Toàn Cầu Luân Hồi Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện


Chương 741:Thiên Trúc Ma Âm đại trận
Thân là hoàng đế, hắn ta hiểu được một đạo lý rất sâu sắc, đó chính là thuật cân bằng!
Trong triều có hai con mãnh hổ lớn, lần lượt là Thiết Đảm Thần Hầu Chu Vô Thị và Tào Chính Thuần.

Hai người này từ trước đến nay tranh đấu đã lâu, ở trong toàn bộ hoàng triều, cũng đã không còn là bí mật công khai gì đó nữa.

Mà hoàng đế thân là chân mệnh thiên tử, hắn ta đương nhiên biết muốn bảo vệ sự thống trị của mình thì phải khiến giữa hai người duy trì một loại cân bằng vi diệu!
Một khi thế cân bằng này bị phá vỡ, bất cứ bên nào áp đảo bên còn lại, thì đối với hoàng quyền của hắn ta mà nó, đều là thứ cực kỳ bất lợi.

Cho nên hắn ta vốn muốn trừng phạt Tào Chính Thuần, nhưng lúc này, sau khi đột nhiên lại ý thức được một điểm này, lại khiến cả người hắn ta phát lạnh.
"Tào Chính Thuần, trẫm phạt ngươi úp mặt suy nghĩ ba ngày, từ từ kiểm điểm lại sai lầm của mình, ngươi có phục không?"
Nghe thấy hoàng đế lại chỉ trừng phạt hắn ta úp mặt vào tường có ba ngày, loại trừng phạt này khó tránh khỏi trông có hơi ấu trĩ thì phải?

Những người khác đều có hơi bất ngờ, mà Tào Chính Thuần thì lại hơi sững sờ một chút, sau đó lập tức phản ứng lại, vội vàng dập đầu: "Cảm ơn bệ hạ, lão nô cảm ơn ý chỉ của bệ hạ!"
Sau khi rời khỏi đại điện, sống lưng của Tào Chính Thuần lập tức dựng thẳng tắp, trên gương mặt cũng khôi phục lại vẻ nham hiểm và hung ác.

Lúc này, trưởng quan Thiết Trảo Phi Ưng đi tới: "Công công, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng rồi, người này tên là Trần Nghiệp, chính là mật thám Hộ Long mới lên chức ở Hộ Long sơn trang, nghe nói thân phận lai lịch không rõ, đã từng đánh bại Vô Ngân công tử ở Ngũ Độc sơn trang!
"Ồ, người này có võ công thật sự rất cao đấy, vậy mà lại có thể đánh bại được Vô Ngân công tử sao?" Tào Chính Thuần đè thấp cái giọng vịt đực của mình, trong đôi mắt hiện ra một tia sáng.
"Có thể đánh bại Vô Ngân công tử, cũng được tính là một siêu cao thủ nhất lưu đương thời, không ngờ được Chu Vô Thị này lại tăng thêm một đại tướng mạnh nữa rồi."
"Công công, có cần thuộc hạ phái người khiến hắn..." Nói xong, Thiết Trảo Phi Ưng làm ra một tư thế chặt đầu.
"Trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ!" Tào Chính Thuần duỗi một ngón tay ra, sau đó chuyển động tròng mắt một cách chậm rãi, suy nghĩ mưu kế.
"Bây giờ Chu Vô Thị binh mạnh tướng tài, hoàng thượng cũng sẽ nghĩ cách để khống chế hắn ta, chúng ta vừa vặn nhân cơ hội này lén phát triển thế lực, tìm cơ hội đâm một kích trí mạng, khiến Chu Vô Thị mãi mãi không có đất trở mình!"
"Công công anh minh!" Thiết Trảo Phi Ưng lập tức nịnh nọt.
Tào Chính Thuần nở nụ cười đầy khoa trương và đắc ý, sau đó dường như nhận ra được chuyện gì đó, lại dặn dò: "Đúng rồi, ngươi đã tung tin tức về Thiên Hương Đậu Lạc đó ra ngoài chưa?"
Thiết Trảo Phi Ưng lập tức cúi đầu đáp: "Công công, thuộc hạ đã hoàn toàn lan truyền tin ra ngoài rồi, tin rằng không bao lâu nữa, Thiết Đẩm Thần Hầu sẽ nhận được tin tức, sau đó phái người tới đó tìm kiếm."
"Tốt, chỉ cần đợi mật thám của Hộ Long sơn trang tới đó, còn chúng ta cứ bày thiên la địa võng, một lưới túm hết bọn họ, ha ha ha."

Sau khi trở về Hộ Long sơn trang, Chu Vô Thị đích thân gặp Trần Nghiệp, khen ngợi hắn một cách vô cùng hào phóng trước mặt các đại mật thám khác: "Trần Nghiệp, ngươi làm không tệ, nếu như đêm nay không có ngươi, thì hoàng thượng đã gặp nguy hiểm rồi!"
Trần Nghiệp đáp: "Đây vốn là trách nhiệm của mật thám Hộ Long, không tính là công lao gì cả."
"Bản thân có công mà lại không kiêu ngạo, quả không hổ là mật thám Hộ Long mà ta đích thân nhìn trúng!"
Nghe thấy Thần Hầu nói như vậy, số một chữ Thiên, Đoàn Thiên Nhai hiển nhiên có hơi không phục: "Nghĩa phụ, hắn tuổi tác còn trẻ, kinh nghiệm vẫn còn thiếu, đêm nay đã gặp chuyện cực kỳ nguy hiểm rồi, cho nên chuyện của công chúa Lệ Tú tiếp sau đây cứ để ta đi làm cho?"
Trần Nghiệp không ngờ Đoàn Thiên Nhai này lại tranh giành công lao đến như vậy.

Tình hình trước mắt đã vô cùng rõ ràng rồi, công chúa Lệ Tú chắc chắn có điều kỳ quái, cho nên giám sát cô ta, rất dễ dàng có thể thu được công lao lớn.
"Được, Thiên Nhai, ngươi tự mình đi một chuyến đi!" Thiết Đảm Thần Hầu gật đầu.
Thế nhưng trong đêm hôm ấy, Đoàn Thiên Nhai lại gặp phải phiền phức cực lớn!
Hắn ta đang canh chừng ở bên ngoài phủ quốc khách, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn vô cùng êm tai.

Tiếng đàn này vô cùng kỳ quái, lúc mới đầu còn khá bình thường, nhưng gảy một hồi lại có hơi không thích hợp.


Mỗi một nốt nhạc đều vô cùng hấp dẫn và đáng sợ, chui thẳng vào bên trong lỗ tai của người ta, khiến tâm thần người hỗn loạn.
"Không đúng, đây là thứ gì?" Khi Đoàn Thiên Nhai nhận ra được có điều không đúng thì đã muộn.

Hắn ta trực tiếp rút trường kiếm ra xông về phía trước!
"Cút ra!"
Đoàn Thiên Nhai vung trường kiếm trong tay một cách điên cuồng, chém những đường ảo ảnh kia thành bụi phấn.

Nhưng lúc này đột nhiên có một nhóm thị nữ khua chiêng gõ trống xuất hiện ngay trước mắt, bọn họ dùng hết sức lực, gõ chiêng trống trong tay một cách điên cuồng, phát ra những âm thanh biến ảo vô cùng dữ dội!
"Lẽ nào đây là Ma Âm đại trận tới từ Thiên Trúc Tây Vực sao?" Trong miệng Đoàn Thiên Nhai lầm bầm tự nói.
Đột nhiên, một bóng người giống như cái bóng xuất hiện phía sau hắn ta, hai tay vỗ thật mạnh bả vai của hắn ta.
"Số một chữ Thiên quả nhiên có ý chí rất tuyệt vời, vậy mà lại có thể kiên trì được đến bây giờ mà không ngã xuống!"
Nghe được giọng nói này, sắc mặt của Đoàn Thiên Nhai lập tức thay đổi, vừa định thi triển Hoan kiếm, thì chủ nhân của hai cánh tay đột nhiên dùng sức vỗ một cái, nội lực điên cuồng lập tức xông vào trong cơ thể của hắn ta, chặn kín toàn bộ huyệt đạo của hắn ta lại.
Phụt! Đoàn Thiên Nhai phun máu dữ dội, sau đó ngã quỵ xuống đất rồi hôn mê.
"Công chúa, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?" Một đám thị nữ vây tới, ném hết chiêng trống trong tay đi, trong tay của mỗi một người đều xuất hiện một thanh chủy thủ sáng lấp lánh.
"Trước tiên cứ trói Đoàn Thiên Nhai lại, giấu ở trong phủ quốc khách đi, sau đó ta sẽ lại nghĩ cách vu oan giá họa cho hắn ta! Tiếp cận hoàng đế!"

"Rõ, thưa công chúa!" Một đám thị nữ vội vàng trói Đoàn Thiên Nhai lại thật kỹ, sau đó cố tình tạo ra hiện trường giả hắn ta định xâm phạm công chúa.
Đôi mắt của công chúa Lệ Tú nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hoàng cung dưới màn đêm, lầm bầm bảo: "Cẩu hoàng đế, ngươi sống không được bao lâu nữa đâu, cứ đợi đấy! Bản công chúa muốn dùng Thiên Mị Ngưng Âm đại trận, hút sạch toàn bộ long nguyên của ngươi!"
Một ngày này, toàn bộ hoàng thành đều bùng phát một tin tức chấn động trời, vậy mà mật thám số một chữ Thiên, Đoàn Thiên Nhai, lại có ý đồ tiến vào phủ quốc khách, vô lễ với công chúa Lệ Tú của nước Xuất Vân.

Sau đó bị thị vệ của nước Xuất Vân bắt lại, đưa vào trong hoàng cung hỏi tội.
Tin tức này vừa xuất hiện, khiến toàn bộ người trong Hộ Long sơn trang lập tức đứng ngồi không yên!
"Nghĩa phụ, Thiên Nhai nhất định không có khả năng là người như vậy, chắc chắn là công chúa Lệ Tú đã vu tội hãm hại." Quy Hải Nhất Đao và Thượng Quan Hải Đường đồng thời vội vàng nói.
Thiết Đảm Thần Hầu gật đầu, nói với vẻ có hơi lo lắng: "Ta đương nhiên biết hắn bị vu tội, nhưng cục diện bây giờ chính là hoàng thượng sẽ không tin lời chúng ta."
"Ô Hoàn đã bị bắt lại, tại sao hoàng thượng lại không tin công chúa Lệ Tú cũng có mưu mô chứ?" Trần Nghiệp ở bên cạnh nghi ngờ hỏi.
Thiết Đảm Thần Hầu thở dài một hơi, cười khổ đáp: "Công chúa Lệ Tú lớn lên quốc sắc thiên hương, hoàng thượng vừa thấy cô ta thì ngay cả lòng nghi ngờ gì đó cũng chẳng có, chúng ta làm thần tử cũng không có cách nào khuyên giải được."
Trần Nghiệp gật đầu, sau đó trả lời: "Nếu đã như vậy, vậy cứ để ta tới bảo vệ hoàng thượng, đợi công chúa Lệ Tú chủ động để lộ sơ hở đi!"
Thấy Trần Nghiệp bằng lòng chủ động ôm đồm nhiệm vụ nguy hiểm này, Thiết Đảm Thần Hầu lại càng gật đầu, nói với vẻ vô cùng khen ngợi: "Mọi chuyện đều phải cẩn thận, một khi thành công, ta sẽ ghi nhận công lao lớn này của ngươi!"
"Cảm ơn Thần Hầu!" Trần Nghiệp nhận lệnh, rồi xoay người rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận