Khi xe ngựa một đường vui vẻ trở lại Kim Lăng, Phùng Si Tâm một trận hoảng hốt, có cảnh vật vẫn như cũ, nhân sự toàn bộ không phải là thương tang cảm. Nàng không còn là tiểu nha đầu trong quá khứ không biết buồn là gì. Ở trên đảo sinh sống gần ba tháng, hoàn toàn thay đổi cả đời nàng.
Nàng nhìn lên tấm biển viết hai chữ "Hú viên" nhưng lại cảm thấy xa lạ, đây là nhà nàng sinh sống mười sáu năm sao? Tại sao cho nàng cảm giác xa lạ như thế?
Nàng kéo móc trên cửa đồng gõ hai cái, rất nhanh liền có một lão ông tóc trắng tới trước quản môn."Là ai vậy?" Lão nheo mắt hỏi.
Nàng dùng giọng nũng kêu lên: "Lý gia gia, là ta nha!"
"Tiểu thư —— Tứ tiểu thư?" Lão nhân gác cổng nhận ra nàng liền cao hứng, thanh âm cũng nghẹn lại, "Tứ tiểu thư, thật sự là tiểu thư, không phải là ta đang nằm mộng chứ?"
"Không phải, thật sự là ta, ta đã trở về." Vị lão nhân gác cổng này là trưởng bối chứng kiến sự lớn lên của nàng, nhìn thấy hắn, phảng phất như nhìn thấy thân nhân của mình
"Thật tốt quá, cám ơn trời đất, bên ngoài rất lạnh, ngươi đi vào nhanh lên, ta lập tức đi thông báo với lão gia." Hắn quay người lại, càng già càng dẻo dai vừa chạy vừa gọi: "Tứ tiểu thư trở lại! Mọi người mau ra đây, là Tứ tiểu thư trở lại! Lão gia, Tam tiểu thư, các ngươi mau ra đây, Tứ tiểu thư về rồi ——"
Mọi người Phùng gia cho là Phùng Si Tâm đi tham gia Tuyển phi yến của ma giáo sẽ một đi không trở về, trong lòng khó tránh khỏi thương tâm khi mất đi một chủ tử tâm địa thiện lương như nàng, hôm nay nhìn thấy nàng bình an trở về, không khỏi cảm tạ thần linh phù hộ.
"Tứ tiểu thư có thể bình yên vô sự trở lại thật là ông trời có mắt, Bồ Tát phù hộ."
"Đúng nha! Tứ tiểu thư, cô không ở nhà, tất cả mọi người thật là nhớ cô đó!"
"Tứ tiểu thư, sao người lại gầy thế này? Nhất định là bởi tiểu thư ở bên ngoài chịu không ít khổ."
"Đi đoạn đường xa như vậy, nhất định tiểu thư đang đói bụng! Tứ tiểu thư, ta lập tức đi chuẩn bị món ăn cô thích ăn nhất."
"Đừng quên còn có đồ ngọt Tứ tiểu thư thích ăn nhất."
Thích thân cận Phùng Si Tâm toàn bộ người làm vây quanh ở bên người nàng, bên trái một tiếng Tứ tiểu thư, bên phải một tiếng Tứ tiểu thư, làm cho người khác thầm đố kị trong lòng.
"Các ngươi làm cái gì vậy? Đều không làm việc sao?" Phùng Băng Tâm quát một tiếng, mọi người vội tản ra, trở lại tiếp tục công việc của mình.
Phùng Si Tâm vừa thấy được nàng, hai mắt phiếm hồng nhào qua ôm lấy nàng.
"Tam tỷ, ta rất nhớ tỷ ——"
"Buông ra! Đừng làm hỏng bộ đồ mới của ta. Tại sao tới hôm nay ngươi mới trở về? Hại chúng ta ai cũng cho là ngươi đã gặp bất trắc ." Nàng không nghĩ tới Phùng Si Tâm chính là thế thân của nàng, vẫn như cũ không có chút tình cảm đối với tiểu muội này, càng không cần phải nói cảm kích.
"Ta rất khỏe, tam tỷ, mấy ngày này trong nhà đều tốt sao?" Phùng Si Tâm thái độ đối với nàng cũng không thấy khó chịu.
"Đương nhiên là tốt rồi, cha còn giúp ta có một mối hôn sự, tháng sau sẽ phải thành thân." Phùng Băng Tâm cố ý nói cho nàng nghe, chính là muốn ở trước mặt nàng khoe khoang một phen.
Phùng Si Tâm khuôn mặt vui vẻ, "Chúc mừng tam tỷ, tam tỷ phu tương lai nhất định là một người rất tuyệt."
"Còn phải nói sao?" Phùng Băng Tâm nàng rất có mắt nhìn người nha.
Phùng Si Tâm lại hỏi: "Phụ thân đâu? Phụ thân ở nhà chứ?"
"Ở trong thư phòng, tự mình đi tìm đi." Phùng Băng Tâm nói xong liền tiêu sái rời đi.
Hỉ Nhi nghe thấy tin Tứ tiểu thư trở về vội chạy tới, nước mắt lưng tròng hô to, "Tứ tiểu thư!"
"Hỉ Nhi, ta đã trở về." Chủ tớ hai người cùng chạy về phía đối phương, ôm nhau thật chặt.
"Tứ tiểu thư, em cho là. . . . . . sẽ không còn được gặp lại người."
Phùng Si Tâm nước mắt cũng không có dừng, "Hỉ Nhi ngốc, em xem ta không phải là bình an trở về sao?"
"Thật tốt quá, thật thật tốt quá." Hỉ Nhi không ngừng nói.
"Được rồi, chúng ta cũng đừng khóc. Mới một thời gian không gặp, em đã biến thành yêu tinh thích khóc rồi"
"Người ta là thật cao hứng!" Hỉ Nhi thút thít nói.
"Tối nay chúng ta tán gẫu tiếp, hiện tại ta có việc gấp muốn đi tìm phụ thân."
Nàng mới nói như vậy, Hỉ Nhi thình lình kéo nàng không buông, "Tứ tiểu thư, trước hết người đừng đi, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với tiểu thư."
★ ★ ★
Phùng Si Tâm gỡ tay của nàng ra, "Có chuyện gì tối nay chúng ta tán gẫu tiếp, ngươi về phòng trước chờ ta."
"Tứ tiểu thư ——" Hỉ Nhi chỉ có thể lo lắng nhìn theo bóng lưng của nàng.
Hỉ Nhi vô tình nghe được lão gia nói chuyện cùng Đại thiếu gia, thế mới biết thật ra thì Tứ tiểu thư không phải là máu mủ Phùng gia nên lão gia mới có thể quyết tâm để nàng thay thế Tam tiểu thư đi ma giáo chịu chết. Tứ tiểu thư thật đáng thương! Còn ngây ngốc cho là lão gia bắt đầu thích nàng.
Có nên đem chuyện này nói cho nàng biết hay không đây? Hỉ Nhi do dự.
★ ★ ★
Phùng Vũ Hoàn sớm nghe người làm thông báo, ở trong thư phòng chờ nàng chủ động tới tìm ông ta. Nha đầu này có thể còn sống trở lại, chắc là chuyện không có hoàn thành. Đông Phương Duật, mạng của ngươi thật đúng là khó lấy.
"Cốc! Cốc!"
"Phụ thân, con là Si Tâm, con có thể vào không?" Nàng ở ngoài cửa thấp thỏm bất an hỏi.
"Vào đi."
Đợi khi trong phòng có tiếng đáp trả, nàng mới dám đẩy ra cánh cửa kia, nhưng khi thấy lãnh ý nơi đáy mắt Phùng Vũ Hoàn, nàng lại nao núng, "Phụ thân, con đã trở về."
"Chuyện giao phó cho ngươi sao không hoàn thành?" Ông ta lạnh giọng hỏi.
"Con——"
Hắn cáu kỉnh hỏi: "Không cần dài dòng"
"Phụ thân, thật xin lỗi" Phùng Si Tâm vội vàng quỳ xuống, khẩn cầu tha thứ, "Con thương hắn, cho nên con không hạ thủ được. Phụ thân, tại sao người bắt con phải hạ độc hắn? Rốt cuộc giữa hai người có thâm cừu đại hận gì, chẳng lẽ không còn cách nào hóa giải sao?"
"Ngươi yêu hắn?" Vẻ mặt Phùng Vũ Hoàn càng thêm nghiêm nghị, "Cho nên ngươi mới có thể không nghe lời của ta có phải hay không?"
Nàng mãnh liệt lắc đầu, "Không phải như vậy. Bất kể phụ thân muốn con làm cái gì, con cũng nguyện ý làm, nhưng là duy chỉ có chuyện này thật sự con không làm được. Phụ thân, xin người nói cho con biết rốt cuộc là tại sao có được hay không?"
"Được, ngươi muốn biết nguyên nhân sao? Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, bởi vì Đông Phương Hàn, phụ thân của Đông Phương Duật, đã đoạt đi nữ nhân ta yêu mến nhất, còn bắt nàng sinh hạ hài tử cho hắn, cuối cùng còn hại chết nàng. Cho nên ta muốn Đông Phương gia vĩnh viễn tuyệt hậu, muốn nhi tử của Đông Phương Hàn phải đền mạng. Đây chính là nguyên nhân, hiện tại ngươi nghe rõ ràng rồi chứ?" Thanh âm của ông ta, vẻ mặt của ông ta ẩn chứa hận ý nồng không thể diệt khiến lòng người kinh sợ.
Cả người Phùng Si Tâm cũng ngây dại, "Phụ thân, tại sao người có thể đem ân oán một đời đặt trên người Duật? Chuyện này căn bản một chút quan hệ cùng hắn cũng không có."
"Sao không có quan hệ? Chỉ cần hắn là nhi tử của Đông Phương Hàn thì chính là cừu nhân của ta. Ta muốn giết hắn, thay Trân muội báo thù." Ông ta không nghe vào lời của nàng.
"Nhưng Duật cũng là máu mủ bà ấy mang thai mười tháng mới sinh hạ, con tin tưởng bà ấy cũng không hi vọng phụ thân hại chết con trai của nàng." Không có mẫu thân nào nhẫn tâm nhìn con của mình chết đi.
Phùng Vũ Hoàn lộ ra nụ cười làm cho người ta rợn cả tóc gáy, "Vậy ngươi sai lầm rồi! Trân muội khi mang thai hài tử đã từng len lén nhờ người gửi thư cho ta, trong thư viết nàng thống hận hài tử trong bụng, nhiều lần nghĩ hết biện pháp muốn bỏ hắn, nhưng đều bị Đông Phương Hàn phát hiện ngăn lại. Nàng không thương đứa bé này, cho nên dù ta giết hắn, Trân muội cũng sẽ không oán ta.
"Không, sẽ không ——" Tại sao bà ấy là mẫu thân lại muốn tự tay hại chết máu thịt của mình? Nếu Duật biết chuyện này, trong lòng sẽ có cảm tưởng thế nào?
"Đây là nguyện vọng của Trân muội, ta nhất định phải giúp nàng hoàn thành." Trong mắt ông ta gắn đầy sát khí.
Đôi mắt nàng đẫm lệ ngây ngốc hỏi: "Thật không hóa giải được sao?"
"Phương pháp hóa giải duy nhất chính là hắn phải chết! Trong thư ta cũng viết rất rõ ràng, nếu như ngươi không cách nào làm được, liền vĩnh viễn không muốn ngươi bước vào đại môn Phùng gia, từ nay về sau, ta không bao giờ ... thừa nhận ngươi là người Phùng gia ta nữa."
"Phụ thân, Người nói thật sao?" Phùng Si Tâm cả kinh thất sắc.
Phùng Vũ Hoàn trố mắt hét lớn, "Đừng gọi ta là cha, ta không phải là cha ngươi!"
"Không! Người là cha ta, Người vĩnh viễn là phụ thân của ta, cầu xin Người hãy nhận ta." Nàng quỳ xuống ôm lấy bắp đùi của ông ta, "Con biết phụ thân đang tức giận, Người sẽ không thật nhẫn tâm mà không nhận con."
"Ta không phải là cha ngươi, ngươi cũng không phải là nữ nhi ruột thịt của ta. Coi là ta đây mười mấy năm qua uổng công nuôi ngươi, lại giúp đỡ người ngoài. Cút! Ngươi cút ra ngoài cho ta!" Ông ta tức giận vặn bung cánh tay của nàng ra, rống to.
Phùng Si Tâm mặt ngơ ngác nhìn hắn, "Người nói gì?"
"Ngươi chỉ là một hài tử từ bên ngoài nhặt về, một chút quan hệ cùng Phùng gia chúng ta cũng không có."
Lúc này nàng nghe được rất rõ ràng, không phải là lỗ tai có vấn đề.
"Người gạt con! Đây không phải là thật ——" Máu huyết toàn thân nàng đông cứng, một lát sau mới hoàn toàn tiếp thu lời nói của Phùng Vũ Hoàn.
"Không! Con là nữ nhi của người, cũng là hài tử của Phùng gia."
"Có phải hay không ta còn không biết sao? Cũng bởi vì ngươi không phải là ruột thịt của ta mới cho ngươi thay thế Băng Tâm đi tham gia Tuyển phi yến. Không nghĩ tới thậm chí ngay cả chút chuyện này ngươi cũng làm không xong, ngược lại còn yêu cừu nhân, đây là chuyện khiến ta không thể nhịn được. Vậy lưu lại ngươi còn có ích lợi gì? Lập tức cút ra ngoài cho ta, từ nay về sau đừng để cho ta nhìn thấy ngươi!" Hắn đem hận ý đối với phụ tử Đông Phương Hàn toàn bộ gia tăng ở trên người Phùng Si Tâm.
Phùng Si Tâm cự tuyệt tin tưởng sự thật này, "Không thể nào, không thể nào! Phụ thân, con là con gái của người. Người có thể không thích con, không thương con, nhưng con không muốn người không thừa nhận con."
Đừng mà! Ông trời già đừng tàn khốc đối với nàng như vậy, lòng của nàng vỡ thành từng mảnh, từng mảnh vụn.
"Mười mấy năm qua ta coi thường sự tồn tại của ngươi, cũng là bởi vì ngươi không phải là ruột thịt của ta, điều này còn chưa đủ để chứng minh sao? Nếu không phải là Uyển Nhu có lòng tốt, kiên trì muốn ta thu dưỡng ngươi thì ta đã sớm thả ngươi tự sanh tự diệt." Từng lời hắn nói như xát muối vào vết thương trong lòng nàng.
Nàng ngây ngốc nói: "Ta không phải là nữ nhi của phụ thân, ta không phải là nữ nhi của phụ thân . . . . . ."
Nàng không phải là hài tử Phùng gia, cũng không phải là nữ nhi của phụ thân, nàng cái gì cũng không phải!
Giống như một du hồn cơ khổ không chỗ nương tựa, Phùng Si Tâm ngây ngô ngơ ngác rời thư phòng, xuyên qua hành lang dài, chỉ cảm thấy thế giới sụp đổ.
★ ★ ★
Duật hận nàng đã phản bội, cho nên không muốn nàng.
Ngay cả hài tử trong bụng cũng bởi vì nhất thời vô ý mà bị sẩy thai.
Hôm nay, nơi nàng sinh sống mười sáu năm, cả người nhà thân ái nhất cũng là giả, chưa từng có cái gì thuộc về nàng —— Không! Phải nói là cho tới bây giờ thì nàng không phải là một phần tử trong đó.
Nàng cái gì cũng không có, mang theo tâm tình trống rỗng, cũng không biết nên đi về nơi nào?
Hỉ Nhi không yên lòng, cho nên vẫn canh giữ ở bên ngoài, nhìn nàng ra ngoài, lập tức chào đón, "Tứ tiểu thư, người làm sao vậy? Khí sắc người thật là xấu, có phải bị bệnh hay không? Có muốn em đi mời đại phu hay không?"
Phùng Si Tâm trong miệng vẫn thì thầm: "Ta không phải là nữ nhi của phụ thân, ta không phải là nữ nhi của phụ thân . . . . . ."
"Tứ tiểu thư, có phải lão gia đã nói cho người biết hay không? Ai nha! Tay của người thật lạnh." Hỉ Nhi đưa tay sờ trán của nàng, cả kinh, không phải chuyện đùa."Thật là nóng! Tứ tiểu thư, người sốt rồi, mau! Ta đỡ tiểu thư trở về phòng, rồi lập tức đi gọi đại phu."
"Không, không được." Nàng chậm lại lắc đầu, "Phụ thân muốn ta rời đi, ta không thể không đi, ta muốn là đứa bé ngoan biết nghe lời của phụ thân."
Hỉ Nhi gấp đến độ khóc lớn, "Tứ tiểu thư, tiểu thư không dễ dàng mới trở về, lão gia sẽ không ác tâm đem tiểu thư đuổi ra ngoài như vậy, ta đi tìm lão gia."
"Ai nói cũng không được!" Phùng Vũ Hoàn cũng đi ra ngoài.
"Lão gia, Tứ tiểu thư đang sốt. Nếu người cứ đem tiểu thư đuổi ra ngoài như vậy, tiểu thư sẽ chết mất." Hỉ Nhi khóc sướt mướt quỳ xuống cầu khẩn, "Lão gia, van cầu người từ bi."
Hắn gầm thét, "Một tiện tì như ngươi cũng dám thay nó cầu xin tha thứ? Ngươi đã quan tâm nó như vậy thì cùng nó cút ra ngoài, vĩnh viễn đừng trở về nữa."
Những người làm khác câm như hến núp ở một bên, cho dù muốn giúp Phùng Si Tâm thuyết tình, cũng là có lòng nhưng lực không đủ.
"Hỉ Nhi, không nên nói nữa, ta không muốn liên lụy ngươi." Phùng Si Tâm nhìn lại "Phụ thân" mười sáu năm qua của mình."Con phải đi, cám ơn người chiếu cố qua nhiều năm như vậy, xin người tự bảo trọng."
"Tứ tiểu thư, ta đi cùng tiểu thư." Nàng không thể quên ân phụ nghĩa, cõi đời này chỉ có Tứ tiểu thư thật lòng đối với nàng, ngay cả cha mẹ ruột thịt cũng không bằng. Cho nên dù chết đói, chết rét, nàng cũng muốn ở bên cạnh Tứ tiểu thư.
Chủ tớ hai nâng đở lẫn nhau đi ra khỏi Hú viên, khi đại môn "Phanh!" Cảnh vật trước mắt thấy đều là tuyết trắng xóa, không phân rõ Đông Nam Tây Bắc.
"Tứ tiểu thư, chúng ta đi đâu bây giờ?" Hỉ Nhi mờ mịt luống cuống hỏi.
Phùng Si Tâm hé môi muốn nói gì, nhưng là đầu cảm thấy nặng chịt, nóng quá, tựa hồ có cái gì đó ở bên trong sắp nổ tung, cái gì nàng cũng không kịp nói, thân thể chợt mềm nhũn, rơi vào trong ngực Hỉ Nhi.
Hỉ Nhi phát ra tiếng thét chói tai thê lương, "Tứ tiểu thư, người tỉnh dậy đi, người đừng chết a! Nếu người chết, Hỉ Nhi biết phải làm sao bây giờ? Ông trời ơi, van cầu người cứu Tứ tiểu thư, nàng thiện lương lại hảo tâm như vậy đừng đem nàng mang đi nhanh như vậy, Tứ tiểu thư ——"
"Ngươi khóc như vậy cũng không cứu được nàng." Có người đi tới bên cạnh các nàng.
Hỉ Nhi khẽ nâng gương mặt đầy nước mắt, kinh ngạc nhìn cô gái so Tam tiểu thư còn xinh đẹp gấp mấy trăm lần, vừa khóc vừa cười nói: "Ngươi. . . . . . Là tiên nữ? Tiên nữ, ngươi là tới cứu Tứ tiểu thư ta nhà phải không vậy?"
Tiên nữ? Ngọc Tu La không khỏi muốn bật cười, người người ai cũng gọi nàng là "Yêu nữ", chứ "Tiên nữ" còn là lần đầu nghe thấy.
"Ta không phải là tiên nữ, bất quá ta đúng là tới cứu nàng." May mà nàng tới, nếu là chậm một chút nữa, sợ rằng ngay cả thần tiên cũng không cứu được .
★ ★ ★
Diêm cung tổng đàn Giang Nam
Được Hỉ Nhi không ngủ không nghỉ toàn tâm chăm sóc mấy ngày nay, cuối cùng bệnh tình của Phùng Si Tâm cũng ổn định lại. Nàng bị gió rét, lại mới vừa sanh non không lâu, thân thể chưa điều dưỡng hảo, suýt nữa đã mất mạng mạng, thật may là sớm cứu được, mạng nhỏ lại nhặt trở lại.
Hỉ Nhi bưng mới vừa chén thuốc, vừa thổi nguội, vừa đi tới trước giường.
"Tứ tiểu thư, thừa dịp thuốc còn nóng hãy uống nhanh lên, thân thể mới có thể sớm bình phục, tới! Em đút nhé." Hỉ Nhi múc một muỗng thả vào môi trước thổi thổi, mới tiến tới bên miệng nàng.
Phùng Si Tâm mềm mại đem thuốc uống vào, một tia nước thuốc từ khóe miệng tràn ra, Hỉ Nhi lấy khăn tay giúp nàng lau đi, lại múc thìa thứ hai cho nàng uống."Tứ tiểu thư ngoan nhất, nghe lời nhất, uống hết chén thuốc này, bệnh sẽ rất nhanh khỏi."
"Ừ, Si Tâm là đứa bé ngoan." Nàng ngây thơ cười một tiếng, bỗng nhiên rướn cổ lên nhìn về cửa."Di, có người tới?"
Hỉ Nhi quay đầu lại, "Không ai nha!"
"Có a! Rõ ràng đã có người." Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Lần này Hỉ Nhi bán tín bán nghi đứng dậy tới cửa, nhìn quanh thật lâu, "Bên ngoài nào có ai đâu, ngay cả một con con ruồi cũng không có. Tứ tiểu thư, người nhìn lầm rồi."
"A! Ta còn tưởng rằng là hắn tới." Thì ra là không phải.
Hỉ Nhi hồ nghi hỏi: "Tứ tiểu thư đang đợi người nào?"
Phùng Si Tâm thần bí che miệng ha ha cười, "Bí mật, không nói cho em biết."
"Không nói thì thôi, quỷ hẹp hòi, tới, uống nữa." Hỉ Nhi lại tiếp tục bón thuốc cho nàng uống, trong lòng cảm thấy không đúng lắm, "Tứ tiểu thư, tiểu thưcó chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có, ta rất khỏe, tại sao hỏi như vậy?" Nàng mỉm cười hỏi.
Quan sát nàng một lát, Hỉ Nhi mới xác định có thể thần kinh mình quá nhạy cảm, mới có thể nghi thần nghi quỷ."Không có gì, tâm tình Tứ tiểu thư hôm nay dường như không tệ, thấy tiểu thư như vậy, Hỉ Nhi cũng rất vui vẻ."
"Hỉ Nhi, em đối với ta thật tốt." Phùng Si Tâm vuốt ve đầu của nàng nói.
Ánh mắt của nàng đỏ một chút, "Bởi vì Tứ tiểu thư cũng rất tốt với Hỉ Nhi. Mặc dù Hỉ Nhi không có đọc sách, nhưng là cũng hiểu được bốn chữ có ơn lo đáp này. Chỉ cần Tứ tiểu thư không ngại, Hỉ Nhi sẽ vĩnh viễn phụng bồi ngươi."
"Tốt! Chúng ta cả đời cũng không tách ra." Nói xong, Phùng Si Tâm giang hai cánh tay ôm cổ nàng.
Hỉ Nhi nằm ở đầu vai nàng, rung động kêu: "Tứ tiểu thư ——"
"Di, có người tới ư?" Nàng lại nói.
"Không có ai tới, Tứ tiểu thư, rốt cuộc là người nào muốn tới?" Ngay cả cái bóng ma cũng không có, sao nàng lại nói có người tới đây?
Phùng Si Tâm không tin liếc hướng Hỉ Nhi, "Rõ ràng có người, ngươi còn gạt ta, tự ta đi xem."
Phùng Si Tâm bước xuống giường, đôi chân trần bé nhỏ chạy trên sàn nhà, thế nào cũng phải tự mình đi nhìn mới cam tâm.
"Ta đã nói không ai, tiểu thư còn không tin." Tứ tiểu thư đến tột cùng làm sao vậy?
Vẻ mặt nàng như đưa đám, "Tại sao còn chưa tới đây?"
"Tứ tiểu thư, sàn nhà lạnh như thế, cẩn thận lại cảm lạnh, chúng ta về trên giường trước đi." Hỉ Nhi đở nàng trở lại trong chăn, lừa gạt nói: "Uống xong thuốc, liền nhắm mắt lại ngủ, nói không chừng sáng sớm ngày mai tỉnh dậy, người kia đã tới rồi."
"Có thật không?" Tỉnh ngủ là có thể thấy hắn sao?
"Đương nhiên là thật, nghe lời."
Nghe được Hỉ Nhi bảo đảm, nàng mới treo nụ cười ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Bệnh tình của Tứ tiểu thư có phải còn chưa khỏe hay không? Sáng mai nàng phải nhớ đi mời đại phu tới đây nhìn một chút. Hỉ Nhi thổi tắt ngọn nến trên bàn, trong lòng nghĩ ngợi nói.
Đợi nàng chân trước vừa đi, Phùng Si Tâm liền mở cặp mắt trừng trừng.
Nàng ngồi dậy đốt nến lên, sau đó từ trong y thụ chọn một món y đường mầu Thu Hương, tiếp lại tìm ra một cây kim còn có châm tuyến (cuộn chỉ), liền bắt đầu may vá.
★ ★ ★
"Tứ tiểu thư sớm, di?" Hỉ Nhi mê hoặc không dứt nhìn vải vụn còn trên đất, cảm thấy có chút quen mắt, dường như là y phục của Tứ tiểu thư, sao lại chia năm xẻ bảy thế này? "Đây là chuyện gì xảy ra? Tứ tiểu thư, sao lại đem y phục cắt vụn ra thế này?"
Phùng Si Tâm bận rộn tới mức không có thời gian ngẩng đầu, "Những y phục này chất liệu cũng rất tốt, mà ta cũng không dùng tới, không mặc rất lãng phí, liền lấy một món ra ngoài sửa lại một chút, còn có thể làm hai kiện tiểu y phục."
"Tiểu y phục?" Hỉ Nhi tiến lên nhìn kỹ mới thấy đây là y phục của con nít mới sinh. "Tứ tiểu thư, ngươi cả đêm không ngủ thì ra là đều ở đây vá cái này, chuẩn bị muốn đưa người sao?"
"Đương nhiên là tự ta muốn dùng, chờ hài tử trong bụng ra đời, sẽ phải dùng những y phục này." Nàng sẽ phải làm mẹ, dĩ nhiên phải làm quần áo cho hài tử rồi.
Hỉ Nhi "Đụng!" một tiếng ngã phải chổng vó, "Tứ tiểu thư, ngươi cũng không nên nói giỡn Hỉ Nhi như thế! Hỉ Nhi nhát gan, sợ không chịu nổi."
Ngọc Đường chủ không phải nói hài tử đã đã bị sẩy rồi sao? Ngay cả đại phu cũng đã nói như vậy, nhưng là tại sao Tứ tiểu thư nói muốn làm y phục cho hài tử trong bụng mặc?
"Hỉ Nhi, em mau giúp ta xem một chút, ta đây mỗi một đường khâu đều rất cẩn thận, cũng không dám lười biếng một chút nào, hiện tại mỗi đường may cũng giấu rất kĩ, có phải có tiến bộ hay không?" Nàng cũng không kỳ vọng người ta trả lời, mà đắm chìm trong vui sướng sắp được làm mẹ.
"Tứ tiểu thư, hài tử. . . Đã sớm không còn." Nàng nói nhưng trong lòng run sợ.
Phùng Si Tâm nhăn mày trừng nàng một cái, " Em nói lung tung! Bé đang ngủ ở trong bụng ta, không tin em sờ mà xem. Nhưng phải nhẹ tay một chút, tránh đánh thức bé dậy."
"Tứ tiểu thư ——" Hỉ Nhi không biết làm sao bắt được tay của nàng, " tiểu thư còn nhận ra em là ai không?"
" Em là Hỉ Nhi nha! Ta dĩ nhiên biết chứ ." Còn không quên vỗ nàng một cái.
Nguy hiểm thật! Nàng vỗ ngực một cái, "Vậy tiểu thư biết đây là nơi nào sao?"
Phùng Si Tâm phốc hù dọa cười một tiếng, "Nơi này đương nhiên là nhà chúng ta, Hỉ Nhi, ngươi còn chưa tỉnh ngủ sao?"
"Tứ tiểu thư, tiểu thư không phải là thật hồ đồ chứ?"
"Hồ đồ chính là em mới đúng. Hỉ Nhi, ta thật đói bụng, hài tử trong bụng cũng rất đói, có thể cho chúng ta đồ ăn hay không?" Phùng Si Tâm sờ sờ gương mặt ẩm ướt của nàng, "Hỉ Nhi, tại sao em khóc? Ai khi dễ em?"
Hỉ Nhi đem nước mắt ép trở về, " Em không sao, em lập tức đi giúp tiểu thư chuẩn bị đồ ăn sáng, rất nhanh sẽ trở lại."
Khóc không cứu được người, tìm cứu binh quan trọng hơn.
"Ngọc Đường chủ! Ngọc Đường chủ!" Nàng vội vàng chạy như bay về phía Ngọc Tu La, hôm nay chỉ có thể dựa vào "Tiên nữ". " Tứ tiểu thư nhà ta nàng. . . . . . nàng. . . . . ."
"Nàng thế nào? Từ từ nói." Ngọc Tu La lệ mâu trầm xuống.
"Ta không biết. . . . . . nên nói như thế nào, mời. . . ‥ đi theo ta là được." Lắp bắp đem lời nói xong, Hỉ Nhi lôi kéo nàng trở về.
Vào phòng, đúng dịp Phùng Si Tâm cũng nâng gương mặt lên, thấy Ngọc Tu La bước vào liền từ trên cái băng ghế đang ngồi nhảy dựng lên, thân thiết kéo bàn tay nhỏ bé của nàng.
"Đại tỷ, hôm nay sao lại rãnh rỗi về nhà thăm chúng ta? Gần đây được không? Đại tỷ phu có cùng tỷ trở lại không?"
Vẻ mặt Ngọc Tu La sửng sốt, nhìn về khuôn mặt u sầu của Hỉ Nhi, trong lòng nhất thời hiểu rõ.
"Phùng Tứ tiểu thư, ta không phải là đại tỷ tiểu thư." Chẳng lẽ là kích thích quá sâu, cho nên thần trí thác loạn ?
"Đại tỷ, tỷ không phải là luôn luôn gọi muội là Si Tâm sao? Sao lại đột nhiên trở nên khách khí như vậy." Phùng Si Tâm vẫn nói: "Đúng rồi, đại tỷ, tỷ giúp ta xem một chút những y phục nhỏ này có đẹp không? Nếu như không đẹp sẽ phải đổi thật nhanh, nếu không chờ tiểu oa nhi ra đời sẽ không thể mặc."
"Tiểu oa nhi?" Ngọc Tu La giật mình hỏi.
Phùng Si Tâm vuốt bụng của mình, mặt phiếm hồng ngất, "Đúng nha! Muội có hài tử, mấy tháng nữa muội sẽ làm mẹ."
Ngọc Tu La sầu lo nhíu mi tâm, "Ngươi vẫn cho là trong bụng còn có hài tử sao? Ngươi có nhớ chuyện ngươi từ trên cái băng ghế ngồi té xuống mà sanh non không?"
Nàng từng nhận được tin tức Hách Liên Bình gửi tới, biết được Phùng Si Tâm từng mang thai lại bất hạnh sanh non.
"Ta không có té từ trên cái băng ghế ngồi xuống, hài tử vẫn hoàn hảo ở trong bụng. "Nàng hoảng sợ hai tay ôm bụng, "Các ngươi đừng thương tổn hài tử của ta, ta muốn sinh hắn ra, bởi vì hắn là người ta yêu thứ hai."
Chuyện thật không ổn, Ngọc Tu La thầm nghĩ.
"Như vậy người thứ nhất ngươi yêu là ai?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
Phùng Si Tâm lộ ra thần sắc mê võng, ánh mắt nhìn về phía thật là xa.
"Người kia phải . . . . . phải . . . . . là ai nhỉ? Tại sao ta không nhớ?"
Ngọc Tu La lau trán, "Có phải gọi là Đông Phương Duật không?"
"Đúng a! Tên hắn là Đông Phương Duật, nhưng ta gọi hắn là Duật." Nàng mở to mắt nỡ rộ ra một nụ cười, "Ta luôn luôn chờ hắn tới đón ta, Duật sẽ không quên ta cùng con của chúng ta, cho nên bất kể phải đợi bao lâu, ta cũng sẽ vẫn chờ đợi, cho đến khi hắn tới mới thôi."
Hỉ Nhi đứng một bên đã bụm mặt, khóc đến thê thảm.
"Nếu hắn không đến thì sao?" Ngọc Tu La lại hỏi.
Ánh mắt Phùng Si Tâm tinh khiết, hiện ra một tia ánh sáng vô cùng tín nhiệm, "Hắn sẽ đến, đại tỷ không biết hắn cho nên không biết được, Duật rất yêu ta, mặc dù giữa chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng là một ngày nào đó hắn sẽ hiểu ta chưa từng có nghĩ tới muốn phản bội hắn, sau đó sẽ đến đón chúng ta về nhà, từ đó chúng ta một nhà ba người mà có thể vĩnh viễn sinh hoạt chung một chỗ ."
"Tứ tiểu thư, tiểu thưthanh tĩnh một chút có được hay không?" Hỉ Nhi ôm nàng dùng sức lay động, "Ngươi ngàn vạn lần đừng điên mất a! Tứ tiểu thư, coi là Hỉ Nhi cầu xin tiểu thư——"
Phùng Si Tâm buồn cười nhìn nàng, "Hỉ Nhi, em thế nào càng ngày càng thích khóc! Đừng khóc, đồ ăn sáng của ta đâu? Ta đói bụng không sao, nhưng là hài tử còn nhỏ, nhất định phải làm cho bé ăn mới có thể lớn lên, nhanh đi chuẩn bị đi!"
Ngọc Tu La nháy mắt ra ám hiệu, Hỉ Nhi mới miễn cưỡng buông nàng ra.
"Phùng Tứ tiểu thư ——"
"Đại tỷ, tỷ lại gọi muội như vậy, muội giận đó!" Phùng Si Tâm hơi sẳng giọng.
"Được rồi! Vậy ta gọi ngươi là Si Tâm." Ngọc Tu La không thể làm gì khác hơn là phối hợp với nàng, "Ngươi còn nhớ rõ khi cha ở trong thư phòng đã nói gì với ngươi không? Cẩn thận suy nghĩ một chút, ngươi cũng còn nhớ rõ mới đúng."
Phùng Si Tâm chấn động, động tác dừng lại một chút, "Phụ thân không có nói gì với ta."
"Ngươi đây là đang trốn tránh thực tế, ta muốn ngươi nghiêm túc nhớ lại." Nàng rất rõ ràng đem mình rúc vào bên trong, cự tuyệt chấp nhận sự thật mình không phải là nữ nhi Phùng gia.
"Ta nói không có là không có, tại sao đại tỷ nhất định bắt ta nói vậy?" Nàng để ý hỏi.
Ngọc Tu La không thể làm gì khác hơn là có chừng có mực, không ép hỏi tới nữa, "Thân thể ngươi tốt hơn chút nào không?"
Nàng e lệ cười một tiếng, "Đã tốt hơn nhiều, hài tử cũng rất tốt, thật hy vọng hắn lớn nhanh lên một chút. Nếu Duật biết mình là phụ thân, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ."
"Ta cũng muốn vậy, ngươi chiếu cố thân thể của mình thật tốt." Phải mau sớm đem chuyện của Phùng Tứ tiểu thư truyền về Diêm Cung, tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược, xem ra chỉ có diêm Hoàng mới có thể cứu được nàng.
"Ừ, ta sẽ." Đáp một tiếng, Phùng Si Tâm lại tiếp tục công việc trên tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...