Toái Phong Thiên

Cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, ánh mắt vô tội đáng thương như đang tố cáo vẻ mặt đang thỏa mãn của người nào đó, cánh tay mềm mềm vừa mới chơi đùa làm y phục bị chà đạp thê thảm, thấp giọng nói,” Hạo ca ca, phụ hoàng cũng không dám đánh ta…… Ngươi khi dễ ta……”

Lục Vũ Hạo sẽ không mắc mưu lần thứ hai, hắn đánh thực không đau, chẳng qua chỉ là đùa giỡn, tiểu hài tử này lại thích giả bộ vô tội tự cho là không chê vào đâu được, thế nhưng trong  mắt  Lục Vũ Hạo, lại hoàn toàn toàn hiện ra nguyên hình. Trải qua vô số lần bị Lãnh Lam lừa dối, tiểu hài tử này trong bụng đầy xấu xa, mà thôi, không thể không tin, lai không thể tin tưởng hoàn toàn.


Giả bộ đáng thương không thành, tự nhiên còn có phương pháp thứ hai, bất quá Lãnh Lam chạy tới đây cũng không phải là muốn cùng với Lục Vũ Hạo đùa giỡn. Đúng vậy, hắn tuy chỉ có mười tuổi, thế nhưng tâm trí xử thế từ sớm đã khác thiếu niên bình thường. Từ nhỏ thân ở giữa chốn nước sôi lửa bỏng hắn sớm học được sát ngôn quan sắc, cũng biết tại trong Hoàng cung bảo hộ chính mình, cho nên hắn đối với người đúng là có tốt có xấu, có thể tin cũng có thể  không thể tin.


Có lẽ trước kia, Lục Vũ Hạo đối hắn mà nói, là đồng bọn, cũng là Lãnh Phong Lam dặn dò phải cẩn thận cũng muốn hảo hảo lợi dụng người, cũng pha trộn một chút tán thưởng cùng yêu thích. Thế nhưng Lãnh Lam chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác ngây ngốc ở trong lòng phụ thân, Lãnh Phong Lam cũng chưa từng ôm hắn. Vừa mới thấy Lục Vũ Hạo hành động như si ngốc lại khiến Lãnh Lam trong tâm nháy mắt thấy thoái mái và nhẹ nhõm, chúng ta nên nói Lục Vũ Hạo hôm nay tẩu cẩu thỉ vận vì thế chiếm được một ngày tiện nghi? (cẩu tẩu:chó săn, thỉ: chính là phân a >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui