Toái Ngọc Đầu Châu

Sư phụ biết đồ đệ đang rối lòng, liền đi vào phòng trong nằm, không có nhiều lời.

Kỷ Thận Ngữ nhìn lò hương ngẩn người, cố gắng xâu chuỗi sự việc. Đồ đệ của Trương Tư Niên là Đinh Hán Bạch, đồng nghĩa cuộc so tài ngọc đồng tử là cậu thua Đinh Hán Bạch? Còn có cặp liên hoàn, cặp liên hoàn cuối cùng là rơi vào tay Đinh Hán Bạch?

Vậy… Kỷ Thận Ngữ hoảng hốt, ánh mắt đăm đăm, hóa ra “cái người kia” trong miệng Đinh Hán Bạch, chính là mình? Là mình làm cho Đinh Hán Bạch kính phục, là mình làm cho Đinh Hán Bạch ân cần xin hợp tác, cậu nhìn chằm chằm mép bàn, không thể nào tin được.

Lại hồi tưởng ngày hôm qua, cậu thậm chí còn tức giận cãi nhau với Đinh Hán Bạch, thực sự là vừa hồ đồ vừa hoang đường.

Kỷ Thận Ngữ ngồi bất động hồi lâu, suy nghĩ rất nhiều, có lắng xuống một chút, chậm rãi vui mừng. Cậu đi tìm Lương Hạc Thừa, hỏi: “Sư phụ, sư ca con tìm người mấy lần, anh ấy có phải là có ý kiến gì không?”

Lương Hạc Thừa nói: “Rốt cuộc cũng chịu hỏi, sư huynh đệ các con đúng thật dằn vặt người khác.” Ông kể lại kế hoạch của Đinh Hán Bạch, “Ta nhìn ra được, sư ca con bản lĩnh lớn, dã tâm cũng không nhỏ, ba gian Ngọc Tiêu Ký trong nhà vẫn chưa thỏa mãn được nó, càng không giữ nó lại được.”

Kỷ Thận Ngữ chưa nói tiếp, Đinh Hán Bạch từng nói mình họ Đinh, Ngọc Tiêu Ký là trách nhiệm từ lúc sinh ra đã phải gánh vác. Cậu không có cách nào phán đoán Đinh Hán Bạch rốt cuộc là có tính toán gì, nhưng Đinh Hán Bạch gạt người nhà đi bái sư, điều phối đồ cổ, chứng tỏ hai bên trước mắt là xung đột.

Lương Hạc Thừa hỏi: “Con dự định nói cho nó biết sao?”

Kỷ Thận Ngữ nói: “Con không biết.” Cậu theo Lương Hạc Thừa học cái này toàn bộ vì yêu thích, đồng thời không muốn bỏ phí tài nghệ Kỷ Phương Hứa đã dạy mình, chỉ dám lén lút, chưa bao giờ có ý đồ muốn nhận được cái gì, càng không có ý chí khát khao gì lớn.

Thấy trời không còn sớm, Kỷ Thận Ngữ bọc lò hương mang đi, ôm rất cẩn thận đi về. Về đến nhà lặng lẽ giấu kỹ, rồi lập tức đến phòng khách phụ, Đinh Duyên Thọ hỏi cậu thi thế nào, vừa nói vừa ho khan.

Kỷ Thận Ngữ rót một chén trà: “Sư phụ, nấu thêm một ít chè tuyết lê nhé?”

Đinh Duyên Thọ nói: “Chỉ có thuốc mới giảm được.” Ông bảo Kỷ Thận Ngữ ngồi bên cạnh xem ti vi, “Trời ấm thì không sao, hơi hơi mát lạnh một chút là lại giở bệnh cũ, thầy cũng già rồi.”

Kỷ Thận Ngữ chợt thấy sầu não, cậu rất sợ sinh lão bệnh tử, bởi vì đã nhìn thấy tận mắt, cho nên vô cùng sợ. “Sư phụ, thầy cũng không già mà.” Giọng dần thấp đi, cậu không muốn nói cái này, “Sư ca đâu ạ, không phải anh ấy đến làm ở Ngọc Tiêu Ký sao?”

Đinh Duyên Thọ cười nói: “Nó á hả, đi làm thì lôi lệ phong hành, trị hết mấy tật xấu của bọn người làm một trận. Tan tầm trả lại cho thầy, rồi lái xe không biết đi chơi đâu mất.”

Đinh Hán Bạch không đi chơi, trả tiệm lại cho Đinh Duyên Thọ xong lập tức đến hẻm Miểu An, cùng lúc với Kỷ Thận Ngữ vừa lên xe buýt đi về. Gõ cửa, chờ Lương Hạc Thừa mở ra, anh không đi vào, chỉ dò hỏi lò hương thế nào rồi.

Lương Hạc Thừa chỉ nói, đồ đệ đã lấy về sửa, cuối tuần tới lấy.

Đinh Hán Bạch nóng ruột: “Sư phụ Lương, sư đệ con vì chuyện này cơm cũng ăn không vô, hy vọng có thể mau chóng —— “

Lương Hạc Thừa nở nụ cười: “Hôm qua ăn không vô, có thể hôm nay sẽ ăn vô.”

Đinh Hán Bạch hồ đồ, mà cửa đã khép kín, đành phải lên đường về nhà. Thiệt thòi cho anh hoành hành vô kỵ sống đến hai mươi tuổi, bây giờ ăn nói khép nép cầu xin người ta, dãi nắng dầm mưa bôn ba bên ngoài, là vì ai? Là vì một thằng nhóc Nam Man không biết điều.

Mà thằng nhóc Nam Man kia coi như có lương tâm, che dù đứng chờ ở cổng lớn nhà họ Đinh, chưa đủ, còn đi dọc theo phố Sát Nhi. Thấy ô tô rẽ vào liền bay đến như một làn gió, làm bộ mình thiếu tim thiếu gan, không biết quan tâm.

Bàn ăn thoáng quạnh quẽ, cả nhà chú hai đều không đến, Đinh Duyên Thọ nói: “Hôm qua phát rồ như thế, còn ai dám cùng ăn cơm với nhà mình nữa.”


Đinh Hán Bạch vào cửa nghe thấy: “Dẹp đi, nhiều người con còn ngại chật.”

Cả người anh ướt lạnh, trước mặt đặt một bát canh nóng rất hợp tình hợp lý, thìa sứ vừa khuấy lên, nấm kim châm thì ít mà cồi sò điệp thì nhiều. “Canh này ai nấu đây?” Bận rộn cả một ngày, anh muốn xem ai thương mình như vậy.

Kỷ Thận Ngữ đứng bên cạnh lo sợ: “Em nấu, sao thế…”

Đinh Hán Bạch mạnh miệng đổi giọng: “Nấu nhiều cồi sò điệp như vậy, người khác không cần ăn sao?”

Kỷ Thận Ngữ không biết biện mình làm sao, lúc cậu nấu chỉ định lấy nước dùng. Ăn chốc lát, cậu xoay mặt nhìn Đinh Hán Bạch, nhỏ giọng, không nhịn được: “Sư ca, tối hôm qua không phải em với anh làm hòa rồi sao?”

Đinh Hán Bạch ném ánh mắt qua một bên: “Bớt tưởng bở.”

Kỷ Thận Ngữ lại hỏi: “Vậy khi nào thì anh mới chịu làm hòa với em?”

Đinh Hán Bạch nói: “Ăn không nói ngủ không thưa, cậu có để tôi ăn cơm không?” Anh cao giọng, cố gắng che giấu nỗi bối rối của mình.

Bên này nói nhỏ, bên kia Đinh Duyên Thọ ho khan, kinh thiên động địa. Sau khi bình tĩnh ông dặn Đinh Hán Bạch trông cửa hàng, ông muốn nghỉ ngơi mấy ngày, ho đến nỗi chảy cả nước mắt, suýt nữa nhỏ xuống bát đựng canh.

Kỷ Thận Ngữ chưa nói một lời nào, ban đêm ở tiền viện chăm cho Đinh Duyên Thọ ngủ. Hồi Kỷ Phương Hứa còn sống cậu cũng hầu hạ như vậy, Kỷ Phương Hứa không xuống giường được, cậu liền bưng bô tiểu đến, đồ đệ nên như vậy, con trai càng nên như vậy.

Mà Đinh Duyên Thọ trước khi ngủ có nói, sau này ông lâm bệnh nặng, có Đinh Hán Bạch và cậu trông giữ Ngọc Tiêu Ký, dù một giấc ngàn thu cũng có thể nhắm mắt xuôi tay. Giọng nói kia rất nhẹ, nhưng câu nói này có sức nặng ngàn cân.

Kỷ Thận Ngữ về tiểu viện, mỗi bước đi đều nặng nhọc, mưa tạnh trăng ra, cậu đứng bên cạnh chậu trúc phú quý ra quyết định kỹ càng. Cậu không cần nói cho Đinh Hán Bạch “cái người kia” là ai, “cái người kia” cũng sẽ không đồng ý lời mời hợp tác của Đinh Hán Bạch.

Cậu không có tư cách quản người khác, nhưng sư phụ có ơn nuôi dưỡng cậu, nhất định cậu không được làm chuyện thẹn với lương tâm.

Trong lúc đó, Đinh Hán Bạch từ phòng sách đi ra. Kỷ Thận Ngữ đi tới, đối với sư phụ không thẹn với lương tâm chuyển thành đối với huynh trưởng đầy hổ thẹn, nhìn đối phương, nhất thời không nói được gì.

Đinh Hán Bạch nói: “Lò hương cuối tuần sẽ sửa xong, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, đừng suốt ngày để ý cái này nữa.”

Kỷ Thận Ngữ “Dạ” một tiếng, đôi môi khẽ nhếch, sững sờ chốc lát liền khép lại. “Sư ca…” vẫn nhịn không được, từ khi cậu gặp được Đinh Hán Bạch, tính nhẫn nại ngày càng kém đi, “Anh nói cái người kia, tay nghề tốt lắm sao?”

Đinh Hán Bạch dò xét Kỷ Thận Ngữ, dường như đang cân nhắc nên trả lời như thế nào, sợ khen người ta sẽ chọc cho bình giấm chua này ăn nói linh tinh. “Tay nghề điêu khắc rất tốt, nhưng không chỉ có như vậy.” Anh nói, “Lò hương bị vỡ, cậu ấy có thể sửa được, rõ chưa?”

Kỷ Thận Ngữ gật gật đầu, cảm giác tự hào bí ẩn trong lòng từ từ lên men, đôi mắt nhìn Đinh Hán Bạch cũng sáng ngời. Đinh Hán Bạch hiếm thấy rất lạ: “Ngày hôm qua còn ghét người ta nhảy cẫng cả lên, sao bây giờ hết ghen tỵ rồi?”

Nào có ai ghen tỵ chính mình, Kỷ Thận Ngữ bước dài đến gần, đến trước mặt Đinh Hán Bạch, cậu không trả lời, nhìn chằm chằm đối phương. Lúc Đinh Hán Bạch nhìn thấy ngọc đồng tử có biểu hiện như thế nào? Lúc Đinh Hán Bạch nhận được cặp liên hoàn mừng rỡ như thế nào? Lúc Đinh Hán Bạch ân cần cầu xin sư phụ giúp đỡ thì mất tự nhiên như thế nào?

Cậu nghĩ tới những điều này, cậu nhìn Đinh Hán Bạch không lay không động, cũng không biết bộ dạng chăm chú của mình làm tim Đinh Hán Bạch đập hỗn loạn. “Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?” Đinh Hán Bạch hỏi, hơi thở cố gắng vững vàng.

Kỷ Thận Ngữ cũng hỏi: “Sư ca, em thấy trong sách có nhắc đến cặp liên hoàn, nhưng không hiểu chúng nó móc vào nhau thế nào, anh hiểu không?”


Đinh Hán Bạch dẫn cậu tới phòng ngủ, mở một cái hộp kiểu tây phương ra, bên trong đặt cặp liên hoàn ngọc bích. Cũng ngồi ở bên giường, Đinh Hán Bạch cầm nhẹ lên biểu diễn, giảng cặn kẽ cho cậu nghe, nhưng lai lịch thì chỉ nói lướt qua.

Nội tâm Kỷ Thận Ngữ toát ra khoái cảm bí ẩn, cặp liên hoàn này do chính tay cậu làm ra, được Đinh Hán Bạch xem như bảo bối, mà Đinh Hán Bạch vì lo cho tâm tình của cậu, cố ý che giấu lai lịch bảo bối này. Cậu không nhìn đồ vật, chỉ nhìn người, nhìn chăm chú cũng không đủ, hỏi: “Sư ca, con dấu hoa hồng và cặp liên hoàn, anh thích cái nào hơn?”

Đinh Hán Bạch sửng sốt, cố gắng mạnh miệng đánh trống lảng: “Cậu dám quản tôi thích cái nào à.”

Kỷ Thận Ngữ nói: “Chắc là anh thích cái này rồi, nếu như thích con dấu, chắc chắn sẽ trả lời ngay.”

Đinh Hán Bạch nghẹn lời, lạch cạch đóng hộp lại, thẹn quá hóa giận như bị vạch trần, nghĩ một đằng nói một nẻo, “Về phòng đi.” Hạ lệnh trục khách, một chút tình cảm cũng không lưu lại.

Kỷ Thận Ngữ bất động: “Thích cái nào là quyền của anh, em không có ý gì cả, e rằng sau này em tặng anh một thứ tốt hơn, anh cũng lại thay đổi.”

Đinh Hán Bạch rất khó hiểu, không hiểu nổi sao cậu thay đổi 180 độ như vậy, nhưng cái dáng vẻ nói chuyện khéo léo của cậu cứ chọc vào thần kinh anh, không nỡ đuổi đi, cũng không làm dữ nổi, cứ như vậy ngồi yên bên cạnh. echkidieu2029.wordpress.com

Hai cánh tay chạm nhau một mảnh ấm áp, làm người ta quyến luyến.

Kỷ Thận Ngữ một mặt công khai bị ghét bỏ, một mặt che giấu được ngưỡng mộ, thế nào cũng đều rất hài lòng. Nhưng chút hài lòng này vô cùng ngắn ngủi, cậu sẽ làm “cái người kia” từ chối thỉnh cầu hợp tác của Đinh Hán Bạch, sau đó cũng sẽ dần dần mất đi nhớ nhung của anh.

Mà chuyện Đinh Hán Bạch điều phối đồ cổ không hề tiết lộ chút gì cho cậu, cậu cũng không cần phỏng đoán trọng tâm sau này của Đinh Hán Bạch nữa.

Ban đêm, Kỷ Thận Ngữ chỉ ngủ một nửa giấc, sau đó thức dậy sửa lò hương. Yên lặng như tờ, ánh đèn ngủ bầu bạn với cậu, cậu đáng lẽ phải cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy xui xẻo mà cáu giận, nhưng thế mà cậu lại cẩn thận ngồi sửa, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Đi cả một vòng lại trở về bên mình, thú vị biết bao nhiêu.

Thứ sáu vừa đến, Kỷ Thận Ngữ nói dối là có hẹn với bạn học, từ sang sớm đã đến chỗ Lương Hạc Thừa. Vào nhà, cậu lấy lò hương đã sửa ra, mấy ngày nay mưa nhiều, cho nên hong khô chưa đủ.

“Sư phụ, con hết bột talc (*) rồi, người làm giúp con nha.” Kỷ Thận Ngữ kéo ống tay áo, kiểm tra lần cuối, “Vụn ngọc đắp không lên, con nghiền thành bột hòa với nhựa cây, chưa phủ xong phát hiện vật liệu mang từ Dương Châu đến không đủ.”

(*) bột talc: là loại bột trắng làm từ khoáng sản, được ứng dụng nhiều trong đủ loại ngành nghề như gốm sứ, nhựa, mỹ phẩm,…

Động tác Lương Hạc Thừa rất thành thạo: “Con gạt sư ca con, đợi lát nữa cậu ta tới đừng để chạm mặt.”

Kỷ Thận Ngữ nói: “Còn sớm, cuối tuần ảnh dậy muộn lắm.”

Đinh Hán Bạch cuối tuần thường thức dậy muộn, nhưng hôm nay không bám giường, ngoại trừ vì lò hương, anh còn muốn đến bắt người. Ngọc đồng tử và cặp liên hoàn, và còn bây giờ nữa, năm lần bảy lượt, anh nhất định muốn nhìn thấy đối phương.

Chuẩn bị xong hết, trước tiên lái xe đến trung tâm mua sắm Thế Mậu, lần đầu gặp gỡ không thể đi tay không, phải mua quà đã. Hơn nữa quà này chỉ có thể mua bình thường một chút, đồ cổ quý qua, người ta lại ngại nhận.

Đinh Hán Bạch chợt nảy ra nghi hoặc, con trai mười bảy tuổi thích gì nhỉ?


Anh hối hận vì đã không hỏi thử Kỷ Trân Châu, hửm? Trước khi ra cửa hình như không gặp Kỷ Trân Châu, đi đâu vậy ta? Đinh Hán Bạch rõ ràng mua quà ra mắt người ta, mà cứ nghĩ về Kỷ Thận Ngữ, cuối cùng mua một cái áo bông mùa đông.

Phương bắc lạnh, thằng nhóc Nam Man không chịu được.

Đinh Hán Bạch lúc trả tiền mới hoàn hồn, anh nghĩ đến cái này làm gì, “cái người kia” cũng không phải từ Dương Châu đến, không chừng lại là người địa phương. Lại nhìn kích cỡ áo đúng là vóc người của Kỷ Thận Ngữ, hoàn toàn không cân nhắc “cái người kia” mặc có vừa hay không.

Anh đành phải mua một món khác, xài tiền như nước, nhưng lại qua loa hơn nhiều.

Đinh Hán Bạch đến ngoài hẻm Miểu An thì tắt máy dừng xe, nhìn đồng hồ, đợi chừng mười lăm phút sau sẽ vào nhà thăm hỏi.

Mười phút trôi qua, đầu ngón tay lắc lắc cái vòng, kêu lên tiếng leng keng giòn giã, Kỷ Thận Ngữ thở phào, nhìn cái lò hương đã khôi phục hoàn hảo ngắm mãi không thôi. Lương Hạc Thừa dọn đồ, tán dương: “Không nhìn ra khuyết điểm, một chút cũng không nhìn ra, cái này gọi là lấy phụ đổi chính.”

Kỷ Thận Ngữ nhét quần áo cũ vào cặp sách, muốn tìm mấy cái báo cũ bao lại. Kẹt kẹt đẩy cửa ra, cậu sang nhà hàng xóm mượn giấy báo, xa xa chợt thấy ô tô đầu hẻm, bước chân vội vàng ngừng lại.

Là xe của Đinh Hán Bạch…

Kỷ Thận Ngữ quay đầu trở về, vọt vào phòng túm cặp bỏ chạy. “Sư phụ, sư ca con đến rồi!” Cậu không để ý tới chuyện giải thích, chỉ sợ chạm trán, “Con chạy trước, người giúp con từ chối anh ấy, nói sau này làm đồ gì cũng đừng tìm con nữa.”

Cậu nói xong chạy ra bên ngoài, mở hé cửa, xác nhận không có ai mới chui ra, móc lại cái gì cũng không biết, đành phải hết sức xông ra ngòa. Liếc mắt một cái, Đinh Hán Bạch đang xuống xe, cậu lập tức chạy về hướng ngược lại, đến cuối hẻm vòng lại ra ngoài.

Đinh Hán Bạch cầm quà ra mắt đầy tay, không biết người muốn gặp đã bỏ của chạy lấy người. Anh đến gần mở miệng nói: “Sư phụ Lương, con là Đinh Hán Bạch, con đi vào đây ạ.”

Lương Hạc Thừa dẫn anh vào nhà, vào bên trong, đồ cổ đầy phòng hấp dẫn người khác. Đinh Hán Bạch nhớ tới căn phòng của Trương Tư Niên, thật thật giả giả tràn ngập, căn phòng này thú vị hơn. Nhưng anh không để ý tới, hỏi: “Sư phụ Lương, đồ đệ ông không ở đây ạ?”

Lương Hạc Thừa nói: “Thật sự không khéo rồi, nó mới vừa đi xong.”

Đinh Hán Bạch vội la lên: “Ông chưa nói là con muốn gặp cậu ấy sao? Vậy khi nào con mới có thể hẹn lại?”

Lương Hạc Thừa truyền đạt lại: “Nó không có hứng thú với đề nghị hợp tác của cậu, hơn nữa nó là một đứa trẻ sợ người lạ, không muốn tiếp xúc nhiều.”

Lời giải thích này không thể nói là uyển chuyển, Đinh Hán Bạch hoàn toàn không chấp nhận. Anh đành phải ngừng nhắc tới, chuyển đến xem lò hương. “Cái này…” Anh cực kỳ kinh ngạc, vết tích vỡ vụn của lò hương vô cùng khó tìm, giống như là chưa từng vỡ vậy.

Sĩ khí của Đinh Hán Bạch lại bốc cháy: “Sư phụ Lương, đồ đệ của ông con sớm muộn cũng phải gặp, không gặp được con sẽ chặn đường, chặn không được con sẽ tới bắt. Con người con không phải quân tử, chiêu trò gì con cũng làm được, nói ẩu nói tả cũng là chuyện thường xảy ra. Hôm nay bỏ qua, lần sau, lần sau sau nữa, con sẽ bao cả Truy Phượng lâu mời thầy trò hai người một bữa.”

Lương Hạc Thừa kinh hãi không thôi, không ngờ Đinh Hán Bạch lại thẳng thắn như vậy. Đinh Hán Bạch ngược lại rất ngắn gọn, tuyên cáo xong cầm lò hương liền đi, đi ra khỏi tiểu viện, qua loa nhìn quanh, mái hiên cũ nát cửa sổ đóng bụi, mà mấy chậu cây xanh lại vô cùng nổi bật.

Nhưng tại sao, mấy chậu cây kia càng nhìn càng quen mắt?

Đinh Hán Bạch không ở lâu, bước qua ngưỡng cửa xoay người đi ngay. Cửa từ từ đóng lại, anh cụp mắt, ổn định, sửng sốt, hoảng hốt, cúi người đi, từ trong góc nhặt lên một cái vòng hổ phách.

—— Tại sao anh lại chọn cái này tặng em?

Bởi vì màu sắc rất giống màu mắt Kỷ Thận Ngữ, cho nên anh mới tặng đối phương cái này.

Mỗi viên hổ phách đều là độc nhất vô nhị, Đinh Hán Bạch nắm chặt, đứng ở trước cửa tim đập nhanh hơn. Tại sao cái vòng Kỷ Thận Ngữ treo ở trên cặp lại rơi ở đây? Kỷ Thận Ngữ tới đây làm cái gì? Kỷ Thận Ngữ quen biết Lương Hạc Thừa ư?!

Đinh Hán Bạch phá cửa đi vào, không để ý tới lễ nghi già trẻ, nhìn chăm chú hai tay Lương Hạc Thừa. Anh nói: “Sư phụ Lương, cái lớp dày dày trên ngón tay ông không giống như vết chai tay.”


Lương Hạc Thừa bị anh dọa sợ: “Nghề này của chúng tôi khi mới học không thể để nổi vết chai, mài tới mài lui da tróc thịt bong, kết thành sẹo.” Hồi trước nhẫn nhịn chịu đau, chờ đến khi mọc lên thành sẹo, đã thành thạo đến nỗi không cần ngón tay, tùy ý một chỗ trên tay cũng có thể nhận biết không hề sai sót.

Đinh Hán Bạch chậm rãi gật đầu, chậm rãi đi.

Không thể nổi vết chai, thảo nào Kỷ Thận Ngữ không thể nổi chai tay. Lúc trước gặp phải ông lão xem ra chính là Lương Hạc Thừa, còn có trốn học, đi chơi ở đâu, là giấu ở đây học nghệ. Chậu cây xanh… hóa ra là mua ở chợ hoa, còn nói dối là tặng thầy Đỗ!

Ngọc đồng tử ố vàng, ba vàng một nâu, con mẹ cậu cây tỳ bà!

Đinh Hán Bạch đi ra đầu hẻm, hiểu ra tất cả mọi chuyện. Anh đeo vòng hổ phách vào cổ tay, dọc đường muốn giẫm nát cả chân ga, vốn tưởng rằng đó là người mình nhìn không thấy, sờ không được, hóa ra lại là người ngày ngày cùng bàn ăn cơm.

Thằng nhóc Nam Man kia có còn lương tâm hay không, tự ghen tỵ với bản thân mình, cố tình gây sự với anh. Anh liền nhớ đến biểu hiện tối hôm qua của Kỷ Thận Ngữ, hiểu hơn một ít, cái gì mà liên hoàn với con dấu thích cái nào, rõ ràng là đang đùa bỡn mình!

Đinh Hán Bạch tức giận đến cười, mình tức giận thật sao?

Người anh ngưỡng mộ và người anh tán dương là một, người anh mong mà không được và người anh để tâm cũng là một.

Cái cảm giác đó kỳ diệu dị thường, cho nên tâm tình chuyển hóa thành kích động. Đinh Hán Bạch đã lâu rồi chưa từng phóng như điên để theo đuổi cái gì, về đến nhà xuống xe, đi vòng qua bức tường phù điêu, đụng phải chậu trúc phú quý, chạy gấp rút tông cửa!

Kỷ Thận Ngữ làm anh sợ hãi, ánh mắt như hươu gặp phải hổ báo, vô cùng kinh hoảng.

Đinh Hán Bạch hỏi: “Dậy sớm đi đâu vậy.”

Kỷ Thận Ngữ cố gắng tự trấn định, Đinh Hán Bạch giơ tay: “Vòng hổ phách rơi ở cửa mà cũng không biết.”

Kỷ Thận Ngữ nói dối: “Đụng vào cửa, chắc là rơi lúc đó.”

Đinh Hán Bạch nói: “Cậu đụng cái cửa nào? Cổng vòm này hay là cửa lớn trong nhà? Lòng va lòng vòng dối gạt tôi, cho rằng tôi không bắt thóp được cậu à? Cái cửa cậu đụng là cửa nhà số 25 hẻm Miểu An!”

Kỷ Thận Ngữ ngã phịch trên giường, có một số chuyện cách một lớp sương mù thì thấy rất đẹp, nhưng khi vạch trần thì lại không hẳn. Đinh Hán Bạch đi tới trước mặt cậu, cậu cúi thấp đầu không dám đối diện, vì vậy Đinh Hán Bạch ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn cậu.

“Trân Châu…” Đinh Hán Bạch nói, “Cho tôi xem tay của cậu một chút.”

Kỷ Thận Ngữ giống như dê con đang đợi bị làm thịt, đưa tay ra, đang suy nghĩ xem định giải thích như thế nào, phải khéo léo từ chối như thế nào về thỉnh cầu hợp tác. Phút chốc hai tay nóng lên, Đinh Hán Bạch nắm chặt lấy tay cậu, sờ sờ những ngón tay.

Bóng loáng, mềm mại, không thể nào tưởng tượng được sau khi mài mỏng, da tróc thịt bong, hình thành những vết sẹo tròn.

Đinh Hán Bạch không hỏi nên lời, anh một lòng muốn gặp “cái người kia”, sớm đã chuẩn bị thật đầy đủ lời thuyết phục trong lòng, bây giờ câu gì cũng đều hóa thành bọt nước. Dọc đường anh cứ mải bực mình, anh nên trách cứ tối hôm qua cậu trêu đùa mình, nên tức giận tối hôm đó cậu cố tình gây sự, nhưng cái gì cũng lụi tàn không thấy tăm hơi.

“Sư ca.” Kỷ Thận Ngữ gọi anh, sợ hãi, như lần đầu gặp gỡ.

Đinh Hán Bạch hỏi, tay có đau không. Làm ngọc đồng tử, làm cặp liên hoàn, làm lò hương, tay có đau không? Tim anh đập rất nhanh, quá nhanh, giống như một miếng thịt nhảy vào ngọn lửa mịt mù hoang dã, đốt cháy tâm can.

Lí do này nọ đều biến hết đi!

Anh nắm lấy bàn tay kia: “… Tôi không muốn để cậu bị đau.”

Lời lẽ khẩn thiết, tim Kỷ Thận Ngữ đột nhiên trống rỗng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui