Toái Ngọc

Lý Hà ánh mắt trông mong mà nhìn ta, "Khương tiểu thư, lão thái y cũng sắp tới rồi. Nếu là...nếu là điện hạ có thể nhớ lại, người có thể hay không...cho ngài ấy một cơ hội?"

Ta nâng nửa mi mắt, "Có thể a."

Bảo Châu mở to hai mắt nhìn ta.

Tiếp theo ta đi đến bên cạnh chậu than, "Chỉ cần đống tro này, có thể khôi phục nguyên dạng, ta cùng Thái tử, tự nhiên cũng có thể khôi phục nguyên dạng."

Lý Hà không lời nào để nói, chán ngán thất vọng mà rời đi.


Khi tiết trời chuyển mùa, tuyết đọng dần tan rã, gió xuân thổi khắp kinh thành.

Thiệp mời lễ cập kê của ta đã đưa đến trong phủ nhiều nơi, tổ phụ tiếc nuối mà nói, lão thái y sư phụ của viện chủ Thái Y Viện, cũng là nhìn ta lớn lên, không biết hắn có hay không kịp thời trở về trước lễ cập kê."

Dựa theo hành trình, hẳn là có thể kịp thời trở về trước lễ cập kê của ta.

Thế nhưng lão thái y lại quá xui xẻo, trên đường gặp được thổ phỉ, khi tin tức truyền tới kinh thành, người đã mất tích được vài ngày.

Hoàng thượng phái Thái tử đi diệt thổ phỉ, thuận tiện tìm người trở về. Tổ phụ cùng lão thái y là bạn tri kỉ, cũng thúc giục vài vị tộc huynh đi tìm người.


Chút chuyện này đó cũng đều không có ảnh hưởng lễ cập kê của ta theo thường lệ cử hành.

Ngày đó Khương phủ tân khách như mây, các quý nữ vây quanh ta, giúp ta trang điểm, Tống Song giúp ta dậm chút phấn, vừa lòng mà nhìn ta, "Khương Hoài Nguyệt, ta hôm nay miễn cưỡng thừa nhận ngươi là người xinh đẹp nhất toàn kinh thành."

Ta nhìn người trong gương, đôi mắt sáng ngời long lanh, diễm lệ mà không thô tục.

Ta một hai phải trêu tức nàng, "Ngày mai, ngày sau, ngày kia, về sau cũng đều như vậy."

Tiếp theo chúng ta lại ngầm đấu khẩu.

Sau khi ra cửa, trực tiếp gặp phải một người không nghĩ tới sẽ gặp được.

Hết chương 24


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận