” Ta…… Ta…… Ta nhớ ngươi, muốn gặp ngươi…… Ta, ta thích ngươi.” Hai người lúc này có thể nghe rõ tiếng hô hấp của đối phương. Giờ phút này, tâm Lãnh Lam thực sự muốn vỡ ra vì vui mừng, y luôn lo sợ Lục Tiểu Mục chỉ đối với mình như bằng hữu, hoặc là hảo bằng hữu, y hạ quyết tâm rất lớn thậm chí chập nhận làm ” thụ” chỉ hy vọng Lục Tiểu Mục hiểu được mình…… đối hắn……
Lục Tiểu Mục thực bình tĩnh. Cặp mắt hắc mâu kia giống như hồ nước lạnh.
“…… Tiểu Mục?” Lãnh Lam nghi hoặc, Lục Tiểu Mục thần sắc âm tình bất định. Y có dự cảm, y sợ đối mặt với dự cảm. Y nghĩ đến Lục Tiểu Mục có lẽ đối hắn cũng là……
” Hừ? Như thế nào, đại ca ta cự tuyệt nên ngươi mới đến tìm ta sao?” Lục Tiểu Mục không chút lưu tình đem Lãnh Lam đẩy ra, Lãnh Lam ngã ngồi dưới đất. Bởi vì hắn so với Lãnh Lam cao hơn nhiều lắm, cho nên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn ở trên cao, cảm giác nội tâm phát lạnh. Sàn nhà lạnh băng, cứng rắn. Nhưng so sánh với sắc mặt Lục Tiểu Mục còn tốt hơn nhiều.
Lãnh Lam rất thông minh, y làm sao lại không biết ý của Lục Tiểu Mục, nhưng không lường trước được hắn cự tuyệt và đả thương mình,” Tiểu Mục, ta không phải……”
Đây là” Tiểu Mục ca ca” mà ta yêu thương nhất sao?
Lục Tiểu Mục thấy Lãnh Lam thương tâm liền nén lại cảm xúc, không nhìn, lạnh lùng nói, “Ngươi không phải? Không phải cái gì? Hừ, ta không giống ngươi, không phải loại ghê tởm mà đi thích nam nhân. Ta còn muốn vì Lục gia nối dõi tông đường! Thiên Phong quốc cũng chờ Thái Tử điện hạ sinh trưởng tôn.” Nói xong, hắn xoay người,” Ngươi với ta đều không còn nhỏ, đừng hồ nháo nữa.” Không hề nhìn biểu tình của Lãnh Lam. Hắn vốn cũng nghĩ Lãnh Lam đối với mình có chút tình cảm, loại tình cảm cao hơn cả tình huynh đệ, nhưng ngày mà Lãnh Phong Lam với Lục Vũ Hạo “lần đầu tiên”, Lãnh Lam trốn ở trong phòng khóc thật sự thương tâm, hắn đi an ủi, Lãnh Lam lại cái gì cũng không nói, gắt gao ôm hắn, hỏi hắn cả đời có thể cùng y ở một chỗ chứ.
Hắn thời điểm kia cũng hơi hiểu được, Lãnh Lam thích Lục Vũ Hạo. Lãnh Lam hỏi hắn như vậy, y vô cùng sợ là hắn không cần y, y sẽ rất cô đơn. Mà Lục Tiểu Mục, cái gì có được cũng là do đại ca không cần, cho tới bây giờ đều là như vậy……
Huống hồ hắn từ cửa Xích Phượng Cung nhìn thấy một màn…… Hắn không có nhìn lầm, Lãnh Lam lúc đó cùng Lục Vũ Hạo……
Cái người cùng đại ca hắn vân vũ giờ lại chạy đến ngồi lên đùi hắn?
Lục Tiểu Mục chỉ cảm thấy lòng đau quăn thắt, cùng…… thương tâm.
“…… Ghê tởm? Tiểu Mục…… Đây là lời người muốn nói với ta sao?” Lãnh Lam nâng mặt lên, ánh mắt đã mơ hồ.
” Hừ, sắc trời không còn sớm Thái Tử điện hạ, ngài lấy trộm lệnh bài của Phụ hoàng đến đây còn không mau quay về không bị phát hiện. Đi thong thả, không tiễn.” Lục Tiểu Mục âm trầm nghiêm mặt, vung tay áo liền tiến vào nội đường.
Chính là gian phòng này, ba năm trước đây y đến Tiêu Dao Vương Phủ trụ tại nơi này.
Cũng là nơi đầu tiên Lục Tiểu Mục hôn y.
Cái thời điểm Lục Tiểu Mục không ghê tởm y, nhưng… hiện tại hắn trưởng thành. Càng ngày càng xa cách y.
Chỉ còn mình y sống trong mộng tưởng sao?
Trong mộng lúc y bị thương, đau khổ, hai tay Lục Tiểu Mục lặng lẽ rời khỏi y.
Lãnh Lam nhặt ào choàng đen rơi trên đất.
“……” Y quay đầu lại nhìn thoáng qua ngọn đèn trong nội đường, Lục Tiểu Mục không có đi ra.
Tình yêu đơn phương của y đã kết thúc. Không có thư thái, chỉ có đau đớn.
” Lam nhi Lam nhi như thế nào nhanh như vậy trở lại?” Lục Vũ Hạo cùng Lãnh Phong Lam đã ngủ, Xích Phượng Cung ngoài đại đường chỉ còn Lạc Tiểu Mặc đang đọc sách, nàng thấy thần sắc của Lãnh Lam không tốt, bước nhanh đi tới, có điểm kỳ quái hỏi,” Ngươi làm sao vậy? Không lưu qua đêm sao?”
Lãnh Lam ai thương cười cười,” Lạc tỷ tỷ, Tiểu Mục nói cho ta rồi. Chúng ta chỉ là đùa giỡn. Cho nên mọi người đừng cho là thật……” Lãnh Lam khống chế biểu tình, nuốt xuống nhưng giọt nước mắt ủy khuất,” Ân, ta mệt chết đi, ta đi ngủ.”
” Từ từ Lam nhi,” Lạc Tiểu Mặc tiền lên, sờ sờ đầu của y,” Ngươi, cũng đừng đau khổ quá. Ngươi…… Về sau nhất định sẽ hạnh phúc”. Nàng cũng không biết nên nói cái gì, bởi vì Lãnh Lam đem cảm tình che dấu rất hảo, khiến nàng nhìn không ra tâm sự.
Lãnh Lam cười lắc lắc đầu, xoay người đi rồi.
Trong đêm hé ra không mặt thanh lệ thoát tục, hai tay y đặt trên bàn, đôi mắt trống rỗng.
Trong đầu là y là hình ảnh Lục Tiểu Mục lần đầu tiên gặp.
Năm tuổi, cha mẹ qua đời. Y chỉ còn lại Lãnh Phong Lam thúc thúc, nhưng thúc thúc vì an nguy của cả hai, mà phải đoạt lại đế vị, tuân thủ ước định với cha y. Phượng Hà sơn rất đẹp, phượng Hà sơn bốn mùa phong diệp đỏ bay đầy trời, còn có thuần màu trắng của hoa sơn trà. Chính là trên đỉnh núi kia, y lần đầu tiên gặp Lục Tiểu Mục.
Lúc ấy Lục Thuấn Hành mang theo Lục Vũ Hạo còn si ngốc với Lục Tiểu Mục đến Phượng Hà sơn, khi đó cha mẹ y vẫn còn sống.
Lục Vũ Hạo bởi vì si ngốc cho nên bị nhốt trong phòng không được ra, vì thế y kết bạn với người hơn mình vài tuổi Lục Tiểu Mục. Tiểu Mục không thích nói chuyện, đôi lông mày nhíu chặt ẩn chứa nhiều suy tư, hắn luôn suy nghĩ sự tình, sau đó y lẳng lặng ngồi ở bên quan sát hắn nghĩ sự tình, thường thường ngồi một lần hai canh giờ. Y không rõ, Lục Tiểu Mục vì sao có nhiều chuyện phải nghĩ như vậy.
Bất quá, có người ở bên cạnh, cảm giác rất tốt.
Nhưng là mấy tháng sau, Hoàng cung đại hỏa, cha mẹ y lần lượt qua đời.
Thời điểm đó, Lam thúc thúc cầm trong tay di chiếu của Phụ hoàng, nét mặt không hề ôn nhu, mà rất nghiêm túc. Y tự hồ cảm nhận được trách nhiệm mà sau này mình phải đảm đương…… Nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tiểu Mục lúc ấy bồi bên cạnh y, gắt gao ôm y.
Làm y nghĩ, y cũng không cô độc. Có lẽ từ thời điểm đó, Lãnh Lam ý thức được y thích Lục Tiểu Mục. Không phải huynh đệ, không phải bằng hữu, mà là không muốn xa rời, mà là không buông.
Nhưng giây lát liền phải chia lìa, y là Thái tử, cũng có nghĩa y phải giống như Lam thúc thúc ở trong cái nhà giam mang tên Hoàng cung.
Lục Tiểu Mục thường tiến cung gặp y, mà y cũng thường đến Tiêu Dao Vương phủ trụ. Tình cảm của hai người rất hảo, nhưng cũng chỉ là hảo.
Y ngước mắt nhìn Lục Tiểu Mục, tim đập thật sự lợi hại, rất nhiều lần y nghĩ muốn nói cho Tiểu Mục biêt y thích hắn nhiều lắm, không vì cái gì, chính là thích hắn. Rất muốn nói cho hắn y cần hắn, vô luận lúc nào cũng mong ở bên cạnh hắn.
Nhưng trong mắt Lục Tiểu Mục, chậm rãi chỉ còn lại vị đại ca không hề si ngốc kia.
Tiểu Mục rất có trách nhiệm, đối Lục Vũ Hạo cũng tốt lắm, nhưng từ khi Lục Vũ Hạo trở nên bình thường, cho đến khi tiếp nhận vị trí Tiêu Dao Vương, gách vác trách nhiệm lớn nhưng trong mắt hắn chỉ có làm thế nào để đánh bại Lục Vũ Hạo, trong mắt không còn có người khác.
Lãnh Lam rất đau khổ.
Vô luận y gọi tên Lục Tiểu Mục đến trăm ngàn lần, luôn ở bên nhìn Lục Tiểu Mục, nhưng đôi mắt kia chỉ có Lục Vũ Hạo, không có y.
Hắn chỉ có thể ở bên cạnh Tiểu Mục nói về chuyện Lục Vũ Hạo, như vậy Lục Tiểu Mục sẽ hứng thú nghe, sẽ nhìn y.
Chỉ có lúc đó, Lãnh Lam mới có thể vui vẻ chút. Không, có lẽ càng bi thương đi.
Ba năm trước đây, y đến Tiêu Dao Vương trụ, Lục Tiểu Mục cư nhiên hôn y.
Y lúc đấy nghĩ Lục Tiểu Mục đùa giỡn.
Lục Tiểu Mục nói, cho dù y làm Hoàng đế cũng muốn cướp Hoàng đế về làm lão bà.
Y mới lần đầu tiên có một chút tin tưởng. Có lẽ Lục Tiểu Mục cũng thích y. Hiện tại xem ra, đích thật là “Có lẽ”, mà không phải “Nhất định”.
Hai người từ Tiêu Dao Vương phủ trở về, Lam thúc thúc nét mặt rất nghiêm túc. Lam thúc kéo Tiểu Mục đi nói chuyện riêng, rất lâu.
Lãnh Lam không biết hai người nói cái gì, cả hai đều không cho y biết.
Sau đó, Lục Tiểu Mục đối y bắt đầu càng ngày càng lãnh đạm.
Lời Tiểu Mục nói hôm nay y hiểu được, trước đây chính là hồ nháo. Hồ nháo. Không phải thực sự.
Là đùa giỡn.
…… Chỉ có y, ngay từ đầu, thực sự thích hắn.
Thích nhìn lúc hắn suy tư, thích y thức trách nhiệm gánh vách trách nhiệm của hắn, cũng thích hắn bị y đùa giỡn mà phản ứng ngốc ngốc.
Có lẽ về sau, hắn sẽ bị nữ nhân khác đoạt mất.
Hắn là Tiêu Dao Vương a, Hạo ca ca đã không thể giúp Lục gia nối dõi tông đường, chỉ còn Tiểu Mục.
Y không thể ích kỷ như vậy, Lục bá bá là ân nhân của y và Lam thúc, Lam thúc đã đoạt mất một đứa con của Lục bá bá, y không thể làm loại chuyện như vậy được. Huống hồ Tiểu Mục không thích y.
Nếu có thể buông thì tốt biết bao.
Nếu cả đời không biết kết quả, có phải là sẽ không mất mác như vậy.
Lỳ lạ, tâm y không đau, nhưng y không thể cười được nữa.
Không có Tiểu Mục ở bên, khoái hoạt mất, chỉ còn mất mác.
Chúc cho Lục Tiểu Mục cùng người kia hạnh phúc, lạo chuyện này y không thực hiện được cho nên không cần đau.
Suy nghĩ thật lâu, đến khi Lãnh Lam bình tĩnh thì sắc trời đã sáng.
Y thổi đèn. Chậm rãi đi đến bên giường, vừa muốn ngủ hạ, đã thấy một người đạp cửa, khí thế hừng hừng lao vào.
” Loảng xoảng–!”
” Cạch, cạch, cạch–!”
” Lam nhi Lục Tiểu Mục cái tên ngu ngốc kia lại khi dễ ngươi? Hạo ca ca giúp ngươi dọn dẹp hắn, cái tên đầu heo, ngươi yêu thương nhớ nhung hắn như vậy, hắn đúng không phải nam nhân a!”
Lãnh Lam bình tĩnh nhìn Lục Vũ Hạo tức giận. Hắn thực sinh khí.
Hạo ca ca thực sự là người tốt.
Lãnh Lam cười, cười rất bình thản, có vẻ vô hại,” Hạo ca ca, Tiểu Mục không khi dễ ta. Chẳng qua ta thấy hắn không công ta, ta liền phản công hắn, sau đó hắn liền sinh khí. Gần nhất sẽ không để y ta. Ân, chúng ta là đùa giỡn. Hạo ca ca ngươi không cần tưởng thật. Chính là ngượng ngùng ngươi……”
Lục Vũ Hạo ánh mắt liếc nhìn Lãnh Lam, không chút do dự ngắt lời,” Hắn cự tuyệt ngươi.”
” Thực…… Cái gì cũng không gạt được Hạo ca ca, nhưng là ta nghĩ muốn thông suốt……” Lãnh Lam cúi đầu, ý đồ đem vết thương che giấu.
” Nga, nguyên lai như thế, được thông suốt……. cho nên một đêm không ngủ?”
“……” Lãnh Lam mân môi, không nói gì.
Lục Vũ Hạo sờ sờ đầu Lãnh Lam,” Lam nhi ngoan, thế gian nơi nào không có hoa thơm cỏ lạ? Không cần nghĩ đến cái tên thối tiểu tử kia, hạo ca ca sẽ tổ chức kén rể, đem toàn thiên hạ tuấn nam mỹ nữ cho ngươi xem, ngươi thích ai Hạo ca ca cũng không phản đối.”
“…… Ân, ta sẽ.” Lãnh Lam cười gật gật đầu, lại thấp hạ,” Hạo ca ca ta mệt nhọc. Còn có…… Đừng tìm Tiểu Mục, chúng ta đã nói rõ.”
” Nga, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi trước.” Lục Vũ Hạo đem Lãnh Lam quay về trên giường, đắp chăn cho y, thấy vừa lòng mới rời đi (Nghĩ đến việc Lam nhi yêu quí không bị đệ đệ ngu ngốc chà đạp, Lục Vũ Hạo nghìn vạn lần đồng ý).
Lãnh Lam thực mệt mỏi, nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng Lục Tiểu Mục kéo tay y đi giữ biển hoa trà.
Bọn họ cười.
Mà y biết, cũng chỉ có trong mộng, mới có thể cười như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...