Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi


Cô cho rằng có thể tốc chiến tốc thắng, cho rằng sau khi Quyển Quyển xuất hiện sẽ giận dữ, cho cô một cái tát, bảo cô từ nay về sau cút đi, nhưng kết quả lại giống như lăng trì xử tử.

Giang Vũ thức thời rời đi, Hạ Mộc theo Quyển Quyển đi vào một nhà hàng, ngồi đối mặt nhau.

Hạ Mộc nhận lấy thực đơn nhân viên đưa đến, gọi hai tách trà, ngẩng đầu thần sắc chết lặng hỏi Quyển Quyển: "Muốn ăn gì món gì?"
Quyển Quyển mặt không biểu tình nhìn cô, dừng một chút, tự giễu trả lời: "Không cần, trước khi nghe giải thích, ta sợ là cái gì cũng nuốt không trôi."
Hạ Mộc nhíu mày, đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ: "Cho hai tách trà trước đi."
Nhân viên gật đầu rời đi, Hạ Mộc hít sâu một hơi, nhìn Quyển Quyển, muốn nói lại thôi.

Quyển Quyển cúi đầu nhìn đồng hồ, miễn cưỡng mỉm cười: "Giang Vũ có lẽ còn chưa ra khỏi bãi đỗ xe, nếu như ngươi giải thích nhanh một chút, ta còn kịp đuổi theo đánh nàng."
"Không có gì để giải thích." Hạ Mộc ngẩng đầu nhìn Quyển Quyển, khàn giọng nói: "Ta đã chịu đủ rồi."
Quyển Quyển đầu tiên là sững sốt, sau đó rũ mi, ý bảo cô nói tiếp.

Hạ Mộc nuốt một ngụm nước bọt, nói ra lý do đã chuẩn bị trước: "Giáo sư Milna đã phát hiện rồi, dù sao thì ta cũng giấu diếm không nổi nữa, cho nên cũng không muốn tiếp tục giống như ngồi tù, bị nhốt trong biệt thự của ngươi nữa."
Quyển Quyển nghiêng đầu, nghi hoặc nói: "Nàng phát hiện cái gì?"
Hạ Mộc nâng cằm nói: "Phát hiện ta là giả bệnh.

Trước đó, mẹ ta không cho ta ra ngoài, ta ở nhà đến khó chịu, nên lẻn ra ngoài giải sầu vài ngày, nhưng không nghĩ tới ngươi sẽ làm lớn chuyện đến như vậy, dĩ nhiên phong tỏa toàn thành phố.

Ta lo lắng các ngươi trách cứ ta tùy hứng, nên trà trộn vào viện bảo tàng, giả vờ tinh thần không ổn định, rốt cuộc hồ lộng qua chuyện.

Nhưng lại không nghĩ tới, ngươi cư nhiên mời Milna đến chữa bệnh cho ta.

Nàng vẫn tìm không được nguyên nhân bệnh, tối qua lại phát hiện kẽ hở của ta, ta cầu xin nàng đừng nói cho các ngươi biết, nhưng nàng không đáp ứng, có thể nói với các ngươi bất cứ lúc nào.

Nếu như vậy, ta cũng không cần thiết phải tiếp tục giấu diếm nữa."
Quyển Quyển vẫn bất động nhìn cô, giống như một pho tượng điêu khắc.

Giả vờ?
Phong tỏa toàn thành phố tám tiếng đồng hồ, phụ vương tức giận, quyền hạn bị đóng băng, kiện tụng cùng chửi mắng đầy trời, hành động lùng bắt hơn hai tháng thất bại trong gang tấc...!

Tất cả mọi việc nhất thời dâng lên trong đầu Quyển Quyển.

Bầu không khí trầm mặc dần dần bị lửa giận xâm nhiễm.

Hạ Mộc không có cách nào chịu được yên tĩnh như vậy, tiếp nói: "Ta biết ngươi nhất định sẽ rất tức giận, nên vốn dĩ không muốn nói cho ngươi biết."
Quyển Quyển trầm mặc một lát, cuối cùng tiêu hóa được đả kích bất ngờ, giương mắt hỏi cô: "Chuyện này, tựa hồ không mấy liên quan đến việc ngươi trốn ra ngoài tìm học tỷ cùng đi xem phim."
Hạ Mộc cúi đầu: "Trước đó, ta vẫn chờ mong ngươi sẽ giúp ta tìm được ba, nhưng quyền hạn của ngươi đã bị thu hồi, ta cảm thấy, ta cũng không cần phải tiếp tục trông cậy vào ngươi nữa."
Lại một trận trầm mặc đáng sợ.

Quyển Quyển bỗng nhiên cười thảm một tiếng, lần đầu tiên lộ ra thần sắc châm chọc: "Cho nên, hiện tại ngươi dự định đổi một người khác để trông cậy?"
Hạ Mộc không nói chuyện.

Quyển Quyển bỗng nhiên đứng lên, động tác vẫn được cho là tao nhã, cái ghế cũng không ma sát với sàn nhà phát ra tiếng động lớn, chỉ là thần sắc xa cách nói với cô: "Xin lỗi ta đi vệ sinh một chút."
Vài bàn xung quanh phát sinh từng đợt nghị luận.

Hạ Mộc nhìn Quyển Quyển cố nén lửa giận xoay người đi đến toilet.

Giống như trên mạng nói, điện hạ thực sự là một mẫu người hoàn mỹ, dáng vẻ lúc phát giận cũng mê người như thế.

Hạ Mộc cảm thấy bản thân đại khái là hết thuốc chữa rồi, đời này không có cách nào thay lòng đổi dạ đi yêu một người khác.

Nhưng Quyển Quyển nhất định có thể, không có phiền phức như cô, sau này nàng có thể trở lại làm một hùng ấu tể vô ưu vô lo, không cần phải bị ép buộc trở nên thành thục, trở nên có trách nhiệm.

Đoạn Tử Đồng đẩy cửa toilet, lập tức dỡ xuống ngụy trang bình tĩnh, bước đến trước bồn rửa tay, điên cuồng hắt nước lên mặt.

Hạ Mộc tựa như thạch điêu ngồi trước bàn ăn, yên tĩnh chờ đợi.

Mọi việc đều kết thúc.

Cô biết.


Cho nên không hề khẩn trương, như là đã nằm vào quan tài.

Xung quanh lần thứ hai truyền đến từng đợt xôn xao và âm thanh của máy ảnh điện thoại, Hạ Mộc biết, Quyển Quyển trở lại.

Mái tóc xoăn ướt sũng của nàng biến thành màu nâu đậm, tựa như hải tảo mất đi sức sống, toàn bộ vuốt ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt đường nét sắc xảo.

Thần sắc đã không có thống khổ và phẫn nộ như vừa rồi, trở nên bình thản, Quyển Quyển bình tĩnh tự nhiên mà cầm khăn ướt trên bàn, lau khô nước trên mặt, hỏi Hạ Mộc: "Ngươi tiếp theo có dự tính gì không?"
"Ta muốn dọn về nhà."
Quyển Quyển buông xuống ánh mắt, gật đầu: "Sau đó thì sao?"
"Ta hy vọng ngươi đừng phái người giám sát ta và người nhà của ta nữa."
"Còn gì nữa không?"
Hạ Mộc hít sâu một hơi, lúc nói ra, giọng nói vẫn đang run rẩy: "Ta hy vọng chúng ta, có thể bình tĩnh một chút...!Tạm thời...."
Quyển Quyển bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nheo mắt nhìn cô, trong ánh mắt gần như là tuyệt vọng tự giễu: "Đừng tạm thời nữa, ngươi có thể nói thẳng, Hạ Mộc, nói thẳng ra đi, ta đã hứa với ngươi, sẽ không chủ động buông tay, chỉ có thể làm phiền ngươi lên tiếng mà thôi."
Đầu óc Hạ Mộc trong nháy mắt trống rỗng.

Ký ức trở về ngày hôm đó, trong công trình bỏ hoang, Quyển Quyển chuyên chú nhìn vào mắt cô.

"Nếu như ngươi đồng ý nắm lấy tay ta, ta tuyệt đối sẽ không chủ động buông tay."
Lúc này hồi tưởng lại, cảm giác hạnh phúc khi đó vẫn có thể triệt để bao phủ lấy cô.

Nếu như thời gian dừng lại ở thời khắc này, thì tốt biết mấy?
Khóe mắt Hạ Mộc phát nhiệt, thần sắc tuyệt vọng của Quyển Quyển, trong nước mắt của cô cũng dần trở nên mơ hồ.

Dường như hao hết tất cả sức lực, Hạ Mộc cuối cùng khàn giọng nói: "Chúng ta chia tay đi."
"Được."
Cùng nhau ra khỏi nhà hàng, ánh nắng buổi chiều có chút chói mắt.

Quyển Quyển đại khái là một lần cuối cùng nói ra những lời này: "Ta đưa ngươi về nhà?"

Hạ Mộc thần sắc chết lặng mà lắc đầu: "Ta tự mình trở về, ngươi đi trước đi."
Quyển Quyển không kiên trì, chăm chú gật đầu: "Đi trước."
"Tạm biệt." Hạ Mộc run giọng trả lời, sau đó đứng trước cửa nhà hàng, nhìn Quyển Quyển Quyển Quyển rời đi.

Cô thậm chí luyến tiếc chớp mắt.

Không biết có phải lại thấy ảo giác hay không, hoặc là Quyển Quyển chung quy không muốn để cô nhìn nàng rời đi, cho nên mới dừng bước, quay đầu lại nhìn Hạ Mộc.

Hạ Mộc cố sức cắn môi, không cho bản thân bật khóc.

Quyển Quyển nâng tay che đôi mắt, sau đó buông ra, mỉm cười dùng khẩu hình miệng nói với cô: "Làm theo ta."
Hạ Mộc cũng cười, trước khi nước mắt tràn mi, cô nâng tay che mắt.

Cô biết, lần nửa mở mắt, Quyển Quyển sẽ biến mất.

Nhưng lần này không giống với lần trước, lần này Quyển Quyển sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Cho nên, cô luyến tiếc buông tay, cuối cùng che mặt chậm rãi ngồi xổm xuống, đem khuôn mặt vùi vào đầu gối.


Hai tháng sau.

Hai giờ sáng, Hạ Mộc ở trên giường kiểm kê trang bị.

Một khẩu súng lục, vệ tinh định vị, thiết bị truyền tín hiệu siêu nhỏ, dụng cụ cắt kim loại bằng laser....!
Những thứ thượng vàng hạ cám này, gần như tiêu hết tất cả thù lao của cô.

Không chỉ là giá cả đắt đỏ, mà giao dịch vũ khí phi pháp cũng vô cùng cao giá.

Ban đêm vắng vẻ, điện thoại bỗng nhiên reo lên, là điện thoại của Milna.

Hạ Mộc nghe máy, bất đắc dĩ lên tiếng trả lời: "Alo."
Milna ở bên kia hoảng hốt thất thố: "Ngươi hiểu rõ rồi chứ? Thực sự muốn một mình hành động? Ta thực sự không có nắm chắc..."
Hạ Mộc vân đạm phong khinh trả lời: "Giáo sư, ngài cũng đừng quan tâm nữa, mọi việc không phải đều giống như ta suy đoán sao? Hai tháng qua ta chưa từng phát bệnh, để Quyển Quyển thoát thân, không chỉ là cam đoan sự an toàn của nàng, cũng có thể khiến những người đó thả lỏng cảnh giác đối với ta."
Milna vẫn rất bất an: "Ngươi có thể âm thầm nói rõ với Quyển Quyển, giả vờ cắt đứt quan hệ, sau đó nội ứng ngoại hợp, như vậy không phải càng an toàn hơn sao?"

Hạ Mộc cười khổ: "Ngươi cảm thấy, Quyển Quyển sẽ để ta mạo hiểm như vậy sao? Kế hoạch này thành công hay thất bại, cũng không phải dựa vào sức mạnh từ bên ngoài có đủ lớn hay không, mà chỉ có thể dựa vào bản thân ta, ngươi cũng biết."
Milna vội vàng nói: "Nhưng kế hoạch này thực sự là quá nguy hiểm, ngươi nên có chút kiên trì, để Quyển Quyển thử tiếp tục..."
"Ta đã kiên trì mười năm rồi." Hạ Mộc cắt đứt lời nói của nàng.

"Chờ cảnh sát phá án, chờ ba mẹ tự chứng minh bản thân trong sạch, chờ Quyển Quyển điều tra ra chân tướng."
"Kết quả, cảnh sát tra án thay đổi một người tiếp một người, ba ta bị người khác bắt cóc, Quyển Quyển mất đi ngôi vương trữ vương trữ, còn bị đám người kia xem như bia ngắm mà công kích...."
"Nên kết thúc rồi, giáo sư, mọi việc cũng nên kết thúc, ta không thể vĩnh viễn trông cậy vào người khác.

Thật ra từ rất nhỏ ta đã biết, người có thể cứu vớt mình, thông thường chỉ có thể là bản thân."
"Là Quyển Quyển quá nuông chiều ta, khiến ta đã quên những vấp ngã trước đây, khiến ta yên tâm thoải mái hưởng thụ sự che chở của nàng, nhìn nàng một mình đối mặt khó khăn áp lực."
"Cho nên, dừng ở đây đi, đây là việc của ta, ta phải tự mình đi giải quyết."
"Ngài từng nói, song trọng thôi miên có bảy phần khả năng thành công, như vậy đủ rồi.

Nếu như ta thành công, thì có thể kết thúc mọi khổ cực, than thản giải thích rõ cùng Quyển Quyển."
"Nếu như."
"Ta là nói nếu như, ta không trở về được, ngày nào đó Quyển Quyển hỏi đến ta, ngài hãy nói là ta đã di cư ra nước ngoài, không để lại phương thức liên hệ."
Bên kia điện thoại, Milna không lên tiếng, hồi lâu, mới run giọng trả lời: "Ta hiểu được, Hạ Mộc, hy vọng có thể gặp lại ngươi lần nữa."
Hạ Mộc chăm chú trả lời: "Ta tin tưởng nhất định có thể."
Trước khi cúp máy, Milna bỗng nhiên vội vã nói: "Còn nữa, ta đã từng nói với ngươi chưa, Hạ Mộc, ngươi là cô gái dũng cảm nhất ta từng thấy."
Hạ Mộc nhếch miệng cười, vô liêm sỉ mà nói đùa: "Ta cũng cảm thấy như thế."
Cúp máy, Hạ Mộc đem trang bị từng món mang trên người, mặc áo khoác vào.

Cuối cùng, cô đến trước bàn học, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, lấy sợi dây chuyền long lân bên trong ra, đeo lên cổ.

Mảnh giấy kia vẫn đặt ở dưới hộp, Hạ Mộc cẩn cẩn dực dực mở ra, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy vẫn còn rất rõ ràng.

Mười năm trước, Quyển Quyển vì bảo vệ cô, có 'lý do phải cất cánh'.

Mười năm sau, cô vì bảo vệ.

Quyển Quyển, có 'lý do phải dũng cảm'.

Đem hộp thả lại ngăn kéo, Hạ Mộc xoay người mở cửa sổ, động tác nhanh nhẹn xoay người nhảy xuống, biến mất trong bóng đêm vô tận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui