Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi


Phóng viên vừa dứt lời, Hạ Mộc nhất thời căng thẳng thân thể, so với người được phỏng vấn còn khẩn trương hơn.

Cô vừa lo lắng Quyển Quyển thẳng thắn nói thật ra, lại lo lắng Quyển Quyển triệt để phủ nhận mối quan hệ với cô, trong lòng hoàn toàn hỗn loạn.

Nhưng vẫn chưa nghe được Quyển Quyển trả lời, trợ lý đã đề microphone xuống trước, nhắc nhở phóng viên: "Phỏng vấn không thể liên quan đến chuyện cá nhân, hai vấn đề cũng hỏi xong rồi, kế tiếp chúng ta còn có hoạt động, lần sau tiếp tục đi, vất vẻ rồi."
Nói xong, trợ lý mở đường, dẫn vương trữ ra khỏi rạp chiếu phim, Hạ Mộc vội vàng nhấc làn váy theo sau.

Xe riêng của đoàn phim vẫn dừng bên ngoài hội trường, Hạ Mộc biết Quyển Quyển xưa nay quen tự mình lái xe cho nên vội vã chạy đến bên cạnh xe riêng, gõ cửa sổ xe, nói cho tài xế biết: "Ngài về trước đi, ta còn có chút việc phải làm, lát nữa sẽ tự đón xe về nhà."
Tài xế kinh ngạc nhìn về phía nữ diễn viên trang điểm tinh xảo ngoài cửa sổ, thụ sủng nhược kinh mà trả lời: "Không sao cả Hạ tiểu thư, ta chính là chịu trách nhiệm đưa đón ngài, ngài có việc thì cứ làm đi, ta sẽ đợi."
Hạ Mộc lo lắng đuổi không kịp Quyển Quyển, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng, xoay người bước nhanh đuổi theo đến bãi đỗ xe.

Bởi vì lễ công chiếu bao hết cả rạp, cho nên bãi đỗ xe cũng vắng vẻ, Hạ Mộc lập tức phát hiện mục tiêu.

"Quyển Quyển!" Hạ Mộc hô to một tiếng, trong bãi đỗ xe trống trải vang lên tầng tầng hồi âm.

Quyển Quyển dừng bước, nghiêng đầu, chỉ cho cô một sườn mặt đường nét rõ ràng, nhưng không quay đầu lại, chuyển sang trực tiếp đi về phía xe thể thao của mình.

"Quyển Quyển!" Linh hồn của Hạ Mộc dường như bị rút khỏi thân thể, rõ ràng bị hùng ấu tể kéo đi.

Cô không chút do dự đuổi theo, trước khi Quyển Quyển ấn chìa khóa xe xuống, cô chắn trước cửa xe, vội vàng nói: "Ta có lời muốn nói với ngươi!"
Ánh đèn màu da cam từ đỉnh đầu chiếu xuống, Quyển Quyển đứng trước mặt cô, cúi đầu mặt không biểu tình mà nhìn thẳng vào cô.


Đôi tử đồng ẩn trong bóng mờ dưới hàng mi dài, có vẻ u ám lạnh lùng.

Hạ Mộc lần đầu tiên phát hiện, đôi mắt hoa đào cười như không cười kia, thì ra có thể rút đi tất cả nhu tình, trở nên lạnh lùng xa cách như vậy.

Lần đầu tiên cô cảm thụ được tính uy hiếp trời sinh của Địch Hách Lạp, làm cho cô phải lui về phía sau một bước, lưng tựa vào cửa xe.

Hạ Mộc ủy khuất run giọng lên tiếng: "Quyển Quyển, ngươi đừng vẻ mặt tà khí mà nhìn ta, ta sợ."
Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu: "Cái gì tà khí? Lẽ nào ta không phải là dáng vẻ hào hoa phong nhã sao?"
Hạ Mộc nhíu mày, nghiêm túc nói: "Hiện tại ta là muốn chính miệng giải thích rõ ràng với ngươi chuyện trước kia — mấy tháng trước ta đã bị bọn người Tề Chí An thôi miên, bọn họ muốn ta ám sát ngươi!"
Đoạn Tử Đồng gật đầu, bình tĩnh trả lời: "Milna đã nói cho ta biết."
Hạ Mộc sững sốt, lại tiếp tục giải thích: "Ngày đó ta hẹn Giang Vũ đi xem phim, cũng là giả vờ, chính là vì muốn chúng ta tạm thời xa nhau, đảm bảo sự an toàn của ngươi."
Đoạn Tử Đồng cúi đầu, hờ hững trả lời: "Giang Vũ đã nói cho ta biết."
"Ngươi biết rồi?" Hạ Mộc nhất thời có chút vô thố, dừng hồi lâu mới tiếp tục giải thích: "Ta là sợ bản thân mất khống chế làm ngươi bị thương, cho nên, muốn giải quyết hết mọi việc rồi sẽ trở về giải thích với ngươi."
Đoạn Tử Đồng nâng mắt, đôi mắt hoa đào xuyên qua hàng mi dài nhìn về phía cô, tự giễu mà nhếc khóe môi: "Không ngờ còn có thể nghe Hạ tiểu thư chính miệng giải thích với ta, tính cả Giang Vũ, Milna, mẹ ngươi, muội muội ngươi, hàng xóm của ngươi, và toàn bộ đồng bọn của Tề Chí An, ta trở thành người thứ một trăm bảy mươi sáu biết chân tướng, thực sự là tam sinh hữu hạnh."
Trong lòng Hạ Mộc vô cùng hoảng hốt, Quyển Quyển trước nay tuy rằng thích nói đùa, nhưng lúc nói chuyện với cô, chưa từng mang tính công kích như hiện tại.

Cô thất thố mà giải thích: "Quyển Quyển, ta khi đó đã không có ba, không thể mất đi nhiều hơn nữa, ta chỉ muốn bảo vệ ngươi, cho nên mới gạt ngươi, một mình mạo hiểm hành động."
Quyển Quyển bình tĩnh nhìn cô: "Có thể lý giải."
Hạ Mộc vừa nghe lời này, ánh mắt nhất thời sáng lên, kích động mà tiếp tục giải thích: "Tất cả những lời ta nói ở nhà hàng hôm đó đều là giả, cũng là vì tạm thời rời xa ngươi, hiện nay vụ án đã phá, quyết định ngay lúc đó, cũng không tính là thật."
Quyển Quyển không lên tiếng, nghiêng đầu, ánh mắt buông xuống mà nhìn cô.


Bãi đỗ xe trống trãi, bị tiếng tim đập của Hạ Mộc lấp đầy.

Hai tay cô đều đang run, đôi mắt mèo mở thật to, khẩn trương nhìn Quyển Quyển, như là đang chờ đợi phán quyết cuối cùng.

"Xin lỗi, ta không thể chấp nhận."
Nghe được 'phán quyết' cuối cùng, Hạ Mộc chỉ cảm thấy đầu có 'oanh' một tiếng, nước mắt nhất thời không kiềm chế được mà tuôn ra, cô vô lực tiến lên nắm lấy góc áo của Quyển Quyển, vội vàng nói: "Vì sao nha? Quyển Quyển? Ta khi đó thật sự là bất đắc dĩ...!Ta sợ ngươi bị thương, hiện nay vụ án đã phá, tất cả đều trở nên tốt đẹp, ngươi đừng tức giận có được không?"
Quyển Quyển nâng cằm, tránh khỏi ánh mắt của Hạ Mộc, để tránh bị nước mắt của cô phá hủy quyết tâm, trầm giọng trả lời: "Hạ Mộc, ngươi cảm thấy ngươi làm không sai, sau khi ta tra án ngoài ý muốn bị thất bại, ngươi thà rằng liều chết một mình hành động, cũng không chịu cho ta cơ hội thứ hai, dùng phương thức cực đoan vũ nhục xua đuổi ta, hiện nay lại nói là vì bảo vệ ta."
Nước mắt của Hạ Mộc không khống chế được nữa, đôi môi run rẩy nghẹn ngào: "Quyển Quyển, ta là sợ bản thân sau khi bị thôi miên sẽ ngộ thương ngươi..."
Quyển Quyển cúi đầu nhìn cô: "Ngươi chẳng qua là bị thôi miên, cũng không phải luyện thành tuyệt thế thần công gì, ta ở Ban Lan Đảo đặc nữa mười năm, dù yếu kém cỡ nào cũng không đến mức bị ngươi ngộ thương đi?
Lui lại một vạn bước mà nói, thà rằng thà rằng bị ngươi đâm vào bệnh viện, cũng không muốn nhớ lại một tháng sau khi bị ngươi xua đuổi như ruồi bọ là vượt qua như thế nào.

Hạ Mộc, ngươi có phương thức xử sự của ngươi, ta có thể, tôn trọng nhưng không cách nào chấp nhận.

Việc đã đến nước này, ta căn bản không muốn thảo luận là ai đúng ai sai, ngươi có thể nói cho mọi người biết, nói ta bất cận nhân tình không thể nói lý, ta cũng có thể thừa nhận."
Hạ Mộc bất ngờ, trước khi đến, cũng thật không ngờ Quyển Quyển tích tụ nhiều bất mãn như vậy, lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Nhưng tất cả đã muộn, cô muốn bắt lấy cổ tay Quyển Quyển, nhưng lại bị né tránh.

Tuyệt vọng trong mắt Quyển Quyển, không khác gì ngày đó ở nhà hàng: "Hạ Mộc, cho tới nay, ta đều bị buộc chấp nhận các loại quyết định không thể tưởng tượng nổi của ngươi, nhưng lần này, ta muốn tự mình quyết định."

Hạ Mộc không nhớ được bản thân là như thế nào rời khỏi bãi đỗ xe, chỉ nhớ rõ trên đường trở về, tài xế đại thúc của đoàn phim vẫn nhìn vào gương chiếu hậu, xấu hổ mà an ủi cô.


"Hạ tiểu thư, ngài đừng khóc nữa, có chuyện gì, chúng ta có thể liên hệ mọi người cùng nhau tìm cách mà."
Hạ Mộc hé môi, cô khóc đến sắp không thở nổi, dùng tay áo lau nước mắt, ống tay áo màu trắng nhất thời nhiễm mascara màu đen.

Lễ phục Quyển Quyển tặng cô cũng bị lau bẩn.

Cô càng thương tâm, trong miệng mơ hồ không rõ mắng bản thân là phế vật, những thứ muốn giữ gìn tất cả đều mất hết...!
Lúc vào nhà, cô mang theo đôi mắt gấu mèo sưng húp, một mực hít mũi.

Lúc đổi giày không nhịn được, lại một lần nữa bật khóc thành tiếng.

Bốn người trong phòng khách đều bị hù dọa...!
"Ngươi làm sao vậy Hạ Mộc?"
Hai khuê mật của Hạ Mộc không giành được vé của buổi công chiếu đầu tiên, sáng sớm đến nhà cô chờ tin tức, không nghĩ tới Hạ Mộc sẽ dùng loại dáng vẻ này 'áo gấm hồi hương'.

Hạ Mộc run giọng nghẹn ngào: "A...!Ô...!Ta thất tình rồi...!Ta bị đá!"
Nói xong liền đẩy hai khuê ra, sa sút xông thẳng lên lầu.

Hạ Đóa Đóa và Ngao Cốc cũng choáng váng, bốn người mờ mịt hai mặt nhìn nhau.

Một khuê mật lấy lại tinh thần trước, cả kinh nói: "Thất tình? Hạ học phách của chúng ta có đối tượng? Ai nha!"
Hạ Đóa Đóa giật mình, lập tức cúi khuôn mặt béo, Hạ Mộc muốn nàng giữ bí mật, nên nàng chưa từng dám nói ra ngoài.

Một người khác thần bí tiến đến bên tai khuê mật, nói cho nàng biết: "Trên mạng đã có người đào ra được tin tức, chính là vị học tỷ của chúng ta trước đây, là Giang Vũ!"
"Là nàng! Khó trách thấy nàng luôn tốt với Hạ Mộc như vậy! Tốc độ thay đổi bạn trai bạn giá của Giang đại luật sư không phải nói đùa, ta còn cố ý nhắc nhở Hạ Mộc đừng trúng chiêu, không nghĩ tới..."

"Vậy phải làm sao bây giờ, Hạ Mộc khóc thành như vậy, nhất định là thật lòng rồi."
"Không thể! Ta đến tìm Giang Vũ cặn bã kia nói chuyện! Ai có số điện thoại cô nàng!"
Nửa giờ sau, Giang đại luật sư bị hai học muội mắng cẩu huyết lâm đầu, gọi điện thoại cho Hạ Mộc.

Hạ Mộc co người trên giường ôm điện thoại, hút không khí, nói lắp: "Học, học tỷ?"
Đầu bên kia truyền đến tiếng thở dài nặng nề của Giang Vũ: "Ngươi còn hứa với ta là không hối hận, lúc đó lại không nói cho ta biết ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ta còn tưởng rằng ngươi thực sự muốn vứt bỏ Đoạn Tử Đồng, nếu không cũng sẽ không giúp ngươi việc này."
Hạ Mộc nức nở: "Quyển, Quyển...không cần, ta nữa!"
"Đừng khóc nữa nha đầu ngốc." Giang Vũ an ủi: "Lấy lại tinh thần, phần tiếp theo của bộ phim khi nào bắt đầu quay? Hối thúc đoàn phim, nhân lúc Quyển Quyển vẫn chưa buông ngươi xuống, chửa hẳn không thể vãn hồi."
Hạ Mộc bi từ đó đến: "Quyển Quyển đã buông xuống..."
"Nào có dễ dàng như vậy?" Giang Vũ khẽ cười một tiếng: "Cuối tuần trước, trong tiệc tiểu sinh nhật của vương hậu, vài người bạn biết nội tình chuyện điện hạ thất tình, đặc biệt dẫn một thiếu niên chủng tộc mèo tai cong đến dự tiệc, dung mạo còn có chút tương tự ngươi, bất quá không phải người bổn quốc..."
Hạ Mộc đang lau nước mắt nhất thời mở to mắt, giận dữ nói: "Ai dẫn đến! Bọn họ sao có thể thiếu đạo đức như thế!"
"Đừng nóng vội." Giang Vũ mạn bất kinh tâm nói: "Thiếu niên kia dường như quen biết Quyển Quyển, nói là trước đó lúc du lịch trên Tịch Đảo, bị một nam nhân xúc phạm, nhờ có điện hạ giải vây.

Thiếu niên kia là nhìn thấy trailer của bộ phim, mới biết được thân phận của ân nhân, trăm phương nghìn kế tìm đến Phục Áo, nhờ quan hệ mới có được cơ hội tiến cung."
Hạ Mộc vốn dĩ đầy bụng ủy khuất, vừa nghe việc này, khổ sở đến sắp mắt trợn trắng!
Giang Vũ lại kéo dài hồi ức: "Cả buổi tiệc hắn đều chuyển động trước mặt điện hạ, điện hạ lại không nhận ra hắn.

Sau đó ngươi biết thế nào không? Thiếu niên kia đến trước bàn tiệc gắp thức ăn, vành tai hơi cong cứ như thế hiện ra trước mắt điện hạ.

Ta lúc đó đứng ở bên cạnh, biểu tình đó của điện hạ, ngươi là không nhìn thấy, ta không biết hình dung như thế nào, nhưng có một điều ta có thể khẳng định, trong lòng tiểu vương trữ của chúng ta nhất định còn có ngươi."
Hạ Mộc ngẩn người: "Thật sao?"
Giang Vũ tràn đầy kinh nghiệm mà cười nói: "Không tin ta thực nghiệm cho ngươi xem, hai tuần sau khẳng định có một buổi tiệc mừng công đi? Điện hạ hẳn là cũng sẽ có mặt."
Hạ Mộc trợn to mắt: "Ngươi muốn làm thực nghiệm gì?"
Giang Vũ tràn đầy lòng tin: "Thực nghiệm khiến tiểu vương trữ của chúng ta lộ chân ngựa, ngươi cứ chờ xem đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui