Editor: Linh LeVào buổi chiều, Trì Kinh Hồng cứ cách tầm một tiếng sẽ nhắn tin cho cô, tin nhắn chỉ ngắn gọn gồm hai từ: “Đang ở đâu?” (*)
Trì Hồng Nhạn kiên nhẫn trả lời từng tin nhắn một cho anh hết lần này đến lần khác.
Chiều hôm nay, cô đang ngồi trên bậc đá cẩm thạch phủ đầy ánh sáng mặt trời, vắt óc suy nghĩ thật kỹ từng chữ trong tin nhắn gửi cho Trì Kinh Hồng.
Nửa tháng sau Thư Nhiên sẽ quay về, sau khi anh ấy về cô sẽ cùng anh ấy về Đức, cô sẽ coi như nửa tháng còn lại này là sự bố thí của Thượng Đế dành cho cô.
Chiều nay, Trì Kinh Hồng ngồi trong phòng họp trên tầng hai mốt nghe báo cáo của các quản lý khách sạn cấp cao, tuy nhiên, hầu hết mọi người trong phòng họp đều thấy rằng sếp của họ có vẻ lơ đãng, đôi khi đã báo cáo xong rồi mà anh lại như chưa nghe thấy, phải để thư ký Lâm ở một bên nhắc.
Anh có vẻ như quan tâm đến điện thoại của mình hơn, đôi mắt dán chặt vào điện thoại từ lúc nào không hay.
Thỉnh thoảng, đôi mắt lại hằn lên ánh cười trông rất đẹp và hút mắt, khiến những nữ quản lý cấp cao cũng phải đỏ mặt.
Cuối cùng, sau khi đã nghe hết báo cáo, anh là người đầu tiên rời đi, anh còn thay đổi hẳn cái vẻ sắc bén thường ngày, còn nở một nụ cười đầy quyến rũ, mấy người vất vả rồi.
Khi đó, mọi người đều đoán, có phải phu nhân rất hạnh phúc không.
Theo tin “mật báo” nhận được thì mới sáng sớm nay, phu nhân đã tới văn phòng của sếp, liệu có phải,…
Sắc xuân nhàn nhạt rơi trên từng bậc thềm màu trắng, Lệ Xuân Hiểu nhìn Tracy đang ngồi trên bậc thềm phơi nắng, ánh nắng nhẹ vương trên chiếc áo lông màu trắng của cô ấy như một bức tranh phong cảnh vậy.
Lệ Xuân Hiểu học theo bộ dạng đang ngồi của cô ấy ngồi xuống.
Đáng tiếc, hôm nay cô vì đi Kinh Hồng mà ăn mặc trang điểm cho thật xinh đẹp, chiếc váy bó sát khiến cô không thể duỗi chân như thường ngày được.
Tracy giúp cô cởi giày cao gót, cười: “Như thế này sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Thoải mái hơn rất nhiều khi không có đôi cao gót gần mười cm.
Lệ Xuân Hiểu nhìn lên bầu trời thở dài một hơi, bầu trời sau cơn mưa cực kỳ trong xanh.
Đối với Lệ Xuân Hiểu, Trì Hồng Nhạn không biết nên đối mặt ra sao với cô ấy.
Nếu có một ngày cô ấy biết được rằng cô từng yêu chồng của cô ấy, như thế thì những lời cô từng nói với cô ấy đều sẽ trở thành dối trá?
Tiếng thở dài như có như không rơi vào tai Trì Hồng Nhạn.
Nghĩ đến việc tiếng thở dài kia có thể liên quan đến Trì Kinh Hồng, cô bỗng dưng mất đi dũng khí để hỏi.
“Tracy.” Lệ Xuân Hiểu khẽ hỏi: “Chị nói xem yêu một người là như thế nào? Liệu có tồn tại trường hợp lâu ngày sinh tình không?”
Đã từng, bản thân cô cũng từng giống như nguời phụ nữ ngồi bên cạnh, từng ngóng trông việc Kinh Hồng có thể thấy được trái tim của mình, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, hy vọng anh có thể nhìn thấy cô và yêu cô.
Cuối cùng thì anh cũng đã yêu cô, nhưng đó lại là chuyện vật thị nhân phi rồi (*).
(*) Vật thị nhân phi: vật còn ở đó, người thì ở đâu.
Trì Hồng Nhạn trầm mặc không nói gì.
“Tracy, chị cảm thấy Kinh Hồng có yêu em không?” Trong mắt Lệ Xuân Hiểu phiếm lên ánh lệ, có lẽ thời gian cô ấy yêu Kinh Hồng phải lâu lắm rồi, đến mức cô ấy sắp mất đi sự tự tin.
Cô ấy cũng đã không bận tâm tới sự tự tôn của bản thân nữa mà cô ấy cần niềm tin.
Chẳng hạn như bây giờ, cô ấy cần nghe những lời khích lệ từ người phụ nữ đang ngồi trước mặt hơn.
Trì Hồng Nhạn vẫn trầm mặc không nói gì.
“Tracy, xin chị hãy trả lời em đi, bây giờ em cảm thấy cực kỳ bất an, Kinh Hồng làm em thấy cực kỳ bất an!” Lệ Xuân Hiểu gắt gao cầm lấy tay cô.
Lệ Xuân Hiểu có một đôi tay rất đẹp, mới cách đây không lâu, cô ấy đã dùng đôi tay xinh đẹp này nấu cháo, gắp thức ăn cho người đàn ông mà cô ấy yêu thương.
“Xuân Hiểu, tôi nghĩ,… Tôi nghĩ anh Trì thích cô, chẳng phải cô nói anh ấy đối tốt với cô lắm sao? Cô nên tự tin vào bản thân mình chứ.”
Những lời này vừa thốt ra, Trì Hồng Nhạn cảm thấy bản thân mình giống như một tên trộm có tật giật mình, nhưng lại là tên trộm trộm mất đi thứ của người tin tưởng mình.
Tin nhắn điện thoại vang lên ngay lúc này, Trì Hồng Nhạn cảm thấy bản thân mình giờ giống như loại người độc ác nhất, xây sự tham luyến của mình lên sự thống khổ của người khác.
Cô đưa tay nhấn tắt nguồn điện thoại đi.
- -----------------------
Trì Kinh Hồng vừa về đến nhà đã thấy trong nhà hết sức náo nhiệt.
Cả Cô và gia đình của Cô (*) đều đến.
Trì Kinh Hồng giờ mới chợt nhớ ra hôm này là ngày gia đình hàng tháng của họ.
Cứ tới ngày này mỗi tháng, bọn họ đều tập trung tới nhà họ Lệ để ăn tối, trò chuyện tâm sự.
(*) Bữa trước mình có note là Cô viết hoa nghĩa là chị, em gái của bố (aunt).
Hồng Nhạn ngồi bên cạnh người Cô, cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm.
Như thường lệ, anh ngồi xuống bên cạnh Xuân Hiểu, như thường lệ, anh vừa ngồi xuống, Xuân Hiểu đã dựa vào người anh, Ngô Bảo Châu ngồi trước mặt bọn họ, lấy ánh mắt dường như đã nhìn thấu mọi chuyện nhìn họ, anh buông tay xuống định đẩy tay Lệ Xuân Hiểu ra.
Hồng Nhạn vẫn cúi đầu như cũ, cùng với Cô trò chuyện câu được câu mất.
Trương Dần, chồng của Ngô Bảo Châu, lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật sỗ vừa mua được từ một người bạn ra, nói muốn chụp ảnh hai vợ chồng Trì Kinh Hồng và Lệ Xuân Hiểu.
Anh ta còn nói rằng hai vợ chồng họ đẹp như một bức tranh.
Lặng lẽ, Trì Hồng Nhạn ngẩng đầu lên, cô cũng cảm thấy hai người kia đẹp như một bức tranh, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn vàng nhạt.
Cô ấy tựa đầu lên vai anh, tay cô ấy quàng qua khuỷu tay anh, mỉm cười, tự nhiên mà hạnh phúc.
Nó làm cô nhớ tới hình ảnh đẹp đẽ mà ông cô từng vẽ ra cho cô lúc bấy giờ.
Có lẽ, có rất nhiều nhà văn sẵn sàng dùng ngòi bút của mình tô hồng cho người phụ nữ trước mặt.
Mà, hai người kia là danh chính ngôn thuận trước mặt người đời.
Phải cần bao nhiêu sức lực mới khiến trong mắt mình không ánh lên sự ghen tỵ, phải cần bao nhiêu sức lực để dời ánh mắt lưu luyến trên người Kinh Hồng đi.
Trì Hồng Nhạn gắt gao nắm chặt tay, cô sợ chỉ cần thả lỏng một chút thôi, mình sẽ không nhịn được mà chạy tới kéo bàn tay đang đặt lên khuỷu tay Kinh Hồng kia xuống.
Hai người kia trong máy ảnh kỹ thuật số của Trương Dần quả nhiên là đẹp như một cặp thần tiên.
Cảm giác như tất cả mọi người khi nhìn vào bức ảnh kia đều có thể đoán ra được nếu họ không phải vợ chồng thì cũng là người yêu.
Thức ăn trong miệng bỗng trở nên cứng như đá.
Từ phòng bếp đi ra, cô thấy Trì Kinh Hồng đứng chặn ngay cửa, anh nhìn cô, như cười như không, sau đó kéo tay cô đi tới vườn (*) hoa phía tây.
(*) Ở đây là vườn hoa trong phòng kính.
Anh kéo tay cô ngồi xuống bồn hoa lớn trong vườn.
“Anh và cô ấy cùng chụp ảnh, có phải làm em không vui không?”
Trong mắt anh ánh lên sự hy vọng, trong vườn hoa có nhiều cây cối xanh biếc này cùng với ánh đèn chiếu sáng như những vì sao, trong phút chốc, Trì Hồng Nhạn bỗng ngây người.
“Hồng Nhạn!” Trì Kinh Hồng khẽ vỗ mặt cô.
Hồng Nhạn của anh lại một lần nữa lộ ra ánh mắt si mê, trước đây, anh cực kỳ tức giận và chán ghét với ánh mắt này của cô.
Anh cho rằng loại ánh mắt này quá mức mê đắm.
Nhưng mà, giờ đây anh rất thích ánh mắt này của cô.
Anh hận không thể làm bản thân mình tốt đẹp hơn một chút, tốt đẹp đến mức trong ánh mắt của Hồng Nhạn chỉ có mỗi anh.
Anh cố nhịn cười, đưa tay ra quơ quơ trước mặt cô.
Lúc này, Hồng Nhạn mới như người trong mộng mới tỉnh: “À… Kinh Hồng, anh vừa nới gì cơ?”
Tay anh đặt lên thái dương cô, nhẹ nhàng nói: “Anh vừa hỏi em, có phải em không thích anh chụp ảnh cùng Xuân Hiểu không?”
“Không có chuyện đó đâu!” Trì Hồng Nhạn tránh ánh mắt của anh.
“Em nói thật với lòng mình một lần không được sao?” Trì Kinh Hồng năng mặt cô lên: “Nói với anh, em có phải không thích anh chụp ảnh cùng Xuân Hiểu đúng không?”
Nói ra là thích hay không thì cũng có ích gì cơ chứ? Trì Hồng Nhạn nhớ tới những lời Lệ Xuân Hiểu nói lúc chiều cùng với biểu cảm của cô ấy khi nói những lời đó.
Hất bàn tay của Trì Kinh Hồng đang đặt trên má mình ra, không thể cứ tiếp tục như này nữa.
“Kinh Hồng, anh nghe em nói, chúng ta từng cùng chung sống dưới một mái nhà như những người thân, bây giờ, chúng ta hãy trở lại như mối quan hệ kia nhé!” Cô cầu xin anh.
Trì Kinh Hồng đè chặt tay lên vai Trì Hồng Nhạn.
Trong một khoảnh khắc, anh thực sự muốn bóp chết cô.
“Quay trở lại mối quan hệ như người thân, nếu như vậy thì, Trì Hồng Nhạn, trước đây, em không nên quyến rũ anh, không nên không biết sợ mà lớn tiếng nói yêu anh.
Làm sao bây giờ, anh chỉ muốn dây dưa với em cả đời thôi.”
Nụ cười nhạt của Trì Kinh Hồng khiến tim Trì Hồng Nhạn thắt lại một lúc, cô chạy tới, ôm lấy eo anh.
“Kinh Hồng, anh đừng giận em, cho dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng chỉ có thể như thế này thôi!” Trì Hồng Nhạn nhắm mắt lại, bóng tối luôn dễ tăng lên dũng khí.
Kinh Hồng nói đúng, cô đúng thật là không biết sợ.
“Anh nói rất đúng, hiện tại Trì Hồng Nhạn là một người rất nhát gan, từ lúc ông ngoại rời đi, cô ấy đã trở thành một người rất nhát gan, vì trên đời này chỉ còn lại mình cô ấy thôi.
Nhưng người đàn ông tên Tống Thư Nhiên đã bước vào cuộc đời của cô ấy, nói với cô ấy rằng anh ấy sẽ mãi mãi không vứt cô ấy.
Lúc đó, cô ấy đã không chút do dự mà kết hôn với anh ấy.
Anh ấy rất tốt với cô ấy, làm cô ấy dần trở nên ỷ lại vào anh ấy, việc ở bên cạnh anh ấy dường như đã trở thành một loại thói quen.”
“Hồng Nhạn, em tin anh đi, anh cũng có thể, anh cũng có thể trở thành người mà em có thể dựa vào.
Rời xa anh ta và đến bên anh đi!” Trì Kinh Hồng đau lòng không hiểu, tại sao người bên cạnh cô lúc ấy lại không phải là anh.
Kinh Hồng, anh biết không? Một tiếng trước em vừa gọi điện với Thư Nhiên, khoảng một tháng nữa anh ấy sẽ trở lại, lúc đó, em sẽ cùng anh ấy về Đức, và có lẽ sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.
Bọn em còn lên kế hoạch tháng mười sẽ đi tới Ai Cập du lịch, cưỡi lạc đà ngắm Kim Tự Tháp.
“Cuộc sống hôn nhân của em còn tốt hơn rất nhiều so với em tưởng tượng.
Tính cách của Thư Nhiên nhiên và em rất giống nhau, cho nên, khi ở bên anh ấy em cảm thấy rất nhẹ nhàng, em chưa từng nghĩ muốn rời bỏ anh ấy, ngược lại, em còn muốn cùng anh ấy đi tiếp mãi mãi.”
“Cùng đi tiếp?...” Trì Kinh Hồng dán miệng vào tai cô: “Nếu anh nói cho anh ta biết rằng, người đàn ông đầu tiên của vợ anh ta là em vợ của anh ta, nếu anh nói cho anh ta biết, năm mười bảy tuổi em đã đưa anh tới khách sạn thuê phòng, em đoán xem, anh ta sẽ có cảm nghĩ ra sao? Khi đó, hai người có thể cùng nhau tiếp tục nữa không? Hả?...”
“Đừng làm vậy! Kinh Hồng!” Trì Hồng Nhạn đau lòng ôm lấy Trì Kinh Hồng: “Kình Hồng, đừng biến mọi việc thành như vậy!”
“Trì Hồng Nhạn! Em biết sợ sao? Em sợ hãi như thế này là sợ anh ta biết sao?” Trì Kinh Hồng nói những lời này ra với cảm giác như đang bị xé rách toạc ra.
“Đúng vậy! Em sợ để anh ấy biết! Em cũng sợ anh ấy để ý, em còn sợ rằng sẽ mất đi cuộc sống yên bình này.” Xuyên qua vai Kinh Hồng, ánh mắt cô dừng lại ở cửa sổ phòng khách, ánh đèn hắt ra từ trong cửa sổ: “Hơn nữa, em thấy, vợ anh chính là người thích hợp với anh nhất trên đời này.”
- --------------------------
Hết chương 36.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...