Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi


"Ta sẽ." Hạ Mộc vấn nói như vậy, nhưng lại có chút chột dạ, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân đã không có cách nào yêu thương hùng ấu tể gấp bội nữa.

Ba ngày sau, Đoạn Tử Đồng chuẩn bị xin nghỉ thủ tục xong, dẫn Hạ Mộc cùng nhau về nước.

Bởi vì là máy bay hoàng thất, mang một chút đặc sản địa phương cũng không tất lo lắng bị ngăn cản, cũng không hạn chế trọng lượng, cho nên Hạ Mộc lại mua ba túi lớn, cho người nhà một chút đặc sản địa phương.

Không phải thứ rất quý giá, trước khi rời khỏi, tiền mặt trên người cô cơ bản cũng đều dùng trên người hùng ấu tể, chỉ có thể ủy khuất cả nhà một chút.

Bởi vì người giúp việc không thể qua kiểm an Hạ Mộc kéo một rưng hành lý và ba cúi túi lớn, đỡ trái hở phải ra sức lôi kéo.

Đoạn Tử Đồng đứng đối diện cô, không những không đến giúp một tay, còn bị dáng vẻ sứt đầu mẻ trán của con mèo ngốc chọc vui vẻ.

Hạ Mộc cực kỳ phẫn nộ mà trừng hùng ấu tể một cái.

Đoạn Tử Đồng lập tức giả vờ trêu đùa cô, tay không nâng mic phỏng vấn: "Hạ tiểu thư, xin hỏi ngươi vì sao không trực tiếp mua một cái vali có thể kéo được? Dùng túi chứa hành lý, là bí quyết huấn luyện lực cánh tay của CGA các ngươi?"
Hạ Mộc thở hồng hộc liếc nàng trắng mắt, nếu như cô mua một cái vali có thể kéo được, sao còn cần mua túi xách!
"Còn không cũng là vì ngươi..." Hạ Mộc kéo ba túi một rương, ủy khuất nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Vì ta?" Đoạn Tử Đồng thần sắc nghiêm túc, cúi đầu nhìn về phía hành lý lớn nhỏ, nâng tỏ vẻ suy tư sờ sờ chóp mũi, sau đó cảnh giác tiến đến bên tai Hạ Mộc, nhỏ giọng trêu chọc cô: "Bên trong chứa chính là thi thể của Bố Lai Đức? Cảm ơn ngươi giúp ta báo thù rửa hận."
Hạ Mộc bật cười, buông túi hành lý, nhéo cánh tay một chút hùng ấu tể.

Hai người trêu đùa xô đẩy, trong mắt người khác có vẻ vô cùng ái muội.

Nhân viên sân bay nhìn đến thẳng mắt.


Một nhân viên trẻ tuổi đứng thẳng, hai tay nắm chặt, bất động mà nhỏ giọng cảm khái với đồng sự bên cạnh: "Ngươi xem tiểu vương trữ của nền kinh tế lớn thứ nhất thế giới, lông tóc còn chưa mọc đủ, bản lĩnh câu người đã ngang tầm thế giới."
"Ha ha!" Đồng sự không cho là đúng: "Ngươi cũng không nhìn thân phận và tướng mạo của người ta, ngươi nếu có thể lớn lên được dáng vẻ giống như vậy, không cần phải nói, cũng trực tiếp xứng tầm thế giới rồi."
Hạ Mộc nghĩ ngơi và hồi phục một hồi, đám bóp cánh tay, hít sâu một hơi, lần thứ hai xách hai cái túi lớn, đem túi còn lại chất ở trên rương hành lý.

Cô khơi dậy tinh thần đứng thẳng người, dường như có thể xách được cả địa cầu!
Vừa mới chuẩn bị cất bước, trọng lượng dưới hai cánh tay bỗng nhiên biến mất.

Một bàn tay ấm áp đặt lên lưng bàn tay cô, lưu loát cướp đi ba túi hành lý của cô.

Hạ Mộc kinh ngạc nghiêng đầu.

Đoạn Tử Đồng khoát tay, nhẹ như không mà vác túi hành lý trên vai.

Hạ Mộc vội vàng ngăn cản: "Ai! Đừng nha! Ngươi cẩn thận..."
" Không có việc gì." Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu, cong môi với con mèo ngốc đang vẻ mặt lo lắng: "Bác sĩ nói, ta đã có thể vận động bình thường."
Hạ Mộc vội vã nói: "Không phải! Ngươi vác như thế, sẽ làm đứt quai túi xách! Cẩn thận một chút!"
Đoạn Tử Đồng: "...."
Con mèo ngốc cư nhiên là lo lắng cho túi hành lý.

"Bên trong rốt cuộc là thứ gì?" Đoạn Tử Đồng lắc lắc túi xách: "Sao lại nặng như thế?"
Hạ Mộc xấu hổ mỉm cười: "Là hải sản động lạnh nhanh, bên trong có rất nhiều đá viên, cho nên rất nặng."
Đoạn Tử Đồng nghi hoặc nhìn về phía con mèo ngốc: "Ngươi mang những thứ này trở lại làm gì?"
Hạ Mộc nhăn nhó nháy mắt mấy cái: "Thân thích đều biết ta đi Ba Lan Đảo, ta dù gì cũng phải mang chút quà trở về, những thứ này là được rồi."
Đoạn Tử Đồng: "..."
Yên tĩnh kéo dài đến một phút đồng hồ.


Ánh mắt hùng ấu tể nhìn cô, giống như con mèo ngốc từ vạn dặm xa xôi, tặng một xe dù cho nhân dân Phi Châu, thật không lời nào diễn tả.

Hạ Mộc bị nhìn đến xấu hổ, nhăn nhó hối thúc: "Đi thôi, nhanh đi!"
"Ngươi lần này trở lại, dự định tặng thân thích ba túi hải sản?"
"Đúng vậy, thế nào?"
"Vì sao là hải sản? Mấy ngày hôm trước không phải ngươi một mực đi mua sắm sao? Những thứ đã mua đâu?"
"Đó đều là mua cho ngươi, đặt ở tầng hầm rồi, ta đã dán tờ giấy ghi chú, người giúp việc sẽ dựa theo ngày tháng gửi về nước, tặng cho ba mẹ ngươi."
"...."
Đoạn Tử Đồng ngẩng đầu lên, thở dài một hơi, tâm tình giống như nhân dân Phi Châu nhận được một xe dù che nắng, sau đó không chút do dự, dương tay ném ba cái túi lớn xuống, khom người kéo hành lý hành lý của Hạ Mộc: "Đi."
"Ôi chao?!" Hạ Mộc luống cuống, vội vàng nhặt ba túi hải sản của bản thân lên, đau lòng lẩm bẩm: "Sẽ bị vỡ nha!"
Đoạn Tử Đồng quay đầu, dưới hàng mi dài cất giấu tràn đầy ghét bỏ: "Đi thôi Hạ Mộc, bỏ đi, sau khi về nước ta giúp ngươi chuẩn bị quà."
"Mua cũng đã cũng rồi!" Hạ Mộc bĩu môi: "Không thể ném lại ở nơi này."
Đoạn Tử Đồng lôi kéo hành lý, đi trở về bên cạnh cô: "Túi này của ngươi không thể chống nước, chúng ta trở lại còn phải mất hơn mười tiếng đồng hồ, rỉ nước thì làm sao?"
Hạ Mộc sớm có dự định, định liệu trước mà trả lời: "Đây là túi chân không! Ông chủ cam đoan sẽ không rỉ nước!"
Đoạn Tử Đồng hít sâu một hơi, xuất ra sự kiên trì trước nay chưa từng có, tiếp tục làm dịu: "Đế đô chúng ta vốn dĩ chính là thành phố biển, ngươi từ Ba Lan Đảo mang những thứ này về, vậy có khác gì mua từ chợ hải sản?"
Hạ Mộc quật cường giương cằm: "Ở đây chất lượng nước rất tốt!"
Đoạn Tử Đồng trầm mặc đối diện cô mấy giây, cuối cùng dường như thỏa hiệp mà khom người, giả vờ muốn giúp cô cầm ba túi hải sản.

Hạ Mộc vô cùng hài lòng, lập tức buông tay, đứng lên, chỉ vào túi xách nói: "Ngươi cầm cái nhẹ hơn là được rồi, còn hai cái để ta...ngô!"
Nói còn chưa nói xong, bóng người trước mắt chợt lóe, thắt lưng của cô đột nhiên bị siết chặt, một trận thiên toàn địa chuyển, cả người được hùng ấu tể khiêng trên vai!
Hùng ấu tể chạy nhanh về phía cổng kiểm tra an ninh!
Hạ Mộc vĩnh viễn cáo biệt ba túi hải sản trước cổng kiểm tra....!
"A a a a! Buông! Quyển Quyển buông! A a a a hải sản của ta! Quyển Quyển! Đồ lừa gạt! Tiểu hài tử xấu xa! Buông! Đoạn Tử Đồng!"
...!

Ngồi trên máy bay, Hạ Mộc tức giận xoay mặt đi, trong nửa tiếng đồng hồ không phản ứng hùng ấu tể.

Sau khi về nước, Trứng Cuốn điện hạ bảo quản gia thống kê tuổi tác và nghề nghiệp thân thích của Hạ Mộc, chuẩn bị quà tặng cho mỗi người.

Hạ Mộc sợ đối mặt cùng quốc vương, không dám theo tiến cung, đến đường phố thương nghiệp liền yêu cầu xuống xe: "Ta phải về nhà trước, báo bình an cho ba mẹ."
Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu nhìn cô: "Chờ mua quà xong, ta đưa ngươi về."
"Không cần." Hạ Mộc xuống xe cầm rương hành lý: "Quản gia đi cùng ta là được rồi, vương hậu còn đang chờ ngươi, mau trở về đi thôi."
Nghe vậy, ánh mắt Đoạn Tử Đồng khẽ liễm, đại khái là nghĩ đến tiểu khổng tước sắp sinh, khóe môi không khỏi ôn nhu cong lên.

"Tốt lắm, ta xong việc sẽ liên lạc với ngươi."
Hạ Mộc gật đầu tạm biệt.

Quản gia có tố chất chuyên nghiệp chuẩn bị xong quà tặng.

Ngoại trừ trang sức cho trưởng bối, còn có những sản phẩm tặng cho vãn bối, tổng giá trị rõ ràng vượt qua dự toán của Hạ Mộc.

Hạ Mộc vài lần ngăn cản, quản gia cũng uyển chuyển bày tỏ bản thân là 'phục vụ cho vương thất', ý tứ đương nhiên là cô không thể tùy ý can thiệp, làm mất mặt vương trữ.

Hạ Mộc chỉ có thể chấp nhận.

Về đến nhà, quản gia theo sát phía sau, đem túi to túi nhỏ dọn vào phòng khách, sau đó cung kính gật đầu rời khỏi.

Lưu lại ba mẹ và Hạ Đóa Đóa mục trừng khẩu ngốc.

"Tỷ! Có phải ngươi câu được phú hào nào đó trên Ba Lan Đảo rồi không!"
Hai tháng không gặp, Hạ Đóa Đóa vân khỏe mạnh giống như trước kia.

Hạ Mộc bĩu môi, xoa bóp khuôn mặt của Hạ Đóa Đóa, lê dép đi vào phòng khách, đặt mông tê liệt ngồi trên sô pha, thở dài một hơi.


Tô Ngữ Mạt vội vàng ngồi vào bên cạnh cô, hỏi: "Nữ diễn viên nhận phỏng vấn trên TV, nói nàng ở Ba Lan Đảo gặp phải hải tặc, được một nữ cảnh viên CGA cứu giúp, sẽ không là ngươi đi?"
Hạ Thụy An cũng hồi hộp đi đến bên cạnh Hạ Mộc, trên dưới quan sát: "Không bị thương chỗ nào chứ? Đứng lên cho ba xem."
Hạ Mộc khoát khoát tay: "Không có, ta tất cả đều tốt, không phải tháng trước đã gọi điện thoại nói với các ngươi rồi sao."
Hạ Đóa Đóa vẫn ngồi xổm, hiếu kỳ lay động một đống hộp tinh xảo, quay đầu Hạ Mộc Hạ Mộc: "Trời ạ! Tỷ! Đây là mũ trò chơi mới nhất loại G430?"
Hạ Mộc ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi đừng mở hộp! Có khi là tặng cho ông bà ngoại và đại di các nàng, ngươi chỉ có thể chọn một."
Hạ Thụy An buồn bực nhìn một đống quà trước cửa, hỏi Hạ Mộc: "Ngươi thế nào lại mua nhiều đắt tiền như vậy? Mang về vài món quà lưu niệm cho cả nhà là được rồi."
Hạ Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, cô vốn dĩ chính là mua một chút đặc sản, nhưng bị hùng ấu tể ghét bỏ, có biện pháp nào.

"Đám hải tặc kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Nói đến rất dài..."
"Vậy..." Hạ Thụy An thấy Hạ Mộc thần sắc bình tĩnh, thử thăm dò cô: " Thành tích của điện hạ..."
Hạ Mộc nghe vậy lập tức giống như quả bóng xì hơi, cúi đầu chưa gượng dậy nổi.

Tô Ngữ Mạt lập tức ném một ánh mắt cho chồng mình, quay đầu vỗ vai con gái: "Quên đi bảo bối, đừng vì những chuyện này mà làm lỡ học tập nữa."
Trong lòng Hạ Mộc còn có một tia may mắn, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta thua cuộc, sau này không thể đi tìm Quyển Quyển, nhưng Quyển Quyển có thể sẽ đến tìm ta a, như vậy ta cũng không có cách nào khác khống chế..."
Hạ Thụy An và thê tử đối mặt nhìn nhau, xấu hổ, trầm mặc giây lát, bất đắc dĩ nhỏ giọng trả lời: "Mộc Mộc a, ba nói vài câu thật lòng, ngươi đừng có gấp – chúng ta nếu đã hứa hẹn với người ta, thua cuộc phải chấp nhận, không có gì không được."
Hạ Mộc sững sốt, thất vọng nhìn về phía ba, giống như người này phản bội cô.

Mẹ cô thấy cô thần sắc quật cường, rốt cuộc thở dài, thẳng thắn nói: "Chiều hôm qua, trong vương cung phái người đến đưa một bản hợp đồng thuê nhà, bệ hạ đã thuê một căn nhà cho ngươi ở gần cảnh cục CGA, trốn vài ngày, để tránh tiểu vương gần đây đến nhà tìm ngươi.

Mẹ đã xem qua, nhà rất tốt, cũng không ở lại mấy ngày, chờ vương trữ quay về Ba Lan Đảo, ngươi lại dọn về..."
"Cái gì?" Hạ Mộc thẳng đứng dậy, ngũ lôi oanh đỉnh nhìn về phía mẹ mình: "Bệ hạ đã phái người đến? Hắn thế nào biết thành tích của điện hạ?"
Mẹ cô áy náy lắc đầu: "Chuyện này ta cũng không rõ."
Hạ Mộc trong nháy mắt giống như bị dội một thùng nước đá, tin dữ đến quá đột ngột, một khắc trước cô còn may mắn tâm lý may mắn, giờ khắc này dường như máu cả người cũng đông cứng, tay bắt đầu run rẩy.

Cô ngã người ngồi trên sô pha: "Ta không đi! Ta chỉ đồng ý không chủ động đi tìm Quyển Quyển, không đáp ứng chuyển nhà, dựa vào cái gì muốn ta dọn đi?"
Hạ Thụy An thần sắc lo lắng thở dài, trầm giọng lên tiếng: "Mộc Mộc, ngươi vẫn là một hài tử hiểu chuyện, nếu như không phải bất đắc dĩ, ba mẹ sẽ không can thiệp việc ngươi kết bạn, nhưng lần này..."
Hắn muốn nói lại thôi, đổi giọng hỏi cô: "Ngươi rốt cuộc vì sao nhất định muốn qua lại cùng tiểu thái tử? Hài tử kia mới mười lăm mười sáu tuổi đi? Ngươi...!Ngươi có thể tìm một vài người bạn cùng tuổi a?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui