Toàn Cầu Luân Hồi Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện


Chương 740:Thánh giá! Chất vấn Tào Chính Thuần
Trần Nghiệp sử dụng Hấp Tinh Đại Pháp, Ô Hoàn lập tức cảm giác được có hơi không thích hợp... 
Hắn ta cảm thấy nội lực trong cơ thể của mình không còn chịu sự kiểm soát của mình nữa, toàn bộ nội lực trong kinh mạch giống như toàn bộ nước trong sông đều quy về biển cả.

Hơn nữa, nguồn sức mạnh này thực sự quá khổng lồ, hắn ta muốn giãy giụa và phản kháng, ý đồ khống chế hướng chảy nội lực của mình, nhưng lại phát hiện ra mình chỉ đang uổng công vô ích mà thôi! 
Cho dù hắn ta có dùng sức thế nào, thì vẫn có cảm giác như thể nguồn nội lực đó không hề nghe theo sự chỉ huy của mình một chút nào.

Loại cảm giác này thực sự quá đáng sợ, cảm giác suy yếu thấp thoáng truyền tới khắp cả người hắn ta từ trên xuống dưới, khiến Ô Hoàn có hơi đứng không vững. 
"Tiểu tử, ngươi dừng tay lại ngay." 
Ô Hoàn thấp giọng quát, hắn ta biết nội lực của mình đang nhanh chóng trôi tuột đi mất.

Lúc này trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
"Nghe nói trong võ lâm Trung Nguyên các ngươi vào hơn mười năm trước, có tám đại chưởng môn bị người hút sạch nội lực ở bên Thái Hồ, lẽ nào chính là loại võ công tà ác này sao?" 
Lúc này, trong lòng Ô Hoàn vô cùng khiếp sợ, không ngờ vậy mà mình lại được chứng kiến môn thần công tà ác này.

Hơn nữa cả Ô Hoàn và Trần Nghiệp đều biết rõ, một khi môn võ công này truyền ra ngoài, người sử dụng môn võ công này chắc chắn sẽ bị ngàn người chỉ trích! Bởi vì loại võ công hấp thụ nội lực của người khác làm của mình này, bản thân nó đã bị toàn bộ võ lâm chống đối.

Nội lực mà mỗi một người vất vả tu luyện ra trong nháy mắt đã trở thành vật sở hữu của người khác, đây chẳng phải là võ võ công tà ác nhất thì là gì? 
Hơn nữa, cái khác không nói, chỉ riêng truyền nhân của tám đại môn phái sẽ là người đầu tiên không bỏ qua chuyện này. 
"Tiểu tử, không ngờ ngươi thân là mật thám của Hộ Long sơn trang, mà lại tu luyện loại tà công này sao?" 
Ô Hoàn cười lạnh, đang định há mồm lớn tiếng tiết lộ bí mật này ra ngoài, nhưng sắc mặt của Trần Nghiệp lại thay đổi, trong mắt lóe lên một tia sát khí! Không sai, hắn bắt đầu gia tăng lực đạo, sức mạnh như vũ bão phun ra từ trong lòng bàn tay, hấp thụ nội lực của Ô Hoàn một cách điên cuồng.

Lúc này, cả người Ô Hoàn đều run rẩy, gương mặt co quắp, cảm giác mình hoàn toàn không thể thốt lên lời. 
"Đừng!" 
Ô Hoàn phun ra hai chữ này một cách khó khăn, sau đó tiếp tục rơi vào trong trạng thái mê mang.

Cả người hắn ta không ngừng run rẩy, biên độ run rẩy còn càng lúc càng lớn! Đến cuối cùng cơ thể đã không còn chịu sự khống chế, biến thành một con rối dây. 
Mà Trần Nghiệp sau khi hấp thụ xong nội lực của Ô Hoàn, cảm giác sức mạnh ấm áp trong cơ thể càng lúc càng lớn, kinh mạch cũng đang chậm rãi mở rộng.

Cảnh giới của hắn cũng đang nhanh chóng tăng lên! 
"Hấp thụ nội lực của người khác hóa làm của mình, loại cảm giác này thực sự quá sảng khoái."
Hiện tại, hắn xem như đã hiểu được tại sao lúc trước, sau khi Thiết Đảm Thần Hầu lại luyện Hấp Tinh Đại Pháp, đã hút chết toàn bộ tám đại chưởng môn bên bờ Thái Hà.

Lý do không là gì khác, chỉ bởi vì nội lực mà những người khác khổ cực tu luyện cả đời đột nhiên chui vào trong cơ thể mình, biến thành cho mình sử dụng.


Loại cảm giác không làm mà hưởng này, quả thực khiến người cảm thấy mê say. 
Sau hơn mười lần hít thở, Ô Hoàn đột nhiên khuỵu xuống, cơ thể mềm nhũn ngồi phịch trên mái hiên, sau đó lăn xuống dưới. 
Phịch! 
Ô Hoàn rớt xuống mặt đất, cả người từ trên xuống dưới ngã gãy hơn mười khúc xương.

Vốn dĩ loại cường giả siêu cấp này có chân khí hộ thể, cho dù rơi khỏi mái nhà cũng sẽ không bị thương.

Nhưng lúc này, Ô Hoàn đã bị hút sạch, biến thành một người bình thường, sau khi ngã xuống chỉ còn lại nửa hơi thở! 
"Bắt thích khách lại cho ta!" 
Tào Chính Thuần lập tức vung tay một cái, người của đội tiễn hắc y và người của Đông Hán vội vàng tiến lên bắt Ô Hoàn lại.

Lúc này, mặt nạ da người trên mặt hắn ta bị xé xuống, mới nhìn rõ ràng bộ dáng của Ô Hoàn. 
"Vậy mà lại là sứ giả của nước Xuất Vân sao?" 
Tào Chính Thuần ngạc nhiên.


Hắn ta hoàn toàn không ngờ được, tối nay người của nước Xuất Vân lại còn dám tới hoàng cung hành thích bệ hạ? 
"Chuyện này có kỳ quái, tại sao sứ giả của nước Xuất Vân lại dám tới đây ám sát?"
Ở trước mặt hoàng đế, Tào Chính Thuần nói với vẻ mặt có hơi ngạc nhiên.

Mà lúc này, ba người Quy Hải Nhất Đao, Thượng Quan Hải Đường và Trần Nghiệp ở bên cạnh đều đang ở nơi này đợi Thiết Đảm Thần Hầu tới. 
Quả nhiên, Thiết Đảm Thần Hầu Chu Vô Thị đã tới.

Hắn ta vừa mới đến đã nói với hoàng đế: "Bệ hạ, thần hộ giá bất lực, xin người giáng tội!" 
Hoàng đế phất tay, nở nụ cười ôn hòa: "Hoàng thúc, lời này ở đâu ra vậy, sứ giả của nước Xuất Vân quá mức gian xảo, hơn nữa chẳng ai ngờ được bọn họ sẽ làm ra chuyện như vậy.

Chuyện này không thể trách bất cứ ai được." 
Sau đó sắc mặt của hoàng đế trở nên u ám, lập tức ra lệnh: "Lập tức bao vây phủ quốc khách cho ta, bắt công chúa Lệ Tú lại." 
Lúc này, hoàng đế nổi giận, nên cũng không để tâm nhiều cho lắm! Tuy rằng công chúa Lệ Tú chính là công chúa của nước Xuất Vân, nhưng sứ giả của nước Xuất Vân lại dám ngang nhiên ám sát hoàng thượng, vậy hắn ta còn cần để ý đến mặt mũi của nước Xuất Vân nữa hay sao? 
Rõ ràng là không cần! 
Nước Xuất Vân chẳng qua cũng chỉ là một tiểu quốc biên thùy mà thôi, mỗi năm đều phải tiến cống hoàng triều.

Hoàng thượng muốn tiêu diệt nước Xuất Vân, cũng chỉ cần hơi tốn chút sức lực là xong. 
Tròng mắt của Tào Chính Thuần ở bên cạnh không ngừng chuyển động, rất rõ ràng trong lòng đang nghĩ đến chuyện xấu xa gì đó... 
Nhưng lúc này không ai ngờ được, Trần Nghiệp lại chủ động đứng ra: "Hoàng thượng, thần có lời muốn nói!"

"Ồ, trẫm nhớ hình như ngươi là mật thám Hộ Long mới lên chức đúng không, có lời gì cứ nói thẳng đi!" Hoàng đế nói. 
Trần Nghiệp gật đầu, sau đó đáp lời: "Thần chỉ có hơi nghi ngờ, dù thân thủ của Ô Hoàn này có cao cường đến thế nào, nhưng hoàng cung lại nằm trong phạm vi bảo vệ của Đông Hán, hơn nữa, với võ công tuyệt thế của Tào công công, làm sao có thể để Ô Hoàn đến gần bệ hạ như vậy được, hơn nữa còn không hề phát hiện ra một chút nào?" 
Câu hỏi này xuất hiện khiến tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Sắc mặt của Tào Chính Thuần lập tức trắng bệch, Trần Nghiệp thân là một hậu bối mới, vậy mà lại dám nhằm vào mình ngay trước mặt hoàng đế như vậy.

Lời này nói ra, chẳng phải tương đương với việc nói rõ mình không làm tròn trách nhiệm hay sao? 
Thấy Trần Nghiệp nói như vậy, trong mắt của Thiết Đảm Thần Hầu Chu Vô Thị lóe lên một tia sáng vô cùng phấn khích.

Nhưng thân phận của hắn ta không tầm thường, ở loại thời điểm này chỉ có thể duy trì sự im lặng. 
Quy Hải Nhất Đao ở bên cạnh cũng lập tức nói: "Hoàng thượng, thần cũng có nghi ngờ này, tại sao Đông Hán lại không hề có chút phản ứng nào đối với hành động xâm nhập của thích khách?" 
Trần Nghiệp tiếp lời, lại nói: "Hoàng thượng, nếu như hôm nay không có thần vừa vặn phát hiện ra Ô Hoàn xâm nhập, vạy với một cao thủ mạnh mẽ như hắn ta, chẳng phải sẽ tạo thành sự uy hiếp đối với người rồi hay sao?" Trần Nghiệp nói xong lời này, tương đương với việc hoàn toàn cắt đứt sự mềm yếu trong lòng hoàng  thượng.
Có thế nào đi chăng nữa, thì tính mạng của hắn ta cũng được đặt ở vị trí đầu tiên! Thích khách Ô Hoàn đêm nay đó có thân thủ lợi hại như vậy, nếu như thật sự để hắn ta được vào trong cung, vậy chẳng phải trẫm sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng hay sao? 
Nghĩ đến đây, sắc mặt của hoàng thượng lập tức u ám đến mức có thể nhỏ thành nước.

Hắn ta lạnh lùng quát: "Tào Chính Thuần!" 
Tào Chính Thuần nghe thấy hoàng đế phát uy, sợ đến mức cả người run rẩy, vội vàng quỳ xuống mặt đất: "Hoàng thượng thứ tội, hoàng thượng thứ tội, tối nay quả thực là do lão nô sơ suất!" 
Hoàng đế vốn dĩ cũng muốn trừng phạt Tào Chính Thuần thật mạnh, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy Thiết Đảm Thần Hầu ở bên cạnh, trong lòng lập tức nổi lên suy nghĩ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận