Toái Phong Thiên

Thẳng cho đến khi Lục Tiểu Mục ý thức thanh tỉnh, nằm trong lòng hắn là Lãnh Lam với khuôn mặt đẫm nước.

Kinh động.

Bắt đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra.

Hắn…… Sẽ không phải là bá vương ngạnh thượng cung, đem Lam nhi……

Trời ạ…… Hắn, hắn, hắn…… Hắn nên giải thích như thế nào……

” Ô ân……” Ánh sáng làm mắt Lãnh Lam không được thoải mái, y tỉnh.

Bất quá thấy vẻ mặt kính nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ) của hắn, Lãnh Lam cũng dự đoán được. Đây là biểu tình bình thường của một nam nhân phát hiện ra mình lên giường cùng một nam nhân khác.

Chuyện Thủy Dịch Đạc nhờ hắn còn chưa hoàn thành…… Như thế nào đối mặt Tiểu Mục……

” Ân, Lam nhi, ta, ngày hôm qua……” Như thế nào, hắn không nghĩ lần đầu tiên của mình và Lam nhi lại như vậy, hắn……đã vạch ra kế hoạch rất nhiều lần là sẽ ôn nhu. Ách, nhưng là tối hôm qua hắn lại ấn tượng rất mơ hồ!

“…… Ngươi…… Hối hận?” Lãnh Lam nhìn thấy biểu tình của Lục Tiểu Mục, hiểu được hắn quả nhiên vẫn là thích nữ nhân đi, nếu hắn hối hận, y cũng sẽ không đối hắn có suy nghĩ gì. Cũng sẽ không để hắn tiếp tục chi phối trái tim. Khoái đao trảm loạn ma (Dao sắc chặt đay rối), nên chấm dứt liền chấm dứt đi. Lục Tiểu Mục về sau sẽ cùng với người khác hạnh phúc, y như thế nào nhẫn tâm phá hư? Chúc phúc những lời đó, thực sự không nói ra được.

Ít nhất chuyện tối qua, là Tiểu Mục đối với y còn chút tình cảm. Tiểu Mục nói yêu y. Cái loại yêu này, có lẽ là cảm giác nảy sinh khi còn bé sống nương tựa vào nhau. Tiểu Mục thiện lương như vậy, nhất định sẽ nghĩ có lỗi với y……

Cho dù tương lai không được, cũng tính như là lễ vật của y.

Chỉ cần y buông tay, có thể đem lại hạnh phúc cho người khác. Y nếu không buông, cả hai đều thống khổ.

Phải, muốn dùng những hoài niệm kia đặt cược chuyện này thực sự là mạo hiểm.

” Lam nhi, ngày hôm qua ta không phải…… Ta…… Ta không nghĩ (sẽ thô bạo như vậy)……” Lục Tiểu Mục muốn giải thích, hắn còn ẩn ẩn nhớ rõ rằng Lam nhi có phản kháng. Hắn như thế nào có thể! Hắn…… Lam nhi rõ ràng bệnh còn chưa khỏi, cũng không biết có nguyện ý với ta không…… Như thế nào lại……

“……” Lãnh Lam dường như tìm được đáp án mình cần. Cho dù không phải đáp án y mong muốn. Nhưng y cũng chỉ cần như vậy.

Đủ rồi. Hắn hối hận. Hối hận đã ngủ cùng y.

Lời nói của Lục Tiểu Mục giống như ghê tởm. Nhìn biểu tình của hắn cũng đủ biết.

” Ta là nghĩ…… Ta kỳ thật……” Lục Tiểu Mục không biết nên nói như thế nào như thế nào, hắn lần đầu tiên cùng người khác làm chuyện thân mật, một chút kinh nghiệm đều không có, đâu biết sáng hôm sau nên làm gì. Trời ạ! Ai đến nói cho hắn a!

” Thừa dịp còn chưa có người phát hiện, ngươi đi đi. Ta tối hôm qua hết sức nhẫn trụ thanh âm, không có kinh động hạ nhân, ngươi không cần lo lắng.” Lãnh Lam ôm lấy chăn, gắt gao cuốn lấy mình, y không muốn tiếp tục thấy ánh mắt hối hận của Tiểu Mục. Nó khiến y đau đớn không thở nổi.

” Lam nhi……” Trong mắt Tiểu Mục, Lãnh Lam bộ dạng như bị vũ nhục, khiến hắn càng muốn đem người kia ôm vào lòng. Nhưng tay hắn lại không thể chạm đến. Tâm ý của Lãnh Lam rốt cục là gì a…… Hắn……

” Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho Hạo ca ca, sẽ không ai biết, sẽ không ai trách cứ ngươi. Ngươi tối hôm qua uống rượu, chính là như vậy. Ngươi đi nhanh đi, ta còn muốn vào triều sớm.” Lãnh Lam bỗng nhiên rất muốn khóc, lại không biết vì sao. Rõ ràng đã chết tâm rồi, lại có thể đau như vậy. trái tim này dường như muốn lừa gạt người ta. Nó gạt ta nói không đau, sau đó từ từ tra tấn.

Ta không lo người khác trách cứ ta…… Lam nhi, nói cho ta biết có phải ngươi hận không thể giết chết ta?

Ngươi lại điềm nhiên như không có chuyện gì……

Ca ca nói ngươi thích ta, là yêu, nhưng thái độ của ngươi như vậy căn bản là……

Ta tựa như là một người xa lạ……

“……”

Bỗng nhiên, môn bị mở toang.

Lục Vũ Hạo bộ dạng như muốn giết người trừng mắt với Lục Tiểu Mục.

Tiếp theo, Lục Thuấn Hành bước đến, nhìn thấy hai người trên giường,” Đại nghịch bất đạo, trái với lẽ thường, còn ra thể thống gì! Nghịch tử! Ta tống ngươi vào thiên lao không phải để ngươi làm ra loại chuyện thương thiên hại lý (không có tính người), cầm thú không bằng! Không làm xong chính sự, ta làm sao yên tâm đem việc nhà giao cho ngươi! Cư nhiên cùng Thái tử điện hạ……”

Lục Tiểu Mục không biết sẽ có nhiều người xuất hiện như vậy, hắn nhìn về phía Lãnh Lam.


Lãnh Lam cũng thực kinh ngạc, chẳng lẽ y nhầm lẫn giờ lên triều?

Lục Vũ Hạo lôi kéo Lục Thuấn Hành ly khai, dặn hai người mặc y phục vào.

Lục Tiểu Mục một bên mặc y phục một bên thấy hối hận, hắn ngày hôm qua bỗng dưng lại uống rượu, hiện tại Lam nhi bên này không biết như thế nào giải quyết, cha bên kia cũng không biết làm như thế nào. Lam nhi lúc ấy cứu hắn a! Ám khí độc nguy hiểm như vậy nhưng y lại che chắn cho hắn, nhưng hắn như thế nào vong ân bội nghĩa chỉ vì Lam nhi cười với người khác mà đem y…… Bá vương ngạnh thượng cung?

Chậm đã…kẻ muốn ám hại ta còn chưa rõ, ca ca nói lúc truy bắt được hắc y nhân thì kẻ đó đã dùng thuốc độc tự sát, nói cách khác, Lam nhi y sẽ không nói cho ai chuyện tối qua cũng không kinh động hạ nhân.

Thế nhưng, tình hình sáng nay…… Cha không phân biệt trắng đen đã xác định, chẳng lẽ là muốn bẫy lại kẻ xấu?

Kia Lam nhi……

Lục Tiểu Mục quay đầu lại, Lãnh Lam không có mặc y phục, còn đang ngẩn người. Phần da thịt trắng nõn phía sau lưng còn in lại những dấu vết xanh tím. Nhìn y mỏng manh như vậy, cô độc……

” Lam nhi, ngươi không lạnh sao?” Lục Tiểu Mục muốn lại gần, Lãnh Lam lại càng ôm chặt chăn làm ra thế phòng bị. Cặp mắt có điểm sưng đỏ, lại dùng hết khí lực giương nhìn hắn.

“…… Ách, Lam nhi. Ta…… Lúc sau sẽ giải thích cho ngươi, ngươi (thân thể suy yếu có thể cảm lạnh)……” Lục Tiểu Mục thanh âm bất tri bất giác càng nhỏ lại, hắn không biết nên nói như thế nào. Lời nói hắn ngay cả với nữ nhân còn không có kinh nghiệm, làm sao biết nói với nam nhân như thế nào. Hắn nghĩ ôm Lãnh Lam vào lòng, ôn nhu hỏi y rằng đêm qua hắn có thô bạo không, sau đó……

Lãnh Lam cười, dứt khoát, ” A! Giải thích? Không cần. Chúng ta đều không cần giải thích. Lời nên nói đã sớm nói qua, có lẽ ngươi tối hôm qua …… (đem ta trở thành đám nữ nhân của ngươi mà thôi)” Lãnh Lam không nhìn hắn,” Ngươi đi nhanh đi, ta mệt chết, lâm triều tata sẽ không đến.”

Tối hôm qua? Ta chẳng qua? Ta chẳng qua cái gì? Lam nhi như thế nào lời nói càng ngày càng kỳ quái, không nói hết lời, hắn làm sao đoán được ý tứ của y? Nhưng lo lắng Lãnh Lam hiện tại thân thể suy yếu, tốt nhất là rời đi. Hắn không thể để mặc cho nguy hiểm phát sinh trên người Lãnh Lam. Kẻ muốn hại ta rốt cuộc có rắp tâm gì? “…… Ta đây đi trước, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta tối sẽ qua thăm ngươi.”

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Lãnh Lam phủ thêm y phục xuống giường.

Chân cùng thắt lưng dường như không phải của y nữa, nhưng y vẫn cố gắng đi tới bàn.

Y đốt đèn.

Một chút ánh lửa lại chói mắt như vậy.

Y lấy ra một vòng dây cũ màu đỏ. Sợi dây rất nhỏ, được tết lại, có lẽ sợi dây từ rất lâu nên có chút phai màu.

Sợi dây trong tay Lãnh Lam, thong thả gần sát ngọn lửa.

Cháy.

” Tiểu Mục, ngươi biết không…… Tối hôm qua ta rất vui. Nhưng ngươi biết không, niềm vui này của ta là từ sự hối hận của ngươi mà thành. Ngươi cảm thấy thực ghê tởm đi, ta cũng hiểu được. Ngươi ôm quá nhiều nữ nhân rồi, có phải là cũng kịch liệt như đêm qua? Yêu thích này của ngươi, đã cùng bao nhiêu người nói qua. Ta nên cao hứng đi, ít nhất ngươi tối hôm qua ngươi có nói với ta. Đêm nay có phải hay không sẽ là người khác?”

Sợi dây đỏ kia từ từ đen lại, nhanh chóng biến thành tro bụi.

“…… Ngươi thực sự rất lợi hại. Ta chết tâm.”

” Lúc này đây, ngươi ngay cả một tia hy vọng của ta cũng tước đoạt.”

” Ta không nghĩ có thể tiếp tục yêu ngươi. Ngươi không phải Lục Tiểu Mục, ngươi thay đổi. Tiểu Mục của ta đã chết, chết trên đỉnh Phượng Hà sơn, hắn đã chết lúc 14 tuổi.”

“…… có thể hắn vốn đã không tồn tại, là ta tự tạo thành.”

” Đủ rồi, kết thúc rồi.”

” Kết thúc.”

Gian phòng im lặng dị thường.

Lãnh Phong Lam vẻ mặt nghiêm túc, Lục Thuấn Hành thái độ bình thản. Cho nên Lục Vũ Hạo, không cần phải tưởng tượng ánh mắt là ngàn đao để băm vằm tên Lục Tiểu Mục này ra. (==|||||||)

” Lam a, ngươi nói chúng ta nên đem hắn nấu lên để cảnh cáo, hay là đem hắn chiên (rán) ở cổng thành để thị chúng.” (anh Hạo, anh có cần như thế không @@)

” Xú tiểu tử, ta còn lại đứa con duy nhất là ngươi cũng không hạ thủ lưu tình.” Kỳ quái, Lục Thuấn Hành thái độ biến hóa nhanh như vậy? Những lời này cư nhiên là nói với Lục Vũ Hạo. Hắn di dời mục tiêu a?

” Xú lão cha, ngươi phải hảo hảo hiểu được, Lam nhi cũng tính là con trai ta, hắn được lắm, đem con trai ta cướp đoạt mất.” Lục Vũ Hạo tiếp tục trừng thị Lục Tiểu Mục, Lục Tiểu Mục yết yết nước miếng.


” Nối dõi tông đường ta không lo lắng lắm, ta còn trẻ, hai đứa con nhà ngươi đều không ra hồn, ta nghĩ hat là ta thu dưỡng đứa nữa, ai……” Lục Thuấn Hành bất đắc dĩ thở dài.

” Uy, chúng ta có thể hay không đừng thảo luận đến vấn đề nối dõi tông đường được không, hiện tại giải quyết việc này trước!” Lục Vũ Hạo chuyển hướng.

” Không phải đã giải quyết rồi sao, nam nhân Lục gia là phải biết chịu trách nhiệm.” Lục Thuấn Hành cười nhìn về phía Lục Tiểu Mục, Lục Tiểu Mục thường bị phụ thân nghiêm khắc nhận được nụ cười này có chút sởn da gà.

“…… Lục Tiểu Mục, ngươi còn lời gì muốn nói?” Lãnh Phong Lam vẻ mặt trước sau nghiêm túc (Ngài hãy thừa nhận là trời sinh khuôn mặt bài tú – lơ – khơ đi).

” Ta yêu Lam nhi, ta nghĩ bảo hộ hắn. Tối hôm qua là ta không đúng, nhưng là các ngươi như thế nào đều biết?” Lục Tiểu Mục nghi hoặc nhìn về phía mọi người.

Lục Thuấn Hành cười,” Có thể nghĩ ra cũng không đến nỗi ngu ngốc. Là bởi vì ta về nhà không thấy ngươi, liền đi tìm ca ngươi, ca ca cũng không gặp ngươi, vì thế chúng ta đi tìm Lam nhi xem thân thể y, xem độc đã trừ hết chưa, kết quả, các ngươi đã thành sự. Tốc độ rất nhanh nha thối tiểu tử, khi nào thì bắt đầu?”

” A, a?” Lục Tiểu Mục bị bị tình huống trước mắt khiến ngây ngốc, hắn không phải nên bị gia pháp xử trí?

“…… Có lẽ là buổi chiều, hạ nhân nói buổi chiều Thái tử đã không rời phòng.” Lãnh Phong Lam bổ sung nói.

Lục Thuấn Hành lại gần, vỗ vỗ vai Lục Tiểu Mục,” Cũng tốt thối tiểu tử, năng lực cũng được, chẳng qua đối Lam nhi mà nói, lần đầu tiên thật sự là gánh nặng quá lớn.”

“……” Lục Tiểu Mục mặt đỏ bừng, bất giác nhớ tới Lãnh Lam.

” Khụ,” Lãnh Phong Lam thanh thanh yết hầu,” Biết quốc thư kia nội dung thực sự là thế nào không? Kỳ thật……”

Hiểu được –” Các ngươi bàn bạc tính kế ta?” Lục Tiểu Mục giật mình hiểu ra.

“…… Tính kế ngươi đối với chúng ta có lợi chắc,” Lục Vũ Hạo đen mặt, hối hận nói,” Lam nhi kiếp trước tạo nghiệt gì mà thua bởi tay tên dại dột như ngươi, ta thương tâm.”

” Hoàn hảo không phải trong tay ngươi, Lục Vũ Hạo.” Lục Tiểu Mục nghiến răng.

“……”

“……”

Bốn mắt trừng, trừng, lại trừng……

” Khụ, hai ngươi có thể cho ta an tâm chút không?” Lục Thuấn Hành bất đắc dĩ nói,” Ta đều đã già như vậy rồi các ngươi còn khắc khẩu, trả lại cho ta thiên luân chi nhạc a.” (thiên luân chi nhạc: niềm vui cha con, anh em =))

Ở lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân vội vã,” Bệ hạ, Hoàng hậu, Thái tử điện hạ…… cùng thập tứ Vương tử giá mã bỏ chạy.”

” Cái gì–?” Mọi người kinh hãi.

Gió nông thôn mềm mại.

Ấm áp phảng phất tựa như lời thì thầm của mẫu thân.

Trong xe ngựa, hai người.

” Vì cái gì phải bỏ trốn, trong Hoàng cung còn nhiều người yêu mến ngươi.”

” Ta đi giải sầu, rồi sẽ trở về……. Người ta yêu không còn, nơi ấy tựa như nhà tù giam lỏng. Ngươi a, cư nhiên bắt cóc ta chạy. Không sợ mang trở ngại cho đất nước?”

” Ta điều tra được nàng ở Tiêu Dao Vương Phủ, trừ lấy Thái tử điện hạ làm áp chế, không có biện pháp. Vì nàng, sẽ không hối tiếc.”

“…… A, chúc các ngươi có tình nhân sẽ thành quyến chúc ( thành gia đình). Chẳng qua không cần, đến của thành ở lối rẽ phía trước hướng về phía nam, cách một trăm dặm có một căn nhà nhỏ, nàng đã ở trong, ta đã nhờ người tìm được.”

” Đúng là Lê Nhạn ư?”

” Không thể giả được.”


“…… Không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào. Ngươi…… cũng nhất định phải hạnh phúc a.”

“…… Ta? A, ta không có khả năng. Chúng ta…… không có tương lai.”

” Vì cái gì?”

” Chúng ta đều là nam nhân. Hắn…… lại không thương nam nhân. Cũng không để ý ta có bao nhiêu yêu hắn……. Ta, đã học quên.”

” Các ngươi có lẽ có hiểu lầm, nếu có thể hạnh phúc, đừng nên buông tay a.”

” Sẽ không, chúng ta đã nói qua, hắn là không thương ta.”

Xe ngựa đi được cửa khẩu phía trước.

” Ta muốn đi phương nam.”

” Xe ngựa cho ta mượn.”

” Ân…… Vô luận như thế nào cũng chúc ngươi hạnh phúc. Lần sau hữu duyên, ta mang Lê Nhạn cùng ngươi thưởng rượu.”

” A, hữu duyên, nhất định.”

Thủy Dịch Đạc lấy một con ngựa của mã xa (xe ngựa có ba con ngựa) thẳng hướng nam mà phi.

Phong thái tuyệt trần.

Nhìn theo lối Thủy Dịch Đạc đi, Lãnh Lam một mình trong xe ngựa xóc nảy, y suy nghĩ rất nhiều sự tình.

Lại không biết kết quả ra sao.

Y không biết mình có đủ dũng khí để đối diện Lục Tiểu Mục mà trong tâm và ngoài mặt có thể bình tĩnh.

” Lam nhi, dừng lại!”

” Lam nhi!”

Nhiều canh giờ trôi qua, y nghe được có tiếng người gọi.

Hé mặt ra.

Y thấy Lục Vũ Hạo cùng Lục Tiểu Mục.

Có đúng hay không họ Lãnh đời này đều bại dưới tay họ Lục? Thật sự là kì quái, kỳ quái quá!

Y ngừng xe ngựa, không có phản kháng, thuận theo bọn họ trở về.

Mục đích đã đạt được, Lục Vũ Hạo và mọi người đã đem sự chú ý đặt lên người y, sẽ không truy cứu chuyện của Thủy Dịch Đạc. Sau này chỉ cần kiên quyết nói rằng một mình trốn đi, Thủy Dịch Đạc đúng thời hạn thì trở lại Thiên Phong Hoàng cung, hết thảy liền hoàn mỹ vô khuyết. Trong cung, y đã bố trí rất tốt, không có một sơ hở.

Khả năng của y có hạn, chỉ có thể giúp được đến vậy.

” Lam nhi, ngươi muốn ra ngoài giải sầu thì nói với chúng ta, ngươi để thư rồi tự ý bỏ đi như vậy rất quá phận, giống như chúng ta sẽ không đồng ý cho ngươi xuất cung vậy.” Lục Vũ Hạo đô miệng, nhu nhu đầu Lãnh Lam.

Lục Thuấn Hành một bên phẩm trà một bên ngữ trọng tâm trưởng( lời nói sâu sắc) nói,” Con tiểu súc sinh kia nhà tối qua khi dễ ngươi như vậy, nếu ngươi tức giận thì cứ đánh hắn. Lần sau đừng không nói gì mà chạy đi như vậy. Lục bá bá của ngươi hiện tại tuổi đã cao, ta từ nhỏ đã đem ngươi như con mình mà đối đãi, ngươi nếu có gì không hay xảy ra, Lục bá bá ngươi sau này gặp Đại Hoàng tử với Hoàng phi cái mặt già này biết giấu đi đâu. Quan trọng nhất chính là ngươi không được đem an nguy của mình ra đùa giỡn, ai…… Lục Tiểu Mục, đi tới, cùng Lam nhi giải thích!”

Dưới ánh mắt của mọi người, Lục Tiểu Mục xấu hổ cùng Lãnh Lam nói:” Thực xin lỗi Lam nhi, ta tối hôm qua nên ôn nhu xx ngươi chứ không nên thô bạo xx ngươi”?

Nghe thực giống như trò đùa?

Lục Tiểu Mục là nam nhân coi trọng mặt mũi, không thể mất mặt trước toàn dân thiên hạ, đặc biệt là ở trước mặt Lam nhi.

Nhưng Lục Tiểu Mục biết, hiện tại cầu Lãnh Lam tha thứ còn quan trọng hơn thể diện của Tiêu Dao Vương nhiều.

Hắn bất quá cũng chỉ là đứa nhỏ mới trưởng thành mà thôi. Làm sao không thể mắc sai lầm?

Vì thế hắn thanh thanh yết hầu, phi thường trịnh trọng quỳ xuống (Ngài nghĩ đến ngài cầu hôn a),” Lam nhi…… Tối hôm qua vô luận như thế nào đều là ta không đúng. Ngươi nếu sinh khí, ta có thể……”

Giải thích.

Vì sao phải áy náy?


Bởi vì ngươi không thương ta, không thể cùng ta cùng một chỗ?

Tình yêu nếu như phải cầu xin để được tha thứ, kia chẳng phải là điều ta muốn. Nhưng vốn không thuộc về ta.

Di? Đầu ta hảo choáng váng.

Hảo lạnh……

Bởi vì tối hôm qua, khụ, quá kịch liệt, hiện tại ngồi xe ngựa xóc nảy.

Đối với người không có kinh nghiệm, lại tâm tình không hảo, thân thể suy yếu như Lãnh Lam mà nói, làm sao lại không phát sốt?

Sắc mặt càng thêm tái nhợt y ngã nhào vào lòng Lục Tiểu Mục.

Lục Vũ Hạo nhìn thấy hai người,”…… Tiểu Mục a, ngươi tối hôm qua rốt cuộc cùng Lam nhi nói cái gì? Cho dù là bá vương ngạnh thượng cung, hắn nếu thực không muốn đã sớm đi tìm cái chết. Hiện tại vẻ mặt không muốn nhìn thấy ngươi kia. Ngươi rốt cuộc có hay không cùng Lam nhi nói rõ ràng ý của ta không? Chỉ số thông minh ngắn ngủi của ngươi ngay cả chuyện yêu đương cũng muốn ca ca dạy dỗ ngươi.”

” Ta hiện tại không rảnh cùng ngươi nói lời vô nghĩa! Thất thần để làm chi, truyền thái y a!”

Lục Tiểu Mục đem Lãnh Lam ôn nhu lại gắt gao ôm trong lòng ngực. Hắn nếu có nửa phần trí nhớ liền tốt rồi, thực sự hắn cái gì cũng không nhớ.

“…… Thượng Lam nhi một lần là quá đủ. Hiện tại ngươi còn muốn ta dạy ngươi cách theo đuổi nữa. Hai người các ngươi có đầu không thế.” Lục Vũ Hạo một bên hưng trí nhấm nháp hoa quế cao, một bên nhìn Lục Tiểu Mục thành kính ngoan ngoãn bên cạnh,” Lam nhi thích cái gì, ngươi không phải rõ ràng hơn ta sao, còn hỏi ta?”

Lạc Tiểu Mặc cười,” Ta nhớ rõ sơn trà trong cung đều đã nhanh tàn. Nhưng Đan Hà sơn vừa đúng lúc ra hoa. Người ta nói ‘nhân gian tháng tư phương phỉ tẫn, sơn tự đào kia mới khai hoa’. Phải không?”

( nhân gian tháng tư phương phỉ tẫn, sơn tự đào kia mới khai hoa’: tháng tư dưới nhân gian đã hết mùi hương hoa (hết mùa xuân) nhưng đào trên sơn tự mới bắt đầu nở rộ)

” Lạc tỷ tỷ, ý ngươi là, tặng hoa?” Lục Tiểu Mục gãi gái đầu,” Ta tặng rồi a, y cũng không cao hứng.” Còn nhớ rõ lần đó hắn muốn thổ lộ, kết quả Lãnh Lam ngay cả một câu cũng không cho hắn nói.

” Lam nhi lại không phải nữ nhân làm sao sẽ thích hoa a!” Lục Vũ Hạo vẻ mặt ta thông minh nhất nói,” Các ngươi hiện tại cần thông suốt. Rõ ràng là hai người đều hiểu lầm nhau. Đầu tiên, Lam nhi thích ngươi, vì thế làm ta giáo y như thế nào quyến rũ ngươi, kết quả ngươi hiểu lầm ý tứ của y. Sau đó cự tuyệt y. Đúng rồi nhớ lại một chút ngươi đã cự tuyệt như thế nào, có lẽ đây là lý do a! Sau lần đó, Lam nhi suốt ngày không vui, sau đó ta đi tìm ngươi, kết quả ngươi hiểu được Lam nhi kỳ thật là thích ngươi, sau đó…… Đúng rồi ngươi vì cái gì muốn bá vương ngạnh thượng cung? Chẳng lẽ ngươi không có thổ lộ liền bá vương ngạnh thượng cung?” Lục Vũ Hạo nói xong lời cuối cùng cư nhiên vẻ mặt kích phẫn, hắn đứng lên,” Lam nhi chẳng lẽ nghĩ đến ngươi…… Kỳ thật ngươi căn bản không thích y nên mới muốn thương tổn y, muốn đối với y bá vương ngạnh thượng cung?”

“…… Ta, ta không nhớ rõ! Ta lúc ấy rất sinh khí, như thế nào cự tuyệt Lam nhi…… Lời nói kia quá nhanh, ta ấn tượng không rõ ràng. Về phần buổi tối kia…… Ta uống rượu, ta cũng không biết mình nói cái gì……” Lục Tiểu Mục khổ não, bằng không hắn sẽ không hạ mình đến cầu Lục Vũ Hạo a.

Lạc Tiểu Mặc lấy một khối hoa quế cao của Lục Vũ Hạo,” Một khi đã phiền toái như vậy, không bằng bắt đầu lại từ đầu. Ngươi lại đi theo đuổi Lam nhi. Lần này phải giữ thái độ tốt, đừng để Lam nhi lộ ra vẻ tịch mịch như vậy. Này ba năm, ngươi không để ý tới hắn, hắn rất khó quá Ba năm nay ngươi không để ý hắn, khiến hắn rất buồn. Ai…… Chúng ta chỉ có thể đứng ngoài lực bất tòng tâm, ta đều nghĩ ngươi có tình ý với Lam nhi, huống chi tâm tư y lại kín đáo như vậy.”

” Bắt đầu lại?…… Có thể chứ?” Lục Tiểu Mục giống như nhìn thấy ánh hào quang cứu thế.

” Ân. Đại khái bvậy. Chỉ cần các ngươi yêu thương lẫn nhau, còn cái gì không thể hóa giải?” Lạc Tiểu Mặc cười.

” Đại tỷ, đừng nói giống như ngươi có kinh nghiệm lắm ý, ngươi từng yêu đương sao?” Lục Vũ Hạo phiêu mắt nhìn sang.

” Khụ, lúc trước chẳng biết ai không thể đối mặt được với Lãnh Phong Lam mà chạy tới Lãnh cung a, ai……”

” Hảo hảo, ngươi lợi hại, ngươi tùy ý, tùy ý, Aha ha ha, Aha cáp……” Lục Vũ Hạo nội tâm hận không thể đá kẻ này về thể kỷ 21 đừng ở đây làm phiền hắn, hắn chịu đủ rồi, mỗi ngày trên giường bị Lãnh Phong Lam áp còn chưa tính. Lạc Tiểu Mặc ngươi còn muốn xem náo nhiệt? Nhưng là hắn hiện tại lại không thể cùng Lạc Tiểu Mặc xung đột– vô số nhược điểm bị người nắm cảm giác thực — không thích!

” Tóm lại Tiểu Mục a, đối với Lam nhi ngươi phải tốn công sức. Mạnh dạn theo đuổi tình cảm, bắt đầu lại từ đầu.” Lạc Tiểu Mặc cư nhiên nâng chén rượu muốn cấp cho Lục Tiểu Mục thêm can đảm?

Tiếp nhận chén rượu, một hơi cạn sạch,” Hảo, ta sẽ!”

Nhìn Lục Tiểu Mục đi xa, Lục Vũ Hạo lo lắng,” Uy, mỗi lần ngươi đề nghị đều dẫn đến hiểu lầm, ta thực lo lắng Lam nhi a.”

” Này ngươi cũng không mê muội như thế chứ. Hiểu lầm, mâu thuẫn đều có thể dàn xếp ổn thỏa, bọn họ về sau nếu ở cùng một chỗ, làm sao không có hiểu lầm? Sớm phát hiện sớm giải quyết, cái này kêu là trí tuệ. Lục Vũ Hạo, có bạn bè như ta ngươi thực hạnh phúc a.” Mỉm cười.

Một quyền ôm chầm lấy, nghiến răng,” Ta chính là như vậy bị ngươi bán!”

Tức thời, Lãnh Phong Lam cư nhiên đã trở lại, vừa vào cửa đã thấy Lục Vũ Hạo đuổi giết Lạc Tiểu Mặc tựa như tiết mục mỗi ngày, đối với tảng băng không đổi sắc như hắn, cũng không có gì là lạ, nhì quen rồi, vì thế không để ý tới, nghiêm chỉnh ngồi xuống uống trà xem cuộc chiến.

” Lãnh Phong Lam ngươi không lương tâm! Tối hôm qua đều tại ngươi dùng sức, ta hiện tại hành động không tiện! Hôm nay giết không được Lạc Tiểu Mặc ta liền cùng ngươi tính sổ!”

Một bên bị Lục Vũ Hạo lấy vặn vẹo, uốn éo chạy khắp phòng cùng với Lạc Tiểu Mặc cười nói,” Ngươi liền cùng hắn tính toán được không!”

” Ta muốn giết hai kẻ xấu xa cấu kết các ngươi –! Người xấu!”

” ta vốn nghĩ muốn giúp ngươi, nhưng hiện tại nhìn Tiểu Hạo ngươi sinh long hoạt hổ như vậy, ta đi nghỉ ngơi, các ngươi tiếp tục, phân được cao thấp liền gọi ta.” Lãnh Phong Lam duỗi người lười biếng đi vào nội thất Xích Phương Cung.

“TNND! Đó là phòng ngủ của ta! Không cho ngươi ngủ! Lãnh Phong Lam ngươi đi ra! Đi ra–!”

Nhìn thấy Lục Vũ Hạo đuổi theo Lãnh Phong Lam tiến nội thất, Lạc Tiểu Mặc cười,” Hôm nay thật hảo, không khí thanh tân ánh nắng tươi sáng, mỗi ngày có miễn phí xem trò hay. Thôi, Lục Vũ Hạo, ngươi là thẻ cơm của ta, ta như thế nào nhẫn tâm cho ngươi ở thế giới khổ sở không ai yêu thương kia. Tin tưởng rằng ta, ta chính là người tốt trong truyền thuyết a, a a, a a……”

……

(Nếu giờ phút này có một loạt quạ đen bay qua, không cần đoán, nhất định là Lục Vũ Hạo lại bị Lãnh Phong Lam tấn công……)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui