Vậy mà ngươi cũng biết Hoan kiếm sao?”
Không sai, một chiêu này chẳng phải chính là Hoan kiếm hay sao?
Chỉ từ một chiêu này của hắn, Đoàn Thiên Nhai đã có thể đoán ra được, đối phương đã nắm vững nội dung tinh hoa của Hoan kiếm.
Mà Trần Nghiệp thì lại đột nhiên hỏi: “Lung Trạch Nhất Lang không nói cho ngươi biết, cảnh giới cao nhất của Hoan kiếm là không dùng kiếm hay sao?”
Nghe thấy lời này của hắn, Đoàn Thiên Nhai hoàn toàn sững sờ!
“Ngươi nói cái gì?”
Trong đầu hắn ta trống rỗng, không ngừng vang vọng một câu nói này của Trần Nghiệp.
Hoan kiếm không dùng kiếm sao?
Sau đó, hắn ta cười khổ một tiếng, bản thân hắn ta am hiểu việc dùng kiếm, từ nhỏ đã luyện kiếm, luyện kiếm hơn mười năm, làm sao có thể vứt bỏ kiếm được?
“Hóa ra là như vậy, cái gọi là Hoan kiếm thực ra là một loại khí, vô hình vô dạng, vạn vật đều có thể là khí!” Trần Nghiệp đột nhiên hiểu ra, rồi giơ tay vung lên.
Mấy ngọn cỏ dại phía xa bay vào trong ngón tay của hắn, lại thấy hắn đột nhiên vung tay, những ngón cỏ dại này biến thành kiếm khí bay đến nơi nào cũng thuận lợi, lơ lửng khắp không trung.
Mà hơn mười cái cây to ở xung quanh, bị những ngọn cỏ này tới tấp đánh thủng, cành cây thô to cũng không ngừng rơi xuống.
“Một chiêu này và Hoan kiếm tuy khác đường cùng đích, nhưng cảnh giới của nó lại cao hơn Hoan kiếm, nên ta sẽ đặt tên cho nó là Vô Hình kiếm!”
Khóe miệng của Trần Nghiệp lộ ra một nụ cười hài lòng, đây có lẽ cũng là môn võ học đầu tiên hắn sáng tạo ra kể từ khi bước tới thế giới này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận