Tỏa Tình

Trăng chuyển sao dời, bốn phía tửu lâu đèn lồng treo cao, tới dự tiệc trừ người trong mộ dung gia, còn có các tướng lĩnh đã từng cùng chiến đấu với Mộ Dung Viễn. Mọi người lục tục ngồi xuống xong, lão bản liền phân phó tiểu nhị bưng đồ lên, rất nhanh đủ loại đồ ăn liền bày ra bàn. Rượu ngon lâu năm cũng được mở đem lên, nhất thời mỹ thực mỹ tửu tỏa hương thơm lừng, đem tất cả tân khách trong lâu đều như say.

Nhìn thấy rượu và mĩ thực khiến người thèm nhỏ dãi trước mặt, Lê Đình Vãn làm sao kiềm chế nổi. Hắn cũng chẳng quan tâm đến việc chủ nhà có vắng mặt hay không, đề nghị một cái, liền mở yến hội, vội vã rút ra nhạc khí trong tay, ngón tay thon dài khẽ động, tiếng ti trúc du dương trong trẻo liền tuôn ra, dịu dàng hòa vào tiếng hoan hô cười nói của tân khách.

Nhưng Mộ Dung Trí hoàn toàn không có tâm tư nghe nhã nhạc. Y nhìn ánh trăng càng trầm, bóng dáng Mộ Dung Viễn vẫn không thấy đâu, không khỏi có chút bất an. Y âm thầm phân phó tùy tùng đi nghe ngóng Mộ Dung Viễn đang ở đâu, rồi lại gọi tửu lâu lão bản tới hỏi giá bao tửu lâu. Y nghĩ phí dụng đêm nay nhất định sẽ rất đắt, thanh toán sớm một chút, cũng đỡ cho Mộ Dung Viễn mất mặt.

Ai ngờ lão bản nghe xong câu hỏi của y, chỉ nói một câu, Tứ gia đã có an bài, thỉnh công tử không cần lo lắng rồi khom người lui xuống, khiến Mộ Dung Trí có chút ảo não.

A Viễn rốt cuộc chạy đi đâu rồi? Tiệc rượu đã khai rồi, chủ nhân là hắn vẫn chậm chạp không thấy mặt, thật không nói nổi mà…

“Xem kìa, có pháo hoa…”

Tiếng kêu kéo Mộ Dung Trí ra khỏi dòng suy nghĩ. Y giương mắt nhìn lên, đã thấy hai cánh cửa tửu lâu ở mặt tiền đã mở ra từ bao giờ. Bên bờ Nguyên hồ đối diện bắn lên pháo hoa. Pháo hoa rực rỡ bay lượn trên bầu trời tối đen, bảy màu sắc huy hoàng xen vào làm một, tựa như một đóa hoa kì lạ nở trên bầu trời đêm.

Các vị tân khách đều đứng lên thưởng thức mỹ cảnh. Tửu lâu lão bản đứng bên giải thích: “Các vị công tử, đó là pháo hoa do Tứ công tử phân phó, để mọi người trợ hứng.”

Lê Đình Vãn vốn đang hăng hái bừng bừng, nghe xong lời này, lập tức kêu lên.

“Chúng ta không phải đến xem pháo hoa, chúng ta muốn xem mỹ nhân cơ mà. Kỳ lão tứ hứa sẽ mời hoa khôi các đại thanh lâu đến trợ hứng. Hoa khôi còn chưa đến nha. Đừng tưởng lấy pháo hoa ra là có thể lừa cho qua chuyện…”


Nếu không ghi nhớ mạng của Mộ Dung Viễn là do Lê Đình Vãn cứu, Mộ Dung Trí thật muốn tung một cước đá hắn xuống đầu. Đang ảo não, chợt nghe bên tai có người lên tiếng. “Đang lo cho Mộ Dung Viễn?”

Mộ Dung Trí quay đầu nhìn lại, là Hình Phi đã dịch dung. Tướng mạo Hình Phi mĩ mạo quá mức xuất chúng, để giảm thiểu những phiền phức không cần thiết, mỗi lần ra ngoài du ngoạn hắn đều dịch dung, có điều thanh âm vẫn không thay đổi, Mộ Dung Trí tất nhiên nhận ra.

Đối với con người mình đã từng thích này, giờ đây gặp gỡ, Mộ Dung Trí lại có loại cảm giác xa lạ không nói thành lời. Y nhất thời không biết nên nói gì thì tốt, liền lắc đầu.

Hình Phi chỉ cười.

“Nếu như không mời được người đến, thể diện của Mộ Dung Viễn nhất định sẽ không còn, bất quá cho dù có mời được, tất cũng tốn không ít tiền a.”

“Chút tiền ấy Lạc Diệp Sơn trang có thể chi được.” Không muốn để người ngoài xem thường Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí lập tức trả lời.

Hình Phi nhìn hắn một cái.

“Trước đây ngươi chưa từng tham gia loại chuyện buồn chán này, lại càng không tốn tiền vì nó. Xem ra vị trí của Mộ Dung Viễn trong lòng ngươi càng ngày càng nặng rồi.”

Mộ Dung Trí không nói gì.


Trong lòng y Mộ Dung Viễn tất nhiên rất nặng, bằng không cũng không vì thể diện của hắn, ném tiền vào trong nước cũng không tiếc.

“Yên tâm đi, Mộ Dung Viễn không thua đâu. Đừng thấy sư huynh ta hiện giờ rất vui vẻ, sẽ thấy hắn khóc ngay thôi.”

Hình Phi nhìn Lê Đình Vãn đang đứng một bên hò hét, cười thoải mái nói.

“Sao ngươi biết?”

“Vì sư huynh ta đời này đánh cược cùng người ta chưa thắng được lần nào!”

Lời Hình Phi khiến Mộ Dung Trí đột nhiên nhớ tới hình dạng Lê Đình Vãn mỗi khi bị Mộ Dung Viễn chọc giận, đột nhiên muốn cười một tiếng. Y đang định nói, chợt nghe thấy tiếng ti trúc nhạc thanh du dương vui mừng truyền đến từ bên ngoài. Thấy các vị khách nhân thổn thức một tiếng, đều nhảy lên trước cửa sổ, Mộ Dung Trí biết sự khác thường, vội vã chạy qua.

Chẳng biết từ bao giờ, Nguyên hồ xuất hiện hơn mười thuyền hoa. Mặt hồ được đèn hoa trên thuyền chiếu xuống, rực rỡ như ban ngày. Các loại âm thanh ti trúc dương cầm nhè nhẹ tấu lên dưới ánh pháo hoa tàn, bao trùm lên tiếng ồn ào trong Bích Hà Phong. Đầu thuyền hoa treo biển tên các hoa khôi, nhẹ nhàng bay múa trong gió, dưới ánh đèn đầy màu sắc trông đặc biệt bắt mắt.

Đợi thuyền hoa đến gần, rèm liền được kéo lên, các vị nữ tử yểu yểu điệu điệu nhẹ nhàng bước lên đầu thuyền.

Mọi người trong lâu nhất thời ồn ào một mảnh, có người kêu lên: “Đó là Diêu Thi Thi của Lục Châu Phường.”


“Còn có Tác Tiểu Vãn của Ngưng Hương Các.”

“Xem kìa, người đánh đàn kia không phải nhất phẩm danh Khuynh Khả Nhi sao? Một khúc của nàng Vương hầu Quý tộc bình thường cũng khó nghe được, đêm nay cư nhiên vì Tứ công tử mà di giá đến đây…”

Mọi người chỉ lo tìm phong thái mình thích, mà không để ý đến bộ dạng như con vịt bị bóp cổ chết của Lê Đình Vãn, miệng há to đến nỗi đủ nhét cả một rổ trứng. Hắn sửng sốt cả buổi mới phục hồi tinh thần, nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý đến mình, vội vã lủi đi, từng bước từng bước lùi về sau.

Ván cược vốn tưởng tất thắng cư nhiên thất bại thảm hại. Điều Lê Đình Vãn muốn làm nhất hiện giờ là nhanh chuồn thẳng. Thua tiền chỉ là việc nhỏ, chính yếu là vấn đề thể diện. Đánh cuộc là hắn gợi lên, hiện giờ lại thua trước mặt nhiều người như vậy, Lê Đình Vãn hắn còn chưa chấp nhận nổi điều này.

Thân thể đang lùi về sau đột nhiên đụng phải một người. Lê Đình Vãn trở tay gạt người nọ ra, nói: “Đừng cản trở, muốn nhìn mỹ nhân lên trước mà nhìn.”

“Những mỹ nhân này bình thường ta nhìn nhiều rồi, hiện tại chỉ muốn hỏi Lê đại thần y một chút, ngươi đã xem rõ chưa?”

Nghe thấy thanh âm xấu xa của Mộ Dung Viễn, Lê Đình Vãn lập tức dựng thẳng người, xoay về phía sau nhìn. Quả nhiên Mộ Dung Viễn đang đứng ở phía sao hắn, tay cầm quạt giấy mỉm cười nhìn hắn.

“Ta… đương nhiên thấy rõ rồi…”

“Như vậy nếu đầu bảng hoa khôi trong kinh thành nên mời ta đều mời được rồi, trận cược này ai thắng?”

“Ngươi…” Một chữ phun ra từ kẽ răng.


“Được, vậy phiền ngươi nội trong ba ngày đưa ngân lượng hoặc ngân phiếu tới Lạc Diệp Sơn trang. Quy củ vẫn như cũ, quá ba ngày, lãi cứ thế mà tính.”

Lê Đình Vãn im lặng nửa ngày, mới cẩn cẩn dực dực hỏi. “Vậy đêm nay chủ chi ta có phải làm luôn không…”

Giá mời hoa khôi, mở tiệc rượu đêm nay chỉ sợ cũng phải mấy vạn lượng. Vô duyên vô cớ thua mất năm vạn Lê Đình Vãn đã cảm thấy xót xa, nếu như đám phí dụng này cũng tính lên đầu hắn, xem chừng vài ngày tới hắn đều không ngủ được.

“Ha ha, mọi người đều là bằng hữu, ta làm sao có thể bỏ đá xuống giếng? Tổn phí đêm nay đương nhiên là ta tự bỏ tiền rồi. Chỉ cần được hân hạnh đón tiếp các bằng hữu đến tận hứng, phí tổn thì có là gì?”

Nghe xong lời này của Mộ Dung Viễn, lên đình vãn mới yên tâm.

“Đã như vậy, thứ tốt cũng không thể lãng phí, ta đây liền ăn cơm.”

Vừa rồi hắn chỉ lo tính toán chuyện cá cược với Mộ Dung Viễn, căn bản không có tâm tư ăn uống. Hiện giờ cuối cùng cũng có lộc ăn no rồi.

“Thế nào? Không nhìn mỹ nhân sao? Ngươi vẫn ồn ào muốn xem mà.”

“Nhìn mấy nàng làm gì? Luận tướng mạo còn không bằng ta, thật không hiểu nổi mấy người đó gấp gáp cái gì.”

Người gấp gáp hình như là ngươi mới đúng?

Không để ý đến Lê Đình Vãn già mồm át lẽ, Mộ Dung Viễn cũng không muốn tính toán. Hắn đi tới giữa tửu lâu cao giọng cười nói. “Tiểu đệ có một số việc bận rộn, tội tới trễ, xin tự phạt ba chén. Ngoài ra còn muốn cảm ơn và hân hạnh đón tiếp các vị bằng hữu đến đây cổ vũ. Bên ngoài có mỹ nhân trợ hứng, bên trong có mỹ thực mỹ tửu, đêm nay nhất định không say không về!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui