“Có phải hôm nay cháu lại trốn buổi tự học tối không?” Lúc trở lại xe, Ôn Lĩnh Viễn hỏi.
Ninh Tê không để tâm mà chỉ “ừm” một tiếng.
Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô một cái, không nói gì.
Ninh Tê phát hiện nguyên nhân quan trọng nhất mà cô thích ở cạnh Ôn Lĩnh Viễn là anh sẽ không bao giờ nghiêm túc giảng đạo lý, cũng sẽ không ra lệnh cho cô phải làm gì.
Và cô tin chắc rằng, lúc trước khi anh muốn tịch thu thuốc lá của cô, nếu cô kiên quyết không đưa thì anh cũng sẽ không ép buộc, chẳng qua chỉ lặp lại câu “hút thuốc không phải là thói quen tốt” một lần nữa thôi, còn việc có muốn lấy ra hay không thì để cho cô tự chọn.
Điều này làm cô cảm thấy mình được tôn trọng.
Ôn Lĩnh Viễn lái xe rất đỉnh, mặc dù trên đường có người đột nhiên đổi làn mà không đánh đèn hay chạy lấn đường, anh vẫn không tức giận.
Không hổ là chiếc xe hơn 300 vạn, cả bộ giảm chấn lẫn giảm thanh đều là hàng đầu, và Ninh Tê cảm thấy buồn ngủ bởi tiếng động cơ quá êm tai.
“Bây giờ mới về ba cháu có tức giận không?”
Ninh Tê không mở mắt ra, “Thì có sao đâu? Giờ tôi ăn no nên có sức gây với ông ấy rồi.”
Ôn Lĩnh Viễn cười một tiếng.
Thật ra hai người họ không nói nhiều, chỉ nghĩ ra cái gì thì mới nói cái đó.
Radio trên xe được bật lên, âm lượng cũng được chỉnh rất thấp.
Ninh Tê rất thích loại yên tĩnh như lúc này, không hẳn là không có bất kỳ âm thanh nào, nó khiến cô cảm thấy giống như mình đang ngâm mình trong làn nước biển ấm áp vậy.
“Lúc chú đến nhà tôi, có phải chú có mang theo quà không?” Ninh Tê nhớ đến lúc gặp Ôn Lĩnh Viễn ở cửa nhà, khi đó trên tay anh có cầm một cái hộp dài.
“Chỉ là một chai rượu Thiệu Hưng thôi.
Tôi nghe nói dì Thang sẽ nấu món người Hẹ, mà rượu Thiệu Hưng kết hợp với món thịt hầm quả mơ thật sự không tồi.”
“Vậy chắc chắn chú phải thất vọng rồi, vì hôm nay trước khi ra cửa tôi có ghé qua phòng bếp xem, dì Thang không có nấu món thịt hầm quả mơ.”
“Cho nên không có uống rượu.
Hơn nữa, tôi còn phải lái xe.”
“Chú không nói thật,” Ninh Tê nhìn anh cười, “Chú biết tửu lượng của ba tôi không tốt nên mới không uống với ông ấy.”
Ôn Lĩnh Viễn không phủ nhận mà khẽ cười nói: “Tôi nói tôi bị cảm, đã uống Cephalosporin [*] rồi nên không thể uống rượu.”
[*] Cephalosporin là thuốc kháng sinh diệt khuẩn và là một trong những loại thuốc được sử dụng rộng rãi trên thế giới.
“Thật hả? Tôi mới biết đó.”
“Cephalosporin sẽ ức chế hoạt động của một loại enzym và ảnh hưởng đến quá trình phân giải bình thường của cồn.
Nghiêm trọng thì có thể dẫn đến việc suy tim và nhồi máu cơ tim.
Cháu phải nhớ rõ điều này để sau này có thể ứng phó với những bữa tiệc rượu bất đắc dĩ.”
Ninh Tê cười nói: “Vậy là chú đang dạy tôi trở thành một người giả nhân giả nghĩa đó sao?”
“Tôi đang dạy cháu cách bảo vệ mình.”
Đây đúng là giọng điệu điển hình của người lớn, nhưng Ninh Tê lại cảm thấy trái tim như bị người ta chọc nhẹ một cái, nó đột nhiên thắt chặt, không đau nhưng lại mang đến một cảm giác rất kỳ lạ khiến cô không thích ứng nổi.
Cô bèn nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đến khi xe im lặng chạy qua hai giao lộ, chủ đề này cũng tự nhiên kết thúc.
Thật ra cô muốn nói với anh rằng: Chú là người đầu tiên dạy tôi cách ứng phó với những người trong thế giới của người trưởng thành.
“Chủ nhật này tôi sẽ dẫn Tiểu Viên đi câu cá với ông nội, cháu muốn đi không?”
Ninh Tê hoàn hồn, “Hả…… Vậy tôi có thể dẫn theo bà không? Còn Tiểu Vũ nữa.”
“Được chứ.
Chúng tôi sẽ mang theo một ít đồ ăn cho buổi dã ngoại, cháu cũng có thể chuẩn bị một ít.”
“Mọi người cần tôi chuẩn bị những gì?”
Ôn Lĩnh Viễn ngẫm nghĩ một lát, “Trái cây vẫn chưa có người phụ trách.”
“Vậy để tôi cho! —— Mỗi người đều được phân công sao ạ?”
“Tôi chuẩn bị món chính, tráng miệng và đồ uống.
Tiểu Viên chuẩn bị thảm dã ngoại, khăn giấy và túi đựng rác.
Còn ông nội thì chuẩn bị dụng cụ câu cá.”
Ninh Tê lập tức hiểu ra, đồ ăn là do Ôn Lĩnh Viễn phụ trách, thế nên anh cũng phụ trách luôn phần trái cây.
Và bây giờ anh đã giao lại phần này cho cô.
Cô biết là mình nghĩ nhiều nhưng vẫn rất hưởng thụ cảm giác này.
“Ông nội Ôn có nghiêm khắc không ạ?”
“Đối với cha tôi, anh tôi và tôi thì rất nghiêm khắc, nhưng đối với các cháu thì sẽ không đâu.”
Ninh Tê nhịn không được mà cười rộ lên.
Thật sự rất muốn ném luôn thứ bảy đi để trực tiếp nhảy tới ngày chủ nhật.
–
Thứ bảy, Ninh Tê và Tô Vũ Nùng cùng đi dạo siêu thị mua trái cây.
Vốn dĩ các cô hẹn nhau vào buổi sáng nhưng đều ngủ tới 11 giờ, thế nên đành đổi thành buổi chiều.
Hai giờ chiều, hai người với cái bụng đói meo gặp nhau trước cửa trung tâm thương mại sau đó cùng đi ăn mì thịt bò rồi mới đi dạo siêu thị.
Ninh Tê rất thích không khí vừa sạch vừa mát tại khu trái cây nhập khẩu nhưng lại không chịu nổi mùi tanh tỏa ra từ khu bán thịt.
Nhưng cô chỉ có thể chịu đựng nó giống như khi đi ăn với Ôn Lĩnh Viễn tại quán mì nhỏ vào tối qua vậy.
Khu trái cây có rất nhiều phần ăn thử nên các cô không hề khách sáo.
Nếm thử cái gì cũng thấy ngon, cuối cùng còn mua thêm hai trái bưởi đỏ Nam Phi, mấy kg lựu đỏ Tunisian và dâu tây Đan Đông [*].
[*] Đan Đông là một thành phố thuộc tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc.
“Đủ chưa?”
Tô Vũ Nùng hơi do dự, “…… chắc đủ rồi đó?”
Vì thế, các cô lại lấy thêm một ít mận Thái Lan.
Nhà Tô Vũ Nùng ở gần đây nên họ mang trái cây đến nhà cô ấy, sau đó lại cùng đi xem phim.
Trước giờ chiếu, họ ngồi ở tiệm trà sửa để giết thời gian.
Hôm nay Tô Vũ Nùng mặc một chiếc váy phong cách Lolita nên dẫn đến tỉ lệ quay đầu rất cao.
Ninh Tê đoán nếu lúc này có người đứng bên ngoài nhìn qua cửa kính của tiệm trà sữa thì sẽ cảm thấy cô như một con búp bê Tây Dương được đặt trong tủ kính vậy.
Huống chi, vẻ ngoài của Tô Vũ Nùng lại dễ thương, khung xương nhỏ nhắn nên mặc những bộ quần áo có phong cách phương Tây như thế này rất xinh.
“Diêu Chiêm Vân đãi sinh nhật, mời tớ đến dự, cậu có thể đi chung với tớ không?”
Ninh Tê không dùng ống hút mà kề vào miệng ly uống lớp kem phô mai bên trên: “Tớ không muốn làm bóng đèn đâu.”
“Khi nào cậu hẹn hò với Ôn Lĩnh Viễn, tớ sẽ đi với cậu.”
Ninh Tê ngẩn người, biểu cảm như đang nói “sao cậu biết”.
“Trông rõ lắm luôn đó, cậu chưa từng trải lòng với bất kỳ người khác phái nào như vậy cả.” Tô Vũ Nùng liếc cô một cái: “Tớ đã đoán là cậu thích người chững chạc, nhưng không ngờ lại lớn hơn nhiều như vậy.”
“Tớ cảm thấy có thể là do tớ bị thiếu thốn tình thương mà chú ấy lại đối xử rất tốt với tớ.
Thế nên tớ muốn bình tĩnh suy nghĩ lại.”
“Cậu có bao giờ bình tĩnh hả?”
“Thì bắt đầu từ bây giờ nè.
Tớ phải xác định cho rõ xem tớ có thật sự thích chú ấy hay không, đến lúc đó mới có thể ra tay.”
“Không cần tìm cớ cho sự túng quẫn của mình đâu.”
“Đôi khi cậu không cần phải hiểu rõ tớ như vậy đâu.”
Tô Vũ Nùng cười đến nỗi suýt thì sặc, “Mà cậu cũng đừng nghiêm túc quá, tớ thấy Ôn Lĩnh Viễn này, coi bộ khó thành lắm đó.
Thường thì có hai con đường để đối phó với đàn ông, một là đánh vào cơ thể, hai là đánh vào tim, nhưng cả hai cách này đều vô dụng với anh ta.
Anh ta mang đến cho tớ cảm giác là một người rất nguyên tắc và mạnh mẽ, dầu muối đều không ăn.
Trừ phi anh ta cũng thích cậu, bằng không cậu không có đất diễn đâu.”
“…… Cậu nói hay quá, vậy sao tới giờ vẫn chưa có tiến triển gì với Diêu Chiêm Vân vậy.” Ninh Tê biết khi đi học Tô Vũ Nùng thường lén đọc trộm tiểu thuyết ngôn tình, đặc biệt là một trang web văn học màu xanh lục, ngày nào cô ấy cũng vào chừng ba lần.
Chẳng những đọc ngôn tình mà cô ấy còn đọc thể loại đam mỹ, đã thế còn vẽ rồi đăng lên Weibo tag tên tác giả vào.
Đương nhiên những chuyện này đã vượt quá khả năng nhận biết của Ninh Tê rồi.
“Bởi vì tớ chỉ nói suông thôi mà.” Tô Vũ Nùng nói với vẻ đúng lý hợp tình.
“……”
Cuối cùng, Ninh Tê nói: “Tớ có thể đi nhưng cậu phải giúp tớ một chuyện.
Ngày mai khi đi câu cá, cậu giúp tớ quan sát xem Ôn Lĩnh Viễn đối xử với tớ bằng thái độ gì.”
–
Ôn Lĩnh Viễn lái một chiếc SUV bảy chỗ, nghe Tiểu Viên nói đây là xe mượn của anh trai anh.
Anh đón bà và Ninh Tê xong lại đi đón Tô Vũ Nùng.
Hôm nay Tô Vũ Nùng mặc đồ theo phong cách hoài cổ với áo vest len kẻ caro, quần short kiểu Anh, áo khoác ngoài màu cà phê, trông giống như một cô phóng viên nhỉ thời Victoria [*].
[*] Thời Victoria (Victoria’s era): ám chỉ thế kỷ thứ 19 trong thời kỳ Nữ hoàng Victoria cai trị nước Anh, từ năm 1837 đến khi bà mất vào năm 1901.
Ninh Tê nhìn lại mình thì hối hận tại sao trước khi ra cửa không trang điểm.
Ngay cả Tiểu Viên cũng mặc váy hoa, lúc không nói tiếng nào trông rất thùy mị, nết na.
Hình như trong cả cái xe này thì cô là người ăn mặc tùy tiện nhất.
Còn người tùy tiện thứ hai là Ôn Lĩnh Viễn.
Anh chỉ mặc áo len rộng màu xanh đen và quần thun thoải mái, chân đi giày thể thao.
Ninh Tê cảm thấy cô và Ôn Lĩnh Viễn mới đúng là đi câu cá, còn những người khác đều chỉ đến vì bữa cơm dã ngoại thôi.
“Ông nội Ôn đâu?”
Trì Tiểu Viên nói: “Chỗ câu cá ở gần nhà ông nội nên chúng ta sẽ qua đó đón ông.”
Ôn Lĩnh Viễn nói: “Ở vùng ngoại ô, khá xa, mọi người có thể tranh thủ ngủ một giấc trên xe.”
Nhưng ba cô gái ngồi ở phía sau làm gì ngủ được, mồm năm miệng mươi tám suốt cả quãng đường.
Ông nội Ôn sống trong một ngôi nhà ba tầng tự xây ở ngoại ô, mặt trước và sau của ngôi nhà đều bị cây cối che lấp.
Ôn Lĩnh Viễn ngừng xe ở ven đường, bảo bọn họ chờ trong xe, còn mình thì vào trong đón người.
Ninh Tê vô cùng tò mò đối với căn nhà nằm ẩn sau những táng cây này nên cũng xuống xe theo.
Tiểu Viên cũng muốn xuống nhưng bị Tô Vũ Nùng giữ chặt, cô ấy tìm chủ đề nói để giữ người ở lại xe.
Khi vào trong phải đi qua một con đường lát đá, hàng tre xanh hai bên che khuất ánh mặt trời làm người ta nghĩ đến con ngõ đi vào Thanh Hạnh Đường.
Ở cuối đường là một khoảnh sân, những sợi dây leo quấn đầy trên hàng rào tre đến không còn một kẽ hở, ở góc trong cùng là những khóm hoa cúc dại màu vàng.
Trong sân có một mảnh đất trống được lát phiến đá xanh, ở trên là một tấm thảm tre dùng để phơi thuốc.
Ở khoảng đất trống phía đông có trồng một cây lựu, dưới tàng cây là một cái giếng nước được che bởi cái mái hình tam giác, miệng giếng đã mọc đầy rêu xanh.
Dù bây giờ đã là đầu đông nhưng khoảnh sân này vẫn xanh mơn mởn.
Gần giếng nước có một bộ bàn đá, ở đó có một ông cụ đang ngồi cầm cái chày giã thuốc trong cối.
“Ông nội.” Ôn Lĩnh Viễn chào rồi dẫn Ninh Tê qua đó, giới thiệu với ông đây là con gái của bạn.
Tùy tóc của ông nội Ôn Hạc Đình đã bạc trắng nhưng tinh thần vẫn quắc thước.
Ông cười tủm tỉm hỏi: “Tên cháu là gì?”
“Dạ Ninh Tê ạ, ‘Tê’ trong cây mộc tê.”
“Hoa mộc tê có vị cay nồng, nhưng tính ấm.
Thông kinh phổi, kinh tỳ và kinh thận.
Có tác dụng làm ấm phổi, chữa bệnh cảm và giảm đau.” Ôn Hạc Đình đánh giá từ trên xuống dưới rồi không ngừng gật đầu: “Căn cơ không tồi, chân cũng khá cứng cáp, là một hạt giống tốt cho việc luyện kiếm Thái Cực.”
Ninh Tê nghĩ mình nghe lầm…… kiếm Thái Cực?
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Ông chuẩn bị đi, chúng ta phải đi rồi.”
Ôn Lĩnh Viễn đi theo Ôn Hạc Đình vào trong, một lát sau cầm theo cần câu và thùng nhôm bước ra.
“Chỉ có ba cái cần câu thôi ạ?”
“Ông nội nói các cháu chắc chắn sẽ không kiên nhẫn nên không cần phải chuẩn bị.”
“Ai nói chứ, tôi nhất định sẽ câu được một con cho xem.”
“Được,” Ôn Lĩnh Viễn cười nói, “Vậy cháu dùng cần câu của tôi đi.”
–
Bông: người ta toàn yêu trước rồi mới ra mắt gia đình, nhưng chú già nhà tui thích chơi trội =))))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...