Toái Ngọc

Cha ta vội vàng ra ngoài.

Mặc kệ là Khúc Anh, hay là Thái tử, đều không ảnh hưởng đến lễ cập kê tiến hành bình thường.

Thái tử trọng thương, thời điểm được một đám đại phu vây quanh cứu chữa, ta ở giữa gian phòng rực rỡ, được một đám trưởng bối hòa ái dễ gần vây quanh, tam lần tam bái, được trưởng bối ban mỹ tự —— tòng hi.

Hi, cùng nguyệt phối hợp.

Nhật nguyệt sao trời, phát sáng khắp lòng ta. Thế gian mây mù, hoàn toàn không thể đến gần.


Kết thúc buổi lễ, ta cùng mẫu thân đưa tiễn khách khứa, thời điểm tất cả mọi người đều đã tan hết, một con Bạch Câu hướng Khương phủ gấp gáp chạy như điên, ở cửa lớn liền dừng lại.

Tuấn mã giơ chân hí vang.

Thái tử từ trên ngựa nhảy xuống, trên trán quấn đầy băng gạc trắng, tựa hồ băng bó qua loa gấp gáp, cũng không chắc chắn, có chút bị rơi xuống, máu đỏ thấm ướt băng gạc, trên trán, giữa y phục, rơi xuống điểm điểm vết máu.

Dung nhan tuấn mỹ được máu đỏ điểm xuyết, nhìn qua có vài phần cảm giác thê thảm.


Hắn lảo đảo vài cái, bước nhanh đi tới bên cạnh người ta, có chút sợ hãi mà cẩn thận kéo một góc ống tay áo của ta, giống như sợ ta đột nhiên biến mất.

Con ngươi sâu thẳm nhìn ta chằm chằm, ngay cả đôi mắt cũng không dám chớp.

Thanh âm khàn khàn từ tính, mang theo chờ mong.

"Hoài Nguyệt, hôm nay là lễ cập kê của muội. Ta...... Không có tới trễ đi?"

Hết chương 26


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận