Hai mươi mấy chưa đến ba mươi tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất của đời người.
Nàng mặc một bộ long bào màu đen, cho dù có một khuôn mặt tuyệt đẹp, cũng không có ai dám ngẩng đầu lên.
Toàn thân nàng tỏa ra khí chất tôn quý mà uy nghiêm, triều đình không có ai dám ngăn cản nàng.
Bởi vì hành động của nàng, khiến cho trên triều đình có một nhóm fan não tàn, người nào dám nói một chữ không hợp lí, đám fan não tàn này sẽ ngay lập tức nhảy ra phun cho đối phương một mặt nước bọt.
Nhất là các võ tướng đã đi theo nàng vào sinh ra tử, chỉ một tiếng rống, đã khiến cho các quan văn mảnh mai muốn tìm phiền toái kia toàn thân run rẩy.
Nhớ có một quan văn nào đó đưa ra ý kiến, nữ tử làm Hoàng đế vốn không phải là điều phải, hi vọng Thiên Nhạn có thể nhường lại Hoàng vị cho Hạ Thanh Sơn ngồi.
Không cần phải nghĩ, vị quan văn này tất nhiên là người của Hạ Thanh Sơn.
Giày vò đã hơn một năm, Hạ Thanh Sơn cũng không giày vò ra được thành tựu gì, một lần nữa đem lực chú ý chuyển về Hoàng vị ở đây, bắt đầu ra tay.
Quan văn vừa mở miệng đã bị một đám quan võ phun máu chó đầy đầu, dáng người của quan võ cao to, giọng nói sang sảng, mỗi người một câu, câu nào cũng đâm tim, đem hai cái lỗ tai của vị quan văn kia làm cho rung động đến ong ong, giống như không nghe được gì nữa, không dám tiếp tục nhiều lời dù chỉ một câu.
Sau khi hạ triều, đám võ tướng này lại đi diễu hai vòng trước mặt vị quan văn kia, tay không bổ gạch trước mặt hắn, đi theo hắn về nhà, một cước đạp hỏng phiến đá đối phương đặt trước nhà.
Nghe nói sau đó vị quan văn kia xin nghỉ phép mấy ngày, giống như bị bệnh, bệnh cũng không nhẹ.
Thiên Nhạn suy đoán, hơn phân nữa là hắn bị hù tới.
” Ha ha, đúng là biện pháp của Quốc sư đại nhân tốt.
Bây giờ tiểu tử kia cứ nhìn thấy bản tướng quân là đi đường vòng.
Nếu bản tướng quân mà đi qua hù hắn một cái, sợ là hắn sẽ tè ra quần trước mặt mọi người.
“
” Còn không phải sao! Một cước của Trần tướng quân đạp cái phiến đá trước cửa nhà hắn chia năm xẻ bảy, hắn có thể không hoảng hốt sao? Đã lâu như vậy, võ công của Trần tướng quân không lùi bước chút nào.
“
” Lý tướng quân quá khiêm tốn rồi.
Ngươi tay không bổ hai mươi cục gạch trước mặt tên tiểu tử kia, còn nói đùa, hắn mà lại dám nói lung tung liền bổ đầu hắn, lúc ấy dọa hắn sợ đến nỗi cứng miệng.
Ha ha ha…………Thật là cái đồ nhát gan.
“
” Chúng ta đừng có khoe khoang nữa, đây đều là công lao của Quốc sư đại nhân.
Nếu không có sự hỗ trợ của Quốc sư đại nhân, mấy cái lão thô thiển như chúng ta, chưa chắc có thể dọa được mấy cái tên bụng đầy cong cong thẳng thẳng kia.
“
” Đúng đúng đúng, nếu như không phải Quốc sư đại nhân đã dặn trước, ta khẳng định sẽ đánh tên tiểu tử kia một trận.
Cũng may Quốc sư đại nhân đã giải thích, nếu lúc đó đánh hắn một trận, Ninh Sơn Vương tuyệt đối sẽ làm loạn, đến lúc đó bệ hạ không thể không trừng phạt chúng ta, rõ ràng là li gián mối quan hệ giữa quân thần.
Kế sách này thật đúng là độc ác.
“
” Hắc hắc……Hiện tại có Quốc sư đại nhân hỗ trợ, chúng ta không bị mắc mưu, nhìn bọn họ vội vàng tìm đường chết là được.
“
Tuân Tử Hoài ngồi trên ghế uống trà, nhìn đám người phía dưới đang thảo luận sôi nổi, cũng không có ý muốn ngăn cản.
Trong lòng Hạ Thanh Sơn đang nghĩ cái gì, hắn quá rõ ràng.
Chút chuyện nhỏ này, bệ hạ có thể tự giải quyết tốt đẹp.
Nhưng để hắn gặp được, há có thể không nhúng tay vào?
Mỗi ngày bệ hạ đều bận rộn làm rất nhiều chuyện, những chuyện nhỏ nhặt thế này cứ để hắn làm là được.
” Quốc sư đại nhân, tên Ninh Sơn Vương kia sợ là sẽ không cam lòng.
” Lý tướng quân bước lên phía trước: ” Còn nhờ Quốc sư đại nhân chỉ bảo một chút, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? “
” Ninh Sơn Vương một mực không chịu nhận phong hào Hoàng phu, rõ ràng là không an phận ở dưới bệ hạ, vọng tưởng cái vị trí kia a.
“
Tuân Tử Hoài cười thầm, nhận phong hào Hoàng phu?
Tên đó cũng xứng?
Bệ hạ căn bản không có ý tứ kia.
Ha ha, vị trí Hoàng phu không phải Hạ Thanh Sơn muốn ngồi là ngồi.
” Nguyên bản ta còn tưởng Ninh Sơn Vương là người tốt, nếu không phải Quốc sư đại nhân chỉ cho chúng ta bộ mặt thật của hắn, thật đúng là sẽ bị hắn lừa gạt.
May mắn được Quốc sư chỉ điểm, chúng ta mới có thể hiểu gia hỏa này dối trá đến mức nào.
“
” Thiên hạ là do bệ hạ vất vả đánh xuống, Hạ Thanh Sơn hắn bất quá chỉ động mồm động mép, liền muốn làm Hoàng đế, nằm mơ.
“.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...