Lộ quý nhân vào phòng của Lâm Tư Nguyên, trong phòng bày đủ loại đổ chơi nhỏ xinh.
Tuy rằng là Sa Trầm Thanh mới sai người mang đến, nhưng trong mắt Lộ quý nhân, nàng tựa hồ có thể tưởng tưởng dáng vẻ thân thiết của hai người. Tấm rửa xong nàng vuốt ve ngọc khí trên giá gỗ, trong lòng cười lạnh.
Mấy thứ này đều của nàng, đều là nàng vất vả có được.
” Nguyệt nhi, ngươi gọi Nguyệt nhi, thị nữ trước kia của Nghi phi?” Lâm Tư Nguyên đi tới, thử hỏi.
Lộ quý nhân gật gật đầu, cúi đầu,” Lâm công tử, ta……”
Xem nàng một bộ dáng muốn nói lại thôi, Lâm Tư Nguyên hiền lành nói,” Nghi phi là người như thế nào ngươi nói, có gì khó khăn ta sẽ giúp ngươi.”
Lộ quý nhân quỳ xuống,” Lâm công tử, Nghi phi nghĩ hại tiểu hoàng tử a! Nàng muốn hạ độc! Nàng…… Nàng ngày mai sẽ thông đồng thái y cho Tần công chúa uống thuốc trợ sản, nàng…… Nàng…… muốn nô tì……”
” Cái gì–?! Vì cái gì?” Lâm Tư Nguyên không có nghe nàng nói hết lời, lo lắng hỏi.
” Nô tì chỉ biết là là bởi vì…… Bởi vì bệ hạ không thích nàng, nàng tâm sinh oán hận, tiểu hoàng tử có thể là người thừa kế tương lai của Địa Hỏa, nàng…… liền……” Những lời này hàng trăm lỗ hổng, khắp nơi đều lộ ra việc nàng biết mối quan hệ trái luân thường của Sa Trầm Thanh với Lâm Tư Nguyên. Nhưng y đang sợ hãi nên không có phát hiện. Y thậm chí quên mất việc mình chưa nói với nàng mình là ai, nàng lại nói ra là” Lâm công tử”.
“…… Kia, kia phải, muốn làm sao bây giờ?” Lâm Tư Nguyên tay chân vô thố nhìn nàng.
” Chúng ta nếu hiện tại ngăn cản nàng nhất định sẽ đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ), chỉ có thể nhằm lúc nàng hại tiểu công tử mà bắt quả tang. Ta là thi nữ trước kia của nàng, lời ta nói, bệ hạ nhất định sẽ tin. Lâm công tử.” Lộ quý nhân kiên định nói.
Lâm Tư Nguyên cảm thấy nàng nói rất có đạo lý, bởi vì hắn đối với mọi người không quen thuộc, cũng không biết mình có thể tiến vào biệt viện được hay không, cho nên ngày mai là không cơ hội ngăn cản Nghi phi! Hắn như thế nào vô dụng như thế!
Giờ chỉ có thể theo tính toán của nàng. Hy vọng Sa Trầm Thanh đến lúc đó tin tưởng mình. Thực ra, cũng không sao cả, chỉ cần hắn không làm sao là được rồi.
Lộ quý nhân *** tế quan sát Lâm Tư Nguyên.
Nàng biết, con cá lớn này rất dễ câu. Đơn giản quá khiến nàng không thỏa mãn.
Xé bao dược trong tay, nàng đổ vào chén trà, xoay người, quỳ xuống,” Ơn cứu mang của Lâm công tử, Nguyệt nhi suốt đời không quên, thỉnh ngài uống hết chén trà. Nguyệt nhi không có gì để báo đáp, thỉnh công tử nhận lấy kính ý của Nguyệt nhi.”
Lâm Tư Nguyên không chút suy nghĩ, nâng chung trà lên liền uống hạ. Uống xong còn an ủi nàng không cần đa lễ, chính mình mới phải cảm tạ nàng.
Y không giỏi kết giao cùng người khác, lại không biết sớm thành trò cười, khoảnh khắc có thể loạn tiễn xuyên tâm……
” Nương nương.” Cung nhân hầu hạ Lâm Tư Nguyên đang quì trước mặt Nghi phi. Đêm khuya, ánh nến bất an lay chuyển.
“…… Chuyện ta phân phó, đã làm tốt chưa?” Nghi phi uống một ngụm trà.
” Dạ. Đã đem ngày sinh của Sa Tần công chúa nói cho Lâm công tử, tiểu nhân ở bên ngoài nghe lén, lộ quý nhân cũng đem chuyện này nói với Lâm công tử. Lộ quý nhân dọc đường từ lãnh cung ra, tiểu nhân lén lút đi theo, mọi chuyện đều thuận lợi. Bệ hạ bên kia, không có động tĩnh. Mà lâm công tử, tựa hồ không có chút nghi ngờ……”
” Ngươi làm tốt lắm.” Nghi phi buông chén trà nhìn về phía cung nhân,” Ngày mai bởi vì Sa Tần công chúa sắp sinh, Hoàng thành giới nghiêm. Đến lúc đó, mõi một gian trong cung đều phải kiểm tra biết không?”
” Này…… Nương nương, ngài có ích lợi gì? Không phải phải, muốn đợi……” Cung nhân muốn nói lại thôi.
Nghi phi đánh gãy,” Ngươi chiếu theo làm là được, không muốn tính mạng của thê nhi sao?”
Cung nhân kinh sợ, quỳ xuống. Nghi phi phát tay, ý bảo hắn có thể ly khai.
” Dụng ý gì? Ngươi biết, đã không đến lượt ta làm chủ tử.” Nghi phi cười lạnh.
Ngoài dự kiến, Sa Trầm Thanh hôm nay đến.
Lâm Tư Nguyên ngủ dậy liền gặp Sa Trầm Thanh đang ở ngoài đợi y, y cả kinh, bởi vì trong nội thất còn có một nữ nhân. Không thể để Sa Trầm Thanh phát hiện!
” Tư Nguyên, ngươi làm sao vậy, sắc mặt không được tốt. Mấy ngày không gặp, có tưởng nhớ cô không?” Sa Trầm Thanh cười tự tin,” Hay là sinh khí, khí ta mấy ngày nay không đến?”
Lâm Tư Nguyên không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể cúi đầu,” Ta, ta không phải……”
” Tốt lắm, đừng nói, trong chốc lát mang ngươi nhìn tiểu hoàng tử. Sa Tần sinh sớm, là nam hài! Ta đã phát quốc thư cấp Thiên Phong quốc, đến lúc đó Lục Vũ Hạo bọn họ tới rồi, ngươi vui vẻ không?”
” Lục Vũ Hạo? Hắn cũng đến?” Lâm Tư Nguyên trong nháy mắt ánh mắt sáng ngời, chói mắt mà mê người.
Chẳng qua……” Nghe thấy tên hắn ngươi vui như vậy?” Sa Trầm Thanh xả trụ tay Lâm Tư Nguyên, tiểu hài tử miết miệng,” Kia cô không cần hắn đến đây.”
“……” Lâm Tư Nguyên nhìn thấy Sa Trầm Thanh này lật lọng, đột nhiên không biết phản ứng như thế nào.
Vỗ vỗ khuôn mặt cứng ngắc của hắn, Sa Trầm Thanh cười nói,” Ta làm sao như vậy keo kiệt! Nhìn ngươi kìa, không tin sao!”
“……” Lâm Tư Nguyên giữ chặt Sa Trầm Thanh, y phải nói chuyện quan trong, không có thời gian nói chuyện tào lao!
” Làm sao vậy? Có chuyện muốn nói?” Sa Trầm Thanh vài ngày không gặp Tư Nguyên, tâm tình tốt lắm, nhưng công vụ không thể bỏ a! Hắn ôm Tư Nguyên an ủi nói,” Tốt lắm tốt lắm có cái gì trong chốc lát nói sau, chúng ta đi kiểm tra một chút, sau đó ngươi cùng ta đi xem hài tử. Ta đặt tên hắn là Lãnh Minh, ngươi xem coi thế nào?”
“…… Ân, ta. Không phải, Sa Trầm Thanh…… Ta……” Lâm Tư Nguyên vừa nói xong, Sa Trầm Thanh bỗng nhiên kéo tay y, bốn mắt nhìn nhau,” Ngươi vừa mới gọi tên ta. Gọi thêm lần nữa!”
” Ta…… Ngươi đừng nháo……” Lâm Tư Nguyên thực lo lắng.
” Gọi thêm lần nữa! Gọi tên ta!” Sa Trầm Thanh ánh mắt chuyên chú cùng ôn nhu chiếu xuống trái tim y. Có điểm chua, có điểm trướng, có điểm đau, cũng có chút, khẽ có điểm như con nai chạy loạn.
Không thể cự tuyệt. Tựa như là y cứu hắn đêm đó, tại ngã tư đường Thiên Phong quốc.
Nếu cho y chọn lại, y vẫn sẽ làm như vậy.
” Sa Trầm Thanh……” Sa Trầm Thanh bỗng nhiên ôm lấy hắn, đối với đứa nhỏ đang khẩn trương kia mà hôn.
Đôi môi ấm áp cũng mật dịch ma sát, trái tim hai ngươi tựa như cùng một chỗ.
Sa Trầm Thanh đối thủ vệ bên ngoài phất tay, ý bảo bọn họ không cần tra xét.
Phía sau cây cột, Lộ quí nhân lạnh lùng nhìn hai người.
Hôn đến thiên hôn địa ám.
Oán hận trong nàng sôi trào, tựa như muốn đốt cháy mọi vật.
Tiểu hài tử trong mắt Lâm Tư Nguyên thiệt nhỏ. Nhỏ nhỏ, yếu ớt lại tràn đầy hy vọng.
Tiểu hài tử kia tựa hồ thức thích y, cầm lấy tay y không buông, một kẻ thì hướng y cười khiến Lâm Tư Nguyên ngượng ngùng.
Sa Trầm Thanh đang chìm trong thế giới hai người, để mọi người ra ngoài, chính mình cũng đi ra.
Lâm Tư Nguyên ôm đứa nhỏ đến vui vẻ, lại bỗng nhiên thấy Nguyệt nhi.
” Công tử, đây là sữa ngự thiện phòng cấp cho, muốn hoàng tử ăn.”
” Để chỗ đó đi.” Lâm Tư Nguyên ngay cả mẫu thân mình cũng chưa từng gặp qua, đừng nói đến nữ nhân khác (Hơn nữa là nữ nhân sinh đứa nhỏ), y làm sao biết đứa nhỏ phải uống sữa mẹ? Huống chi đang đắm chìm trong hạnh phúc y cũng không để ý Nguyệt nhi.
” Công tử, tiểu hoàng tử thích ngài như vậy, ngài uy hắn đi.”
Lâm Tư Nguyên bưng bát Nguyệt nhi đưa, đem chút sữa đút cho Lãnh Minh.
Bỗng nhiên, đứa nhỏ còn đang cười lại xanh mặt, tiếp theo máu đen từ mũi chảy ra, tay y run lên, bát sữa rơi xuống văng đầy tay áo.
Người ngoài cửa nghe tiếng bước vào, kinh hãi nhìn một màn trước mắt.
Canh giữ một bên rồi hô thái y,” Tiểu hoàng tử trúng độc! Tiểu hoàng tử trúng độc! Nhanh đi lấy cái hòm thuốc cùng châm cứu! Mau!”
Lưu Thừa tướng rống to,” Tặc nhân lớn mật! Còn không quỳ xuống! Chúng ta nhìn rõ ngươi hạ độc, còn lời nào để chối!”
“…… Ta.” Lâm Tư Nguyên nghẹn lời, hết đường chối cãi……” Không phải ta, là nàng đưa cho ta, ta không biết……”
” Còn chối cãi, ngươi tưởng có bệ hạ bên cạnh mà muốn làm gì thì làm sao?! Người tới, đem hắn bắt đi!”
Sa Trầm Thanh đau xót, con ngươi đỏ ngầu nhìn Lâm Tư Nguyên.
Nơi đó tựa như cảm giác bị phản bội.
” Vì cái gì……” Sa Trầm Thanh hỏi.
Lâm Tư Nguyên biết đó là tiếng chuông kết tội mình. Thanh âm kia còn quanh quẩn trong đầu, không biết vì cái gì mà đau, còn có mờ lòa.
Sa Trầm Thanh không tin hắn……
Là y khao khát được tin tưởng?
” Hồi bẩm bệ hạ, cung nữ này lén lút ở ngoài, thuộc hạ đem nàng bắt đến đây.” Một cái thị vệ đem Lộ quý nhân bắt đến.
” Bệ hạ! Ta là Lộ nhi a!” Lộ quý nhân ôm lấy chân Sa Trầm Thanh, nước mắt trào ra,” Lộ nhi tận mắt nhìn thấy hắn…… Hắn cùng ngoại nhân cẩu hợp tư thông, vọng tưởng một tay che trời! Hắn còn muốn giết hại bệ hạ! Lộ nhi bị hắn phát hiện, hắn áp chế lộ nhi không nói ra, hơn nữa mang ta xuất lãnh cung…… Tù cấm lộ nhi! Bệ hạ…… Bệ hạ minh giám, nghiêm trị ác tặc a!”
” Lá gan lớn lắm! Ngay cả nữ nhân của Hoàng thượng cũng dám động! Cuồng vọng, vô sỉ, đê tiện!” Lưu Thừa tướng rốt cục tìm được cơ hội phát tiết xuất bất mãn của mình với Lâm Tư Nguyên.
“……” Lâm Tư Nguyên giãy dụa khỏi thị vệ, giữ chặt Lộ quý nhân,” Ngươi vì cái gì muốn làm như thế, ngươi không phải Nguyệt nhi sao!”
Mọi người đều như không nghe thấy, Lộ quí nhân lạnh lùng nói nhỏ,” Thúc thủ chịu trói đi, độc của tiểu hoàng tử, chỉ có ta giải được.”
” Ngươi!” Lâm Tư Nguyên làm bộ muốn đánh, Sa Trầm Thanh kéo tay Lâm Tư Nguyên, đem hắn cấp thị vệ,” Thụ áp thiên lao (ném vào thiên lao). Hiện tại cứu tiểu hoàng tử, trấn an tâm tình công chúa mới là trọng yếu. Chuyện này không được truyền ra, ai truyền ra, giết không tha–!”
Bọn thị vệ đem Lâm Tư Nguyên về phía sau, Lâm Tư Nguyên lại hướng tới Sa Trầm Thanh, Sa Trầm Thanh không để ý hắn, cúi xuống nâng Lộ quí nhân dậy.
” Sa Trầm Thanh! Ngươi…… Ta…… Ngươi phải cẩn thận, cẩn thận Nghi phi!” Lâm Tư Nguyên thanh âm vốn liền rất nhỏ, y muốn đem khí lực cuối cùng nói cho hắn.
Vì cái gì, rõ ràng hắn không tin y, y còn lo lắng cho hắn?
Vì cái gì…… y……
Nhìn thấy Lâm Tư Nguyên bị tha đi xuống, lộ quý nhân mỉm cười.
Tiếng bước chân, khi gần khi xa.
Trên tường, bóng người di chuyển.
Ngục giam vĩnh viễn tràn ngập mùi máu tanh.
Âm lãnh ẩm ướt.
Y cũng không ngoài ý muốn sự xuất hiện của nàng. Thậm chí có thể nói là dự đoán được.
” Lâm công tử, biệt lai vô dạng a. Nghĩ đến cũng là lần đầu tiên gặp mặt, không cần khách khi cho ta một bóng lưng.” Nghi phi một mình đứng trước ngục giam,” Hay là nói, ngươi không nghĩ gặp ta?”
“…… Ta hiện tại đã là tù nhân. Chính là ta không rõ ngươi muốn làm cái gì? Ngươi muốn hại Sa Trầm Thanh sao? A, kia ngươi không thành công.”
” Hại hắn?” Nghi phi thất thần cười,” Ta sao phải cho hắn chết đơn giản như vậy. Thân thể thống khổ, lại làm sao bằng được tra tấn *** thần? A, lo lắng hắn, ngươi không bằng lo lắng chính mình đi.” Nghi phi nhìn nhìn tay phải Lâm Tư Nguyên,” Ngươi lật tay áo ra xem, có phải là quanh cổ tay có ứ xanh?”
Màu xanh tím đập vào mặt, Lâm Tư Nguyên giật mình.
” Lộ quý nhân, cũng chính là Nguyệt nhi đã hạ độc ngươi, dược này không có thuốc giải. Ba ngày sau có hiệu lực. Thực hiển nhiên, giờ tý đêm mai, ngươi nên mệnh quy hoàng tuyền. Đến lúc đó môi ngươi nhạt màu nhưng thân thể sẽ không phân hủy, thần kỳ chứ?”
“…… Không cứu được? Kia tiểu hoàng tử! Ngươi cho hắn dược gì?” Lâm Tư Nguyên môi miệng run rẩy, y loạng choạng đi đến cửa ngục giam,” Hắn…… Hắn vừa mới sinh, hắn cùng ngươi vô oan vô cừu, ngươi đừng thương tổn hắn!”
” Đương nhiên. Ta chỉ muốn ngươi chết. Ngươi chết, Sa Trầm Thanh sẽ đau đớn. Đau lòng chết hắn.” Nghi phi cười đắc ý,” Như thế nào, người ngươi yêu, ngươi nên quan tâm hơn tiểu hoàng tử kia chứ, vì cái gì?”
” Người ta yêu?” Lâm Tư Nguyên cười, hắn cúi đầu,” Người ta yêu đã không còn. Ca ca cũng ly khai ta. Ta còn có người nào……”
” Ngươi nói cái gì? Ngươi không thương Sa Trầm Thanh? Đây là lý do hắn không cho ngươi danh phận?” Nghi phi thở dài,” Không nghĩ tới ta giết chính là người đồng bệnh tương liên. Nhưng dù sao ta cũng không định thu tay.”
Ý của Nghi phi là y yêu Sa Trầm Thanh. Như thế nào…… Như thế nào…… Có thể. Cho dù trước đây có chút chờ mong, cũng đã sớm là quá khứ. Về phần yêu, y làm gì có tư cách……” Ngươi sẽ thương tổn hắn sao? Sa Trầm Thanh?”
” Một mình ngươi chết là đủ rồi, ta còn cần làm cái gì sao? Một người, không có linh hồn đã đáng thương, ta không cần quan tâm hắn nữa.” Nghi phi xoay người,” Lâm Tư Nguyên, đây làlần đầu tiên cũng là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt. Ngươi…… ra đi hảo.”
Lâm Tư Nguyên đưa lưng về phía Nghi phi, ngồi ở góc tường.
Y chăm chú nhìn vết sẹo trên cổ tay, lại nhìn vết thâm đen phía dưới.
Hắn cười.
Lần này ngay cả đào tẩu cũng không cần.
Y có thể ngủ được rồi.
Trong mộng, y có gia đình, còn có người bên cạnh, không bỏ rơi y.
Sẽ không phải là kẻ vô dụng, bị bán đi, y có thể tự do mỉm cười. Có thể tự do lựa chọn chạy trốn hoặc ở lại.
Y không phải lo lắng bị người vứt bỏ, không lo lắng có người thương tổn mình,
Chết.
Có thể chặt đứt mối quan hệ giữa y và hắn.
Cảm giác này, tình cảm không xác định, đều vĩnh viễn chấm dứt.
” Sa Trầm Thanh, ta còn nhớ rõ ngươi nói ta là vật phẩm của ngươi.”
” Ngươi khẳng định không biết……”
” Ta ngay từ đầu hiểu lầm. Ta thậm chí khờ dại nghĩ đến, ngươi sẽ nói nguyên nhân không cho ta đi, tựa như Lục Vũ Hạo nói, ngươi kỳ thật thích ta.”
” Vì cái gì đến lúc chết ta mới phát hiện, ta là chờ mong ngươi…… Chờ mong ngươi nói cho ta ngươi để ý ta, mà không phải cái gì khác.”
” Nguyên lai Nghi phi đều biết, nàng liếc mắt liền nhìn thấu ta, mà ta lại nét tránh bản thân.”
“…… Vì cái gì nhớ mong, muốn ngươi tín nhiệm, muốn nhìn thấy ngươi. Vì cái gì……”
“…… Ta rốt cục hiểu được. Ta kỳ thật, đem ngươi đặt ở trong lòng, đã lâu đã lâu, rất sâu. Chính là quá muộn. Nhưng đều không sao cả.”
” Ngươi còn sống là đủ rồi, ngươi phải là Hoàng đế tốt, ngươi sẽ có rất nhiều người yêu ngươi.”
“…… Lục Vũ Hạo. Ngươi lúc ấy nói, chỉ cần ta nói cho Sa Trầm Thanh ta có người thích, hắn nếu thực sinh khí hoặc là phẫn nộ liền tỏ vẻ hắn cũng thích ta, nếu không sao cả hoặc là bình thản còn muốn mang ta đi thì nghĩa là không thích ta……. Hiện tại rốt cuộc không có cơ hội.”
” Nhưng hỏi cũng vô ích, chúng ta vốn không thể thành.”
“…… Ta mệt mỏi quá…… Mệt mỏi quá……”
Độc tính lan tràn đến trái tim y, ánh mắt có chút sưng. Sắc mặt y trắng bệch, hoảng hốt.
” Yêu, đại tỷ, món hàng này thực không sai. Chính là bộ dáng tiểu quan, hơi nhỏ một chút nhưng có thể được.”
” Đại tỷ, ngươi nói có thể cho chúng ta nếm thử? Chúng ta lần đầu tiên tiến cung, làm như vậy có thể bị sao không.”
Lộ quý nhân hoa lệ bước đen, phía sau đi theo ba bốn nam tử lạ mặt.
” Lâm Tư Nguyên Lâm công tử, cơm lao phòng ăn chưa? ở bên cạnh Sa Trầm Thanh chắc chưa từng chịu khổ như vậy? Nhìn ngươi một bộ dạng yếu đuối,thực khiến ta thương xót mà.”
“……” Lâm Tư Nguyên nghe không rõ là ai đang nói, y bị mấy nam nhân lôi kéo, đem y phục kéo xuống.
Y mệt mỏi quá, một điểm khí lực đều không có. Y cũng sắp chết, trước khi chết, cũng không để y được yên lặng sao?
” trắng trắng nộn nộn, tưởng tượng ngươi cùng bệ hạ trên giường vân vũ, ta liền hận không được làm kẻ thiên hạ ghê tởm để được chà đạp ngươi, ngươi tính cái gì vậy!” Lộ quý nhân một cước đá mông y,” hảo hảo hưởng thụ đi, trước khi chết cũng cho ngươi phong lưu một chút, ta thực nhân từ đi.”
Lộ quý nhân đá đá lâm Tư nguyên, cao ngạo ly khai.
Kia mấy nam nhân một bên vuốt mắt Lâm Tư Nguyên một bên bỉ ổi cười, một nam nhân tách chân y ra.
Lúc này, thị vệ thông báo,” Bệ hạ giá lâm!”
Mấy nam nhân đã sớm y quan không chỉnh, lúc này kinh hãi, toàn bộ đứng dậy, đi tới hành lễ.
Thị vệ tiến đến ngục giam đem đám nam nhân kia đi. Trong ngục giam chỉ còn lại Lâm Tư nguyên đang mơ mơ màng màng cùng với Sa Trầm Thanh tức giận.
” Ngươi phía sau đều thiếu nam nhân như vậy? Ba năm nay ta nhẫn, ta nghĩ đến thân thể ngươi không được…… Vì cái gì? Ngươi như thế nào có thể lợi dụng ta? Lừa gạt ta! Ngươi có thể không tha thứ ta, nhưng vì cái gì muốn phản bội ta? Vì cái gì làm như vậy với ta? Đứa nhỏ kia vô tội.”
Thanh âm quen thuộc, y từng nghe rất nhiều lần.
Hiện tại, hắn đang nói cái gì, hắn tại trách cứ y? hắn…… Như thế nào có thể không tức giận. Nhưng hiện tại y rất mệt……
Lâm Tư Nguyên ngồi dậy, thanh âm khàn khàn,” Thực xin lỗi, ta…… Không có lựa chọn nào khác.”
” Ngươi! Ngươi! Ngươi không giải thích gì sao? Ngươi như vậy làm vì cái gì? Ngươi nói cho ta a!” Sa Trầm Thanh giận dữ, lại bỗng nhiên nghĩ thấy trước mắt tối sầm. Hắn thế nhưng choáng váng.
Lâm Tư Nguyên có chút thanh tỉnh, thấy Sa Trầm Thanh cư nhiên choáng váng, dùng sức ôm lấy hắn, không hy vọng hắn tiếp xúc với mặt đất lạnh băng.
Nhưng y cũng không có khí lực, cho nên y đành dựa vào tường, miệng thở hổn hển.
Ước chừng một khắc sau, Sa Trầm Thanh tỉnh lại, thấy mình bị gắt gao ôm vào trong ngực, nghi hoặc mà trào phúng đẩy Lâm Tư Nguyên,” Vì cái gì phải quan tâm ta? Ngươi không phải muốn ta chết?”
“…… Đúng. Ta nếu có thể làm hắn chết liền tốt lắm. Nhưng hắn chiếm lấy tim ta, cũng không trả lại cho ta. Ta thầm nghĩ tại hắn trong lòng lưu cái ấn ký, không phải là hình bóng, cho dù là hận cũng muốn tồn tại. Ta……” Lâm Tư Nguyên ấn trụ ngực, y cảm thấy hô hấp gian nan.
” Ai? Kẻ hỗn đản kia là ai?” Sa Trầm Thanh nghĩ đến Lâm Tư Nguyên cư nhiên yêu mến kẻ khác, hắn kéo tay Lâm Tư Nguyên.
” Này không quan trọng, dù sao ta cũng cũng sắp chết. Ta chỉ hy vọng hắn có thể hạnh phúc sống. Bởi vì ta biết hắn trước kia không vui vẻ, vì sinh tồn mà phải làm nhiều việc, giết chết rất nhiều người, mang lại nhiều oán hận. Ta từ nhỏ đã không có thân nhân, nếu có thể, ta thực hy vong vĩnh viễn đều…… quên đi, không còn kịp rồi……” Lâm Tư Nguyên nói xong liền muốn tắt thở,” A, dù sao đều sắp chết. Trước khi chết nhìn thấy ngươi, cũng tốt.” Lâm Tư Nguyên nói xong nói xong môi miệng xanh tím, khủng bố chính là, một lát lại thành trắng bệch.
Sa Trầm Thanh bi thương điên cuồng hét lên,” Tư Nguyên! Ngươi làm sao vậy! Ngươi tỉnh tỉnh! Tư Nguyên!”
Hắn nhìn lòng bàn tay có khối máu đỏ.
Nghi phi trước cửa ngục giam, ngọn lửa đảo ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nàng,” Đau đớn đi, này không có thuốc giải. Ngươi yêu ngươi đã chết.”
“…… Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Sa Trầm Thanh bỗng nhiên hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Hắn ôm lấy Tư Nguyên, run rẩy nói.
” Hạ độc tiểu hoàng tử chính là Lộ quí nhân, hạ độc Lâm Tư Nguyên, tuy nhiên y cũng không biết quần áo và đồ dùng hằng ngày với độc của ngươi đã hòa thành một, không có thuốc giải. Ta chỉ bày kế, ngươi không có chứng cứ kết tội, thực sự rất hoàn mỹ.”
” Ta chết ở chỗ này không phải rất tốt? Ngươi đi ra là muốn cho ta sáng mắt? Hay là đồng tình chúng ta uyên ương đồng mệnh?” Sa Trầm Thanh cười khổ.
” Như thế nào, ta hận ngươi! Nhìn thấy người mình yêu chết trước có phải là rất đau khổ? Nhưng ta so với ngươi còn đau hơn. Lúc hắn chết, ta còn đang với ngươi ở trên giường, thực ghê tởm. Ngươi căn bản là không thương ta. Ngươi thú ta, chẳng qua là muốn mượn sức thái hậu, ngươi biết rõ ta là Thiên Phong quốc nội ứng, lại có thể xuống tay. Ngươi căn bản không phải người, ngươi là quỷ. Ngươi là ác ma ăn thịt người không nhả xương!”
” Ngươi có gặp qua chứ, mẫu thân của ngươi bị nam nhân đặt dưới đất chà đạp? Ca ca ngươi vì e sợ tài năng của ngươi mà xa lánh, chèn ép ngươi? Phụ hoàng ngươi hoang *** vô độ không quan tâm xã tắc, ngay cả đến con ruột cũng không quan tâm? Phải, muốn sống sót, muốn bảo vệ muội muội, ngoại trừ giết người ra không có lựa chọn nào khác. Lúc trước khi gặp hắn ta không biết thế nào là yêu, hiện tại ta đã hiểu……. Là hắn đã dạy cho ta. Là vì con mắt không lẫn chút tạp chất nào đã dạy cho ta. Ta đã cứu hắn, ta như thế nào có thể quên. Ánh mắt cảm kích cùng sùng bái kia, không có chút sợ hãi, ấm áp. Không có gì mục đích, không nghĩ tìm kiếm thứ gì khác từ ta, đơn thuần, chính là ánh mắt này! Hắn sao có thể giống Lục Vũ Hạo, tại sao ta lại từ hắn tìm kiếm hình bóng Lục Vũ Hạo! Linh hồn thuần khiết như vây, ta đã nghĩ mình phải có được…… Hiện tại ta tìm được rồi.” Sa Trầm Thanh ôm lấy Lâm Tư Nguyên đã sớm không còn ý thức,” Ta tạo nghiệt nhiều lắm, ngươi muốn giết ta, ngươi thành công. Ngươi khoái hoạt chứ? Ta bỗng nhiên rất muốn biết chết cùng người yêu có cảm giác khoái hoạt ra sao?”
” Cùng ngươi có quan hệ gì? Dù sao, các ngươi cũng chết. Cho nên ta…… là đồng cảm với Lâm Tư Nguyên nên cho ngươi biết chân tướng.”
” Ngươi đi đi, nhưng cầu ngươi đừng thương tổn muội muội ta với đứa nhỏ. Bọn họ vô tội.”
” Không cần ngươi nói.”
” Nghi phi.”
” Ngươi còn muốn nói cái gì?”
” Cám ơn. Thực…… Cám ơn.” Sa Trầm Thanh ôm Lâm Tư Nguyên, lần đầu tiên hắn thấy yên tâm. Không cần lo lắng Tư Nguyên có rời hắn đi không, bọn họ chết có thể cùng một chỗ.
–” Thật sự là một màn cảm động, đáng tiếc ta lại cố tình không muốn Lâm Tư Nguyên chết, nếu ngươi nhẫn tâm như vậy thì hắn sẽ là người của ta, còn ngươi nên nhắm mắt.”
” Lục Vũ Hạo, cô muốn chết, để cô yên lặng!”
” Đã phát mật chiếu gửi viện binh, viện binh đến ngược lại ngươi lại muốn chết, Sa Trầm Thanh, ngươi thật sự là kẻ khó nắm bắt. Ta đây cứu một mình Lâm Tư Nguyên được rồi.” Từ trên xà nhà giam, Lục Vũ Hạo nhảy xuống bắt lấy Lâm Tư Nguyên từ trong lòng Sa Trầm Thanh.
” Lục Vũ Hạo ngươi dám! Bỏ tay ngươi ra! Lãnh Phong Lam, hắn bên ngoài… ngươi cũng không quản!”
” Tiểu Hạo tối hôm qua bị ta gây sức ép đến nửa đêm, làm sao có khí lực an ủi Tư Nguyên của ngươi? Sắp chết ngay cả đầu óc cũng ngu đi, còn tự xưng là đối thủ duy nhất của ta, ngươi còn kém đến rất xa.” Lãnh Phong Lam phất phất tay, Nghi phi bị bắt. Hắn cười rất mất tự nhiên.
“…… Ngươi, các ngươi!”
” Tư Nguyên đều nói hắn yêu ngươi, ngươi nếu không thương hắn ta như thế nào nhẫn tâm đem hắn giao cho ngươi? Dù sao ta đối Tư Nguyên cũng yêu thương không kém, không bằng ta về sau liền thay thế ngươi yêu hắn.”
” Ngươi dám! Ta đương nhiên yêu hắn,…… Ta……” Sa Trầm Thanh nói quá nhanh, gắt gao ôm lấy Lâm Tư Nguyên,” Cô kiếp sau, kiếp sau nữa, tóm lại quyết không buông tay hắn! Hắn là của ta! Cô chỉ yêu duy nhất minh hắn! Ngươi nếu dám cùng cô tranh đoạt, hoàng thiên hậu thổ, thành quỷ ta cũng buông tha ngươi!”
Sa Trầm Thanh trong lòng Lâm Tư Nguyên cười, khóc.”……”
” Ách, Tư Nguyên ngươi không có việc gì?”
“…… Ta,” Mặt đỏ,” Ngươi ôm thật chặt khiến ta suyễn khí.”
……
[chân tướng: Tư Nguyên tự cho ra việc mình chạy trốn không có ai phát hiện, kỳ thật Sa Trầm Thanh âm thầm phái người bảo hộ hắn. Vì thế nhất cử nhất động của Nghi phi đều nằm trong tay hắn, cho nên vì cái gì Tư Nguyên không trúng độc, kia ngươi liền đi hỏi Trầm Thanh.]
Sau này Nghi phi rời Địa Hỏa xuất gia, Lộ quí nhân bị trừng phạt. Sa Trầm Thanh giải tán Hậu cung, Lâm Tư Nguyên phong hậu.
Tiểu hoàng tử chính thức trở thành người thửa kế của hai đại quốc.
Kết cục:
Lục Thuấn Hành nhận một tuyệt thế thiên tài kiếm pháp, năm tuổi. Tên là Lục Vân.
Lục Vân cùng Lục Vũ Hạo đến Địa Hỏa, gặp lại tiểu hoàng tử Lãnh Minh tâm sinh ái mộ.
Ách, chuyện của bọn họ thỉnh các ngươi tự tưởng tượng a.
Chú: Minh là công, Lục Vân là thụ. Ách…… Bởi vì Lục gia cùng Lãnh gia công thụ trở thành lời nguyền, tương truyền là vậy. Cười.
Ngoài bí sử (Phong hỏa by Lạc Tiểu Mặc) có ghi lại. Xuyên đến đại lục này, không nên coi thường, bán rất chạy. Cười ( đoạn này có vẻ như là phát hành báo thì phải)
Lục Vũ Hạo tại đây xem tờ báo phát hành, các loại thư báo, sách xuất bản đều chính thức xuất hiện.
Khụ, hiện tại Lục Vũ Hạo cầm tờ báo (BL- tuần san) đang xem.
Lục Vũ Hạo:” Lạc Tiểu Mặc a, sao lại dừng lại? Chuyện xưa ở phía dưới? Lục Vân với Lãnh Minh sau đó thì sao, kết cục như thế nào, chuyện gần đây nhất?”
Lạc Tiểu Mặc:” Lâm Một Năm với Nhạc Thành hai ngươi yêu nhau gắn bó như keo sơn ngươi chết ta sống, ta…… không còn khả năng.”
Lục Vũ Hạo đáng thương hề hề,” Ta nghĩ xem……”
“…… Lãnh Phong Lam nói cấm ngươi thức đêm đọc sách, nói ngươi không cùng hắn yêu yêu, hắn hảo thương tâm.”
“TNND! Bổn đại gia cho hắn yêu yêu là sai lầm rồi, bổn đại gia hiện tại không có thích, cho nên hắn cũng không thích! Ta muốn viết văn!”
” Ách, Tiểu Hạo, kỳ thật, ngươi có thể viết chính mình. Ngươi cùng Lãnh Phong Lam mỗi ngày buổi tối thực phấn khích a.”
“……” Xích phượng cung bỗng nhiên im lặng.
“TMD Lạc Tiểu Mặc ta giết ngươi, nhờ ngươi nhắc nhở bổn đại gia nhớ lại ta là bị ngươi lừa tới đây! Ta còn muốn trở về a! Lục Vân nhanh cùng Lãnh Minh yêu nhau đi, để bọn họ đi cầu với Hắc Long Thần cho ta một nguyện vọng trở về thế kỷ 21! Máy tính ới ta nhớ ngươi!txt thư điện tử đa phương tiện a, cứu mạng, cứu cứu ta!”
” Ta phải về nhà–!”
Lãnh Phong Lam đang ở một bên (Duy trì vẻ mặt băng sơn) phê duyệt tấu chương, bỗng nhiên đầu bút lông ngừng lại. Ánh mắt hiện lên quang mang khác thường.
Nghĩ thấy: Tiểu Hạo, đều là người của ta còn cả ngày nghĩ trở về, ta đối ngươi không tốt sao? Lam nhi cùng Lục Tiểu Mục nguyện vọng ta phải tính kỹ càng để không dư thừa cho ngươi, hiện tại ngươi cư nhiên đem suy nghĩ này đặt trên Lãnh Minh với Lục Vân. A, đêm nay ta nghĩ ngươi đừng hòng ngủ, xem ngày mai ngươi có thể tiêu sái nói lời như thế nữa không!
[Lục Tiểu Mục cùng Lãnh Lam đang yêu yêu, cùng nhau hắt xì. Di? Chúng ta bị người nào nhắc vậy?]
— vĩnh viễn ♥ ending•^^–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...