Không thể ngờ được lại gặp lại cùng vẻ lãnh đạm của đối phương khiến Mộ Dung Trí buồn bực đến nỗi cả đêm đều không ngủ được. Y biết giữa hai người có rất nhiều khoảng cách, nhưng y sẽ không buông tha đâu. Y không muốn lại đánh mất A Viễn nữa, giờ đây, y phải giữ chắc trong tay.
Cơm nước ngon miệng mấy ngày nay nhất định đều là A Viễn đặc biệt làm cho y. Y đã sớm thấy kì quái, Lê Đình Vãn làm sao biết được khẩu vị của y, bữa nào cũng có một món y ưa thích.
A Viễn hẳn cũng để ý đến y, bằng không làm sao hao tâm vì y như vậy?
Mộ Dung Trí đặt hũ tro đã nhiều ngày chưa từng rời tay lên trên bàn, khóe miệng lộ ra tiếu ý.
Y thật hồ đồ, cư nhiên chưa từng muốn nhìn thứ đựng trong lọ tro. Không biết Lê Đình Vãn dùng cái gì làm giả trong đó mà lừa được tất cả mọi người.
Bữa sáng hôm sau, Mộ Dung Viễn không xuất hiện. Đó vốn là chuyện đã dự liệu được từ trước, nhưng Mộ Dung Trí vẫn cảm thấy có chút mất mát. Lê Đình Vãn vẫn thoải mái nói. “Kỳ lão tứ lúc nào cũng tùy hứng như thế, đừng để ý đến hắn, hắn đói bụng tự nhiên sẽ qua thôi.”
Khi vừa nhìn thấy lọ tro cốt Mộ Dung Trí mang tới, hắn lập tức cười ngặt nghẽo.
“Mau cất đi, cất đi, lỡ Kỳ lão tứ thấy thứ này, nhất định sẽ đập chết ta…”
“Vật gì để ta nhìn thấy sẽ đánh chết ngươi?”
Vừa nghe âm thanh lười biếng truyền đến từ bên ngoài, Mộ Dung Trí liền vội vã chạy ra.
Mộ Dung Viễn mỉm cười tới ngoài sân, cũng không ngăn Mộ Dung Trí đẩy hắn vào nhà, nhưng lời cảm tạ thốt ra có chút lãnh đạm.
Lê Đình Vãn lập tức biến sắc, vội vã cất cái bình đi. Nhưng Mộ Dung Viễn đã thấy mất rồi, hắn cười khì một tiếng.
“Nga, thì ra đang nói tro cốt. Dược Quán tử, ngươi không dám làm chuyện tổn hại âm đức, cho nên nhất định sẽ không dùng tro người thật, vậy nhất định là động vật rồi?”
Bị Mộ Dung Viễn liếc liếc vài cái, Lê Đình Vãn xấu hổ cười cười. “Đúng rồi, đúng là không thể gạt được ngươi.”
“Có lẽ động vật vẫn còn thiếu, chắc bỏ thêm gì khác ở trong đúng không.”
Lần này Lê Đình Vãn kinh ngạc đến mức mở to hai mắt.
“Đúng hết. Kỳ lão tứ, lẽ nào ngươi thấy lúc ta bỏ thêm tro bếp vào?”
“Còn phải thấy? Đoán cũng ra, ngươi làm sao mà nghĩ nhiều được hơn thế.”
Mộ Dung Trí vừa nghe thấy vậy, liền trừng mắt nhìn Lê Đình Vãn. Cư nhiên lấy tro động vật cùng tro bếp đi lừa gạt người khác, còn hại y ôm chạy khắp nơi.
“Ăn đi ăn đi, cơm nước sắp lạnh rồi.”
Lê Đình Vãn thấy tình thế chuyển xấu, liền thông minh đổi chủ đề.
Bữa sáng an bình trôi qua. Lê Đình Vãn cũng phi thường ngoan ngoãn không nói gì. Với người thích nói như hắn, không được phép nói chuyện quả là cực hình, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Mộ Dung Viễn và thần sắc phức tạp của Mộ Dung Trí, toàn bộ lời muốn nói đều trôi về trong bụng.
Thật là một cặp huynh đệ kì quái. Nếu mỗi bữa cơm đều phải im lặng thế này, hắn thà chọn tuyệt thực.
Lê Đình Vãn tức tối nghĩ trong bụng.
Với suy nghĩ muốn giảng hòa, Mộ Dung Trí liền tiếp tục lưu lại, Mộ Dung Viễn cũng không còn cố ý lảng tránh y.
Mộ Dung Trí vốn định nhân cơ hội này nói chuyện rõ ràng với Mộ Dung Viễn. Y biết có một số việc cất giấu nhiều năm, không phải một thời khắc là có thể biến mất. Nhưng Lê Đình Vãn đáng ghét lại thích kéo y đi hái thuốc, nấu thuốc, còn nói là vì chữa chân Mộ Dung Viễn, khiến Mộ Dung Trí hoàn toàn không có cớ gì cự tuyệt. Đừng nói y căn bản không có cơ hội ở bên Mộ Dung Viễn, cho dù hai người thỉnh thoảng gặp nhau, cũng luôn có một người không chút tự giác bám xung quanh, khiến Mộ Dung Trí bụng đầy suy nghĩ cũng không thể nói ra.
Nhìn con người bình thường nghiêm túc lạnh lùng bị Lê Đình Vãn lừa gạt đến thành ngoan ngoãn dễ bảo, Mộ Dung Viễn liền nhận ra Lê Đình Vãn cố ý làm khó người ta. Vị công tử đại gia này, đừng nói là nấu thuốc, ngay cả ấm sắc bình thường chỉ sợ chưa từng đụng vào. Mỗi lần thấy Mộ Dung Trí đun thuốc xong, mặt lúc nào cũng đầy tro bếp, còn một vẻ giận dỗi mà không dám nói gì, Mộ Dung Viễn đều không nhịn được mà lén thở dài.
Từ trước tới giờ tam ca chưa bao giờ chịu khổ như vậy, nhưng y sẽ chịu đựng được bao lâu? Hoài niệm với Tiểu Phi, quan tâm đến mình, đến tột cùng là yêu hay chỉ là thói quen?
Mộ Dung Viễn biết bản thân cũng sẽ không thể thực sự lạnh lùng với Mộ Dung Trí, hơn nữa hắn cũng không muốn lãng phí thời gian vào mấy trò ganh đua vô vị.
“Tam ca, có hứng đi câu cùng ta không?”
Sáng hôm đó, thấy Mộ Dung Trí lại bị Lê Đình Vãn kéo đi hái thuốc, Mộ Dung Viễn liền mở miệng gọi y lại. Mộ Dung Trí sửng sốt một hồi, liền bước lên giúp hắn đẩy ghế, nói. “Đi, đương nhiên rồi!”
Câu cá chỉ là mở đầu. Sau đó Mộ Dung Viễn liền khôi phục cá tính tùy hứng bình thường của hắn, bắt đầu quay qua gọi Mộ Dung Trí tam ca tam ca liên tục, còn không thì nói giỡn với y, chọc cho y vui. Hai huynh đệ lại cùng bên nhau tâm sự chuyện cũ trước đây, tựa như cảm giác không thoải mái lúc bị trục xuất khỏi gia môn trước đây đã bị Mộ Dung Viễn vứt lên tận 9 tầng mây.
Đây là lần đầu tiên, họ ở bên nhau không chút trở ngại. Từ khi Mộ Dung Viễn xuất hiện, đồ ăn đều do hắn phụ trách. Lê Đình Vãn mừng rỡ thanh nhàn, không thèm tiến vào trù phòng nữa. Một tay trù nghệ của Mộ Dung Viễn khiến Mộ Dung Trí không ngừng kinh ngạc, hơn nữa khiến y xấu hổ là, mỗi bữa đều có một món y ưa thích. Làm huynh đệ vài chục năm, y chưa từng biết Mộ Dung Viễn thích cái gì, nhưng đối phương lại rành rẽ mọi loại đồ ăn y thích.
Lúc nhàn hạ, Mộ Dung Viễn thường xem Mộ Dung Trí múa kiếm, hoặc kéo y chơi cờ, đi hồ câu cá. Mộ Dung Trí sợ nước, cũng không dám đến quá gần hồ. Y thường ngồi ngay bên hồ, nhìn Mộ Dung Viễn câu cá, nghe hắn nói đủ loại truyện cười, câu được cá tươi rồi, buổi tối liền có mỹ thực hưởng, dù không câu được, y cũng cảm thấy nói chuyện phiếm với Mộ Dung Viễn là một việc rất vui vẻ, nghe đủ loại truyện dã sử thú vị, một ngày rất nhanh lại trôi qua.
Nửa tháng sau, một con bồ câu đưa tin từ kinh thành đến đánh vỡ sự yên tĩnh tạm thời trong cốc, là Hình Phi gửi đến. Hắn biết biết hành tung của Mộ Dung Trí từ thư hồi âm của Lê Đình Vãn, cho nên thư này là gửi cho y. Nói rất ít, chỉ bảo Mộ Dung Tĩnh nhận mệnh rời kinh làm việc, trong thời gian ngắn khó có thể trở về. Việc trong sơn trang vẫn không thể không có người chủ trì đại cục, bảo Mộ Dung Trí nhanh chóng hồi kinh, đừng dây dưa nữa.
Nội dung lời ít mà ý nhiều, đúng phong cách súc tích ngắn gọn của Hình Phi.
Vốn định tiếp tục lưu lại cùng Mộ Dung Viễn ở nơi thế ngoại đào nguyên này, nhưng lá thư lại phá hỏng kế hoạch của Mộ Dung Trí. Y do dự một hồi, mới cầm thư đi tìm Mộ Dung Viễn.
Mộ Dung Viễn đang ngồi ở xích đu ngoài sân ngắm trăng, vừa nghe Mộ Dung Trí nói muốn hắn cùng y hồi kinh liền lập tức từ chối, ngay cả nửa điểm thương lượng cũng không chừa. Điều này nằm ngoài dự đoán của Mộ Dung Trí. Nửa tháng nay hai huynh đệ họ mỗi ngày đều ở bên nhau, dù không thể nói thân thiết gắn bó, nhưng cũng không xa cách như ban đầu. Y vốn tưởng Mộ Dung Viễn nhất định sẽ theo y hồi kinh.
Nhìn gương mặt trầm tĩnh như nước hiện ra dưới ánh trăng, mấy lời khuyên bảo Mộ Dung Trí vốn đã chuẩn bị rất kĩ càng, cuối cùng cũng không nói ra được.
Có lẽ với một người thân thể bệnh tật, một nơi non xanh nước biếc như vậy càng thích hợp với hắn hơn, còn có cả thần y chữa trị cho nữa. Nhưng y không thể dừng lại ở đây, chuyện trong sơn trang không thể không có người chủ trì, ở đây tuy là thế ngoại đào nguyên, nhưng đáng tiếc y chỉ là khách mà thôi…
Xem ra y vội vàng quá rồi, có một số việc không thể vội được. Chờ y dàn xếp xong chuyện trong kinh thành, rồi trở về tìm A Viễn cũng không muộn.
Đã bị cự tuyệt như vậy, đành ủ rũ trở về thôi. Trong chút uể oải còn có thật nhiều bất an.
Y biết cảm tình của mình với Mộ Dung Viễn đã không còn chỉ là quan tâm, thói quen, hay đơn giản là thích nữa. Y yêu người đó, quan tâm đến hắn, khác xa với việc quan tâm đến Tiểu Phi. Tuy vẫn nỗ lực biểu hiện ra vẻ lạnh lùng lãnh tĩnh, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt thanh tú ấy cười với y, y sẽ rất vui vẻ. Y vẫn không dám nhìn thẳng vào hai mắt Mộ Dung Viễn, vì mỗi khi ấy, tim y luôn đập mạnh không ngừng. Y chưa từng biết đôi mắt của một người có thể có lực mê hoặc đến vậy, như một tấm lưới ôn nhu mà hữu lực, vững vàng bắt lấy y, ràng buộc y, khiến y không thể lẩn trốn.
Y vẫn nhớ rất kĩ đêm hôm ấy Mộ Dung Viễn yêu thương y như thế nào. Mộ Dung Trí cũng không hề chống cự loại tiếp xúc này, thậm có thể nói là tham luyến. Y trầm mê trong đôi mắt luôn tựa tiếu phi tiếu ấy, y muốn khiến chủ nhân đôi mắt ấy vĩnh viễn thuộc về mình, vĩnh viễn chỉ quyến luyến một mình y.
Nhưng không ai muốn dừng lại vì y. Dù Mộ Dung Trí muốn nắm tay người đó, muốn hắn đi theo mình, nhưng khi y vừa đưa tay qua, cũng chỉ chạm vào một khoảng không trống rỗng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...