Toái Ngọc


Ta tay hơi ngừng một chút, nhìn về phía đám người bên ngoài.

Bên kia thái tử cũng liếc mắt nhìn qua.

Bảo Châu chỉ huy gia đinh đem tiền đồng rải đầy đường giống như vẩy nước, một bên hô lớn: "Chúc mừng tiểu thư nhà ta không lâu sau sẽ cập kê!"
Vung một nắm tiền đồng lớn, mọi người nhao nhao chen đi lên nhặt, một bên miệng đi theo nói lời cát tường chúc mừng.

"Chúc mừng tiểu thư nhà ta càng ngày càng xinh đẹp!"
Lại vung nửa khung tiền đồng, cư dân phụ cận nghe được tiếng gió, cũng chạy tới nhặt tiền đồng, người càng ngày càng nhiều.

Xe ngựa của ta cùng thái tử bị vây quanh ở chính giữa, qua không nổi.

Bảo Châu mỗi một lần vung một vốc lại biện một cái lý do lung tung rối loạn, bên trong trộn lẫn một câu "Chúc mừng tiểu thư nhà ta khôi phục tự do, mỹ nam tử cả triều mặc tiểu thư nhà ta chọn lựa!" Lời nói lệch lạc như vậy, cũng không có người chú ý tới, nhưng thành công "Lơ đãng" để lộ ra thân phận ta hiện giờ.

Bá tánh nhận được tiền sôi nổi tán dương Khương gia nữ nhi tâm địa thiện lương.


Lúc trước nhìn đến xe ngựa Khương gia, còn có người chỉ chỉ trỏ trỏ, lúc này nhìn đến Khương gia xe ngựa, mọi người tiếng gió quay ngoắt, nói nữ nhi Khương gia gả vào nhà ai là nhà đó được phúc khí, là hoàng gia không có phước được con dâu hiền.

Hướng gió xoay chuyển nằm trong dự liệu của ta, nhưng ta không nghĩ tới, Bảo Châu có thể lớn mật như vậy, ngay tại bên đường nói cái gì mà ta khôi phục thân phận tự do.

Ta ánh mắt chuyển hướng thái tử, hắn cưỡi một con tuấn mã màu trắng, bị đám người chen tới bên cạnh, bọn thị vệ gian nan ngăn cản đám người đang xô đẩy.

Hắn hẳn là cũng là nghe được một câu kia, có vẻ như tâm tình không tốt cho lắm.

Ta cười.

Được rồi, tùy ý Bảo Châu làm ầm ĩ đi.

Dù sao, ta vốn dĩ cũng tính toán tùy hứng một phen.

Lơ đãng thoáng liếc mắt, trong mắt xẹt qua một hình bóng quen thuộc, tập trung nhìn kĩ, là Khúc Anh.


Nàng ta ở bên cạnh đám người, giống như không rõ ràng lắm phía trước đã xảy ra chuyện gì, đúng lúc có tiền rải tới trước mặt, nàng cũng theo đám người chung quanh cùng đi nhặt.

Đợi cho đám người tản đi, thái tử cũng phát hiện nàng, tiến lên đem nàng kéo tới, sắc mặt hiếm thấy mà có chút đen lại, "Muội sao lại ở đây?"
Ta cũng xuống xe ngựa tiến lên.

Khúc Anh nhìn thấy chúng ta liền có chút xấu hổ, trong tay nắm mấy đồng tiền, không biết nên đặt ở chỗ nào, "Muội, muội tới tìm huynh.

"
Thái tử kêu nàng đem tiền đồng trong tay ném đi, Khúc Anh giống như bị phỏng đem mấy đồng tiền kia ném đi thật xa.

Ta ngữ khí ôn nhu nói, "Khúc cô nương không cần để ý mấy văn tiền kia, ta ở chỗ này có đồ vật càng quý trọng, muốn chuyển giao cho ngươi.

"
Ta hướng nàng vươn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một miếng ngọc bội long văn, ngọc bội trắng sữa lộ ra vài sợi sương khói tím, điêu khắc tinh tế, hoa văn rồng cuộn sinh động như thật.

"Đây là tín vật đính thân! ta cùng điện hạ năm đó.

"
Hết chương 12.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận