"Tin tức kia là một hiểu lầm..." Hạ Mộc khẩn trương biện giải: "Giang Vũ chỉ là theo ta đi mua lễ phục mới, dù sao lần đầu tiên nhận được lời mời chính thức của vương thất, ta nghĩ ăn mặc trang trọng một chút."
Đoạn Tử Đồng không trả lời, nhấc đôi chân dài lách qua cô, lúc sát vai mà qua, nhỏ không thể nghe thấy mà nói một câu: " Ngươi cùng nàng không phải lần đầu tiên có hiểu lầm nữa."
Hạ Mộc xoay người theo sau, vội vã giải thích: "Quyển Quyển, ta học ở trường quân đội, bạn học tất cả đều là alpha, mối quan hệ không nhiều, mấy người bạn thân không có ngày nghỉ, chỉ có Giang Vũ đi làm, thời gian dư dả, cho nên ta mới thỉnh thoảng cùng nàng ra ngoài."
Đoạn Tử Đồng dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, bỗng nhiên nói như đinh đóng cột: "Nàng thích ngươi."
Hạ Mộc, sững sốt một thời nghẹn lời, cô cũng là hôm kia lúc đi dạo phố, mới biết được Giang Vũ đối với cô cư nhiên cũng là nghiêm túc.
Đoạn Tử Đồng ánh mắt buông xuống mà nhìn cô, chậm rãi lộ ra một nụ cười khổ ý vị thâm trường: "Ngươi đã sớm biết?"
"Ta..." Hạ Mộc nói lắp: "Ta cũng mới biết được, chính là...!Chính là hôm kia mới..."
Đoạn Tử Đồng cười một tiếng: "Vậy thực sự là đúng lúc, không phải ngươi vẫn luôn nói ngưỡng mộ hoàng đế họ Giang của Hạ triều sao? Hiện nay ngươi và hậu nhân của nàng lưỡng tình tương duyệt, thật đáng mừng."
Thần sắc của Hạ Mộc thoáng chốc tái nhợt, Quyển Quyển có đôi khi thật sự khiến cô hận đến nghiến răng, trào phúng sắc bén như vậy tựa như lưỡi dao khiến khóe mắt cô phát nhiệt, run giọng biện giải: "Ta nói ta thích vị hoàng đế kia, là bởi vì cảm thấy ngươi rất giống nàng, chưa từng có ý ám chỉ Giang Vũ! Nếu như ngươi theo họ của vương hậu, lúc đó chẳng phải cũng là họ Giang sao, ngươi và Giang Vũ vốn dĩ là đồng tộc, hiện tại vì sao phải nói những lời này đến châm chọc ta!"
"Hai người các ngươi xảy ra chuyện gì?" Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của vương hậu: "Đánh golf thôi còn tranh cãi cái gì? Là trẻ con ba tuổi sao?"
Hạ Mộc quay đầu nhìn về phía vương hậu, gật đầu xin lỗi, nước mắt trong khóe mắt đúng lúc rơi xuống.
Vương hậu sững sốt, nhất thời ném mắt đao về phía hùng ấu tể nhà mình: "Đồng Đồng! Ngươi khi dễ người ta rồi?!"
Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu nhìn mẫu hậu, lại dùng khóe mắt nhìn Hạ Mộc một cái, phát hiện cô khóc, nhất thời hết đường chối cãi.
Giang Ly ba bước cũng thành hai bước tiến lên, một tay kéo Hạ Mộc che chở trong lòng, ngẩng đầu răn dạy: "Ngươi luôn không kiên nhẫn như thế! Hạ Mộc người ta lần đầu tiên đánh golf, dĩ nhiên không thành thạo, ngươi không thể có chút phong độ sao? Mẫu hậu bình thường dạy ngươi thế nào?"
Hạ Mộc trong lòng nàng một bên nức nở một bên bĩu môi, nghĩ thầm, không phải chuyện này!
Giang Ly cho rằng cũng giống như trước đây, tiểu vương trữ không hề kiên nhẫn đối với người đến chủ động lấy lòng, đặc biệt lạnh lùng, cho nên mới làm tổn thương Hạ Mộc, vì vậy tiếp tục răn dạy: "Ngươi hiện tại phải dạy Hạ Mộc học được động tác căn bản, bằng không cấm túc hai ngày, không được phép xuất cung!"
Đoạn Tử Đồng nhíu mày, vẻ mặt cố chấp, không muốn phản bác cũng không muốn cùng hòa giải, xoay người đi đến một bên, một tay đỡ cổ, nhìn ngắm phong cảnh ở xa xa.
Hạ Mộc dùng khóe mắt âm thầm nhìn một cái, phát hiện bóng lưng thẳng tắp của Đoạn Tử Đồng thực sự là vô cùng xinh đẹp, thật ra Quyển Quyển mặc quần bó, so với mặc quần jean đôi chân càng có vẻ thon dài hơn!
Không! Sai! Sai trọng điểm rồi!
Hạ Mộc thu hồi tâm tư si mê, tức giận nghĩ thầm, người này cư nhiên không chịu nhận sai, còn dám ngạo mạn không ai bì nổi như thế!
Vì vậy, Hạ Mộc ở trong lòng vương hậu khóc càng thương tâm!
Vương hậu luống cuống, lập tức quát lớn với Đoạn Tử Đồng: "Ngươi đến đây cho ta! Mau xin lỗi tiểu thư nhà người ta! Lần sau không được bướng bỉnh nữa!"
Đoạn Tử Đồng: "..."
Mẫu hậu luôn có thể ném hết sĩ diện của nàng đi một cách không thương tiếc.
Con mèo ngốc là tiểu thư gì?
Trên thực tế, Đoạn Tử Đồng vẫn cảm thấy Hạ Mộc vẫn là dáng vẻ của năm mười ba tuổi, so đo tính toán như thế, còn so đo với một người nhỏ hơn mình bốn tuổi, vô cùng có sĩ diện.
" Ngươi có nghe thấy không!" Giang Ly nóng nảy, bệnh cũ lập tức tái phát, mã bất đình đề bắt đầu moi móc sai lầm của vương trữ: "Lớn như vậy vẫn không hiểu chuyện! Năm đó mới vừa đi Ba Lan Đảo mấy tháng, đã trêu cợt bồi luyện viên mới đến tức giận đến gửi thư phàn nàn về Phục Áo! Ngươi xem ngươi còn có chút phong độ của vương thất sao?"
Đoạn Tử Đồng: "..."
Ta không để ý đến ngươi ta không để ý đến ngươi, ta không để ý đến ngươi...!
Giang Ly không có cách nào với hài tử, mắt thấy vài người phía sau cũng đi đến, nàng chỉ có thể đỡ lấy Hạ Mộc, giúp cô lau nước mắt: "Đừng khóc nữa, không còn sớm, chúng ta cũng đừng luyện golf nữa, hồi cung nghỉ ngơi một lát, cùng nhau ăn cơm trưa, có được hay không."
Hạ Mộc trừng Quyển Quyển một cái, bĩu môi gật đầu.
Bởi vì luyện golf kết thúc sớm, hai bên giao lưu còn chưa đủ đầy đủ, cho nên, bầu không khí trên bàn cơm có một chút xấu hổ.
Giống như lời dạo đầu của tất cả trưởng bối, hai bên trước dùng khích lệ hài tử của đối phương làm thế tiến công, vương hậu vẻ mặt từ ái nhìn về phía Hạ Mộc và Hạ Đóa Đóa: "Hai hài tử này thật sự hiểu chuyện, nhu thuận có năng lực, Hạ Đóa Đóa học chuyên ngành gì?"
Hạ Đóa Đóa nhỏ giọng trả lời: "Ngành hộ lý."
Vương hậu cười nói: "Thảo nào, lần đầu tiên gặp ta đã cảm thấy ôn nhu săn sóc, là hộ lý tương lai nha."
Hạ Đóa Đóa xấu hổ mỉm cười.
Quốc vương ôn hoà khẽ cười một tiếng, giương mắt nhìn về phía Hạ Đóa Đóa: "Ngành này rất tốt, không cần phải bôn ba khắp nơi lấy thân mạo hiểm, xem như có trách nhiệm đối với bản thân và người nhà."
Lời này vừa ra, vương hậu rõ ràng chau mày.
Hạ Mộc cũng rất nhanh phản ứng kịp: "Thật ra lửa giận trong lòng quốc vương còn rất lớn, dù sao cô phá được án cũng giống như hung hăng đánh hắn một cái tát, hiện nay cũng chỉ có thể châm chọc cô một mình mạo hiểm coi thường sinh mệnh.
Khuôn mặt khuôn mặt xụ xuống, mặt mang tiếu ý lời nói lại giấu kim: "Hạ Mộc nhà ta từ nhỏ đã có tinh thần trách nhiệm, chuyện lớn trong nhà đều do nàng giải quyết, bọn ta làm ba mẹ có lúc cũng cảm thấy xấu hổ..."
Lúc nàng nói hai chữ 'xấu hổ', cố ý liếc mắt nhìn về phía quốc vương.
Quốc vương cũng liếc nàng một cái, có ý ám chỉ mà nói: "Có một số việc, trước khi làm vẫn nên xem xét năng lực của bản thân, chưa chắc mỗi lần đều có may mắn để sống sót."
Bầu không khí lại lần nữa hạ nhiệt độ, Tô Ngữ Mạt hai tay nắm thành quyền, lại thấy Hạ Mộc nháy mắt lắc đầu với nàng, ý bảo nàng không nên tranh cãi.
Trong lúc xấu hổ trầm mặc, Đoạn Tử Đồng bỗng nhiên dùng khăn ăn lau khóe môi, ngẩng đầu nhìn quốc vương, nhàn nhạt nói: "Không ai không để ý an nguy của bản thân, dùng thân thiệp hiểm vẫn luôn có nguyên nhân, ngàn vạn quân nhân cùng cảnh sát của Phục Áo chúng ta, mỗi ngày đều gánh chịu các loại nguy cơ cùng mạo hiểm, cũng tính là vì nhân dân toàn quốc, nhưng lại trở thành không có trách nhiệm với gia đình.
Mà những nguy hiểm này dù sao cũng phải có người dám xả thân, loại hành vi này là không có trách nhiệm đối với một phương diện nào đó, nhưng đồng thời mặc khác, lại là vĩ đại."
Trong nháy mắt, mọi người ngẩng đầu nhìn tiểu vương trữ, không nghĩ tới điện hạ cư nhiên dám hữu lý có cư kéo mặt mũi của phụ vương xuống.
Hạ Mộc mở to đôi mắt, thật ra cô biết Quyển Quyển vẫn vì chuyện này tức giận cô, không nghĩ tới nàng sẽ ở lúc nào hoàn toàn đứng về phía cô!
Xong xong, cô luôn đặc biệt dễ bị hùng ấu tể đả động.
Quyển mao ấu tể này thực sự là càng xem càng khả ái, thật muốn xoa đầu!
Quốc vương vừa nghe lời này, hiển nhiên thượng hoả, thần sắc nghiêm khắc nhìn về phía Đoạn Tử Đồng, lạnh lùng nói: "Việc này không thể đánh đồng, bất luận lúc nào, yếu tố đầu tiên đều là tính an toàn, so sánh lợi hại, dưới tình huống tính mạo hiệu quá cao, xung động mạo hiểm không gọi là, là lỗ mãng."
Lại một trận yên tĩnh, Hạ Mộc mắt thấy Quyển Quyển lại muốn tranh luận với phụ vương, lập tức giành trước lên tiếng, cười nói với quốc vương: "Bệ hạ nói không sai, ta từ nhỏ đã dễ xung động, luôn sửa không được khuyết điểm này.
Nhưng có đôi khi cũng hiểu được, người sở dĩ là người, chính là bởi vì mỗi người đều sẽ có lúc bị tình cảm khống chế, bằng không có khác gì một cái máy vi tính đây?
Trước kia ta từng nghe qua một vài lời đồn về bệ hạ.
Năm 1991, mẫu thân của bệ hạ xuất ngoại ngoại giao, nửa đường rơi vào mai phục của phần tử khủng bố, mất đi liên lạc với quốc nội.
Lúc đó tất cả mọi người khuyên bệ hạ trấn an dân tâm, thay mặt xử lý chính vụ, nhưng bệ hạ vì nóng lòng cứu mẹ, không màng đến đề nghị của mọi người, một mình bay vào phạm vi hoạt động của quân phản loạn, trong vòng 3 ngày đánh cho đối phương trở tay không kịp, an toàn cứu mọi người trở về.
Ta nghĩ trước khi ra quyết định này, bệ hạ căn bản không cách nào cân nhắc lợi ích của bản thân và quốc dân, trong lòng chỉ có quyết tâm cứu mẫu thân trở về, thậm chí không quan tâm sinh tử.
Lúc nhỏ khi ta nghe xong câu chuyện này, đã đặc biệt sùng bái ngài, ta cảm thấy ngài không giống với đại nhân vật bản khắc trên sách giáo khoa, là một người sinh động có tình cảm, càng làm cho người ta sùng bái."
Quốc vương nghe vậy đôi mắt chợt trợn to, kinh ngạc nhìn Hạ Mộc.
Một lúc lâu, hắn vô thanh vô tức mà cúi đầu, sắc mặt phiếm hồng.
Trứng Cuốn điện hạ vốn dĩ đang muốn lên tiếng, nghe Hạ Mộc nói những lời này, kinh ngạc nhìn về phía phụ vương.
Tựa hồ lần đầu tiên, trên mặt phụ vương lộ ra thần sắc xa lạ, mang một tia nhu nhuyễn hiếm thấy.
Đoạn Khuynh Trạch tựa hồ rơi vào hồi ức, lại giống như một lần nữa xem xét lại sự việc.
Cuối cùng, hắn nâng ly mời rượu Hạ Mộc, nét mặt là tâm phục khẩu phục và áy náy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...