Thẩm Trĩ quay đầu lại, chẳng biết nên đặt chiếc đĩa xuống trước, hay là nên giấu cánh tay ra sau lưng, nói tóm lại, vẫn tự nhiên lộ ra một nụ cười: “Tôi nấu bữa khuya cho anh rồi.”
Thẩm Hà bước tới, thành thạo trả lời: “Em làm món gì đấy?”
“Mì kiều mạch.” Thẩm Trĩ chậm rãi rót cho mình cốc nước.
Anh ngồi xuống, bắt đầu trộn nước tương, nhưng vẫn nói: “Sáng sớm mai thức dậy e rằng lại sưng lên cho mà xem.”
Cô vội vàng nếm thử một miếng, thắn thắn bộc trực nói: “Thế thì khỏi cần ngủ.”
Thẩm Hà bỗng nhiên ho một tiếng, hoặc có lẽ là do bị sặc mù tạt.
Hai người này thực sự là cả đêm đều không ngủ.
Chẳng qua, là đang xem bộ phim [Trò chơi quyền lực].
Thẩm Trĩ siết chặt gối ôm, cánh tay thon nhỏ vòng lên trước đùi, gương mặt viết tràn ngập hai chữ nghiêm túc.
Thẩm Hà đang đeo kính mắt, lơ đễnh đỡ lấy gương mặt.
Ánh sáng của máy chiếu phủ lên hai gương mặt tinh tế như tượng tạc.
Thẩm Trĩ dường như vô ý nhắc tới: “ [Chó đen] thì sao?”
“Tạm dừng rồi,” Mắt Thẩm Hà vẫn nhìn thằng trả lời, “Có lẽ là đến cuối năm sẽ quay tiếp.”
Mốc thời gian đặc thù xuất hiện, khiến hai người không hẹn mà cùng rơi vào yên lặng.
Hai người đều đang suy nghĩ xem nên nói gì đó với đối phương, nhưng lại chẳng biết nên nói vào giai đoạn nào, cuối cùng, chỉ đành yên lặng.
Cứ như vậy, yên lặng cũng trở thành thảnh thơi.
Như vậy cũng khá tốt.
Trước khi trời sáng, Thẩm Trĩ đã ngủ say như chết, Thẩm Hà có đẩy thế nào cũng không tỉnh.
Mở mắt ra lần nữa, cô nóng tới mức mồ hôi đầy đầu.
Rõ ràng đã không phải mùa hè nữa, thế nhưng điều hòa trong phòng đã bị điều chỉnh sang mức ấm áp khiếp người, ngoài ra trên người cô còn đắp một chiếc chăn tơ tằm, không biết còn tưởng rằng cô đang ở trên đảo Greenland.
Đã là buổi sáng, Thẩm Trĩ đi thẳng tới phòng Thẩm Hà.
Phòng ngủ của anh luôn hè mát đông ấm, cực kì thoải mái, thế nhưng Thẩm Hà đang vùi đầu ngủ say, khiến Thẩm Trĩ nổi giận đùng đùng.
Cô lắc lư bả vai anh.
Thẩm Hà hốt hoảng tỉnh dậy, hé nửa con mắt nhìn thấy rõ là cô, phán định là vật phẩm của cá nhân, anh không nói hai lời, ôm chặt người vào trong lòng.
Thẩm Trĩ bị dọa sợ, cố gắng giãy giụa, nhưng bị ôm chặt tới nổi không nhúc nhích được.
“Thẩm Hà….” Cô nói được một nửa.
Thế nhưng anh vẫn đang ngủ.
Trong một khoảnh khắc, những suy nghĩ khác chẳng còn tồn tại.
Thẩm Trĩ nhìn chằm chằm vào anh, chẳng hiểu sao cũng bất giác thả lỏng.
Cô cũng tiến vào mộng đẹp.
Hai con người mệt nhọc ấy ngủ tới nỗi trời đất quay cuồng.
Thẩm Trĩ nằm trên giường xem điện thoại, Thẩm Hà vừa tắm xong bước ra, anh ném bịch sữa bò lên trên bụng cô.
Cô vừa cắm ống hút vừa ngồi dậy.
Thẩm Trĩ là điển hình nghiêm khắc với người khác buông thả với bản thân, có chết cũng không cho phép Thẩm Hà ăn đồ ở trên giường của mình, còn khi sang tới giường của anh thì vô tư.
Trước kia có một lần, Thẩm Hà cầm một quyển sách cũ tới trên giường cô để đọc, cô chẳng chớp mắt lấy một cái, đã đạp thẳng anh xuống giường.
Thẩm Hà mặc quần áo xong, khi ngồi xuống anh nói: “Chúng ta ra nước ngoài chơi một chuyến đi.”
“Hử?” Thẩm Trĩ chẳng buồn ngẩng đầu.
“Hử?” Anh lại nói leo theo cô.
“Đi du lịch à? chẳng lẽ anh lại định bày trò gì? Đại loại như nhân lúc tôi ra nước ngoài thì di dời tài sản đó.” Cô nói.
Anh cười mỉa một cái: “Có phải sổ đỏ không có tên của em đâu.”
Cô không còn tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa, hỏi thẳng: “Khi nào thì đi? Tôi phải hỏi chị Thải đã.”
“Đã lâu không nghỉ ngơi rồi,” Thẩm Hà ngẫm nghĩ, sau đó đề nghị, “Ra nước ngoài đón sinh nhật đi.”
Anh rút một điếu thuốc từ trong hộp ra, ngậm trên miệng đi sục bật lửa.
Thẩm Trĩ nhìn chằm chằm một lúc, sau khi bị phát hiện thì chuyển sang chỗ khác.
Thẩm Hà chẳng rõ vì sao, nhếch mày lên coi như đang hỏi, thế nhưng cô chỉ nói: “Hôm nay tôi phải ngủ sớm một chút.”
“ừ.” Thẩm Hà tìm thấy bật lửa, cầm lên châm thuốc.
Thẩm Trĩ không chịu nổi nữa, cuối cùng giơ tay lên giật mất, nhét sữa bò vào tay anh sau đó chạy thẳng vào trong phòng vệ sinh.
Chỉ nghe thấy tiếng xả nước vang lên, đến khi ra ngoài, cô chẳng tìm thấy chút ngạc nhiên nào trên mặt anh.
Đúng như dự đoán, rõ ràng anh đoán được cô đang nghĩ cái gì.
“Anh cũng phải theo tôi.” Thẩm Trĩ nói.
Thẩm Hà đang uống sữa bò: “Theo em cái gì?”
Cô nhả ra từng chữ một tuyên bố: “Cai thuốc, ngừng thức đêm, sống khỏe mạnh, sống lâu hơn ai hết.”
Anh “À” một tiếng, chậm chạp gật đầu.
Bỗng nhiên, lại vươn tay ra, men theo bắp chân cô sờ lên phía trên: “Vậy có cai dục không?”
Cô cười giả tạo, đứng dậy rồi đi khỏi: “Không cần.
Nhưng hiện giờ tôi bị anh chọc điên, cho nên cần một chút thời gian để bình tĩnh lại, để tôi không đấm thẳng vào mặt anh một quyền.”
Anh nói với từ phía sau lưng cô: “Khách sáo gì chứ, cho thẳng đi mà.”
Cô không nhịn được cười, cuối cùng chạy trốn ra ngoài.
Khoảng tầm buổi trưa, Tiểu Thu sau khi đi làm trở lại thì tới đưa quần áo giặt khô.
Điều khiển thông minh mở cửa ra, cô ấy bước vào, trước tiên nhìn thấy Thẩm Hà đang vật lộn giữa đống sách mới vớt được ở tầng hai.
Đống sách này tới trong khoảng thời gian anh đi quay phim, đã bị Thẩm Trĩ mở ra rồi, hiện giờ mới có cơ hội tự mở ra xem.
“Cô ấy ở trên lầu.” Thẩm Hà thuận miệng nói.
Trợ lý nói cảm ơn, sau một hồi do dự, những vẫn không nói thêm gì.
Vừa bước lên bậc thang, đúng lúc Thẩm Trĩ đi xuống, cô nhận lấy quần áo giặt khô tỉ mì xem mác.
Sau đó xoay lưng định đi, nhưng không phải không nhìn thấy chiếc túi khác mà Tiểu Thu đang cầm trên tay: “Đó là cái gì?”
“Chị, chị còn nhớ trước kia chị mua một chiếc rèm cửa sổ vàng không ra vàng mà lam không ra lam không?” Trợ lý nói.
Thẩm Trĩ thì thào: “Cửa hàng đó phá sản rồi à?”
Tiểu Thu cũng chẳng biết nên nói thế nào mới tốt, chỉ đành nặn ra một nụ cười khổ, nói: “Rèm cửa, bọn họ giao một tấm mới đến.”
Thẩm Trĩ hơi ngạc nhiên.
Cô quay đầu lại, muốn hỏi xem là màu gì, nhưng Tiểu Thu đã mở ra rồi.
Đó là một tấm rèm cửa sổ khiến người ta liếc mắt không quên.
Không phải vàng.
Mà cũng chẳng phải lam.
Là xanh lá.
Là loại xanh tới nỗi không thể xanh hơn được.
Trông thấy vẻ mặt của Thẩm Trĩ, trợ lý đã bắt đầu âm thầm kiểm điểm lại mình.
Đúng là vẫn nên tự xử lý cho rồi, căn bản không nên cầm đến cho cô xem.
Tiểu Thu vội vã cuộn lại định cất đi, nhưng không ngờ bỗng nhiên có tiếng cười truyền tới.
Thẩm Trĩ không nhịn nổi cười rộ lên, ngông ngênh lại mềm mại, ánh lên một loại đẹp đẽ tựa như tia nắng.
Cô cười tới lỗi gập cả lưng.
Trong lòng Tiểu Thu thầm nghĩ toi đời rồi, thế mà lại chọc tức bà chủ đến ngu luôn rồi, vội vàng nói: “Bây giờ em ném nó đi luôn...”
“Quên đi,” Thẩm Trĩ quạt gió tản bớt nhiệt cho hai bên má nóng bừng của mình, sau đó gạt lọn tóc ra sau lưng, “Cứ như vậy đi.
Đưa chị, để chị tự làm.”
“Chị muốn giữ lại à?”
“Ừ,” Cô trả lời, vẻ mặt thơ ơ có chút nghiêm túc, “Tuy màu sắc có hơi lạ lùng, không thể treo lên cho người khác xem.
Thế nhưng chị rất thích.
Cứ giữ lại đi.”
*
Công việc kinh doanh của Tôn Mộng Gia nửa đầu năm cuối cùng cũng có đột phá, ngoài mặt cô ta làm như không có chuyện gì, nhưng thực chất dã tâm bừng bừng, khẩu hiệu cố gắng nỗ lực chẳng rõ là hô bao nhiêu lần trong văn phòng.
Vì để lôi kéo việc làm ăn, cô ta không tiếc bỏ ra vốn gốc để mở rộng vòng xã giao.
Mở một đường máu, các danh viện không nhìn cô ta bằng con mắt khác xưa thì ít nhất ngoài mặt cũng sẽ không nói cái gì.
Trong giới có có phu nhân của tài phiệt lẫn chính trị, tình nhân và con gái, có nữ doanh nhân, cũng có nghệ sĩ.
Vốn dĩ cô ta chỉ muốn qua loa cho xong chuyện, cưỡi ngựa xem hoa, trò chuyện dăm ba câu, nhưng lại hóng được tin tức bát quái nóng hổi mới ra lò.
“Kết hôn?” có người õng ẹo làm màu che lấy miệng, kinh ngạc nhìn quanh một vòng, “Hai người sắp kết hôn rồi sao?”
Người tung ra tin tức kia sở hữu một gương mặt mang tính biểu tượng của con lai, giả vờ như gió yên sóng lặng, nhưng thực chất trong lòng đang hưởng thụ niềm vui mà đề tài này mang lại: “Phải đó.
Like a dream! Cũng mới quen biết ở tuần lễ thời trang Paris thôi, kết quả là sắp kết hôn luôn rồi.”
“Trước kia chẳng phải cô đang yêu đương với con trai của một chính khách Anh Quốc sao? Người ta còn là sinh viên đại học, cũng thiệt cho cô xuống tay được đó….Sao bây giờ lại là nam minh tinh Hollywood rồi?”
Người phụ nữ kia mỉm cười thong dong, ỏn ẻn nói: “Nói cho cùng cũng là do anh ấy theo đuổi tôi quá nhiệt tình mà.”
Nói xong lại giơ ngón tay ra, chiếc nhẫn kim cương to bằng trứng bồ câu sáng chói, ngoài ra còn khắc thêm chữ cái đầu tên tiếng anh của cô ta và đối phương.
Mọi người hết vui cười rồi lại cảm thán, chẳng có người nào lại không thức thời mà nhắc tới người kia, nhưng trong lòng bất cứ ai đều đang nghĩ tới người đó.
Nói cho cùng thì trận phong ba kia ầm ĩ tới nỗi người người đều biết.
Bạn trai cũ sắp kết hôn, hơn nữa còn kết hôn với người phụ nữ có huyết thống Châu Á.
Tôn Mông Gia bất giác nghĩ, Trương Thanh Nguyệt có biết chăng?
Cô ta tự nhận mình chẳng phải là người xấu xa gì, chẳng qua đã nhìn Trương Thanh Nguyệt được vây quanh quen rồi, lại thêm bản thân cô ta đã chán ghét cái giới theo danh đuổi lợi nhưng tự cho rằng mình thanh cao này, bởi vậy nên có hơi tức giận.
Mọi chuyện đến sớm chẳng bằng đến đúng lúc, buổi tụ họp ngày thứ hai, Trương Thanh Nguyệt trùng hợp lại có tên trong danh sách khách mời.
Tôn Mộng Gia bưng cốc rượu vang đứng quan sát rất lâu, mãi tới khi Trương Thanh Nguyệt nhập cuộc, kết thúc cuộc hàn huyên cơ bản nhất, cô ta mới tiến đến chào hỏi.
“Hi, đàn chị.
Đã lâu không gặp.
Em là học trò của thầy Trương, Tôn Mộng Gia, trước đó có gặp chị mấy lần.” Cô ta đưa danh thiếp ra, chẳng hi vọng Trương Thanh Nguyệt có thể nhớ được mình là ai.
Đúng như dự đoán, quả thực Trương Thanh Nguyệt không nhớ nổi cô ta.
Trương Thanh Nguyệt bày ra bộ dạng yếu ớt đáng thương, trong lòng đang âm thầm tính toán làm thế nào để thoát ra được: “Chào em.”
Bọn họ trò chuyện vài câu.
Tôn Mộng Gia tự nhiên nhắc tới vòng giao tế của mình, sau đó trò chuyện tới Hollywood.
“Trước kia seri phim điện ảnh Universar sắp công chiếu trong nước rồi đó, cũng chẳng rõ bao giờ CFGC (Tập đoàn điện ảnh Trung Quốc) mới có thể chia chút dầu mỡ cho mọi người cùng ăn….” Trông thấy Trương Thanh Nguyệt bắt đầu như vô tình vuốt ve chiếc nhẫn của mình, Tôn Mộng Gia rèn sắt khi còn nóng, xấu bụng nói tiếp: “Nghe nói nam chính đó hình như sắp kết hôn rồi.”
Gương mặt bỗng chốc trắng bệch không còn một giọt máu.
Trương Thanh Nguyệt mỉm cười, nhưng nụ cười khó tránh khỏi có phần nhợt nhạt mệt mỏi.
Cô ta do dự nói: “Cái gì? Thế sao….”
“Phải đó,” Tôn Mộng Gia khó lòng kiềm chế nổi cơn vui sướng khi đạt được ý đồ, vì để không bị bắt được sơ hở, cô ta đành phải nhanh chóng kết thúc, cố gắng đổi sang vẻ mặt ý thức được mình thất thố, “Ôi chào.
Em xin lỗi ạ.”
Cô ta xoay người, trên người mặc bộ lễ phục màu tối chậm rãi đi từng bước về phía nhân viên phục vụ.
Khi Tôn Mộng Gia đặt ly rượu vang trên chiếc xe đẩy, cô ta không cần quay đầu đã nghe thấy tiếng nhốn nháo của đám người.
“Ms.Chang”
“Cô có sao không?”
“Ấy….”
Trong cơn ồn ào nhốn nháo, Trương Thanh Nguyệt ngấy xỉu ngay tại chỗ.
Tôn Mộng Gia hệt như phù thủy vuốt ve lên chiếc hộp sắt khiến cho người đẹp rơi vào cơn mê man, sau khi âm ưu đã đạt được thì thản nhiên rời khỏi đó.
Những hoạt động xã giao trong khoảng thời gian sau đó, Trương Thanh Nguyệt đều vắng mặt.
Tôn Mộng Gia quan sát mấy ngày, rồi lại nghe ngóng được từ mạng lưới tình báo của mình, lúc này mới đi liên lạc với Thẩm Trĩ.
“Có chuyện gì à?”
Thẩm Trĩ lạnh nhạt khai màn.
“Không có việc thì không thể liên lạc với cậu à?” Tôn Mộng Gia có chút kích động, tông giọng nâng cao lên mấy đề xi ben, “Chúng ta không phải là bạn bè sao?”
Thẩm Trĩ chậm rãi, trả lời: “Mọi người đều là bạn bè của tôi.”
Chỉ riêng một câu này, đã đủ để Tôn Mộng Gia vừa lòng.
Cô ta nói: “Cậu vẫn chưa biết đúng không? Gần đây Trương Thanh Nguyệt vào viện rồi.”
Tin tức lớn bậc này, mà Thẩm Trĩ và công ty của cô, lần người có quan hệ rộng rãi như Đinh Nghiêu Thải, thế mà lại không biết chút gì.
Thế nhưng, tình huống như thế này ngược lại phản ánh tính chân thực.
Thẩm Trĩ nói: “Có chuyện gì xảy ra à?”
“Gã bạn trai Hollywood khiến cô ta tự hủy đi tương lai của mình sắp kết hôn rồi,” Tôn Mộng Gia cực kì đắc ý, “Sau khi nghe nói đến, cô ta liên tục…..”
“….”
Thẩm Trĩ nghĩ đi nghĩ lại, trầm ngâm hồi lâu, mới lục lọi được kết quả từ trong ký ức.
Cũng trong lúc ấy, Tôn Mộng Gia đã thay cô đưa ra đáp án: “Bệnh trầm cảm đó!”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Trĩ ngồi lặng tại chỗ rất lâu.
Chuyện Trương Thanh Nguyệt mắc bệnh trầm cảm, rất lâu trước kia đã bị cánh truyền thông đăng tin, bản thân cô ta cũng thừa nhận.
Quá khứ dĩ nhiên là từng có đau khổ, nhưng từ khi về nước đến nay, cô ta cũng được coi như thuận buồn xuôi gió.
Ký hợp đồng với công ty có đãi ngộ tốt, cũng lấy được kịch bản điện ảnh phù hợp với bản thân mình….
Thế mà cô ta vẫn sụp đổ bởi vết thương thuở ban đầu.
Hơn nữa chỉ cần một khoảnh khắc bỗng tan tành.
Thẩm Trĩ chẳng có chút tiếc thương, cũng chẳng bởi vì điều này mà cảm thấy khổ sở, chỉ đơn giản là có chút thổn thức mà thôi.
Trong lòng cô lờ mờ có một dự cảm.
Mãi tới khi chập tối, Thẩm Hà mới đeo chiếc vợt đánh bóng quay về, phía sau còn có trợ lý, hai người vừa cười vừa nói đi vào nhà.
Thẩm Trí đứng ở chỗ rẽ cầu thang dòm trộm, nhân lúc Thẩm Hà chạy tới tủ lạnh tìm đồ ăn mới đi xuống.
Trên túi đựng vợt đánh bóng có gắn hóa đơn, Thẩm Trĩ vốn định rút ra xem, thế nhưng lại bị Long Nhật ngắt quãng.
Cậu ta cười hi hi ha ha đưa điện thoại tới, không hề xem cô là người ngoài mà nói: “Chị Thẩm, chị nhìn này.
Hôm nay anh đánh bóng bị thua rồi, kết quả bị phạt quay video, buồn cười chết mất.”
Thẩm Trĩ vờ như không để tâm, tới gần xem.
Trên video có thời gian ghi hình và địa điểm, quả thực là sân bóng quần vợt không sai.
Có một khoảng khắc nào đó, cô thấy xấu hổ vì việc vừa rồi cô chuẩn bị làm, nhưng chẳng có chút hổ thẹn nào.
Cô đợi Thẩm Hà đi ra, bình tĩnh nhìn vào ánh mắt anh.
“Thẩm Hà,” Thẩm Trĩ nhìn chằm chằm vào anh, “Tôi có một chuyện muốn hỏi anh.”
Thẩm Hà nói: “Mời.”
Biểu hiện của anh rất thản nhiên.
Thẩm Trĩ chẳng định giả lả, cũng chẳng có bất cứ động tác thừa thãi nào, đường hoàng đưa ra câu hỏi: “Anh có biết bênh trầm cảm của Trương Thanh Nguyệt tái phát không?”
Cảm giác được hướng đi có vấn đề, trợ lý chạy trốn như bay.
Cô dán chặt vào gương mặt của anh.
Thẩm Hà nhìn cô, không né tránh, cũng không thấp thỏm, trả lời từng chữ một: “Tôi biết.”
Chuyện trong dự liệu đã xảy ra, nhưng Thẩm Trĩ chẳng hề hoảng hốt.
Cô tiếp tục hỏi: “Anh có lo lắng cho chị ta không?”
Mà anh cũng tiếp tục trả lời cô, kiên nhẫn, có trật tự, không hề che giấu bất cứ chi tiết nào: “Không lo lắng.
Sư mẫu và thầy Trương đều gọi điện cho tôi rồi, sư mẫu bảo tôi đi thăm cô ta, ngay sau đó lão Trương gọi tới bảo tôi đừng để ý.
vốn dĩ tôi cũng không có ý định tới đó.”
“...” Thẩm Trĩ có chút ngập ngừng, cô không dám chắc chắn, nhưng vẫn không kìm nổi mà mở lời: “Có phải anh đã thở phào một hơi không?”
Sau đó cô nhìn ra được anh có dao động.
“…Vẫn còn chưa đến mức ấy.” Anh nói.
Đến nước này, Thẩm Trĩ chẳng thể nào phán định nổi Thẩm Hà trả lời là thật hay giả.
Trải nghiệm cuộc đời của anh có thể gọi là gập ghềnh, hồi cấp ba đã vô số lần giãy giụa bên bờ vực thôi học, vừa học vừa làm còn nhờ vào lòng hảo tâm của người khác mà tiếp tục sống.
Nếu là những người khác ở vào hoàn cảnh như anh, để lên được đại học đã đủ ngột ngạt rồi, thế nhưng cho dù anh thi vào trường nghệ thuật hàng đầu cả nước, lại mượn tiền học xong đại học.
Cuối cùng thành công trả hết nợ nần không nói, để đạt được cuộc sống như hiện tại toàn bộ đều dựa vào chính bản thân mình.
Bảo con người này sinh ra lòng đồng cảm với người hơn hẳn bản thân mình về mọi mặt, đúng là làm khó người ta.
Anh là như vậy, cô há lại không phải kia chứ?
Thẩm Hà đường hoàng tổng kết: “Trạng thái này của cô ta vốn nên nghỉ ngơi.”
Cô nhìn anh, dần chấp nhận khả năng anh thực sự nghĩ như vậy.
Nói cho cùng thì cô cũng có đồng cảm sâu sắc.
Thẩm Trĩ như có điều nghĩ ngợi, thế nhưng vẫn đề nghị: “Chúng ta đi thăm thầy Trương đi.”
Thẩm Hà nhìn cô, sắc mặt không quá tốt.
“Sau này lúc nào cũng có thể đi.” Anh nói.
“Thầy Trương giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta qua đó, cũng chỉ là quan tâm tới thầy giáo mà thôi.
Nếu đã không có cái gì, vậy thì không thể cứ ngượng ngập như này mãi được, khiến thầy giáo khó xử.” Thẩm Trĩ nói xong, bất giác nắm lấy tay anh, lặng lẽ phủ lên gương mặt của mình.
Cô nghiêng đầu qua, khẽ hôn lên lòng bàn tay anh, “Anh nói có đúng không?”
Thẩm Trĩ hiếm khi tỏ ra yếu đuối.
Thẩm Hà chỉ cảm thấy trong đầu nổ đùng một tiếng.
Như có thứ gì đó nứt ra.
Anh vươn tay đoạt lấy.
Trong chớp mắt, Thẩm Trĩ cảm giác được bản thân mình bị nâng lên không trung, lưng cô đụng mạnh lên tường, toàn bộ sức lực chỉ được duy trì vào từng bộ phận cơ thể tiếp xúc với Thẩm Hà.
Nguy cơ lung lay sắp đổ ập xuống, Thẩm Trĩ mắng một câu “Anh thần kinh à” , nhưng chỉ cảm nhận được hơi thở nóng bỏng ngập tràn trên lồng ngực.
Thẩm Hà dùng sức bóp chặt lấy eo cô.
“Mắng to thêm một chút.” Tên thần kinh xấu xa này nở nụ cười như ý nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...