Toái Ngọc


Ta thay một thân xiêm y hải đường hồng nhạt, trang điểm tinh xảo, mang theo Bảo Châu đi ngoại ô kinh thành.
Một mạch nước tĩnh lặng kéo dài xuyên qua rừng, thời tiết lạnh giá khiến mặt sông đóng băng, hai bên bờ sông phân cách mở ra mười dặm mai hoa, mây đỏ sương mù, đẹp không sao tả xiết.
Đúng là một nơi tốt để giải sầu.
Thân là Khương gia đích nữ, thân phận tôn quý, ta không cần tới quá sớm, nhưng cũng không thể quá muộn, tính chuẩn thời gian, sao cho so với Quý phi vào bàn sớm hơn một chút là được.
Ta dọc theo bờ sông chậm rãi dạo bước, đang lúc cùng Bảo Châu nói giỡn vài câu, quẹo qua một gốc cây hồng mai, vừa vặn đụng trúng Khúc Anh.
Nàng nhón chân, duỗi tay với lấy ngọn một cành hoa mai, thoáng nhìn thấy ta, thình lình chân trượt một chút, ngã ở trên mặt đất, trong ánh mắt lập tức nổi lên ánh nước.
Nàng ta nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn ta, "Khương, Khương tiểu thư, đã lâu không gặp."

Ta liếc nhìn nàng, muốn tiến lên đỡ dậy.
Nàng ta theo bản năng mà lui ra phía sau, giống như ta là hồng thủy mãnh thú, chân vô thức vặn vẹo vào nhau, sau lại giống như ý thức được bản thân phản ứng quá lớn, nhìn ta áy náy.

Ta yên lặng mà thu lại tay.

Ta không rõ nàng ta vì cái gì không thích ta như vậy.
Hôn sự của ta cùng Thái tử, nàng ta chặn ngang một chân, lấy thực lực Khương gia, muốn đối phó nàng ta thực sự quá đơn giản, bất quá ta luôn nghĩ, đây là vấn đề của Thái tử, không quan hệ tới nàng ta, ta cũng chưa từng làm khó nàng ta.


Vậy mà nàng ta lại thật sự sợ ta như vậy.
Ta thu lại tay vào trong áo, dùng thang bà tử* để làm ấm tay, rũ mắt nhìn, "Khúc cô nương, thật sự đã lâu không gặp."
Từ sau lần trước trên đường gặp được, cũng không gặp lại nàng ta lần nào nữa.

"A Anh, muội sao lại ngồi trên tuyết lạnh như thế?"
Thái tử với tay đem nàng kéo tới, nhìn dáng vẻ nàng ta lã chã chực khóc, trong mắt lộ ra đau lòng, cởi xuống áo khoác đắp lên người nàng ta.

Ánh mắt nhìn đến ta đứng một bên, không đợi ta hành lễ, nhấp môi mỏng, sắc mặt không vui, "Khương tiểu thư nếu có bất mãn, chỉ cần hướng tới ta, không cần khó xử nàng ấy."
Hết chương 15.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận