Toái Ngọc Đầu Châu

Vẫn là cái bàn cũ kỹ trong phòng, đồ nhắm rượu dời đi, trải ba lớp vải dày bên dưới, Phương Tôn ổn thỏa đứng bên trên. Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ mỗi người ngồi một bên, nhìn chằm chằm, chỉ nhìn thôi, không nỡ sờ, chỉ lo bảo vật này hư hao một chút gì đó.

Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Sư ca, cái này thật sự trị giá một trăm vạn sao?”

Con số trên trời, bao nhiêu người cả đời cũng không dám mơ mộng có một trăm vạn, Đinh Hán Bạch gật gật đầu, còn lấy kính lúp kiểm tra viền mép. Không chút tỳ vết, viền mép và cổ ngắn, vai, bụng, nơi nào cũng đều bảo tồn hoàn hảo. Nghĩ một hồi, lớp bùn ngăn cách oxy hóa, chôn ở dưới đất, nếu không phải anh đang gặp khó khăn, còn có thể chôn tới bao lâu…

Lúc này, ông lão ở trong phòng ngâm nga hát một đoạn “Bá vương biệt cơ”. Đinh Hán Bạch bước chầm chậm vào trong phòng, nghe thật kĩ, đoạn này tên là “Màn đêm thăm thẳm”, hát lúc này quả là hợp tình hình.

Trương Tư Niên dựa vào đầu giường, chợp mắt, nhếch mày, đem câu chữ hát đến uyển chuyển tang thương, một chữ cuối cùng kết thúc, mí mắt khô héo nhăn nheo vậy mà lại ửng hồng. Đinh Hán Bạch ngồi ở mép giường, hỏi: “Sư phụ, nếu như con cũng không cần tiền, Phương Tôn đó người dự định chôn tới khi nào?”

Trương Tư Niên nói: “Không biết.” Chắc là mười năm, hai mươi năm, chôn đến khi ông chết. Ông không sợ chết, một chút cũng không hề sợ, sớm nở tối tàn cũng chẳng sao. Ông mở mắt, động động đôi môi, lại không nói gì, chỉ cười một cái cực kỳ thê lương.

Tim Đinh Hán Bạch nhói đau: “Sư phụ, vật kia đã dằn vặt ông, đúng không?”

Trương Tư Niên gật đầu, lại lắc đầu, hoảng hốt liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Người đã già, cổ họng cũng già, lúc này nghe rất khàn: “Ta trước đây giống như con… Giống như con!” Ông bỗng dưng kích động, giống như sợ Đinh Hán Bạch không tin. Nhưng ông đã từng rất giống Đinh Hán Bạch, hăng hái hăm hở, như một ông tướng, mà vì bảo vệ món bảo bối này, mù mắt, người nhà chết cũng đã chết, chạy cũng chạy rồi, cũng đã chịu đựng nỗi khuất nhục khó có thể chịu được.

Ông quá sợ hãi, không biết quãng đời còn lại có phải gặp nguy khốn một lần nữa không, cho nên ông lo lắng đề phòng.

Đinh Hán Bạch nhẹ giọng hỏi: “Sư phụ, lúc bảo con đào đất, trong lòng người nghĩ như thế nào?”

Mặt Trương Tư Niên lộ vẻ sợ hãi: “Ta quyết tâm.” Bước ngoặt nước lên tới cổ, ông quyết tâm đánh cược một lần, giao phó bảo bối, thành công, mọi người cùng vui; không thành công, tương lai có nguy hiểm gì, ông sẽ đội hết, dù sao cái mạng quèn này cũng chẳng đáng gì nữa.

Nói chuyện xong, Đinh Hán Bạch mãi không có cách nào bình tĩnh. Anh nhớ tới Kỷ Thận Ngữ hay sờ ngón tay Lương Hạc Thừa, vì vậy học theo, nắm chặt tay Trương Tư Niên. Một cái tay già đời, một cái tay dày đặc vết chai, da thịt dán vào nhau, truyền đạt suy nghĩ khó có thể nói thành lời.

“Sư phụ, đừng sợ.” Đinh Hán Bạch an ủi, “Bây giờ giới làm ăn rất nhiều người, phú ông làm giàu cũng rất nhiều, người không phải đã nói, thời đại thay đổi rồi. Những cổ vật này sẽ được bảo vệ, không ai có thể tranh giành hay hủy diệt, mãi mãi đều sẽ như vậy.”

Ánh mắt ông lão ngẩn ra, nhớ tới quá khứ khóc hu hu, càng giống như một đứa trẻ.

Đinh Hán Bạch đau lòng, xoa mái tóc bạc trắng của đối phương, Phương Tôn kia có thể giải quyết tất cả khó khăn của anh, nhưng đối mặt với bóng ma trong lòng Trương Tư Niên, anh liền thâm trầm, nghĩ ra chủ ý khác.

Hơn sáu mươi tuổi, chôn dấu sợ hãi sống mấy chục năm, anh làm đồ đệ, không thể chỉ nghĩ tới chính mình.

Đợi Trương Tư Niên ngủ, Đinh Hán Bạch đi khẽ ra khỏi phòng, sững sờ, chỉ thấy Kỷ Thận Ngữ vẫn canh giữ ở bên cạnh bàn, chỉ nhìn, vậy mà không hề nhúc nhích một chút nào. Anh đi tới gõ bàn, Kỷ Thận Ngữ giật mình ôm lấy Phương Tôn: “Cẩn thận một chút! Lỡ đụng vào thì làm sao?!”


Đinh Hán Bạch buồn cười nói: “Về nhà thôi, anh buồn ngủ rồi.”

Kỷ Thận Ngữ một mặt nghiêm nghị: “Không được, em phải trông nó. Anh vào phòng trong ngủ với sư phụ Trương đi, em trông là được rồi.”

Dáng vẻ kia buồn cười quá, kéo không đi, túm không động, cái mông nhỏ dính chặt trên ghế. Đinh Hán Bạch tắm xong bưng chậu nước, vắt khăn ướt lau mặt cho Kỷ Thận Ngữ, lau xong nhét bàn chải đánh răng vào trong miệng cậu, vì không động đậy, vậy mà đánh xong liền nuốt luôn.

Đinh Hán Bạch hỏi: “Bây giờ em chỉ nhìn nó, không nhìn anh nữa có đúng không?”

Kỷ Thận Ngữ nhìn chằm chằm tai sư tử: “Anh cho là em chưa từng va chạm xã hội phải không, bảo bối này trước khi bán ra không thể có bất kỳ sơ sẩy gì, em nhất định phải nhìn cho kỹ. Còn anh á hả, trên người anh có mấy cái nốt ruồi em đều biết, nhìn ít đi một chút thì cũng chả sao.”

Cái lý do này thực sự là nghlàm người ta nghẹn họng, Đinh Hán Bạch bất đắc dĩ, đi khóa cửa đóng cửa sổ, quay lại, bế Kỷ Thận Ngữ lên, thô bạo kéo cậu đi ngủ. Kỷ Thận Ngữ lắc chân, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Phương Tôn, bỗng cái mông nhói đau, bị Đinh Hán Bạch đánh nhẹ một cái.

Đinh Hán Bạch mắng: “Nhìn đức hạnh này của em đi, đang nhìn tình lang à?!”

Cửa phòng trong đóng lại, Kỷ Thận Ngữ nhận mệnh ngả ra đất, nằm xong, tắt đèn, nhưng vẫn suy tính trong lòng. Cậu nhỏ giọng nói: “Sư ca, nhất định phải tìm một người mua thiệt đẳng cấp, có tiền là chắc chắn rồi, còn phải thật sự yêu thích, tốt nhất ngoại hình anh tuấn, tính cách thiện lương…”

Đinh Hán Bạch nói: “Em tìm người mua Phương Tôn hay là tìm nhà chồng?”

Tiếng ngáy trên giường vang lên, Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Sư ca, chúng ta làm sao cảm ơn sư phụ Trương?”

Đinh Hán Bạch ghé vào bên tai cậu lẩm bẩm, Kỷ Thận Ngữ kinh hãi, sau đó biết được nguyên nhân lại hiểu rõ. Cậu ôm lấy Đinh Hán Bạch, nói một vài chuyện khác, bàn tay đi vào quần áo sờ tấm lưng rộng của người ta, ấn lên đốt thứ ba của sống lưng, ở đó có một nốt ruồi nhỏ.

Trời tối yên tĩnh, nhà nhà đều ngủ.

Lúc ẩn lúc hiện, có tiếng mưa rơi.

Kỷ Thận Ngữ bò lên, rón rén đi ra ngoài xem Phương Tôn có ổn không, trở về, va vào Trương Tư Niên đi uống nước. Ngủ tiếp hai tiếng nữa, cậu lại bò lên lần thứ hai, đến xem Phương Tôn vẫn ổn như trước không.

Cứ chốc chốc cậu lại tới xem một chút, trời sắp sáng lại xem. Trương Tư Niên đi tiểu đêm, hỏi: “Này đồ đệ Sáu Ngón, cậu xong chưa? Chung chăn chung gối với đồ đệ tôi làm khó cậu vậy hay sao?”

Mặt Kỷ Thận Ngữ đỏ lên: “… Con xem thử món đồ còn ở đó hay không.”

Trương Tư Niên tức giận: “Tôi giấu mấy chục năm còn chưa ném, bây giờ còn có thể không cánh mà bay hay sao?!”


Trời sáng choang, Đinh Hán Bạch ngủ say cả đêm tinh thần sung mãn, nhìn mắt Kỷ Thận Ngữ bồn chồn. Nghe Trương Tư Niên nói, anh vui mừng khôn xiết, vui mừng xong, ra vẻ trịnh trọng, nói: “Sư phụ, Phương Tôn này giao cho con xử lý, cho dù làm cái gì cũng được đúng không?”

Trương Tư Niên ngẩn ra: “Con không bán?”

Người sư phụ này quá thông minh, Đinh Hán Bạch nói: “Không bán, người thích nhất là đi dạo chợ đồ cổ, sau con mở trung tâm đồ cổ cho người đi dạo, người còn thích viện bảo tàng, vậy… đem bảo bối này vào viện bảo tàng, thế nào?”

Tuổi tác bất đồng, thời cuộc đại biến, năm đó vô số trân bảo bị đánh đập phá hỏng, Trương Tư Niên muốn dùng mạng che chở, chỉ lo để lộ một chút phong phanh. Nỗi sợ hãi kia cắm rễ quá sâu, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, nếu như nộp Phương Tôn này lên, nhà nước nhất định sẽ biểu dương, vậy bóng ma trong lòng Trương Tư Niên sẽ triệt để biến mất.

Bảo bối này chôn sâu, không thấy ánh mặt trời, Trương Tư Niên nghĩ, nếu như đặt vào viện bảo tàng, vậy ai ai cũng có thể thưởng thức. Ông hơi run, khó có thể tin hỏi: “Thật có thể làm như vậy sao? Thật sự… Sẽ không chuốc họa?”

Đinh Hán Bạch gật đầu: “Con làm mà, có chuyện gì con chịu trách nhiệm.”

Chuyện nguy cấp vẫn còn nguy cấp, nhưng ít nhất cũng đã giải quyết được tâm bệnh của Trương Tư Niên, Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ đều cảm thấy xứng đáng. Hai người bọn họ tiếp tục làm việc, buổi sáng đi một chuyến đến cục công thương, buổi trưa lại cùng lãnh đạo viện bảo tàng ăn bữa cơm.

Kỷ Thận Ngữ không thích xã giao, bị bức ép rèn luyện giao tiếp, Đinh Hán Bạch nói: “Bây giờ anh đang làm ăn, luôn có những lúc cần hỗ trợ, không nhờ em thì nhờ ai?”

Nhưng Kỷ Thận Ngữ nghĩ, cậu mới mười bảy, ngoài miệng không râu làm việc không chắc, người khác sẽ tin cậu sao? Lại nhìn Đinh Hán Bạch, người này cũng mới hai mươi mốt, nếu cậu xứng với Đinh Hán Bạch, hẳn là cũng sẽ không kém nhỉ. Hai người đắc ý đã lâu không thả lỏng, trong khoảnh khắc chuyển giao xuân hạ đi dạo trên đường, mua dế, uống nước ngọt, rất có ý vị trong lúc cực khổ.

Thoắt cái đã đến nhà hàng Tây Peter, người giữ cửa mặc quần áo phục vụ, kéo cửa ra, một nam một nữ đi ra, là Khương Đình Ân và Thương Mẫn Nhữ. Khương Đình Ân giống như hoa tháng Năm, xấu hổ thẹn thùng, quấn quýt, rất có khí chất yêu bạn không thể xa rời. Còn Thương Mẫn Nhữ, chỉ coi là dẫn một đứa cháu trai lớn tướng đi ăn cơm.

Bốn người nhìn nhau, không coi là tình cũ, nhưng cũng là thanh mai trúc mã được cha mẹ tán thành, Đinh Hán Bạch gọi một tiếng “Chị”, liếc trộm nhóc Nam Man kia có đang ghen hay không. Thương Mẫn Nhữ giận không chỗ phát tiết, há mồm liền dạy bảo, trách anh có lỗi với cha mẹ trưởng bối.

Đinh Hán Bạch hỏi: “Chị gặp ba mẹ em rồi ư?”

Hôm nay Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu Liễu dọn nhà, nhà họ Thương qua hỗ trợ, phụ việc xong, Khương Đình Ân đòi đi uống cà phê. Thương Mẫn Nhữ quét mắt về phía Kỷ Thận Ngữ, đánh giá, than thở, cô đọc sách, đi làm, cổ kim nội ngoại chuyện lớn chuyện nhỏ biết rất nhiều, xem như là một người văn minh bao dung. Nhưng Kỷ Thận Ngữ tuổi còn nhỏ, Đinh Hán Bạch đúng là không phải người mà, cô than thở vì cái này.

Tạm biệt xong, không phải người và tuổi tác nhỏ đều rất mất mát, đi dạo cũng mất hứng thú, rồi lại không muốn về nhà. Hai người nhìn nhau quyết định, không do dự nữa, trực tiếp ngồi xe chạy đến khu biệt thự Nhị Hoàn.

Khu nhà ở đắt nhất trong thành phố, cổng lớn đóng kín, những người không có liên quan không được phép vào. Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ tản bộ dọc theo bờ tường, tìm được phía mặt tây, đếm nóc nhà, đếm tới nhà thứ năm thì dừng lại. Kỷ Thận Ngữ phát tán tư duy: “Số năm, bởi vì anh sinh ngày mùng 5 tháng 5, sư phụ sư mẫu mới chọn số năm.”

“…” Đinh Hán Bạch càng không nghĩ ra lời phản bác, lùi về sau vài bước chạy lấy đà, đạp mặt tường đột nhiên nhảy vụt lên, trực tiếp lên rồi. Anh víu đầu tường dùng sức nhìn, hoa viên nhà số năm trồng cây gì ta, cây bên kia hình như là một chậu hoa lan. Mong chờ, trong biệt thự có một người đi ra, chống gậy, cao to, là Đinh Duyên Thọ.


Anh reo lên: “Ba anh đi ra rồi! Đang chăm sóc cho hoa của ba nè!”

Kỷ Thận Ngữ rất vội vã: “Đến em, anh xuống dưới trông chừng đi, mau để em xem một chút!”

Đinh Hán Bạch bất động: “Mẹ anh còn chưa ra mà, em chờ chút đi.”

Kỷ Thận Ngữ đâu chịu: “Em túm quần đó, cởi truồng mà nhìn!”

Sao cứ như mấy bà chanh chua vậy, Đinh Hán Bạch nhảy xuống, nửa ngồi nửa quỳ để Kỷ Thận Ngữ đạp lên, đem người nhấc lên đầu tường. Anh trông chừng, ở sau giờ trưa không có ai, tình cờ có một hai người đi qua liền xoay mặt nhìn bọn họ, có vẻ rất chính nghĩa, khiển trách bọn họ trộm gà bắt chó.

Đinh Hán Bạch áo sơ mi quần tây đồng hồ Thụy Sĩ, lại há mồm ra nói: “Làm sao? Người nghèo chưa từng thấy biệt thự, mở mang tầm mắt một chút không được sao? Trộm gà bắt chó, có trộm gà trộm chó nhà mấy anh chưa? Đội trưởng an ninh còn không quản, anh là cảnh sát nhân dân từ nơi nào?”

Anh ở phía dưới miệng lưỡi sắc bén như đao kiếm, Kỷ Thận Ngữ ở phía trên uỵch chân, kích động nói: “Sư mẫu đi ra rồi! Sư ca, sư mẫu mặc sườn xám, ôm cánh tay sư phụ!”

Đinh Hán Bạch liền nhảy lên xem, liếc mắt một cái nhìn thấy hai vợ chồng hòa hợp, anh nghĩ, anh trở thành một người chung tình thế này thì oán ai đây? Còn không phải nên oán cặp cha mẹ ân ái lâu dài này sao, mưa dầm thấm đất, làm anh ở phương diện tình yêu này không nhân nhượng chút nào.

Đang nhìn đến mê mẩn, đội cảnh sát tuần tra quát to một tiếng, vung tay liền muốn bắt bọn họ lại. Đinh Hán Bạch lập tức buông tay nhảy xuống, Kỷ Thận Ngữ cũng nhảy theo. “Tiểu tổ tông!” Anh la một tiếng, chỉ lo đối phương bị ngã, ôm lấy, nắm tay lao nhanh.

Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu Liễu nghe tiếng nhìn ra ngoài, không biết xảy ra chuyện gì.

Đinh Hán Bạch nắm tay Kỷ Thận Ngữ chạy đến cuối đường, thở gấp, trán thấm đầy mồ hôi. Kỷ Thận Ngữ lau cho anh, hổn hển nói: “Thật mất mặt, bị bạn học biết chắc cười chết em luôn, bị người làm công biết sẽ không ai phục em nữa.”

Nghĩ xa thật, Đinh Hán Bạch nói: “Bạn học mà cười em liền cười bọn họ thành tích kém, người làm công không phục, thì em…” Anh nhất thời không nghĩ tới phương pháp giải quyết, dù sao người thợ chính này cũng không lấy cổ phần.

Kỷ Thận Ngữ cảm thán: “Sư ca, cổ phần kĩ thuật (*) của Ngọc Tiêu Ký quả thật là ghê gớm, nếu như người nhà chia đều hoặc là định quyền tiền vốn, đều không phải là cách có lợi nhất để truyền thừa tay nghề.”

(*) cổ phần kĩ thuật: nói đơn giản là một cổ đông không có đủ tiền để góp vốn thì có thể dùng kĩ thuật độc quyền để làm cổ phần, còn kĩ thuật phi độc quyền sẽ được định giá để làm cổ phần

Đinh Hán Bạch choáng váng, túm lấy vai Kỷ Thận Ngữ: “Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa!” Hai mắt anh phát sáng, kích động đến muốn ăn thịt người, “Phải rồi, cổ phần kỹ thuật của Ngọc Tiêu Ký…”

Làm anh quên mất, rõ ràng thường thấy nhất chính là định quyền tiền vốn! (*)

(*) định quyền tiền vốn (本金定权): là cái gì thì ngay cả baidu cũng không có khái niệm này nên mình cũng bó tay, chắc đại khái nó có nghĩa là góp tiền vốn. Bắc Nam dùng từ vờ lờ quá, tra baidu nó ra có mỗi trang truyện này thôi:)))

Anh nói rằng: “Tiền có thể thu thập được rồi, anh phải mở một đại hội nhận góp vốn cổ phần!”

Tất cả khó khăn đều có khả năng xoay chuyển tình thế, Đinh Hán Bạch lôi phúc tinh của mình về nhà, phải trù tính một phen. Không ai lại vô duyên vô cớ nhận góp cổ phần, chiêu mộ ai, suy nghĩ danh mục gì, phải bàn tính từng cái một.

Nghề chơi đồ cổ, Đinh Hán Bạch cũng thu gom được nhiều nhân mạch, anh phải mời chào từ những người đó. Kiếm ra những vật phẩm thượng thừa, còn có những tinh phẩm trước đó anh phải dùng cái danh thu mua để hấp dẫn mọi người.


Kỷ Thận Ngữ thấy thế đi cắt giấy, bút lông nhỏ nhất, vẽ hoa vẽ chim, để lại một khoảng trống. Phòng cũ, bàn hỏng Đinh Hán Bạch nắm lấy cổ tay cậu, vuốt ve, mượn bút cậu viết thiệp mời.

Mấy chục tấm, một người vẽ, một người viết, bầu không khí hết sức yên tĩnh, chợt có chim hót, làm nền cho ánh nắng sau trưa. Kỷ Thận Ngữ đau cổ tay, dựa vào lồng ngực Đinh Hán Bạch hưởng thụ phục vụ xoa bóp, cậu khao khát hỏi: “Sư ca, thật sự có thể thành công sao?”

Đinh Hán Bạch đáp: “Người dù nhiều dù ít đều có tính đám đông, phát thiệp mời ra ngoài, sẽ làm thu mua trước, anh muốn trước tiên phải tìm mấy người đáng tin, lúc đó mời bọn họ làm đại biểu.”

Mục tiêu đã định, Đinh Hán Bạch bận rộn như con quay, hôm nay thế này, ngày mai thế kia, một cái miệng mỗi ngày nói ra bao nhiêu lời, cổ họng cũng khàn đi. Đưa xong vài tấm thiệp mời, mời nhưng không thể bảo đảm toàn bộ đều đến, buổi tối mời một người có quyền ăn cơm, vị này mà đã quyết, thổi gió ra ngoài, sẽ càng có nhiều người tới hơn.

Bữa tiệc có mục đích từ trước đến giờ đều không thoải mái, sơn hào hải vị đều là trang trí, rượu trà mới là quan trọng. Đinh Hán Bạch đợi một phút, đối phương khoan thai đến chậm, nguyên nhân là đón con nên đến trễ. Anh vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, ảm đạm, nhớ tới khoảng thời gian tươi đẹp anh đưa đón Kỷ Thận Ngữ.

Cổng trường trung học số 6 rộng mở, Kỷ Thận Ngữ hiếm khi ngồi học cả ngày, nhận được một xấp bài ôn thi. Tháng Năm càng căng thẳng, những người lúc thường không chuyên tâm giờ cũng đang liều mạng, còn cậu, chỉ ghi nhớ đồ trang sức bán mấy bộ rồi? Sư phụ sư mẫu có khỏe không? Nhớ nhất là người sư ca kia xã giao nhiều, ăn có tiêu không.

Cậu một mình đi về, trên đường rẽ sang chợ mua thức ăn, về nhà ăn đơn giản, sau đó làm bài tập, khắc hạt châu, ngoan đến không thể ngoan hơn. Làm xong hết rồi, tắm xong tóc cũng khô rồi, cậu vẫn không đợi được Đinh Hán Bạch trở về.

Kỷ Thận Ngữ bưng bát nhỏ ngồi ở cạnh cửa, nấu cho mình nồi canh đậu xanh.

Cậu nhớ tam khóa viện kia, chủ yếu là muốn xem ti vi…

Sắp đến rạng sáng, trong hẻm mơ hồ có tiếng bước chân, lảo đà lảo đảo, là một kẻ say xỉn. Kỷ Thận Ngữ vểnh tai lắng nghe, còn ca hát nữa, sóng dâng sóng trào, cậu buồn bực, ông chú kia sao suốt ngày say xỉn? Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đến ngoài cửa, cơ thể ầm một tiếng đập vào ván cửa. echkidieu2029.wordpress.com

Kỷ Thận Ngữ run lên, tuổi mụ mười tám lá gan của cậu không lớn bằng tuổi mụ mười bảy.

Cạch cạch phá cửa, vẫn còn hát. “Nước sông cuồn cuộn…” Cổ họng Đinh Hán Bạch bốc khói, giọng cũng khác, “Kỷ Trân Châu! Mở cửa cho anh!”

Kỷ Thận Ngữ giật nảy cả mình, mở cửa tiếp được Đinh Hán Bạch lảo đảo, bị mùi rượu phả đầy mặt. Loạng choạng đá ngã lăn ghế nhỏ, đạp khuông cửa, cậu dìu Đinh Hán Bạch lên giường, víu người ta chỉ còn dư lại quần lót. Đinh Hán Bạch say dữ thần, dửng dưng cởi ra, ngoài miệng lại e lệ: “Em… Em làm gì vậy?”

Kỷ Thận Ngữ vắt khăn lau cho anh, gương mặt anh tuấn, bờ vai rộng, lau hết toàn thân. Vươn tay kéo quần, nhắm mắt lại quyết tâm, cũng phải lau cho chỗ đó một chút. Đinh Hán Bạch khàn khàn giọng kêu to: “Sao em sờ đũng quần anh!”

Kỷ Thận Ngữ mắng: “Còn nói nữa em phế anh luôn đó!”

Đinh Hán Bạch nói: “Phế? Vậy em cũng có kinh nghiệm đấy chứ.”

Sao mà uống say khướt rồi còn có thể làm người ta nghẹn họng vậy? Kỷ Thận Ngữ múc một bát canh đậu xanh cho Đinh Hán Bạch nhuận cổ họng, đút xong tắt đèn, lên giường nằm bên cạnh, hồi lâu, Đinh Hán Bạch vươn mình ôm lấy cậu, mùi rượu nung đỏ gò má anh.

Ánh trăng mông lung màn đêm thăm thẳm. truyenfull là chó

“Trân Châu…” Đinh Hán Bạch lẩm bẩm, “… Thành công rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận