Toái Tâm Kiếp

"Ngân Tu La, ta là Đại tiểu thư Đường Môn, ngươi lại dám vô lễ với ta?" Đường Tĩnh Mi người bị trói, trong miệng còn không ngừng phát ra âm thanh nhục mạ, "Ngân Tu La, ngươi là người điếc sao? Còn không cởi trói cho bổn tiểu thư ——"

Đáng tiếc thay, dù cho nàng mắng có khó nghe hơn nữa, Ngân Tu La cũng chỉ khinh bỉ mà nhìn, rồi lặng lẽ đi phía sau nàng.

"Ngân Tu La, đối phó một nữ nhân như ngươi vậy, còn gọi gì là nam tử hán đại trượng phu?" Nàng ta nhe răng trợn mắt khiêu khích, hoàn toàn không để ý hình tượng của mình là đóa hoa quý của Đường Môn, cũng chỉ vì che dấu nội tâm sợ hãi.

Ngân Tu La khinh thường hừ nhẹ, "Đối phó loại nữ nhân như ngươi, như vậy đã coi như là khách khí."

"Ngươi —— Bổn tiểu thư một ngày nào đó sẽ lấy mạng của ngươi!" Nếu không phải là nàng quá sơ sót, cũng sẽ không bị hắn bắt được dễ dàng như vậy, nếu không nàng tùy tiện dùng độc liền đủ cho hắn không chịu được.

"Bổn tọa tùy thời xin đến chỉ giáo." Nữ nhân ngu ngốc, vẫn là lão bà hắn tốt nhất.

Ngân Tu La thô lỗ đem nàng ném vào phòng nghị sự. Đường Tĩnh Mi vừa thấy được Đông Phương Duật, tức giận cùng sợ hãi nhất thời tan thành mây khói, nhưng ngoài mặt vẫn cố cậy mạnh quát.

"Các ngươi bắt bổn tiểu thư tới đây, đến tột cùng là muốn làm gì? Người người đều sợ Diêm Cung các ngươi nhưng Đường Môn chúng ta cũng không đem ngươi để ở trong mắt."

Đông Phương Duật không nhìn nàng khiêu khích, lạnh lùng nhìn về hướng Ngân Tu La cùng Hách Liên Bình.

"Ai cho ta một lời giải thích." Hắn đã biết được Hách Liên Bình cùng bọn họ tự tiện đem Phùng Si Tâm đưa về nhà, hắn cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, làm bộ cái gì cũng không biết chuyện, như vậy còn chưa đủ tha thứ sao? Lại đem nữ nhân này tới làm cái gì?

Hách Liên Bình lẫm nhiên chất vấn Đường Tĩnh Mi, "Bản đồ này là của Đường đại tiểu đúng không?"

Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi trực tiếp như vậy, nàng nhất thời phản ứng không kịp, vẻ mặt cự tuyệt.

"Ngươi. . . . . . đừng vu oan cho ta, ta cái gì cũng không làm."

"Thật là vu oan sao? Như vậy xin hỏi Đường đại tiểu thư có phải đã từng đi vào bên trong phòng Phùng Tứ tiểu thư hay không?" Hắn hỏi.

Đường Tĩnh Mi nuốt nước miếng, "Đi vào thì như thế nào? Ta chỉ đi tìm nàng nói chuyện phiếm thôi mà."

"Nhưng là tại sao chưa có bắt đầu tán gẫu, lại đột nhiên đi về?" Vấn đề của hắn hỏi liên tiếp cái này tới cái kia, chính là muốn cho nàng ứng phó không kịp.

"Bởi vì. . . . . . Ta đột nhiên nghĩ đến còn có chút chuyện cần làm, chẳng lẽ như vậy cũng phạm pháp sao?" Nàng giương nanh múa vuốt hỏi. Hách Liên Bình giận tái mặt, khuôn mặt vốn dữ tợn lại càng kinh khủng hơn.

"Như vậy trước Tuyển phi yến một ngày, có người làm nhìn thấy ngươi mới sáng sớm đã ở bên ngoài phòng Phùng Tứ tiểu thư, xin hỏi ngươi nên giải thích thế nào?" Vì vậy nàng chính là hiềm nghi lớn nhất.

"Đó là. . . . . . Ta chỉ là vừa hay tản bộ gần đó, huống chi ở đó lại không chỉ có mình ta, tại sao các ngươi không đi hoài nghi bọn họ, lại tới chỗ ta tìm phiền toái?" Nàng kiếm cớ qua loa tắc trách.

Ngân Tu La mất đi tính nhẫn nại, "Phương thức của ngươi quá ôn hòa, ta nghĩ nên để cho nàng biết một chút về cái gì gọi là đại hình phục vụ, bảo đảm lột nàng một lớp da, không sợ nàng không thành thật thú nhận."

"Ngân Tu La, nếu ngươi dám đụng đến một sợi tóc của ta, chính là địch nhân của cả Đường Môn." Nàng mang cả Đường Môn để dựa vào.

Hắn khinh thường nói hừ, "Đường Môn là cái gì, có cơ hội, bổn tọa cũng muốn lãnh giáo."

Hách Liên Bình bắn ánh mắt như điện về phía nàng phô trương thanh thế, nói: "Xem ra nếu để cho ngươi bị chút dạy dỗ mới bằng lòng nói ra lời nói thật, như vậy cũng chỉ phải ủy khuất Đường đại tiểu thư thôi."

Bất kể dùng thủ đoạn gì, hắn đều phải ép hỏi ra chân tướng.

"Các ngươi muốn dụng tư hình?" Nàng kinh hãi không khỏi kêu to, "Diêm hoàng, đây chính là đạo đãi khách của các ngươi ư? Ngươi đã quá phóng túng thuộc hạ của ngươi rồi."

Đông Phương Duật âm lãnh nghiêm mặt, căn cứ vào lời nàng ta mới nói, hắn cũng cảm thấy nàng ta tương đối khả nghi.

"Chỉ cần ngươi nói ra lời nói thật, bọn họ liền sẽ không làm thương tổn ngươi một chút nào, nếu không —— ta sẽ tự mình xuống tay, ngươi chỉ thảm hại hơn thôi."

"Ngươi đang đe dọa ta?" Đường Tĩnh Mi vặn vẹo khóe miệng hỏi.

Ngân Tu La nhướng mày,

"Tùy ngươi nói thế nào cũng được. Diêm hoàng, xin giao nữ nhân này cho thuộc hạ xử trí, không đến nhất thời nửa khắc sẽ có thể hỏi ra kết quả.

Nàng ta sợ hãi gọi, "Ngân Tu La, ngươi dám ——"

"Đối phó địch nhân bổn tọa cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, cho dù đối phương là nữ nhân cũng giống như vậy."

Đông Phương Duật vung ống tay áo lên, "Cứ giao cho ngươi đi làm đi!"

"Đừng ——" Đường Tĩnh Mi bị dọa cho sợ đến hồn phi phách tán, "Chỉ cần các ngươi có thể bảo đảm sẽ không làm thương tổn ta, ta mới nói."

"Được, một lời đã định." Ngón tay Đông Phương Duật nắm thật sâu vào tay ghế.

Nàng nuốt xuống lời mắng chửa đã dâng lên đến miệng, miễn cưỡng thừa nhận tội của mình.

"Không sai, bản đồ kia là ta vẽ, cũng là ta trộm đặt ở trong phòng Phùng Si Tâm gài tang vật cho nàng."

"Ngươi nói cái gì?" Đông Phương Duật gần như muốn đem tay ghế bóp nát.

Hách Liên Bình cáu kỉnh hỏi: "Vậy làm sao ngươi biết lá thư này cùng độc dược?"

"Chính là vào một lần ta đi tìm nàng, trong lúc vô tình nhìn thấy lá thư này dưới gối đầu, cho nên trước Tuyển phi yến một ngày ta chạy vào trong phòng, tìm chúng từ trong tủ quần áo ra đặt chung một chỗ cùng bản đồ cho người làm quét dọn phát hiện."

"Tại sao phải làm như vậy?" Quả nhiên là nàng ta!


"Bởi vì ta nhìn nàng không vừa mắt, luôn thích giả bộ vẻ mặt hồn nhiên trong sáng gạt người, bằng điều kiện của nàng ta mà muốn làm Diêm phi ư? Ta không thể để cho nàng dễ dàng đoạt đi thứ ta muốn." Nàng không có chút ý hối cải nào, cất cao giọng.

"Ngươi. . . nữ nhân này thật là đáng ghê tởm!" Ngân Tu La tức giận nắm chặt tay thành đấm ước gì có thể đánh nàng ta một trận.

Nàng nhìn có chút hả hê cười khanh khách, hướng về phía Đông Phương Duật nói: "Ta chỉ tùy tiện vẽ tờ bản đồ, lại khiến tình cảm các ngươi sinh ra biến cố, cũng đủ chứng minh giữa ngươi cùng Phùng Si Tâm thiếu hụt một phần tín nhiệm, nếu không sẽ không dễ dàng tin như vậy, Diêm hoàng, muốn trách chỉ có thể trách chính ngươi."

Đông Phương Duật tỉnh ngộ, bộ dáng bị đả kích làm cho người ta không đành lòng.

"Đem nàng ta dẫn đi, phế võ công của nàng ta." Nàng ta nói không sai, thật muốn trách sẽ phải trách hắn, là hắn không nghe Si Tâm giải thích, cố ý hiểu lầm nàng.

Ngân Tu La kéo Đường Tĩnh Mi đi ra ngoài, nàng ta dùng hết khí lực giãy giụa, "Buông ta ra! Các ngươi không thể phế võ công của ta, các ngươi không thể nói chuyện không tính toán gì hết."

"Diêm hoàng." Hách Liên Bình tựa hồ còn có lời muốn nói.

Đông Phương Duật nhíu mi, "Còn có cái gì cứ việc nói thẳng đi!"

"Dạ, Ngọc Đường chủ đã phái người đưa tới báo cáo điều tra về Phùng Vũ Hoàn. Trên đó viết từ nhỏ hắn cùng mẫu thân ngài, cũng chính là bang chủ Hải Ninh Tiêu gia chi nữ Tiêu Ngọc Trân, là thanh mai trúc mã, tình cảm của hai người thâm hậu, vốn là đã tự định chung thân. Nhưng là Diêm hoàng tiền nhiệm cũng yêu nàng, xuống Diêm hoàng thiếp muốn cưới làm vợ, Tiêu Chí Uyên lại ham vị trí minh chủ võ lâm, vì vậy cưỡng chế chia rẽ một đôi uyên ương hữu tình, đem nữ nhi gả vào Diêm Cung, kế hoạch để cho nữ nhi làm nội ứng, tương lai sẽ thực hiện nội ứng ngoại hợp.

"Theo kết quả kiểm chứng, qua nhiều năm như vậy, mặc dù Phùng Vũ Hoàn đã cưới người khác, nhưng đối với Tiêu Ngọc Trân lại thủy chung nhớ mãi không quên. Hơn nữa đối với Diêm Cung lại hận thấu xương, cho nên muốn tạ lần này cử hành Tuyển phi yến triển khai hành động trả thù. Đây là Ngọc Đường chúa tốn rất nhiều thời gian mới tra được."

Đông Phương Duật nghe được xuất thần, "Như vậy tại sao cuối cùng lại phái Si Tâm tới?"

"Vốn là trong danh sách viết Phùng Tam tiểu thư, nhưng là nhiệm vụ này tương đối nguy hiểm, Phùng Vũ Hoàn tự nhiên sẽ không để cho nữ nhi ruột thịt mạo hiểm." Hắn nói nhưng mang một hàm ý khác .

"Ngươi nói —— Si Tâm không phải là ruột thịt của hắn?"

"Đúng vậy, Tứ tiểu thư là Phùng phu nhân ở bên ngoài nhặt về, cũng không phải là ruột thịt, Phùng Vũ Hoàn dĩ nhiên không cách nào thật lòng thương yêu nàng, cộng thêm hận ý đối với Diêm hoàng tiền nhiệm, khiến cho hắn vi phạm lương tâm của mình, quyết định lợi dụng nàng để tới gần ngài. Cho dù không may thất bại cũng không quan trọng, dù sao nàng cũng chỉ là một cô nhi lai lịch không rõ."

Tâm của Đông Phương Duật vì thế mà co rút đau đớn, "Như vậy thật là trước đó nàng hoàn toàn không biết chuyện?"

Hách Liên Bình sâu sắc đồng tình vuốt cằm, "Đúng vậy, Tứ tiểu thư chỉ là một tiểu nữ muốn được phụ thân quan tâm mà thôi, cho nên mới đáp ứng thế thân tham gia. Có lẽ là ông trời già an bài, sau khi nàng yêu ngài, mới biết mục đích thực sự của Phùng Vũ Hoàn là muốn nàng giết ngài bằng thuốc độc. Một bên là phụ thân, một bên là người mình yêu sâu đậm, nàng bị kẹp ở giữa cũng không chịu nổi."

"Ta đã hiểu lầm nàng thật sao? Trời ơi, ta đã làm cái gì?" Đông Phương Duật sám hối, ánh mắt bị bao phủ bởi một tầng hơi nước. Cũng bởi vì hắn không tín nhiệm, không chỉ hại nữ nhân mình yêu mến phải chịu khổ sở, còn mất đi hài tử chưa thành hình. Người đáng chết là hắn mới đúng! "Nàng ở nơi nào? Ta muốn đi đón nàng trở lại, nàng đang ở nơi nào?"

"Trước mắt nàng ở tại Giang Nam tổng đàn, có Ngọc Đường chủ đang chiếu cố nàng, chỉ là ——"

"Chỉ là cái gì?"

"Tứ tiểu thư bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng." Nhỏ dần lại tăng thêm một câu.

★ ★ ★

Diêm hoàng đại giá quang lâm, Ngọc Tu La theo như lễ tự mình nghênh đón hắn đến.

"Si Tâm ở đâu? Lập tức dẫn ta đi gặp nàng." Đông Phương Duật cởi áo bào dính đầy bông tuyết, đây chính là câu nói đầu tiên hắn nói với Ngọc Tu La.

Nàng không nhanh không chậm nói: "Thuộc hạ lập tức liền mang ngài đi. Bất quá, vô luận như thế nào cũng xin ngài ngàn vạn lần phải khắc chế tâm tình của mình, đừng vì kích động mà hù họa nàng."

"Bệnh của nàng rất nghiêm trọng sao? Đại phu nói thế nào?" Hắn cấp bách, khẩu khí gần như chất vấn.

Ngọc Tu La cười một tiếng khích lệ, "Ngài so với thuốc của đại phu còn có hiệu quả hơn, chỉ cần có ngài bên cạnh, tin tưởng bệnh của nàng sẽ rất mau chóng khỏi." Bởi vì hắn chính là giải dược tâm bệnh cho Si Tâm.

Đối với lời nói quỷ dị của nàng, Đông Phương Duật cũng không rảnh để ý tới mà đi theo nàng vào một tòa viện thanh u. Hắn đã không thể chờ đợi mà vội xông vào.

"Diêm hoàng, xin hãy an tâm một chút, đừng nóng vội." Nàng cố ý nhắc nhở, kịp thời đi sát theo cước bộ của hắn.

Hai người liền đứng ở cửa nhìn vào trong nhà, Đông Phương Duật nhìn thấy người mà tâm tư tưởng niệm, mặc dù gương mặt gầy chút, bất quá xem ra khí sắc không tệ, đang cùng một tiểu nha đầu xem ra giống như là tỳ nữ vừa nói vừa cười, vì thế hắn muốn cảm tạ ông trời còn chút lòng thương, không để cho nàng tiếp tục chịu khổ.

"Nàng xem ra không tệ, ngươi chiếu cố nàng rất tốt, ta nên nói lời cám ơn với ngươi." Hắn mang lời cảm ơn nói.

Ngọc Tu La lại cười không nổi, "Ngài nên nghe các nàng nói chuyện một chút sẽ hiểu chuyện gì xảy ra."

Nghe các nàng nói chuyện? Đông Phương Duật không hiểu dựng thẳng nhĩ lắng nghe.

"Tứ tiểu thư, ngươi đã khâu nhiều y phục như vậy, có thể không cần khâu nữa đâu. Ta đã chuẩn bị rất nhiều đồ ngọt tiểu thư thích ăn nhất, mau nếm thử xem." Hỉ Nhi hết lời khuyên can nhưng cũng không khuyên được nàng.

Phùng Si Tâm nhẹ nhàng đẩy tay của nàng, "Em đừng làm phiền ta! Ta mới khâu ba bộ, làm sao đủ cho hài tử mặc đây? Tiểu hài tử đều rất mau lớn, ta phải chuẩn bị mấy bộ để khi hắn lớn một chút còn có cái mặc nữa."

"Tứ tiểu thư, tiểu thư xem bụng tiểu thư một chút, nó vẫn như bình thường bởi vì bên trong căn bản không có hài tử nha!" Nàng nói không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng không có cách nào làm cho Tứ tiểu thư tin tưởng hài tử đã không có ở đây.

"Bình thường? Thật vậy a! Hỉ Nhi, có phải là hài tử ngã bệnh hay không?" Phùng Si Tâm bình thản vuốt bụng, ngoẹo đầu rất buồn bực hỏi: "Nhưng ta đều có ngoan ngoãn uống thuốc, mỗi ngày cũng ăn thật nhiều, hài tử làm sao có thể ngã bệnh chứ?"

Hỉ Nhi bây giờ không đành lòng nhìn nàng lo lắng, "Không bằng ngày mai ta gọi đại phu tới một chuyến, thuận tiện giúp hài tử xem bệnh, tiểu thư nói như vậy có được hay không?"

"Đương nhiên được, hài tử không phải sợ, mẹ sẽ hảo hảo bảo vệ con." Nàng cúi đầu nhìn bụng mình tự lẩm bẩm, không có nhìn thấy Đông Phương Duật bước vào bên trong nhà.

"Si Tâm nàng ——" Lòng hắn đau như dao cắt.

Giọng của Ngọc Tu La mang theo bi thương: "Khi nàng biết được mình không phải là hài tử Phùng gia liền sốt cao rồi té xỉu ở cửa đại môn, sau khi nàng tỉnh lại liền biến thành bộ dạng này. Đại phu nói, có thể là liên tục phải chịu quá nhiều kích thích nhất thời không chịu được, liền tự động đem toàn bộ chuyện thống khổ quên mất."

"Trời ơi ——" Chưa bao giờ hắn thấy hận mình như lúc này.


"Tâm của nàng đã vỡ vụn, cho dù có bao nhiêu dược liệu trân quý cũng không cứu được nàng, chỉ có thể dựa vào ngài hàn gắn nó lại thôi."

Hỉ Nhi phát hiện bọn họ đến, đứng dậy thi lễ, "Ngọc Đường chủ, vị này là ——"

Ngọc Tu La nháy mắt, Hỉ Nhi hiểu ý cùng nàng đi ra khỏi phòng.

"Si Tâm!" Đông Phương Duật sợ sẽ làm nàng kinh sợ, cố ý hạ thấp giọng.

Phùng Si Tâm nghe thấy có người gọi nàng, tự nhiên ngẩng đầu lên; Đông Phương Duật như ngừng thở, khát vọng nàng có thể lập tức kêu lên tên của hắn, khi hắn thấy nàng mặt mày hớn hở, cho là nàng nhận ra hắn .

"Đại tỷ phu!" Nàng cười loan mắt chạy về phía hắn, "Đại tỷ phu, muội rất nhớ tỷ phu a! Không nghĩ tới huynh có thời gian chạy tới thăm muội, muội thật là cao hứng a!"

"Si Tâm, nhìn kỹ ta đi, ta không phải là đại tỷ phu của nàng." Thanh âm hắn khàn khàn nói: "Nàng nhìn lại rõ ràng một chút, ta là ai? Si Tâm, ngươi không thể nào không nhận ra ta."

Phùng Si Tâm nhẹ giọng, sợ hãi nói "Đại tỷ phu, muội làm gì sai sao? Tại sao dữ với muội như vậy? Juội thật biết điều, rất nghe lời, huynh đừng giận ta có được hay không?"

"Ta nói rồi ta không phải là đại tỷ phu nàng, nàng có nghe hay không?" Nàng không nhận biết hắn! Ông trời ơi, đây chính là ta phải chịu báo ứng sao? Đông Phương Duật điên cuồng hét lên trong lòng.

Nàng bị hắn hù dọa, cả người lui về phía sau.

"Ngươi. . . . . . Không phải là đại tỷ phu ta, đại tỷ phu sẽ không rống to với ta. Ngươi là người xấu, ngươi muốn tới tổn thương hài tử của ta có đúng hay không? Tránh ra, tránh ra! Không nên đụng tới hài tử của ta, ngươi là người xấu."

"Si Tâm!"

Hắn muốn tiến lên, lại bị Ngọc Tu La ngăn cản.

Phùng Si Tâm sợ hãi núp ở bên cạnh tủ treo quần áo, "Hỉ Nhi, hắn là người xấu, ngươi nhanh đuổi hắn đi, không nên để cho hắn đi vào nữa, nhanh một chút."

"Tứ tiểu thư, ta lập tức đem hắn đuổi đi." Hỉ Nhi ngược lại nhờ Ngọc Tu La giúp đỡ, "Ngọc Đường chủ, ngài ấy ——"

"Diêm hoàng, hay là ngài rời đi trước đã." Chuyện không có đơn giản như nàng dự đoán vậy.

Đông Phương Duật cự tuyệt không chút nào suy tính, "Không! Nếu là ta đi, vĩnh viễn cũng không có cách nào đến gần nàng. Các ngươi cứ đi ra ngoài, để cho chúng ta riêng tư một lát."

"Dạ, thuộc hạ cáo lui." Ngọc Tu la cứng rắn kéo Hỉ Nhi không chịu động rời đi.

"Hỉ Nhi, Hỉ Nhi, em đừng đi." Phùng Si Tâm liếc thấy mọi người quen thuộc ra ngoài hết, chỉ còn lại nàng cùng cái tên "Người xấu" này, toàn thân tiến vào trạng thái đề phòng, nhìn hắn không chớp mắt.

"Si Tâm, ta không phải là người xấu." Hắn nhẹ nhàng nói rồi ngồi xuống trước mặt nàng.

Nàng tà tà liếc nhìn hắn, "Ngươi muốn tới tổn thương hài tử của ta có đúng hay không?"

"Không đúng, ta vĩnh viễn sẽ không làm thương tổn con của ngươi, bởi vì ta cũng thương hắn." Nghĩ đến hài tử cùng hắn vô duyên, trái tim Đông Phương Duật đau xót, lệ nóng như muốn tràn ra."Si Tâm, nàng thật không nhận ra ta sao? Ta là Đông Phương Duật, có nhớ không? Ta là Duật."

Phùng Si Tâm nhẹ cau mày, cười ra, "Duật! Tên của ngươi cùng tên hắn lại giống nhau như đúc, nhưng dáng dấp hắn mạnh khỏe hơn ngươi, cũng uy phong hơn ngươi nhiều. Hơn nữa hắn nói với ta nói luôn là thật ôn nhu, không dữ dội giống ngươi vậy, thật là dọa chết người."

"Thật xin lỗi, chỉ là ta nghe nói nàng ngã bệnh trong lòng nôn nóng, nói chuyện mới lớn tiếng như vậy, không phải là ta cố ý muốn hù dọa nàng." Chuyện hắn cần làm nhất chính là làm cho phòng bị của nàng từ từ giảm bớt.

"Cám ơn ngươi quan tâm, nhưng là ta không có ngã bệnh, ta chỉ là có hài tử mà thôi." Nàng nhìn hắn, thời điểm người này không hung dữ, cũng không giống như người xấu.

Đông Phương Duật nhẹ nhàng vuốt mặt của nàng, "Ta có thể sờ sờ nó không?" Thấy nàng do dự rũ mí mắt xuống, hắn còn nói: "Ta bảo đảm sẽ không làm thương tổn nó, xin nàng tin tưởng ta."

Nàng liền cười, "Được rồi! Chỉ có thể sờ một cái thôi nha!" Nói xong, nàng liền không chậm trễ chút nào đứng lên đi tới trước mặt hắn, kéo bàn tay của hắn đặt ở trên bụng."Sờ thấy không? Hài tử của ta đang ngủ bên trong."

"Phải . . . . . Ta sờ thấy." Hắn liền quỳ gối trước nàng, lòng bàn tay đặt ở trên bụng nàng, nghẹn ngào ngay cả nói cũng không rõ.

Phùng Si Tâm lại lấy ra những bộ tiểu y phục nàng tự tay may giống như hiến vật quý, "Ngươi xem, đây là ta tự làm a! Cũng là muốn cho hài tử mặc, ngươi nói ta làm có đẹp hay không?"

"Nàng thật giỏi, những y phục này khâu đích thực tốt." Hắn thật lòng ca ngợi.

Được hắn khích lệ nàng phá lệ vui vẻ, phòng bị đối với hắn cũng giảm xuống."Đây, ngươi —— không phải là đại tỷ phu ta, như vậy ngươi là nhị tỷ phu có đúng hay không?"

Đông Phương Duật cười khổ, "Không đúng, ta cũng không phải là nhị tỷ phu nàng."

"Không phải ư, như vậy ngươi là ai? Ta nghĩ như thế nào cũng không ra đó." Nàng rất cố gắng suy nghĩ, lại hết lần này tới lần khác không nghĩ ra, chân mày buôn bực cũng kết lại, làm cho người ta nhìn không đành lòng.

Hắn nhẹ vuốt má của nàng, "Ta là bằng hữu của Duật, ta thay hắn tới thăm nàng."

"Ngươi là bằng hữu của Duật?" Phùng Si Tâm vừa nghe tin tức, hai mắt lòe lòe tỏa sáng."Vậy hắn có nói lúc nào sẽ tới đón ta về nhà không? Ta cùng hài tử đều rất nhớ hắn, mỗi ngày đều đang đợi, nhưng chờ thật lâu hắn cũng không tới."

Đông Phương Duật nhắm chặt mắt, chua xót, "Hắn bề bộn nhiều việc, bất quá ta tin tưởng hắn sẽ nhanh chóng tới tìm nàng."

"A, ta biết hắn có rất nhiều chuyện phải làm, cho nên không thể quá ích kỷ chiếm đoạt hắn. Nhưng ngươi có thể nói với hắn, chờ khi hắn không bận phải thật nhanh tới đón ta, ta sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ hắn."

"Được, ta nhất định sẽ thay nàng chuyển lời." Hắn không suy nghĩ liền ôm lấy nàng.

Phùng Si Tâm lúc này mới nghĩ đến mình là chủ nhân, "Nha! Ta quên giúp ngươi châm trà, Hỉ Nhi ——"


"Đừng vội, ta không khát, Si Tâm, ta có thể thường xuyên tới thăm nàng chứ?" Hắn muốn phụng bồi nàng một tấc cũng không rời .

Nàng đã tiếp nhận thân phận hắn, giọng nói chân thành tha thiết nói: "Ngươi là bằng hữu của Duật, ta dĩ nhiên hoan nghênh, liền đem nơi này làm thành nhà của mình, đừng khách sáo."

"Cám ơn." Si Tâm, ta sẽ chữa khỏi tâm bệnh của nàng, sẽ không để cho nàng thương tâm thêm một lần nào nữa.

★ ★ ★

Lại trải qua hơn ngày ——

"Si Tâm, bên ngoài tuyết cũng ngừng rơi, có muốn cùng ta ra ngoài một chút hay không?" Bởi vì mấy ngày liên tiếp chung sống, Phùng Si Tâm đối với hắn dần dần quen thuộc, chẳng qua là vẫn như cũ nhận thức không ra hắn là ai, để cho Đông Phương Duật cảm giác sâu sắc hơn.

Nàng có chút khát vọng lại có chút do dự, "Nhưng. . . . . . Ta không thể chạy loạn, chẳng may Duật tới không tìm được ta, chàng sẽ rất buồn, ta nên đợi chàng ở chỗ này thì hơn."

"Hắn không thể tới nhanh như vậy, cho dù hắn tới, cũng sẽ chờ nàng có phải hay không? Hôm nay bên ngoài tương đối ấm áp, đi ra ngoài một chút đối với thân thể cũng tốt, ta bảo đảm sẽ không đi quá xa, rất nhanh sẽ trở lại ." Hắn liên tục mang lừa gạt cố gắng thuyết phục nàng đáp ứng.

Phùng Si Tâm suy nghĩ lại, "Phải sớm trở lại một chút a! Ta không nên để cho Duật chờ quá lâu."

"Ừ, ta bảo đảm." Hắn ở lấy ra áo khoác trong tủ treo quần áo, "Tới đây, đem cái này mặc vào."

Nàng đang muốn đưa tay nhận lấy, lại liếc thấy hà bao màu lam nhạt rủ xuống ngang hông hắn, nhanh tay đoạt lại, vết bẩn trên đó cũng đã được lau sạch.

"Đây là. . . . . . lễ vật ta đưa cho Duật, làm sao có thể. . . . . ." Trong đầu có một kết giới bị mở ra.

Đông Phương Duật nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nàng, hoảng hốt nói: "Si Tâm, cái này là ——"

"Không muốn! Không muốn!" Nàng bỗng nhiên ôm lấy đầu kêu lên.

"Si Tâm, ngươi nghĩ tới cái gì đó có phải hay không?" Có lẽ hà bao này có thể làm cho nàng nhớ lại.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng nhìn chằm chằm vào hà bao trong tay hắn, "Duật hắn. . . . . . Đem nó vứt trên mặt đất, sau đó còn dùng chân đạp, hắn đang giận ta, cho nên không muốn nó nữa."

"Hắn đã không còn giận nàng nữa. Si Tâm, ngươi có nghe thấy hay không?" Hắn đem thân thể nàng lảo đảo muốn ngã ôm vào trong ngực, đây là chuyện mấy ngày nay hắn muốn làm nhất."Hắn không có đem cái hà bao này vứt bỏ, lại len lén nhặt trở lại rồi rửa sạch sẽ. Là thật, ta không có lừa nàng."

Phùng Si Tâm chớp chớp mắt lệ nhanh chóng chảy xuống thật nhiều, "Ngươi gạt ta, hắn đem nó vứt bỏ, là ta tận mắt thấy —— hắn đang giận ta, lại còn lớn tiếng quát mắng ta."

"Hắn biết trách lầm nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không tức giận với nàng nữa, sẽ không lớn tiếng với nàng nữa. Si Tâm, van cầu nàng tỉnh lại, nàng đánh ta, mắng ta, thậm chí giết ta cũng được, chỉ cần đừng dùng loại phương thức này mà trách phạt ta." Trên mặt Đông Phương Duật giàn giụa nước mắt, tự trách quát.

Nàng nằm trong ngực hắn khóc sụt sùi, "Gạt người! Hắn không muốn ta, ô. . . . . ."

"Hắn muốn nàng, đời này muốn nàng, đời sau cũng muốn nàng, mất đi nàng hắn giống như một cái xác không hồn, sống cũng không có ý nghĩa." Những lời này xuất phát từ trong tâm hắn, hắn đem một mặt nội tâm hèn nhát hiện ra ở trước mặt nàng, "Hắn vẫn không dám yêu người nào, bởi vì hắn sợ đối phương cũng sẽ giống mẫu thân hắn, đến gần hắn chẳng qua là có ý đồ. Hắn thật vất vả mới tìm được người con gái mình mến yêu, sợ hãi cũng không vì thế mà biến mất, chẳng qua là đang đợi thời cơ ló đầu ra —— cho đến một khắc thời cơ lại tới kia, hận ý bài sơn đảo hải liền hết sức căng thẳng mà đến, để cho hắn cũng không cách nào suy nghĩ nữa ——"

Phùng Si Tâm chẳng biết lúc nào đã an tĩnh lại, nâng tay nhỏ bé lau nước mắt trên mặt hắn, "Sao ngươi lại khóc? Đừng khóc, nam nhi không thể dễ dàng rơi lệ, nếu để cho người khác nhìn thấy sẽ bị cười nhạo ."

"Si Tâm ——" Hắn đem mặt chôn vào cổ nàng, che giấu cảm xúc của mình.

"Ta ngâm thơ cho ngươi nghe, ngươi thấy không hay cũng đừng chê nhé." Nàng nắm cả đầu của hắn, vỗ nhẹ trên lưng Đông Phương Duật , "Ta ở đầu Trường Giang, chàng ở cuối Trường Giang. Mỗi ngày nhớ chàng không thấy chàng, cộng ẩm Trường Giang nước. Nước khi nào thì cạn, hận khi nào phai. Chỉ nguyện lòng chàng tựa như lòng ta, tương tư tương tư mãi."

Đông Phương Duật hưởng ứng là than nhẹ một tiếng, che lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nóng bỏng mà đói khát muốn đền bù mất đi thời gian, phảng phất bọn họ là tách ra nhiều năm xa cách gặp lại thương người, trên thực tế cũng là như thế, một ngày không thấy nếu như cách tam thu, huống chi bọn họ đã hơn nửa tháng không gặp.

"Si Tâm, ta ——" Hắn ở môi nàng thở dài, cho đến phát hiện tầm mắt Phùng Si Tâm dừng lại trên mặt hắn, mới buông nàng ra."Nàng đã nghĩ ra được cái gì sao? Si Tâm?"

Đầu ngón tay nàng chạm tới môi của mình, sau đó giật mình nhìn hắn.

"Ngươi là ai? Ngươi không phải là hắn, nhưng. . . . . . lại dường như là hắn." Cảm giác hắn hôn nàng giống như là người nàng ngày nhớ đêm mong, giờ phút này, Phùng Si Tâm đang rối loạn.

"Dùng lòng của nàng nhìn ta, ta biết nàng làm được, Si Tâm."

Phùng Si Tâm chợt đẩy hắn ra nhảy dựng lên, "Không —— ta không thể, ngươi không thể cứ hôn ta như vậy, nếu Duật thấy sẽ hiểu lầm, hắn cũng sẽ không yêu ta nữa, ngươi đi ra ngoài!"

"Si Tâm!" Hắn muốn dựa vào quá khứ.

"Đừng tới, đi ra ngoài!" Nàng lại chui vào trong lớp vỏ bọc của mình.

Trong mắt Đông Phương Duật tràn đầy mất mác, "Được, ta đi ra ngoài, ngày mai trở lại thăm nàng được không?"

Nàng xoay người không trả lời. Hắn khẽ thở dài, nặng nề bước ra khỏi phòng.

"Có tiến triển gì không?" Hắn ra ngoài thần sắc làm cho người ta đồng tình, Ngọc Tu La hiểu có hỏi cũng là hỏi vô ích.

Hắn trầm tư, "Có lẽ là ta đả thương nàng quá sâu, cho nên cái gì nàng cũng nguyện không nhớ tới, thà rằng ôm ảo tưởng sống qua ngày. Nếu cứ để mặc nàng như vậy, nàng vĩnh viễn sẽ không có một ngày thanh tĩnh chân chính."

"Nhưng là chúng ta còn có thể làm cái gì đây?"

"Ta chuẩn bị mang nàng trở về trên đảo, có lẽ có thể kích thích nàng." Hắn đã quyết định.

★ ★ ★

Khi tỉnh dậy, Phùng Si Tâm nhìn trần nhà ngẩn người, đầu óc trống không giống như là tràn vào thứ gì, không để cho nàng từ tự chủ xuống giường, ở trong phòng đi một vòng.

"Đây là nơi nào? Dường như trước kia ta đã tới nơi này. . . . . . Nhưng là lúc nào đây?" Nàng muốn bắt cái gì đó, nhưng là lại sợ sợ buông tha cho suy nghĩ. "Tại sao ta lại ở chỗ này? Ta muốn về nhà chờ Duật mới được. Hỉ Nhi, em đang ở đâu?"

Kêu hai tiếng không có ai đáp lại, Phùng Si Tâm phủ thêm áo khoác treo trên tường, hoảng hốt chạy ra khỏi cửa.

"A ——" cảnh vật trước mắt hóa thành các loại tà ma yêu mỵ, cười ma mị hướng nàng dựa vào tới đây, nàng theo bản năng liều mạng trốn, thật là đáng sợ! Máu huyết ở hai chân giống như muốn ngưng kết lại, nàng muốn chạy rồi lại không chạy nổi.

Đừng tới!

Nàng muốn tìm chỗ trốn, nếu không những thứ kia yêu quái sẽ đem nàng ăn hết.

Nhìn như tràn đầy không mục đích, hai chân giống như có ý thức của mình, mang theo nàng một đường chạy trốn.

"Nha đầu, là ngươi?"

Tiếng kêu kia khiến thân thể nàng chấn động. Phùng Si Tâm thất thần nhìn chung quanh, nơi này là. . . . . . Nàng nhìn thấy thật là nhiều người bên cạnh đang bận rộn công việc, mùi thơm của thức ăn tràn ngập cả không gian.


Nàng theo bản năng mà lui bước, không dám đi về phía trước.

"Nha đầu, thân thể của ngươi khá hơn chút nào không?" Vương đầu bếp có hảo ý tới đây chào hỏi, "Không sao, ngươi còn trẻ, tương lai muốn cùng Diêm hoàng sinh mấy hài tử đều có thể, không cần lại vì những chuyện này mà thương tâm."

"Không. . . . . ." Phùng Si Tâm hoảng sợ lướt qua hắn, nhìn chằm chằm một cô nương tuổi còn trẻ leo lên cái ghế băng, không tự chủ há to mồm muốn gọi, nhưng mà thanh âm cũng không phát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng "Phanh!" té xuống."A ——"

Cái ghế băng ngã xuống nổ ở trong tai nàng ầm một tiếng, nàng nhấc chân bỏ chạy, dường như phía sau có quái vật đuổi theo.

Chảy máu, thật là nhiều máu ——

Ai tới cứu cứu hài tử của ta ——

Duật, chàng đang ở đâu? Mau tới cứu hài tử của chúng ta ——

Đây là ước định, sau này chúng ta mỗi ngày ở nơi này gặp mặt, không gặp không về.

Có một thanh âm ở trong đầu vang vọng. Núi nhỏ! Duật nhất định ở núi nhỏ chờ nàng. Chỉ cần tới đó là có thể nhìn thấy Duật, chỉ có hắn mới có thể cứu nàng.

Trên đất tuyết đọng thật dầy, nhưng cũng không cách nào ngăn trở quyết tâm đi gặp hắn của nàng.

"Duật ——" Tập tễnh đi tới nơi hai người hai đến, gió lạnh thấu xương, nàng hô to, "Duật, chàng đang ở đâu? Duật ——"

Hắn không ở nơi này, hắn đã là quên ước định rồi sao?

Hay là bởi vì nàng đem con hại chết, cho nên hắn không bao giờ ... muốn đến gặp nàng nữa?

Nhất định như vậy! Hài tử trong bụng đã chết, tất cả đều là lỗi của nàng!

"A ——" Phùng Si Tâm không nhịn được ôm đầu thét chói tai, cả người nằm ở trên mặt tuyết, đem thống khổ thả ra ngoài, hóa thành nước mắt tận tình rơi xuống."Duật, Duật ——"

Đang âm thầm yên lặng mắt thấy tất cả những gì nàng trải qua, Đông Phương Duật cảm thấy cả trái tim bị moi ra máu chảy đầm đìa, cũng không kềm chế được nữa mà hiện thân."Si Tâm!"

Thanh âm tình thâm ý thiết kêu gọi kia lập tức liền vạch hết sương mù trong đầu Phùng Si Tâm."Duật? Thật sự là chàng sao? Không phải là ta đang nằm mộng hoặc là ảo tưởng chứ?"

"Thật sự là ta, nàng đã nhận ra ta sao?" Hắn mở ra cánh tay trái, lệ nóng tràn mi ra."Đến đây trong ngực ta đi! Ta tới đón nàng về nhà."

Nàng khóc, cặp mắt vừa hồng lại vừa sưng, sợ hãi tiến lên trước một bước lại dừng lại, "Duật, ta thật xin lỗi, hài tử không còn nữa —— đều là ta không tốt, chàng cứ mắng ta đi."

Đông Phương Duật lộ ra nụ cười, "Đừng nói gì hết, chỉ cần đến trong ngực ta là đủ rồi."

"Thật có thể không?" Nàng nhỏ giọng hoan hô một tiếng, giống như chim yến non quay về tổ, ngã vào lồng ngực mà nàng nhớ thương, "Duật, ta thật lo rằng chàng sẽ không tha thứ ta, chàng thật không tức giận sao?"

Cảm giác thống khổ hắn phải trải qua khiến hắn càng thêm hiểu được vị trí của nàng trong trái tim hắn, mặt hối tiếc nhìn nàng, "Ta vĩnh viễn sẽ không tức giận với nàng, thật xin lỗi, để cho nàng đợi lâu như vậy."

"Ta biết chàng sẽ đến, ta vẫn tin tưởng như vậy." Nàng vừa khóc vừa cười nói.

Nói đến tín nhiệm, hắn phải cùng nàng học tập mới đúng. Đông Phương Duật hôn nàng vừa suy nghĩ.

★ ★ ★

Năm năm sau

Phùng Si Tâm thỏa mãn đang nhìn bụng mình tròn vo, mặc dù trượng phu của nàng cũng không ngại mới có nữ nhi, bất quá, vì để cho Đông Phương gia có đời sau, nàng hi vọng trong bụng mình có thể có một nam hài tử.

"Phu nhân, khí trời chuyển lạnh, chúng ta nên vào trong nhà đi!" Năm nay đã là đậu khấu thì giờ Hỉ Nhi vẫn giống như cái gà mẹ tựa như nhìn chằm chằm nàng."Nếu là lại để cho Diêm hoàng nhìn thấy, ta lại bị mắng một trận a."

Nàng ôm bụng cười, "Các ngươi không có nghe đại phu nói sao, phụ nữ có thai phải có vận động thích hợp, cứ nằm ở trên giường ngược lại không tốt, ta đã có một lần kinh nghiệm, không có việc gì."

"Nói thì nói như thế không sai, bất quá lần này bụng của tiểu thư cũng thật là lớn, khó trách mọi người không yên lòng." Không phải là nàng khoa trương, mà là sự thật."Vì chúng ta không muốn có thêm phiền phức, tốt hơn hết là phu nhân nên trở về phòng đi."

Hỉ Nhi nửa cưỡng bách đem nàng trở về. Nói đùa sao, nếu là xảy ra chuyện, ai cũng không tha thứ được.

Mới vào nhà không lâu, Phùng Si Tâm chỉ thấy trượng phu dắt tiểu nữ vừa tròn hai tuổi, mặt tức giận bước vào cửa.

"Thế nào? Có phải Tiểu Tuyết Nhi không ngoan, chọc phụ thân tức giận hay không?" Nàng sủng ái, vui vẻ liếc nhìn Đông Phương Tuyết, giả bộ không vui hỏi.

Đông Phương Duật vội vàng vì nữ nhi bảo bối nói chuyện, "Không liên quan đến Tiểu Tuyết Nhi."

"Nương, phụ thân không phải là tức giận Tuyết Nhi." Dung mạo Đông Phương Tuyết chính là phiên bản của mẫu thân, đôi mắt to tròn chớp chớp, "Là Uy Uy tỷ tỷ cùng Nhạc Nhạc tỷ tỷ lại trốn đi, cho nên phụ thân rất tức giận."

Phùng Si Tâm hơi kinh hãi, "Chàng lại mắng các nàng đúng không? Nếu không các nàng sẽ không vô duyên vô cớ mà trốn?"

"Các nàng trốn tránh ta, ta muốn mắng cũng mắng không được, là hai tên quỷ gây sự này không chịu an phận đợi ở trên đảo, cả ngày muốn chạy ra bên ngoài, lần này cư nhiên lại để thư lại trốn đi. Nếu để ta bắt được, không phải là đem các nàng giam lại không thể." Hắn bạc tóc đều là vì các nàng.

"Chính là do chàng quá nghiêm khắc, các nàng đã không còn là hài tử."

Sắc mặt Đông Phương Duật càng khó nhìn hơn, "Nàng không biết, các nàng cư nhiên ở trong thư viết nói muốn đi ra ngoài tìm trượng phu. Nếu có nam nhân nào dám đụng vào các nàng, ta không băm hắn làm trăm mảnh thì ta không còn là Diêm hoàng nữa."

Nàng khẽ cười một tiếng, "Muốn gả đi thì có cái gì không đúng? Chàng quên các nàng cũng mười sáu tuổi rồi ư."

"Mười sáu tuổi vẫn còn là con nít! Lập gia đình sớm như vậy làm gì?" Nữ nhi của hắn ai cũng đừng mơ tưởng nhiễm chỉ.

Phùng Si Tâm bật cười, " Lúc ta gả cho chàng cũng mới chỉ có mười sáu tuổi, cũng vẫn còn con nít, còn gả cho một trượng phu tốt. Ta tin tưởng mắt nhìn người của tỷ muội các nàng cũng giống ta."

"Không giống nhau. Nam nhân bên ngoài không tốt, rất dễ dàng bị lừa gạt. Tiểu Tuyết Nhi, phải nhớ kỹ lời của phụ thân, đừng tùy tiện tin tưởng những lời nam nhân nói, biết không?" Hắn đem bảo bối tâm can ôm trên đùi, bắt đầu dạy dỗ nàng "Trừ cha ra, nam nhân trong thiên hạ đều không phải là người tốt".

Giọng Đông Phương Tuyết non nớt, du dương vang lên, "Vâng, phụ thân là người tốt nhất trên đời, chờ Tuyết Nhi trưởng thành sẽ gả cho phụ thân."

"Phụ thân thích Tiểu Tuyết Nhi nhất." Hắn cảm động hôn nhẹ mặt nữ nhi, râu chạm vào người con bé cười khanh khách không ngừng.

Phùng Si Tâm dở khóc dở cười nhìn tiểu bảo bối, lòng bàn tay đột nhiên cảm thấy một trận máy thai, tựa hồ hài tử cũng hiểu cảm thụ của nàng, nhất thời cười nhẹ. Nàng có thể trăm phần trăm xác định, hài tử trong bụng lần này chính là cái tiểu tráng đinh a.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui