Ôn Lĩnh Viễn nói: “Cháu nói xem là gì trước đã.”
Ôn Nam Xuyên biết Ôn Lĩnh Viễn nói vậy tức là khả năng đồng ý đã rất cao rồi, bèn nói: “Cháu với vài bạn học ở trường đang làm một hạng mục ngoại khóa về trí tuệ nhân tạo, đến tháng 9 năm nay sẽ mang đi dự thi.
Bây giờ mọi thứ chúng cháu đều đã chuẩn bị xong rồi, có điều… còn thiếu xíu kinh phí.”
Ôn Lĩnh Viễn cười cười: “Ba cháu làm ăn lớn như vậy cháu không tìm mà lại tìm một bác sĩ nghèo như chú đòi kinh phí hả?”
“Giả nghèo không thú vị đâu chú út.
Nếu cháu tìm ba thì không đủ dùng đâu.”
“Đốt tiền vậy à?”
Ôn Nam Xuyên gãi đầu: “Còn một phần… là chi phí thành lập đội.”
Ôn Lĩnh Viễn vẫn không dao động: “Nếu cháu cứ thuyết phục kiểu này thì chỉ gia tăng nguy cơ lôi kéo đầu tư thất bại thôi.”
“Vậy thì…” Ôn Nam Xuyên liếc sang chỗ ba cậu một cái, “… Cháu thích đàn chị phụ trách thiết kế phương án của đội cháu nên muốn theo đuổi chị ấy.”
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Tháng ngày cấp ba của mấy đứa bây giờ phong phú ghê nhỉ?”
Ôn Nam Xuyên phấn khởi: “Vậy tức là chú đồng ý rồi đúng không?”
“Muốn bao nhiêu?”
Ôn Nam Xuyên khẽ nói một con số: “Chú út, chú tuyệt đối đừng nói cho ba cháu biết nhé.”
“Nếu như thành tích học tập của cháu bị ảnh hưởng thì chú nhất định sẽ nói cho ba cháu biết.”
“Cháu đảm bảo là sẽ không đâu! Nếu chúng cháu thắng cuộc thi này thì sẽ được nộp đơn xin miễn và ghi danh độc lập.” Ôn Nam Xuyên vỗ ngực thề, sau đó cậu còn nói, “Chú út… cháu còn một việc này nữa.”
Ôn Lĩnh Viễn liếc cậu một cái.
“Chú có thể cho cháu mượn chiếc Continental* của chú không? Cuối tuần cháu muốn dẫn đàn chị đi chơi để mừng sinh nhật chị ấy.”
“Cháu tính không có bằng mà lái xe hả?”
“Dạ?” Ôn Nam Xuyên hơi hoang mang, “Không phải cháu lái mà cháu nhờ chú Lý.” Chú Lý là tài xế của nhà Ôn Nam Xuyên.
“Chuyện này thì chú không thể đồng ý được.
Trẻ con đừng có tính đua đòi như vậy.”
Yêu cầu thứ hai này Ôn Nam Xuyên chỉ thuận miệng nhắc tới thôi nên việc Ôn Lĩnh Viễn không đồng ý cũng nằm trong dự đoán của cậu, do đó cậu không thấy thất vọng.
Không bao lâu sau, Ôn Nam Xuyên liền nhận được “ngân sách” do Ôn Lĩnh Viễn gửi tới.
Cậu hưng phấn ôm điện thoại quay về chỗ ngồi.
Ôn Lĩnh Viễn cảm thấy bên nặng bên nhẹ như vậy thì không hay nên cũng gửi cho cháu gái Bắc Ca một bao lì xì lớn.
Sau khi Bắc Ca nhận được lì xì thì mờ mịt ngẩng đầu hỏi: “Sao chú út lại gửi lì xì cho cháu vậy ạ?”
Ôn Nam Xuyên vội che miệng em gái lại.
Sau khi Chung Ánh trò chuyện với mẹ Ôn xong vẫn luôn mỉm cười nhìn Ôn Lĩnh Viễn chăm chú.
Tính cách này của anh thường rất được trẻ con thích, vậy nên giống như chọc vào một ổ con nít vậy, lúc nào anh cũng được trẻ con vây quanh.
Có lẽ là do bệnh nghề nghiệp nên anh luôn săn sóc những người yếu thế hơn, bất kể là họ hàng xa như Trì Tiểu Viên hay là con gái của bạn mình.
Không phải ban đầu cô ta thích anh cũng là vì điểm này hay sao?
Hôm qua bởi vì ghen với Ninh Tê mới làm thế, quả thực không nên chút nào.
Cô ta không phân biệt nổi là do yêu thích hay tự ti đã khiến cô ta trở nên hẹp hòi như thế, có lẽ có đủ cả.
Dù là bất cứ người nào khi đứng trước Ôn Lĩnh Viễn cũng đều không thể tự tin 100% mà đúng không?
–
Mùng sáu, Ninh Tê rủ Trì Tiểu Viên đi xem phim.
Trì Tiểu Viên không có về quê ăn Tết, từ sau khi bà ngoại qua đời, ở quê đã không còn chỗ cho cô sống nữa.
Trừ bữa cơm đoàn viên của cả nhà họ Ôn ra thì tất cả thời gian còn lại cô ấy đều xin đi cùng với ông nội Ôn.
Năm ngoái cô ấy đi theo Ôn Lĩnh Viễn làm bóng đèn suốt bảy ngày Tết, năm nay cô ấy đã rút kinh nghiệm rồi.
Chất lượng của các phim điện ảnh chiếu vào dịp Tết lúc lên lúc xuống, xem hết rồi cũng chẳng để lại ấn tượng gì.
Thấy thời gian vẫn còn sớm nên Ninh Tê rủ Trì Tiểu Viên đi làm móng.
Ninh Tê chọn chủ đề về Tết Âm lịch, phải dùng cọ vẽ để vẽ hình đèn lồng nên rất phức tạp.
Ngồi một lúc lâu, họ bắt đầu thấy buồn ngủ bèn nói chuyện phiếm với nhau.
“Tiểu Viên, chú Ôn và Chung Ánh quen biết nhau thế nào vậy?” Ninh Tê hỏi.
Giọng điệu cô nhàn nhạt, tựa như chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Quả nhiên Trì Tiểu Viên không hoài nghi tí nào: “Lúc chị vào Thanh Hạnh Đường thì họ đã ở bên nhau rồi.
Nghe dì Chung nói quá trình họ quen nhau rất lãng mạn.” Trì Tiểu Viên vừa nhớ lại vừa kể, “Họ quen nhau lúc đi xem kịch nói.
Hôm đó trời mưa nhưng dì Chung không mang theo dù, sau khi xem xong thì đứng ở ven đường trú mưa chờ xe.
Chú Ôn nhận ra dì ấy chính là người ngồi cạnh mình lúc xem kịch bèn dừng xe lại và đưa dù cho dì ấy.
Sau đó, chú Ôn cho Lucia – chính là mẹ chú Ôn đó, bà bảo chị gọi tên tiếng Anh của bà chứ không cho chị gọi là bà.”
Cô ấy nói đến đây thì Ninh Tê cười rộ lên, giống như cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm lý của mẹ Ôn Lĩnh Viễn.
Trì Tiểu Viên nói tiếp: “Vào sinh nhật của Lucia, chú Ôn muốn chọn một chiếc cài áo bằng bảo thạch tặng cho bà, và thế là chú ấy gặp lại dì Chung trong một tiệm trang sức.
Họ đã quen biết nhau như vậy đó, sau đó cũng thuận theo tự nhiên mà….”
Trì Tiểu Viên nhớ trước đó mình từng nói với Ninh Tê là không thích Chung Ánh, ít nhiều gì cũng thấy bất công với người ta bèn bổ sung: “Thật ra dì Chung là người tốt.
Hình như trước kia dì ấy gặp trắc trở trong chuyện tình cảm nên từng muốn tự sát.
Sau đó dì ấy gia nhập một tổ chức tình nguyện, mà tổ chức kia chủ yếu là đi giúp đỡ những người từng tự sát dưới sự hướng dẫn của bác sĩ tâm lý và lập nên nhiều hoạt động giải trí bổ ích cũng như quan hệ xã hội.
Bây giờ dì ấy là thành viên chủ chốt của tổ chức kia, chẳng những luôn hỗ trợ tài chính mà còn giúp đỡ được rất nhiều trường hợp nữa.”
Ninh Tê càng nghe càng trầm mặc.
Thế nên không phải như cô tưởng tượng, Chung Ánh thật sự không phải là một người phụ nữ nông cạn.
Chỉ có điều hai người vừa gặp đã định sẽ là đối thủ của nhau thôi, huống chi cô ta còn là người đến trước nên cô mới có nhiều thành kiến với cô ta như vậy.
Trì Tiểu Viên còn nói: “… Dì Chung này khiến chị cảm thấy rất mâu thuẫn.
Giống như dì ấy lúc nào cũng cảnh giác với người khác vậy.”
“Cảnh giác với ai cơ?”
“Chị không biết nữa… Cũng không biết nói sao.
Lúc dì ấy không có cảnh giác thì vừa xinh đẹp vừa thân thiện, nói gì với dì ấy thì dì ấy cũng chăm chú lắng nghe, dẫu dì ấy không đưa ra được cách gì nhưng tâm sự với dì ấy, nghe dì ấy khuyên hai câu cũng đủ khiến tâm trạng thoải mái hơn.
Lúc chị mới tới Thanh Hạnh Đường cũng là dì ấy chuẩn bị nhà ở cho chị.
Chú Ôn bận không có thời gian nên những vật dụng mua về cũng là dì ấy lắp cho chị.
Thế nên cảm giác của chị với dì ấy rất mâu thuẫn, bởi vì lúc dì ấy bắt đầu cảnh giác thì cực kỳ….”
“Chị cứ yên tâm nói đi, em sẽ không đi mách lại đâu.”
“Cực kỳ giả tạo luôn ấy.
Em có hiểu ý chị không? Nó quái gở thế nào ấy… A không phải tại dì ấy nói bậy gì đâu nhé, tóm lại em tự thể nghiệm là biết.”
Ninh Tê gật đầu, về điểm này cô đã được lĩnh giáo rồi.
“Hơn nữa hai kiểu trạng thái này của dì ấy luôn xuất hiện một cách bất ngờ.
Có đôi khi đang nói chuyện vui vẻ, không biết có phải chị nói câu nào sai không mà dì ấy liền nhìn chị một cách sâu xa.
Dần dà chị bắt đầu thấy hơi… sợ hãi.
Nhất là sau khi dì ấy rơi vào trạng thái thứ hai, mỗi lần đối diện với ánh mắt của dì ấy đều dọa chị giật mình.
Và những lúc đó chị sẽ cảm nhận rõ ràng chuyện mình ăn nhờ ở đậu, là ăn nhờ ở đậu ở Thanh Hạnh Đường.”
Ninh Tê cười nói: “Nhưng chị vẫn làm những việc mà chị nên làm đấy thôi.”
“… Chị được trả lương mà, hơn nữa cũng không thấp.”
“Lần trước chị đâu có nói vậy!”
“Lần trước chị gạt em đó.”
“….”
Nhân viên tiệm nail bắt đầu nín thở và vẽ một cái đèn lồng nhỏ lên móng tay Ninh Tê.
Trì Tiểu Viên cảm khái: “Tình cảm giữa chú Ôn với dì Chung rất tốt.
Năm ngoái vào sinh nhật chú Ôn, dì Chung đã mang ảnh họ chụp chung lúc đi chơi, còn suy nghĩ mấy câu nói để đóng thành một quyển sách.
Bìa sách là do dì ấy tự vẽ, cũng tự dì ấy trang trí luôn.
Khi đó dì ấy còn đang bệnh nhưng vẫn lén thức đêm để làm cho xong.
Chú Ôn cũng đối xử rất tốt với dì ấy, có bận rộn đến mấy cũng gạt hết để sang Paris mừng sinh nhật dì.
Sau khi về nước, vừa mới xuống máy bay chưa kịp thở đã phải bay đi Bắc Kinh để tham dự một buổi nghiên cứu học thuật, cứ thế suốt hai mươi mấy tiếng không được nghỉ ngơi.”
Ninh Tê cảm thấy phải khen ngợi sự bình tĩnh của bản thân, bằng không khi nghe thấy những lời này cô đã sớm nhảy dựng làm thành quả sơn móng tay bị hủy hoại trong phút chốc rồi.
Nếu Tô Vũ Nùng ở đây chắc chắn sẽ mắng cô là thích tự ngược mất.
–
Vào ngày cuối tuần sau khi khai giảng, Ninh Tê đã gặp lại Ôn Lĩnh Viễn.
Trong trung tâm thương mại Thiên Hà của Nam Thành có một tiệm Starbucks, hôm đó cô rủ Tô Dục Thanh đi ăn rồi đi xem phim.
Trước khi lấy vé, Ninh Tê và Tô Dục Thanh đi mua nước uống.
Cô cầm ly Mocha Frappuchino của mình, vừa bước ra khỏi tiệm đã đụng phải Ôn Lĩnh Viễn.
Ninh Tê sững sờ, quên luôn cả việc phải chào hỏi.
Trái lại là Tô Dục Thanh ở phía sau có trí nhớ tốt, dù chỉ mới gặp một lần nhưng cậu vẫn cười hỏi: “Chào chú, chú cũng đến đây dạo phố sao?”
Ôn Lĩnh Viễn mặc một cái áo len trắng, lẽ ra bên ngoài phải khoác thêm một cái áo nữa nhưng anh không có, chẳng lẽ anh mới từ cửa hàng nào đến sao? Ánh mắt Ninh Tê dừng trên người anh, giống như chỉ cần anh mặc màu trắng là sẽ toát lên khí chất không nhiễm bụi trần vậy.
Anh mỉm cười, ôn hòa đáp: “Tôi đến đây có việc.”
“Dì Chung cũng đến sao?”
“Ừm, tôi tới đây để mua cà phê cho cô ấy.”
Ninh Tê nghiêng đầu cười một tiếng, hỏi đùa: “Đừng nói là hai người đến thử váy cưới đó nhé?”
Ôn Lĩnh Viễn đáp: “Đúng vậy.”
Ninh Tê sửng sốt, chẳng qua cô chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Dường như hễ người cảm thấy cực kỳ khó chịu thì sẽ nóng đầu, vậy nên cô gần như chẳng hề suy nghĩ đã kéo tay Tô Dục Thanh, cao giọng nói: “Vậy không làm phiền hai người nữa, chúng tôi đi hẹn hò tiếp đây, phim sắp chiếu rồi.”
Ninh Tê không nhìn Ôn Lĩnh Viễn mà vội kéo lấy Tô Dục Thanh đang trợn mắt đến nỗi mắt muốn rớt ra ngoài đi nhanh khỏi đó.
Mãi đến khi không thấy tiệm Starbucks nữa, cô mới buông tay ra và nói với Tô Dục Thanh: “Tôi xin lỗi.”
Cô hút mạnh một ngụm Mocha Frappuchino, lạnh đến nỗi làm cô co rúm người.
Tô Dục Thanh cầm ly Hazelnut Latte, cậu muốn uống nhưng rồi lại buông ra, giống như bị nghẹn ở cổ họng, không nói thì không được: “… Tôi xem cậu là anh em mà cậu lại lấy tôi ra để chịu tội thay.”
“Tôi đã nói xin lỗi rồi mà.”
“Vậy là tôi phải tha thứ cho cậu hả?”
“… Chứ cậu muốn thế nào?”
“Cậu không giải thích được một câu luôn hả?”
“Cậu còn muốn giải thích sao nữa? Bộ óc cậu là óc heo hả? Nhìn không rõ hả? Ngay cả Tô Vũ Nùng vừa nhìn đã hiểu rồi.”
“Tô Vũ Nùng là ai nữa? Sao nghe giống như em gái thất lạc nhiều năm của tôi vậy?”
“….”
Tô Dục Thanh cười: “Thật ra cũng không có gì… Chỉ là cậu khiến tôi thấy hơi ngạc nhiên.
Sao mà ba năm đã trôi qua rồi mà cậu giống như còn đang ở cấp hai vậy?”
Ninh Tê đi lên trước: “Mặc kệ cậu.”
“Này,” Tô Dục Thanh kéo tay cô, “Có phải cậu muốn khóc không?”
“Cậu mới muốn khóc thì có.”
“Khóc thì khóc thôi, con gái khóc cũng đâu có gì mất mặt đâu.”
“Cậu mới muốn khóc đó.”
“Tất nhiên là tôi muốn khóc rồi, cậu dây dưa như vậy sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của tôi đó có biết không, tôi còn phải tìm bạn gái nữa đó.”
“Sao cậu nói nhiều quá vậy, cậu im đi được không?”
Tô Dục Thanh lập tức im miệng.
Cậu đi theo cô lên thang cuốn, lên hết tầng này đến tầng khác, sau đó cô đột nhiên đứng lại nhìn xuống dưới.
Cậu cũng nhìn theo, nơi ánh mắt hướng tới là một cửa hàng áo cưới dưới lầu.
Thật ra họ không nhìn thấy người họ ban nãy và cũng không thể khẳng định ban nãy họ thử áo cưới ở đó nhưng mặt Ninh Tê lại có vẻ buồn bã, rồi cô chợt lẩm bẩm gì đó.
Tô Dục Thanh không nghe thấy nên hỏi: “… Gì cơ?”
“Tôi nói là sau này tôi sẽ không đến Thanh Hạnh Đường nữa.”
“Thanh cái gì Đường cơ?”
Nhưng Ninh Tê đã quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Nếu sau này cô còn muốn ở bên cạnh Ôn Lĩnh Viễn thì phải làm bộ làm tịch, phải nén đau khổ vào lòng.
Nhưng cô không muốn vậy, dù có là ai cũng không thể khiến cô trở nên hèn mọn, cho dù đó có là Ôn Lĩnh Viễn đi nữa.
Thế nhưng, nếu để Tô Vũ Nùng nghe thấy lời này thì cô ấy nhất định sẽ nói rằng ‘cậu đừng có mà cậy mạnh, chẳng qua cậu chỉ là đau khổ quá nên mới quyết định buông tay thôi’..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...