Thiên Nhạn là lần đầu tiên sinh hài tử, cơ thể của nàng chưa thích ứng được với sự tàn phá mệt nhọc, sự đau đớn trong bụng khiến nàng hận không thể ngất đi.
Đại chiến liên tục ba ngày ba đêm, nàng cũng không hiểu làm sao nguyên chủ có thể chịu được.
"Hỏi ra thân phận, trục xuất về quê quán.
Người không có nhà để về, theo trình tự mà dàn xếp.
"
Thiên Nhạn quét mắt sang đống người đang run lẩy bẩy trong góc, có cả nam lẫn nữ.
Đây chính là chiến tranh, rất tàn khốc.
Cảnh tượng như vậy, nàng đã thấy rất nhiều, trong lòng không hề có chút đồng tình nào.
” Tướng quân, sắc mặt của người không tốt lắm, cần phải nghỉ ngơi.
” Theo ánh đèn, người bên cạnh thấy sắc mặt của nàng trắng bệch, bước đi không còn lưu loát như trước, nhớ tới nàng mới vừa sinh con mấy ngày trước, lập tức khô khốc nói: ” Đại chiến đã thắng lợi, tướng quân trở về nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại chúng ta sẽ xử lí.
“
” Ân.
“
Thiên Nhạn vừa quay người muốn đi ra khỏi doanh trướng, thanh âm xiềng xích cọ trên mặt đất vang lên, tiếp đó nàng có cảm giác góc áo bị người ta giữ chặt.
Nàng vô ý muốn đá đối phương bay ra ngoài, không ngờ hắn lại có thể tránh được, lúc này mới tò mò quay sang.
” Tỷ tỷ không cần hung như vậy, ta không phải là người xấu.
“
” Thân thể ta ốm yếu, sẽ bị đá hỏng mất.
“
Thiên Nhạn: ” …………… “
Thiếu niên trước mặt một thân bạch y, đáng tiếc lại có chút bẩn.
Khuôn mặt của hắn cũng coi như sạch sẽ, đôi mắt trong suốt, giống như có ánh sáng lóe lên.
Thiên Nhạn cúi đầu, phát hiện ra tay hắn đang nắm lấy góc áo nàng có chút bẩn.
Toàn thân bẩn thỉu, nhưng có thể nhìn ra hắn là một người ưa sạch sẽ.
” Bọn họ cứ một mực khóa ta lại, ta không có cách nào tắm rửa, nên có chút bẩn.
” Thiếu niên giải thích, biểu hiện vô tội: ” Tỷ tỷ mở khóa cho ta, lại đem cho ta thêm chút nước, một hồi là sẽ sạch sẽ.
Trên thân tỷ tỷ cũng bẩn, cần tắm một chút.
“
Câu cuối cùng kia ý tứ rất rõ ràng, mọi người đều bẩn, ai cũng đừng ghét bỏ người nào.
” Đừng có thất thần, thân thể ngươi bị hao tổn nghiêm trọng, cần phải lập tức nằm trên giường nghỉ ngơi.
” Thiếu niên thấy Thiên Nhạn không có phản ứng, tiếp tục nói: ” Nếu không, mấy năm sau thân thể của ngươi sẽ hỏng nát, đừng nói là cầm đao, ngay cả đi bộ cũng sẽ tốn sức.
“
Cuối cùng Thiên Nhạn cũng có chút hứng thú, nàng ngắm lấy thiếu niên còn cao hơn cả mình: ” Ngươi biết y thuật? ”
” Ta không những biết y thuật, mà còn vô cùng giỏi, mọi người đều gọi ta là thần y.
” Thiếu niên dương dương đắc chí khoe khoang bản lĩnh của mình: ” Ta có thể an an ổn ổn ở chỗ này mà không gặp phải chuyện gì, cũng là nhờ một thân y thuật này.
“
Thiên Nhạn trào phúng: ” Lợi hại như thế, sẽ còn bị người khác khóa lại? Sao không trực tiếp dùng hai viên thuốc giết chết bọn họ luôn? “
Thiếu niên có chút ngây người, đúng vậy a, sao hắn lại không nghĩ tới đâu?
Sư phụ không có đặc biệt dạy hắn chế tạo độc dược, không có nghĩa là hắn không thể tự suy nghĩ nha.
Nếu như hắn sớm làm một chút độc dược để trên thân, bọn gia hỏa này đã sớm ngủm củ tỏi rồi, có thể khóa hắn lại sao?
A, thật khiến cho người ta tức giận mà.
Thiên Nhạn nhìn bộ dáng chán nản của thiếu niên, cầm thanh kiếm nhẹ nhàng lướt qua vị trí xiềng xích trên chân của thiếu niên, xiềng xích lập tức được cắt ra.
Thiếu niên thấy thế, thuận theo gậy tre trèo lên*, vội vàng duỗi hai tay đến trước mặt cô, bày tỏ nơi này còn có.
* Giống câu được nước làm tới của nước mình.
Thiên Nhạn làm theo.
Thiếu niên được khôi phục tự do, hướng về Thiên Nhạn nở một nụ cười xán lạn, nhưng mà nàng không hề bị ảnh hưởng.
Thiếu niên này xem ra cũng không phải là người đơn giản, biết nố chuyện như thế, khẳng định đầy một bụng ý đồ xấu xa.
” Tỷ tỷ, ngươi tên gì, ta tên là Tuân Tử Hoài.
” Thiếu niên tự giới thiệu, tiến đến trước mặt Thiên Nhạn, cũng không tiếp tục kéo góc áo của nàng, vô cùng phối hợp nói: ” Từ hôm nay trở đi, ta chính là người của ngươi, ân cứu mạng không báo khômg được.
“
Thiên Nhạn liếc hắn một cái: ” Tốt, nhớ kĩ lời của ngươi.
Sau này phải tùy thời chắn đao cho ta.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...