Bắc Đường Diệu Thần trở về Cung gia, Bắc Đường Diệu Huy và Bắc Đường Diệu Nhật trở lại vương phủ. Thâm trạch đại viện này lập tức chỉ còn lại có hai người hắn, đột nhiên có cảm giác rất tịch mịch.
Bắc Đường Diệu Nhật dừng lại trước Hàn Thanh các của Diệu Nguyệt, nhìn thoáng qua, đi đến viện tử của mình. Bắc Đường Diệu Huy một mực yên lặng mặc đi theo phía sau y, không có ý rời đi.
Bắc Đường Diệu Nhật nói, “Ngươi cũng mệt mỏi một ngày rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
“Ta không mệt, muốn theo ngươi.”
“Ta có cái mà theo.” Bắc Đường Diệu Nhật bật cười.
“… Đại ca, sau này trong nhà chỉ còn hai người chúng ta.”
“Ân.”
Bắc Đường Diệu Huy bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước y rồi ngồi xổm xuống, dịu ngoan tựa đầu trên đùi y, nắm lấy tay y, nhẹ giọng nói, “Đại ca, chúng ta hòa hảo đi.”
“Chúng ta có cãi nhau sao?” Bắc Đường Diệu Nhật ôn nhu vuốt ve mái tóc đen bóng mềm mại của hắn.
“Ngoài miệng không có nhưng nơi này có.” Bắc Đường Diệu Huy chỉ chỉ vào ngực mình.
Bắc Đường Diệu Nhật lặng yên một lát, nói, “Chuyện ngày đó ngươi còn trách ta sao?”
Bắc Đường Diệu Huy lắc lắc đầu.
“Ngày đó là đại ca không tốt.” Bắc Đường Diệu Nhật thở dài, dìu hắn đứng lên, để hắn ngồi bên cạnh mình, nhẹ giọng nói, “Đã để ngươi chịu ủy khuất, đại ca xin lỗi ngươi.”
Đôi mắt Bắc Đường Diệu Huy bỗng nhiên đỏ lên, buồn bực tựa đầu vào lồng ngực y, hai tay ôm chặt thắt lưng y.
Hai tháng nay luôn vội vội vàng vàng chuẩn bị hôn sự cho Diệu Nguyệt, hai người đều cố ý không nhắc tới chuyện ngày ấy nữa. Bắc Đường Diệu Huy đã muốn đem chuyện hoàng cung vứt ra sau đầu, đối Quân Như Trúc thật ra có chút áy náy, phái người tặng rất nhiều dược. Sau đó lại nghe nói gã lành thương rồi lại trở về trạch tử của gã, hắn lại phái người đưa đến rất nhiều đồ vật quý giá, nhưng cuối cùng vẫn bị gã từ chối.
“Ta cũng không có gì, chẳng qua… thực xin lỗi người kia.” Bắc Đường Diệu Huy rầu rĩ nói.
Bắc Đường Diệu Nhật nắm tay hắn thật chặt, chậm rãi nói, “Quân Như Trúc… mấy ngày trước đã từ quan hồi hương.”
“Cái gì?” Bắc Đường Diệu Huy chấn động, vội hỏi, “Chuyện thế nào?”
Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn, con ngươi tối đen sâu không thấy đáy, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói, “Không có gì, nghe nói là lão gia (cha) ở quê gã đã qua đời, gã phải đi về giữ đạo hiếu. Hoàng Thượng cho gã ba năm tang kì, đợi gã mãn hạn chịu tang thì cho gã trở về.”
“Thì ra là thế.” Bắc Đường Diệu Huy nhẹ nhàng thở ra, an quyết tâm ngã vào trong lồng ngực y, ngón tay tinh tế duyên dáng nhàm chán gảy gảy ngọc bội bên hông y.
Bắc Đường Diệu Nhật không thoải mái như hắn. Nhớ tới người kia, không khỏi hơi nhíu mi, tái cúi đầu nhìn người trong lồng ngực, theo bản năng nắm chặt cánh tay.
Gần đây Diêu Kinh xảy ra một ít biến hóa. Một số đại thần bằng khứu triều chính giác sâu sắc đã ẩn ẩn phát hiện một ít bất đồng.
Từ hơn một tháng trước khi Tam thế tử của Bắc Đường vương phủ ‘gả’ đến Văn quốc, Cung Kiếm Vũ cũng mang thê tử Bắc Đường Diệu Thần và hai cái đứa con bị Hoàng Thượng đến biên quan, rồi một vài quan viên có quan hệ sâu với Bắc Đường gia bị triều đình hoặc bị minh thăng ám hàng (ngoài mặt là được lên chức nhưng trên thực tế là bị giáng chức), hoặc bị biếm phạt; chèn ép không ít, làm cho thế lực của Bắc Đường gia nhìn qua như bị giảm sút.
Nhưng hiển nhiên mọi người cũng biết, Bắc Đường vương Bắc Đường Diệu Nhật cũng không phải một người dễ đối phó. Y không giống phụ vương Bắc Đường Ngạo luôn lãnh ngạo không thể thân cận, mà y rất ít đắc tội với người khác, hơn nữa xử sự khéo đưa đẩy, cẩn thận. Người biết rõ y thì biết y càng đáng sợ hơn so với phụ vương y, bởi vì y kiên nhẫn, tính tình tốt, càng làm cho người kahcs nhìn không thấu. Cho nên bọn họ đang đợi, đang nhìn. Đợi Hoàng Thượng chuẩn bị xuất ra thủ đoạn gì để thu thập Bắc Đường gia; đang nhìn Bắc Đường vương lại chuẩn bị dùng phương pháp gì để xoay chuyển càn khôn, bảo trụ thế lực gia tộc đã tồn tại cả trăm năm, thâm căn cố đế.
Mà mấy ngày nay Bắc Đường Diệu Nhật nhìn qua thực nhàn nhã.
Đệ muội rời khỏi, trong vương phủ chỉ còn hai người y cùng Diệu Huy. Bắc Đường Diệu Huy cũng không quay về Đoan Vương phủ, thanh thản ổn định ở lại trong nhà, mỗi ngày còn cùng y đánh đàn, xem thư, ngay cả dược lư cũng không đi.
Có hắn ở bên, ngày tựa hồ hết sức thoải mái.
Bắc Đường Diệu Huy tuy rằng mặc kệ việc trong triều, võ công cũng coi như không cao, nhưng tự bảo vệ mình cũng dư dả. Hơn nữa với mỹ mạo đó thì trí tuệ hắn dù kỳ thật cao hơn so với sự tưởng tượng của mọi người nhưng có rất ít người thực sự chú ý tới.
Lại nói hăn luôn làm một vương gia nhàn tản, vài phần nguy hiểm trước nay đều từ hoàng đế luôn thèm nhỏ dãi hắn. Hiện giờ hoàng đế âm thầm thay đổi người thì còn chuyện gì mà hắn phải để tâm nữa đâu.
“Đại ca, hình như ngươi đã lâu không vào triều rồi đó.”
Bắc Đường Diệu Nhật dựa vào nhuyễn tháp ấm áp, nhàn nhã lật sách, “Nửa tháng mà thôi, cũng không phải lâu lắm.”
Bắc Đường Diệu Huy đang ăn điểm tâm, giống như con mèo không xương, tựa lên lưng y lười biếng, “Không đi cũng tốt. Ở nhà càng thoải mái.”
Bắc Đường Diệu Nhật đẩy đẩy hắn, “Đi xuống, nặng.”
Bắc Đường Diệu Huy hướng về phía trước cọ cọ, vẫn như cũ đem sức nặng nửa người đặt trên người y, tiếp tục ăn điểm tâm.
Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn, “Ngươi cả ngày ở nhà mà không buồn? Ăn nhiều như thế không khó chịu hả?”
“Đúng là có chút khó chịu, buồn thì không.” Hắn thích nhất mùa đông, bởi vì mùa đông là thời điểm hắn có thể dính chặt bên người Bắc Đường Diệu Nhật mà sẽ không lo bị cacis cớ quá nóng đuổi đi.
Bắc Đường Diệu Nhật bị hắn ép tới nửa người tê rần, đành phải trừng mắt liếc hắn một cái, bất đắc dĩ thở dài.
Bắc Đường Diệu Huy thích không có việc gì, cái gì cũng không làm dính chặt bên người y, vĩnh viễn cũng không sợ nhàm chán. Hắn nằm trong chốc lát, bỗng nhiên nói, “Đại ca, sắp xếp cho ta cái chức vụ gì đi.”
“Ân?”
“Lễ bộ hoặc là hộ bộ đều có thể. Tuy rằng ta rất vừa ý thái y viện, bất quá vẫn quên đi, một Vương gia đi làm thái y, cũng quá khó nói a.”
Bắc Đường Diệu Nhật buông sách, nhìn chòng chọc hắn, “Không phải mới vừa nói ở nhà thoải mái sao?”
Bắc Đường Diệu Huy biếng nhác cười nói, “Cũng có lúc thôi chứ. Tuổi ta cũng không còn nhỏ nữa, nam nhân cần có sự nghiệp mà.”
Lời này từ miệng hắn nói ra, không thể không làm cho người ta trầm tư. Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn một lát, mỉm cười nói, “Không cần, ngươi vẫn ở nhà là tốt rồi.”
Bắc Đường Diệu Huy bỗng nhiên nghiêm mặt nói, “Ta có ý thật đấy. Nếu đại ca cảm thấy được không có cách để ‘Hoàng Thượng’ an bài, ta cũng có thể tự mình nghĩ biện pháp.”
Bắc Đường Diệu Nhật nhíu nhíu mày, “Trong nhà còn chưa đến cần ngươi hỗ trợ đâu.”
“Nhưng cũng không thể ở nhà cả đời a.” Bắc Đường Diệu Huy khe khẽ thở dài, thùy hạ tú mục (hạ đôi mắt đẹp), nói, “Ta không chỉ là Vương gia mà vẫn còn là một phần của Bắc Đường gia. Ta nghĩ qua, mặc kệ ngươi có kế hoạch gì, phía sau sắp xếp cho ta vào triều sẽ không làm cho người ta hoài nghi.” Khi Bắc Đường gia bị chèn ép, Đoan thân vương làm đã muốn lấy tư cách là Nhị thế tử của Bắc Đường gia, đồng căn tương liên (cùng chung gốc rễ nguồn cội), lúc này cũng muốn cố gắng một chút, mọi người thấy đây cũng là lệ thường.
“… Để ta nghĩ đã.” Kỳ thật Bắc Đường Diệu Nhật vừa mới mới phát hiện, người mà y tin tưởng nhất là Bắc Đường Diệu Huy; có thể cùng y kề vai chiến đấu, cũng là hắn.
Ý niệm này trong đầu làm choy kinh hãi.
Thì ra bất tri bất giác, địa vị của Huy nhi ở trong lòng y đã trọng yếu như thế, không còn là một cái đệ đệ đơn thuần nữa.
Loại biến hóa này bắt đầu từ lúc nào? Vi sao chính mình một chút cũng không phát giác?
Diệu Nguyệt và Diệu Thần đã rời đi, y nên buông bỏ kế hoạch của chính mình. Y trù tính lâu như thế, tuyệt đối không thể thất bại. Nhưng y cũng không chưa bao giờ tính đẩy Bắc Đường Diệu Huy ra sớm như vậy, bởi vì hắn là con bài quan trọng nhất mà mình chưa lật.
Bắc Đường Diệu Huy đương nhiên biết hắn phải làm đại sự, thậm chí đã đoán được hắn phải làm cái gì. Nhưng nếu Bắc Đường Diệu Nhật không nói, hắn cũng sẽ không chủ động nói ra, nhưng chính hắn cũng không rõ mình nên bắt đầu từ đâu.
Bắc Đường Diệu Nhật giữ hắn bên người, đã nói lên rằng y tín nhiệm mình; cho nên người đứng bên cạnh y lúc này, trợ giúp y, cũng chỉ có mình hắn.
Nghĩ vậy, Bắc Đường Diệu Huy cảm thấy phi thường cao hứng và tự hào. Hắn không muốn mình vĩnh viễn chỉ có thể cuộn mình ở phía sau Bắc Đường Diệu Nhật làm một đệ đệ yên lặng vô danh. Hắn cũng muốn đứng bên người y, cùng y tiếu điểm giang sơn, nhàn khán phù vân lược thế.
(tiếu điểm giang sơn: cười nhìn giang sơn; nhàn khán phù vân lược thế: nhìn mây bay qua đời người. Ý hai câu này là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nắm tay nhau đi hết một kiếp người.)*******************************
Sau tân xuân (năm mới), tin tức lớn nhất của Minh quốc là Đoan thân vương Bắc Đường Diệu Huy vào lễ bộ, làm một gã thị lang nho nhỏ. Đây là chuyện kinh người nhất từ sau khi Tam thế tử của Bắc Đường gia ‘xuất giá’ năm ngoái.
Lẽ ra một vị hoàng thân quốc thích vào triều làm quan cũng không phải đại sự gì, nhưng oanh động toàn bộ kinh thành, không vì cái gì khác mà chỉ vì mỹ mạo của Bắc Đường Diệu Huy cả nước đều biết, mà chuyện của mỹ nhân chuyện đương nhiên luôn khiến người khác chú ý hơn so với người thường, huống chi lại là người thuộc Bắc Đường gia không ổn định như thế.
Hiện giờ toàn bộ mọi người trong kinh thành đều hưng phấn mà nghị luận, sau này thấy Đoan Vương gia không thể gọi hắn là Vương gia, mà phải gọi hắn là đại nhân. Hơn nữa nghĩ đến bộ dáng mặc triều phục của vị mỹ nhân kia chắc chắn phải có phong thái khác.
Những người thuộc lễ bộ hầu hết đều là lão nhân, nhưng người trẻ tuổi cũng không ít. Giờ ở đây lại có một người thân thế hiển hách lại danh mãn kinh thành như hắn, tâm tình mọi người cũng có chút phức tạp.
Những lão nhân đều lo lắng Đoan thân vương chỉ có ‘hoa danh’. Biệt danh này có hai hàm nghĩa. Một là hắn yêu thích lưu luyến thanh lâu kĩ phường, lại giỏi việc chế dược này nọ, đương nhiên các lão cũng lo lắng hắn làm bại hoại nề nếp của lễ bộ. Thứ hai bản thân hắn đó là khuynh thành danh hoa nhất đóa (đóa hoa nổi danh khuynh thành, ý chỉ người đẹp nổi tiếng). Một người nam nhân trưởng thành có bộ dáng đó cũng đủ để xưng là ‘họa thủy’, tai họa một phương.
Những người trẻ tuổi phần lớn là hưng phấn. Lễ bộ là nha môn thanh nhàn, ngoại trừ việc tổ chức các loại tế điển và tiếp đãi các quốc gia, cong việc bình thường chỉ là xã giao, liên hệ với các bộ khác càng trọng yếu. Bây giờ một mỹ nhân như Bắc Đường Diệu Huy lại đến đây, không chỉ là cảnh đẹp ý vui, mà còn là tiền đặt cược đó a. Lại nói… Hắc hắc hắc, hắn chế dược đến mức vang danh thiên hạ, chúng ta cận thủy lâu thai (gần nguồn nước, ý nói gần người tài thì cũng được nhờ), cũng có thể có chút lợi ích a.
Mặc kệ người của lễ bộ có tâm tư gì, tóm lại Bắc Đường Diệu Huy sau năm mới liền nghênh ngang đi nhậm chức.
Hắn tuy rằng lười biếng, không muốn ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cửa nhất định phải nổi bật mười phần, có đi hoa phố cũng muốn đem hoa khôi áp chế. Hơn nữa hắn lại khác với người thường, nếu đã đến đâu thì cũng phải mạnh vì gạo bạo vì tiền, khéo léo mẫn tiệp.
Tới lễ bộ không đến một tháng, Bắc Đường Diệu Huy đã như cá gặp nước, thu phục ‘phương tâm’ mọi người.
Người trẻ tuổi đương nhiên không cần phải nói, nói vài câu chuyện vui, tặng mấy viên dược hoàn ‘tình thú’, lại cùng mọi người đi thanh lâu kỹ viện hai tối liền nước chảy thành sông (thuận theo tự nhiên, ý nói thuận lợi kết thân).
Những lão nhân lớn tuổi thì phải hao tâm hơn một chút. Thân thể không tốt thì giúp bọn họ chẩn mạch, tặng mấy phương thuốc bổ thân. Lão bà nhiều thì tặng mấy viên đại thuốc bổ hoàn, cường thân kiện thể. Tính tình cứng rắn, khuôn mặt tươi cười tố tiểu phục đê (khiêm tốn nhún nhường), thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân (không thể đánh người tươi cười).
Tóm lại, cuộc sống ở lễ bộ so với tưởng tượng của Bắc Đường Diệu Huy thì thoải mái đơn giản hơn nhiều, làm hắn tương đối thỏa mãn hài lòng.
So với Bắc Đường Diệu Huy vui vẻ như cá gặp nước thì cuộc sống Bắc Đường vương tựa hồ đau khổ hơn nhiều.
Một ngày đầu xuân, Bắc Đường vương vốn lấy cớ bị bệnh mà ở nhà tĩnh dưỡng hơn một tháng vừa mới vào triều, nhân tiện bị đám người Triệu quốc cữu tham tấu y giết Lí Dược – con trai độc nhất của Đại tướng quân Lí Tham đa ng đóng quân ở Tây quan.
Hoàng Thượng cũng không cao hứng. Thấy y dám giết giáo úy Lí Dược; tuy trước đây Lí Dược có hành vi không hợp lễ nhưng cha gã là nguyên lão tam triều của Minh quốc, lại đóng quân ở trọng địa nên cũng không dám bỏ qua cho y, đành phải tạm thời cho y về nhà tự kiểm điểm, cách chức, ba tháng không được vào triều.
Lần này đúng là sóng to gió lớn. Phải biết rằng từ khi Bắc Đường vương nổi lên từ ba triều đại trước, không ai dám không nể mặt mũi của Bắc Đường vương; hơn nữa thực lực quốc gia và thổ địa của Minh quốc hiện giờ đều là do một tay phụ vương Bắc Đường Ngạo của y năm đó giành được, hiện giờ bỗng nhiên lại bị yêu cầu về nhà tự kiểm điểm, còn bị tạm thời cách chức; đây đúng là lần đầu tiên trong trăm năm trở lại đây.
Thế là Bắc Đường Diệu Nhật vừa vào triều không đến nửa tháng lại về nhà nghỉ ngơi.
Lần này không như cuối năm, có nhiều quan viên đi tới cửa nịnh bợ; nhất thời trước cửa Bắc Đường vương phủ có thể giăng lưới bắt chim (vắng tanh). Ngẫu nhiên có người đến bái phỏng cũng là đến tìm Bắc Đường Diệu Huy.
“Đều là một đám chỉ có thế lực trong mắt.” Bắc Đường Diệu Huy hừ lạnh. Mùa xuân tới, hắn lại lấy đích đào hoa phiến (quạt vẽ hình hoa đào) của mình ra, ra vẻ phong nhã quạt tới quạt lui.
Bắc Đường Diệu Nhật ngồi trước thư trác đọc sách, nghe vậy thản nhiên nói, “Ngươi cũng đừng ở đây nữa, mấy ngày nữa dọn về Đoan Vương phủ đi.”
“Vì sao?” Bắc Đường Diệu Huy nhướng mày, vẻ mặt không vui.
“Lúc này nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Ngươi ở trong này rất đáng chú ý, đi đó ở một thời gian đi, chờ ta sắp xếp xong lại nói sau.”
Bắc Đường Diệu Huy lắc lắc cây quạt, không hỏi y muốn sắp xếp cái gì, nhưng hắn biết y đều có tính toán, chính mình ở lại trong nhà cũng không phải cách, nhân tiện nói, “Ta đây đi về trước. Bất quá… Đại ca, có cần gì ở ta nhất định phải nói cho ta biết.”
Bắc Đường Diệu Nhật mỉm cười, “Lễ bộ là chỗ tin tức linh thông. Ngươi đó hảo hảo ở đó đã là giúp ta rồi.”
Bắc Đường Diệu Huy đồng ý nhưng hai tròng mắt tối đen chằm chằm nhìn y.
Mấy ngày nay tuy rằng hai người hòa hảo, nhưng không biết vì sao vẫn không phát sinh quan hệ.
Bắc Đường Diệu Nhật tính tình luôn luôn lãnh đạm, đối với phương diện này vô cùng nhạt nhẽo. Hơn nữa y và Bắc Đường Diệu Huy có danh phận huynh đệ nên cũng không chủ động trêu chọc hắn.
Mà tâm tình Bắc Đường Diệu Huy phức tạp hơn. Lòng yêu mến kính trọng của hắn đối Bắc Đường Diệu Nhật hơn tất cả mọi người, chỉ hận không đem người khóa trong thế giới của chính mình, trong mắt trong lòng y chỉ có một người là mình.
Hắn vốn tưởng rằng ngày ấy hai người hòa hảo thì có thể trở về như lúc trước, không ngờ trong lòng hắn vẫn có khúc mắc.
Khúc mắc của hắn không phải Bắc Đường Diệu Nhật, mà là chính hắn. Bởi vì hắn từng cùng Quân Như Trúc phát sinh quan hệ.
Ở phương diện tình cảm và thân thể, Bắc Đường Diệu vô cùng chuyên nhất. Hắn chưa từng nghĩ tới khi hắn còn sống, ngoại trừ Bắc Đường Diệu Nhật, hắn còn có thể cùng người khác phát sinh quan hệ. Bất luận nam nhân hay là nữ nhân, hắn có thể tiếp nhận một người là Bắc Đường Diệu Nhật. Nhưng là hiện tại, hắn lại ‘hản bội’ đại ca hắn yêu nhất.
Hắn cảm thấy chính mình tựa hồ… tựa hồ không thuần khiết. Hắn đã chạm qua người khác, quả thực không thể tha thứ!
Loại cảm giác này tựa như lúc hắn được cứu ra từ đại hỏa khi trước, trên người đều là vết sẹo xấu xí không thể gặp người. Khi đó hắn tự biết xấu hổ, hận không thể đi tìm chết; nhưng lại luyến tiếc và không cam lòng.
Loại tâm tình này vô cùng phức tạp, chính hắn cũng không thể hoàn toàn hiểu được, nhưng hắn biết loại chướng ngại tâm lý này nhất định phải phá bỏ mới được. Hắn không cam lòng từ từ thành người xa lạ với Bắc Đường Diệu Nhật, cũng luyến tiếc buông tay người hắn yêu sâu sắc như thế.
Bắc Đường Diệu Nhật cảm giác được tầm mắt hắn nóng rực, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, liếc mắt một cái liền hiểu được hắn muốn cái gì, không khỏi hơi hơi chấn động.
Mấy ngày nay Bắc Đường Diệu Huy biểu hiện vẫn rất ‘thành thật’. Ở trong phủ sớm chiều với y nhưng không quấn lấy mình đòi hoan hảo, thật đúng là chuyện hiếm thấy.
Bắc Đường Diệu Nhật cảm thấy may mắn là quan hệ huynh đệ này, nhưng từ sâu trong đáy lòng đã có chút gì đó mất mát.
Có khi y thấy rõ ràng Bắc Đường Diệu Huy chộn rộn, lại không biết vì sao cuối cùng hắn luôn thu tay lại. Y tưởng Huy nhi trưởng thành, suy nghĩ cẩn thận nhưng lại cảm thấy không có khả năng đó.
Từ hơn mười tuổi hai người đã dây dưa cùng một chỗ, nhiều lần mắng hắn, trách cứ hắn nhưng hắn cũng chưa từng hối cải, giờ sao lại đột nhiên buông tay? Đương nhiên y không thừa nhận cũng không được, chính mình luôn dung túng hắn cũng là nguyên nhân àm hai người mãi mãi không chém đứt nổi nghiệt duyên này.
“Huy nhi, ta còn có chút việc phải làm, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.” Bắc Đường Diệu Nhật bất động thanh sắc nói.
Bắc Đường Diệu Huy cũng hạ quyết tâm, nếu không thể cùng đại ca cảm tình hợp lại mà khuyết thiếu sự tiếp xúc của thân thể.
Từ mười năm trước hắn đã bắt đầu trù tính, làm cho thân thể Bắc Đường Diệu Nhật chỉ có thể quen thuộc với mình, chỉ có thể thích ứng với mình.
Bởi vì hắn biết y luôn lãnh đạm với tình dục cho nên muốn dùng hết mọi biện pháp câu dẫn y, hấp dẫn y, ngăn cản y hoan hảo với những người khác, cố sức nắm chặt y trong tay mình. Hiện tại, hắn tuyệt đối không thể mất đi ưu thế này.
“Đại ca…” Bắc Đường Diệu Huy thu hồi chiết phiến, chậm rãi lại gần y. Tú thủ khinh thùy (~ mĩ nam kế), lộ ra cái cổ đẹp đẽ động lòng người, mị nhãn như tơ.
Trong lòng Bắc Đường Diệu Nhật vừa động. Y không phải thánh nhân siêu phàm thoát tục, đương nhiên cũng có nhu cầu bình thường của nam nhân. Mặc dù y không chủ động trong quan hệ với Diệu nhưng không thể nói y không bị ảnh hưởng.
“Đại ca, ngày mai ta sẽ hồi vương phủ, sẽ không thể cùng ngươi thân cận như thế này nữa.”
Bắc Đường Diệu Nhật dừng một chút, đưa tay lên đỡ lưng hắn.
Bắc Đường Diệu Huy mừng rỡ, lập tức dựa trên người y, thấp giọng nói, “Đêm nay ta không trở về phòng.”
“Ân…” Bắc Đường Diệu Nhật không chút để ý liền đồng ý ngay, trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác.
Buổi chiều một phong mật báo đến đây, là tr Quân Như Trúc rời khỏi kinh, y đã phái ám vệ âm thầm đi theo bảo vệ gã; đây là thư của ám vệ đó đưa tới. Tin tức trên thư có chút khả nghi, làm cho Bắc Đường Diệu Nhật nghĩ đến một khả năng. Khả năng này có thể làm cho y bất an, hơn nữa còn có loại cảm giác hờn giận không muốn để người khác biết.
Không xác định rõ mọi chuyện sẽ làm y luôn lo lắng, cho nên y buộc lòng phải thừa nhận chuyện y đột nhiên muốn Huy nhi quay về Đoan Vương phủ có quan hệ với việc này. Hơn nữa bởi vì muốn chứng minh ngoại trừ hoài nghi thì mình không có ý gì khác với việc này nên y hưởng ứng sự nhiệt tình của Bắc Đường Diệu Huy.
Trên môi ấm áp. Bắc Đường Diệu Huy đã hôn lên môi y, đôi môi mềm mại khiêu khích y.
Nhìn khuôn mặt còn xinh đẹp động lòng người hơn cả nữ nhân kia, hiện giờ trên mặt hắn hiện lên vẻ toàn tâm toàn ý, yêu thương say đắm, Bắc Đường Diệu Nhật đột nhiên cảm thấy căng thẳng, giống như bị người đột nhiên bóp chặt trái tim.
Huy nhi…
“Ngô…” Bắc Đường Diệu Huy rời khỏi môi y, nhíu mày nhìn y, trong mắt lóe ra nghi vấn.
Bắc Đường Diệu Nhật lúc này mới phát hiện tay mình đặt trên lưng hắn đã dùng sức quá mức làm đau hắn.
“Diệu Nhật, ngươi xảy ra chuyện gì?” Bắc Đường Diệu Huy nhíu mi, phát hiện y rõ ràng không yên lòng.
“Không, không có gì.” Bắc Đường Diệu Nhật có chút chật vật. Y không muốn thừa nhận vừa rồi y thất thần trong nháy mắt. Ý nghĩ xẹt qua tâm y khi đó tựa hồ… là một loại cảm giác có tên là ghen tị.
Y sao lại ghen tị? Y ghen tị với ai? Quân Như Trúc sao?
Vì sao? Không có khả năng!
Y đương nhiên sẽ không ghen tị với Quân Như Trúc. Bởi vì người mà Bắc Đường Diệu Huy toàn tâm toàn ý yêu là mình. Chính mình cũng, cũng…
Bắc Đường Diệu Nhật càng nghĩ càng đen mặt, ánh mắt trầm xuống.
Bắc Đường Diệu Huy nhìn bộ dáng kia của y, trong lòng cũng trầm xuống.
Chẳng lẽ… Diệu Nhật quả nhiên để ý chuyện kia? Y… Chán ghét ta? Bắc Đường Diệu Huy cảm thấy căng thẳng, bắt lấy tay y, càng thêm chủ động muốn ôm lấy y, ai ngờ hai vai lại bị y đè lại, chậm rãi đẩy ra.
Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn nhưng lại khẽ thở dài, thấp giọng nói, “Huy nhi, hôm nào đi. Hôm nay ta không có tâm trạng.”
Bắc Đường Diệu Huy cảm thấy lạnh lẽo. Hắn chậm rãi thối lui, trên mặt có chút cứng ngắc, tầm mắt nhìn chăm chăm vào mặt đối phương, hy vọng có thể nhìn ra một ít manh mối.
Nhưng cái gì cũng không có. Bắc Đường Diệu Nhật rất giỏi che dấu tâm trạng chính mình, cái gì y cũng không biểu lộ ra ngoài. Bất luận là phiền chán hay là bất đắc dĩ, trên mặt y không có một chút cảm xúc nào.
Bắc Đường Diệu Huy miễn cưỡng mỉm cười, “Được. Vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi trước.”
Hắn đi lại trầm trọng rời khỏi phòng Bắc Đường Diệu Nhật, không thấy tầm mắt người phía sau nhìn chăm chú hắn.
Bắc Đường Diệu Nhật nhìn hắn ảm đạm rời đi, tâm trạng đau thắt.
Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ thấy bộ dáng không vui của Bắc Đường Diệu Huy, nhưng hiện tại mới đột nhiên phát hiện, mười lần y không vui thì có chín lần là bởi vì chính mình.
Huy nhi, ta phải làm thế nào với ngươi đây?
Hai người lại buồn bã chia tay. Ngày hôm sau Bắc Đường Diệu Huy liền về lại Đoan Vương phủ. Bắc Đường Diệu Nhật cũng không được thanh nhàn, sau khi hắn rời đi không lâu đã trộm dẫn người rời khỏi Diêu Kinh.
Lần này nơi y muốn đi là Sóc Châu ở Minh quốc và chỗ thủy quân đang đóng ở Giao đảo. Lần này y rời đi là chuyện cực kì bí mật, ngoại trừ đại quản gia trong vương phủ, ai cũng không biết chuyện y đã rời khỏi, ngay cả Bắc Đường Diệu Huy cũng chẳng hay biết gì.
Bắc Đường Diệu Nhật làm việc cho tới bây giờ đều an bài gọn gàng nghiêm chỉnh. Một tháng này y đã gặp những người cần gặp, chuyện cần mật đàm cũng đã nói qua. Nhưng lúc trở lại Diêu Kinh, y lại đi theo lộ tuyến khác.
Đó là một tòa tiểu viện bình thường, ẩn trong thị trấn Thông Châu, không xa Diêu Kinh. Chung quanh cũng không phồn vinh mà vô cùng thanh tịnh, chỉ lác đác vài hộ dân cư.
Khi Bắc Đường Diệu Nhật căn cứ vào mật báo của ám vệ mà tìm tới nơi này, bầu trời đang đổ trận mưa nhỏ đầu xuân.
Y phủ áo tơi, dắt một con ngựa màu tro bẩn hề hề toàn bụi là bụi, phong trần mệt mỏi, đi lại chậm chạp, nhìn qua không khác người qua đường bình thường là bao.
Y đứng ở cửa tiểu viện một lúc lâu, giũ giũ áo tơi và nón, cuối cùng tiến lên gõ gõ đại môn.
Qua một hồi lâu mới có một người nhỏ gầy vội vàng mở cửa, từ cửa cẩn thận nhìn y, hỏi, “Tìm ai?”
Tính tình Bắc Đường Diệu Nhật rất tốt, nhận ra nó là tiểu đồng bên người người nọ, không khỏi mỉm cười, “Tần Nhân, ta tìm công tử nhà ngươi.”
Tiểu đồng kia lắp bắp kinh hãi, “Ngươi biết ta? Ngươi là ai?”
Bắc Đường Diệu Nhật lại nâng áo tơi và nón lên nhưng cũng không lộ ra khuôn mặt, ôn hòa nói, “Chuyển cáo công tử nhà ngươi, nói có cố nhân từ cốc tới chơi.”
Nhãn tình tiểu đồng kia bỗng nhiên sáng lên, “Ngươi là Bạch Vũ từ cốc đó có đúng không? Công tử nhà ta chờ ngươi đã lâu rồi đó, mau mau vào đi.”
Bắc Đường Diệu Nhật cảm thấy tâm trạng trầm xuống. Y biết Bạch Vũ là tên gọi chung của đại phu trong Linh Ẩn cốc, chuyên môn chữa bệnh cho người Ma Da.
Người Ma Da có y thuật cao minh, rất nhiều danh y kỳ thật ít nhiều gì đều có chút liên quan với dân tộc Bạch Vũ, hoặc là sư đồ đồ tôn (thầy trò), hoặc là đã từng tiếp xúc và truyền thừa từ hơn mười năm, thậm chí mấy trăm năm trước.
Bạch Vũ Tiên của Linh Ẩn cốc ít xuất cốc, trừ bỏ người Ma Da thì người ngoài tuyệt đối không biết bọn họ là cùng một người.
Bắc Đường Diệu Nhật cũng không giải thích, theo nó đi vào sân rồi vào ngoại đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...