Toái Phong Thiên

Yên liễu họa kiều, ngọc bình kim thúy, phần hương vấn vít, đón gió phiêu phiêu.

Có một mỹ nhân, ngồi sau mành, phủ cầm mà xướng, không khỏi thê lương.

Nửa khắc sau, chỉ thấy mỹ nhân đứng dậy, đi đến mép bàn cờ, nhìn toàn bộ bàn cờ, cười thần bí,” Có khả năng phá được ván cờ này chỉ với một quân, lại hết lần này đến lần khác chỉ cố thủ, một bạch một hắc……. A a, đó là một viên ngọc.” Nói xong, mỹ nhân đem chiếc nhẫn tháo xuống, đặt nhẫn phỉ thúy lên bàn cờ,” Bất quá thực đáng tiếc, kết cục của ngươi chỉ có thể là – ngọc thạch câu phần (ngọc tan đá nát).”

Vung tay áo, bàn cờ rơi xuống đất. Hắc bạch bất phân, không nhìn được rõ ràng.

” Tư Nguyên, ngươi xem, lúc viết chữ nét ngang phải ngang, nét dọc phải thẳng, chủ yếu là cầm chắc bút. Dùng sức cổ tay, sở dĩ cánh tay ngươi mỏi, là bởi vì ngươi dùng sức không đúng chỗ.” Sa Trầm Thanh một tay ôm thắt lưng Lâm Tư Nguyên, một tay nắm bàn tay nhỏ của y, đầu bút lông lượn trên giấy, từng nét từng nét chậm rãi xuất hiện.

Lâm Tư Nguyên thực sự chăm chú học, không vì cái gì khác, y biết thời gian mình có thể ở bên Sa Trầm Thanh còn rất ngắn, hiện tại bị hắn ghét, bị hắn vứt bỏ một lần nữa, y nên tỉnh ngộ. Y nên ly khai, Sa Trầm Thanh giữ lời hứa chiếu cố y thực ra vì hắn cảm thấy áy náy. Cảm giác này rất nhanh sẽ biến mất, y sẽ phải rời đi. Học viết chữ rồi, có thể làm nhiều chuyện một cách dễ dàng.”…… Ta biết, ta sẽ cố gắng.”

Sa Trầm Thanh thực ra không muốn nghe những lời này – Về phần hắn muốn nghe chính là: ta cái gì cũng không biết. Nói chung, Lâm Tư Nguyên đối với hắn có phần sùng bái.

” Khái, Tư Nguyên a. Ngươi tiến bộ rất nhanh.” (Đến đến! Khen ngợi sự phụ ta dạy rất lợi hại a)

“…… Ân, phải không? Nhưng…… Ta viết vẫn còn xiêu xiêu vẹo vẹo, ta còn muốn luyện tập thêm.”

” Tư Nguyên, ngươi không nghĩ chúng ta nên thay đổi cách xưng hô, ta gọi là ngươi Tư Nguyên, ngươi cũng phải gọi ta như vậy, cứ ngươi ngươi ta ta, vẫn là không thích hợp. Nói như thế nào ta cũng dạy ngươi viết chữ lâu như vậy……” (Ta thực ra muốn quan hệ chúng ta tiến nhanh hơn một chút, tỷ như ngươi có thể gọi ta” Thanh”, hoặc là” Trầm Thanh”, hoặc là……)

” Ách…… Kia, ta…… Ân……” Lâm Tư Nguyên dừng bút, bắt đầu suy tư chuyện Sa Trầm Thanh vừa nói, bất quá y chỉ nhìn mấy chữ mình viết, không nhìn Sa Trầm Thanh.

Trời ạ, không phải là muốn thân mật hơn một chút thôi sao, sao lại phiền toái như vậy!” Ngươi rốt cuộc gọi hay là không gọi.” Hắn nói lời này có vẻ u oán. Đem so với dáng người và dung mạo của hắn – có chút không thích hợp. Khái.

“…… Ngươi là Hoàng đế, ta……” Lâm Tư Nguyên khẩn trương vò tóc, rõ ràng là ra sức suy nghĩ.

” Không quan hệ, ta với ngươi lúc này không phải thân phận đó, gọi thân mật hơn chút, đừng quá lạnh nhạt là được……” Xem đi xem đi, phong độ của cô đã phát huy đến tận cùng! Cô uyển chuyển mở đường như vậy, không có bá vương ngạnh thượng cung nga! Cho nên Tư Nguyên, không nên khinh xuất tình yêu của cô a, cô chính là tuyệt thế hảo nam nhân a! (Nếu Lục Vũ Hạo ở đây, nhất định sẽ đè bẹp hắn, tin tưởng ta)

Bỗng nhiên, linh quang chợt lóe, nảy ra ý hay.

Lâm Tư Nguyên xoay người,” Ta đây…… gọi, ngươi không được sinh khí.” Không biết y có phát hiện ra, từ khi Sa Trầm Thanh dạy y viết chữ,y đối với Sa Trầm Thanh không lạnh nhạt chống cự như trước, ngược lại hình thành thói quen không biết trên dưới, ngang hàng nhau. Hơn nữa, Sa Trầm Thanh ngày đó lúc dạy y viết liền hôn y, chờ y hồi thần, Sa Trầm Thanh đã rời khỏi, Sa Trầm Thanh không có việc gì nhân lúc y viết chữ liền hôn nồng nhiệt, hôn đến khi y choáng váng không nhận ra phương hướng.

Mọi người đều biết Sa Trầm Thanh đối với y có ý tứ, nhưng Lâm Tư Nguyên với Sa Trầm Thanh bất đồng, lúc nhỏ chịu sự dạy dỗ bất đồng, đối nhân xử thế bất đồng, tổng thể mà nói nhân sinh quan giá trị quan bất đồng, tính cách cũng hoàn toàn bất đồng, cho nên Sa Trầm Thanh tụ cho là ” minh bạch” phương thức yêu, nhưng khi nói với Lâm Tư Nguyên, ngược lại khiến y nghĩ…… Sa Trầm Thanh chính là dang chơi đùa y.


Trước kia vì Sa Trầm Thanh cứu y một mạng, nên Lâm Tư Nguyên đối với hắn còn có chút ảo tưởng mong manh, kết quả sau đó ngươi đối với tiểu nam hài này bất hảo, sau đó có điểm thích y thì liền hạ dược, cưỡng bức, thậm chí không việc ác nào không làm!—Đáng giận nhất chính là, ngươi cư nhiên tụ cho là bản thân mình thích Lục Vũ Hạo, khiến Lâm Tư Nguyên hiểu lầm đến bây giờ!

Cố tình Lâm Tư Nguyên trời sanh tính nội liễm, không giỏi biểu đạt tình cảm nội tâm. Sa Trầm Thanh lại xem trọng mặt mũi, cái gì” Yêu ngươi thích ngươi”, phỏng chừng là đánh chết hắn cũng không nói ra. Ngươi xem xem, ngươi xem xem, ngươi liền nhìn xem, muốn người ta xưng hô thân mật mà cũng lòng vòng, lại còn nói rằng ” uyển chuyển”?– ta nhìn ngươi hoàn toàn đáng bị ăn đánh!

Khái, đây là suy đoán của người ngoài, cho nên không chuẩn xác……

” Bất luận xưng hô thế nào, ta đều không tức giận.” Sa Trầm Thanh lộ vẻ (Tự nghĩ rằng ôn nhu) mỉm cười, chuyên chú đợi Lâm Tư Nguyên nói những từ như ” Sa Trầm Tiểu Thanh thanh”, bất quá…… Này, trời không toại ý người.

” Ách……” Lâm Tư Nguyên dừng một chút, do do dự dự,” Sa…… Sư, phụ?”

……

……

……

(Trong phòng im lặng thiệt lâu thiệt lâu, thẳng đến Sa Trầm Thanh thất vọng hồi thần)

” Ta ở trong lòng người già đến như vậy?” Sa Trầm Thanh cơ hồ là khóe miệng run rẩy, bộ mặt dữ tợn theo từ miệng xuất ra mấy chữ. Để cho hắn thương tâm chính là hắn đã cố gắng ôn nhu, Lâm Tư Nguyên xem ra cũng – chỉ coi hắn như một vị đại thúc dạy dỗ tiểu đồ nhi? Cút đi! Hắn chịu đủ rồi!

Lâm Tư Nguyên thấy biểu tình trên mặt hắn thay đổi liền sợ hãi, Sa Trầm Thanh càng tức,” Ta đều nói ta sẽ không sinh khí! Như thế nào, không tin ta? Ân?” Trong lòng Lâm Tư Nguyên nghĩ, rõ ràng là sinh khí.

Bất quá vì y rất sợ hãi nên chỉ dám lắc đầu.

” Không có? Không có thì lại gần đây.”

Chân y run rẩy.

Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh. Buổi đêm ba năm trước đây, ở tẩm cung của Sa Trầm Thanh, đau đớn như thế nào y vẫn không thể quên.

Ba năm sau Sa Trầm Thanh đối với y tốt lắm, rất ít sinh khí rất ít phát giận, nhưng thái độ tốt của hắn chẳng qua là vì đã từng tổn thương y, hiện tại lương tâm cắn rứt nên muốn bồi thường mà thôi. Lương tâm của hắn có thể kéo dài bao lâu, y tuyệt không muốn phỏng đoán. Cho nên trong nháy mắt, y biết Sa Trầm Thanh đã nhẫn nhịn đủ rồi, y bỗng thấy sợ hãi.


Hắn muốn…… Làm cái gì sao?

Không…… Nếu hắn muốn làm gì thì đã sớm làm rồi, không cần đợi đến bây giờ.

Nếu đã không muốn làm, hoặc muốn tha cho y, vì cái gì không để cho y đi, vì cái gì…… không tìm người khác.

Bãi triều xong liền đến bên y, uy y uống thuốc, bồi y đọc sách là để làm gì?

Hỏi, hắn lại không trả lời, dường như muốn thả y nhưng lại lưỡng lự không nói nên lời.

Lâm Tư Nguyên cắn cắn môi, cúi đầu. Hắn đi tới rồi.

Những chuyện thống khổ y đều đã trải qua, hôm nay đối mặt với nam nhân này không còn ngây thơ sợ hãi như trước, ngược lại……

” Ai…… Ngươi nói đi, ta năm nay bất quá mới ba mươi, ngươi cũng mới mười tám. Cho dù lớn hơn ngươi mười hai tuổi, ngươi gọi ta là sư phụ ta cũng không vui. Đúng rồi, ngươi sinh nhật là bao giờ, mười tám rồi chứ?” Sa Trầm Thanh rất chăm chú hỏi.

“A?” Lâm Tư Nguyên có chút ngoài ý muốn, thực sự không như những gì y tưởng tượng.

” Ta hỏi sinh nhật ngươi, thích ăn cái gì, hoặc là thích cái gì. Gian phòng của ngươi rất trống, ta nghĩ…… Khụ, ý của ta là một nơi trống trải như vậy, phải có thứ gì đó, bằng không ta sẽ thực mất hứng. Ngươi xem thích cái gì, ta cho người mang đến.” Hắn suýt nữa đem câu “ta nghĩ muốn cho người đồ vật để ngươi vui vẻ”, bất quá hắn nhịn lại được. Cái tính sĩ diện muốn chết, đến khi nào mới thay đổi được, ai……

” Sinh nhật…… Ta…… Ta không biết, đại khái là tháng năm. Nếu không hỏi ca ca, ta rất nhỏ đã bị bán đi, ta không biết.” Lâm Tư Nguyên bắt lấy góc áo, nhớ lại trước đây y bị bán qua tay nhiều người, cuối cùng mới bị bán vào cung, sau đó bởi vì cơ thể nhỏ yếu nên thường bị khi dễ, quản sự khi say rượu thường tát y rất đau, cứ như vậy căn bản không biết bao nhiêu lâu trôi qua. Cho đến khi một vị hoàng tử muốn đánh y, Sa Trầm Thanh lại che chở cho y, nên y đối với hắn đầu tiên rất hâm mộ, hoặc là nói sùng bái, cư nhiên có người dũng cảm như thế, khi không thích có thể nói “không”. Lần đầu tiên có người đứng ra bảo vệ y.

Y vĩnh viễn nhớ được dáng vẻ của hắn, bởi vì hắn lớn lên rất hảo.

Tựa ánh mặt trời – Sáng lạn, giống như bóng lưng to lớn trong trí nhớ y.

Thế nhưng ánh mặt trời sáng lạn vỡ tan chỉ trong chớp mắt.

Y mất năm năm nỗ lực bảo vệ giấc mộng đó. Vậy mà vỡ tan chưa đầy năm phút.


Sa Trầm Thanh đương nhiên không nhận ra y. Y là ai, bất quá vì đôi mắt khiến bộ dạng y có chút giống Lục Vũ Hạo. Sau đó hắn tàn khốc đem y đẩy ngã trên giường lớn, làm loại chuyện…… lúc đó y cũng không rõ ràng. Một điểm vui sướng cũng không, tựa như là cực hình.

Uy dược, thậm chí là……

Hảo lãnh……

Khi hắn cắt đứt gân tay phải của y, y nhìn lại hắn, rất nhiều thứ đã thay đổi.

Nhưng ông trời không có ý định để Sa Trầm Thanh buông tha y, y không thoát được khỏi lòng bàn tay hắn. Chợ phiên Thiên Phong quốc về đêm rất lạnh, vắng vẻ thê lương, hắn mệt mỏi ngã xuống, tịch mịch cô độc.

Lúc này hắn không phải Hoàng đế Địa Hỏa quốc, chính là một kẻ tứ cố vô thân. Giống như tái không ai quản hắn, không ai quan tâm hắn, hắn sẽ chết.

Lúc đó y liều mạng dẫn hắn trở về, cứu hắn, trong lòng y rốt cuộc suy tính cái gì, vì trước đây hắn từng cứu y? Hay là…… y vẫn luôn đối với người này chờ mong?

Sa Trầm Thanh, ngươi không để mặc ta lưu lạc, lại đem ta theo người. Nhưng ngươi mang ta theo, mục đích của ngươi rốt cuộc là sao?

Ngươi là loại người làm việc gì cũng có mục đích, ngươi thực bình tĩnh, thực tàn khốc, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn. Thân nhân của ngươi, vì sinh tồn và ngôi vị Hoàng đế ngươi có thể đuổi tẫn sát tuyệt. Không biết đến một ngày, khi ta đối với ngươi không còn giá trị lợi dụng, ngươi cũng có thể đem những ôn nhu chiếu cố này toàn bộ vứt bỏ, lần này là cắt gân chân ta, hay là trực tiếp giết ta?

Ta không thể ở lại bên ngươi, ngươi rất nguy hiểm.

…… Rất nguy hiểm.

Đầu óc y hảo loạn. Y lạnh, thân thể bắt đầu run rẩy.

” Đúng vậy, ca ca ngươi Lâm Tư Niên (Lâm Một Năm) không phải là đang ở bên đệ đệ của Nhạc Tranh ở Trần Phi quốc sao, vừa vặn Tần nhi sắp sinh, nên gọi bọn họ qua đây. Thuận tiện hỏi ngày sinh nhật của ngươi.” Sa Trầm Thanh nghĩ đến vui vẻ, xem nhẹ Lâm Tư Nguyên đang đầu óc rối loạn. Lúc này, bỗng nhiên có người gõ cửa.

” Khởi bẩm bệ hạ.” Người nọ thăm dò hỏi,” Việc bàn bạc về đại lễ mừng Sa Tần công chúa sinh hạ nên bắt đầu rồi chứ?”

” Biết. Phân phó xuống, nói Lưu Thừa Tướng tập họp lễ bộ, trẫm chốc lát sẽ đến. Đến lúc đó toàn bộ mọi người phải có mặt, chậm trễ, cách chức.” Sa Trầm Thanh đối với ucng nhân ngoài cửa ngữ khí có phần ác liệt. Giống như tiểu hài tử bị quấy rầy khi đang chơi đùa.

Bất quá hắn lại quay mặt ôn nhu nhìn Lâm Tư Nguyên cười,” Ta đi trước, ngươi nếu buồn khiếu cung nhân cùng ngươi đi dạo, ta sẽ nhanh trở lại với ngươi.”

“…… Ân.” Lâm Tư Nguyên ấp úng trả lời một tiếng, lại không nghĩ nhìn hắn.

Chờ Sa Trầm Thanh đóng cửa phòng lại, Lâm Tư Nguyên ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn cổ tay phải.


Vết sẹo màu xám nhạt tựa như ký ức bất hảo, in dấu trên đây, thời thời khắc khắc nhắc nhở y, kéo y về với thực tại.

” Lục Vũ Hạo……” Y hít một hơi.

“…… Lần này ta không thể tiếp tục phiền toái ngươi.”

” Cũng không thể liên lụy đến ca ca, liên lụy đến bất kỳ ai.”

” Ta lần đầu tiên muốn dũng cảm quyết định, không, có lẽ là lần thứ hai. A a, mỗi một lần đều là vì thoát khỏi ngươi.”

” Không, này không phải trốn tránh. Đây là đối mặt giải quyết. Ta…… Không thể, cũng không tư cách tiếp tục cùng ngươi dây dưa không rõ.”

Thiên Phong quốc nằm ở phía, mây núi vây quanh, thời tiết ôn hòa. Địa hỏa quốc lại ở khu vực phía bắc, khí hậu nghiêm hàn. Hiện tại tuy là mùa thu, nhưng hàn ý càng sâu. Vạn vật héo úa, sắc trời âm u.

Ở Ngự hoa viên cũng chẳng có gì thưởng thức, nhưng Nghi phi lúc này tâm tình rất tốt vui đùa với chim hỉ thước trong ***g.

Lúc này, một lão thần bước nhanh qua chỗ Nghi phi, nàng phi môi mỉm cười,” Lưu Thừa tướng, có chuyện gì cấp bách như vậy.”

” Tham kiến Nghi phi nương nương. Ách, thần…… Bệ hạ triệu tập đến đại điện, thứ cho thần không thể ở lâu.” Lưu Thừa tướng xoay người muốn đi, Nghi phi lại nói,” Thần thiếp sẽ không chậm trễ ngài lâu lắm, bất quá không biết có thể nói đôi ba lời?”

” Ách, nương nương, bệ hạ quả thật ra chỉ……”

” Bệ hạ kế vị đã là mười tám năm, nhưng không có Hoàng tử, ngài nghĩ thấy việc này cùng việc ngài bị cách chức, cái nào nghiêm trong hơn a?” Nghi phi đưa lưng về phía Lưu Thừa Tướng nói những lời này, lưu Thừa tướng sửng sốt, ánh mắt chuyển vòng, dừng cước bộ, thần sắc cũng không bối rối,” Như vậy, theo ý nương nương?”

Nghi phi mỉm cười,” Thần thiếp là nữ nhân, không dám có ý kiến gì. Nhưng bệ hạ gần đây liên tục không chịu sủng hạnh tần phi. Chẳng biết lưu Thừa tướng cũng biết việc này? Mà ba năm nay bệ hạ liên tục ở chỗ……” Nghi phi nói tới đây khẽ dừng lại,” Lưu Thừa tướng có thể nguyện bị cách chức vì lo lắng vấn đề kế vị, thật là một hiền thần, thần thiếp sao dám chậm trễ tiền đồ của ngài. Thỉnh ngài suy nghĩ việc này, thần thiếp trước hết cáo từ.”

Nghi phi mang theo cung nhân rời khỏi.

Gió thu cuốn lá rụng, trong mắt lưu Thừa tướng, đây là một nữ nhân không đơn giản.

Nhưng không chỉ riêng nàng, ngay cả hắn cũng nhiều lần muốn hỏi Hoàng thượng, nhưng…… Bệ hạ hỉ nộ vô thường, cho dù hắn trong triều quyền to chức trọng, cũng không khỏi lo lắng cái đầu trên cổ.

Bệ hạ vừa mới hạ chỉ ai đến muộn bị cách chức, nàng nhanh như vậy đã biết tin.

Nữ nhân này…… lại tìm hắn trong lúc này……

Mà vị Lâm công tử trong phòng kia nên an bài như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui