Editor: Linh Le
Trì Kinh Hồng mười bảy tuổi bắt đầu vừa học vừa làm việc tại một của hàng bánh ngọt như Lâm Mặc.
Cậu muốn tiết kiệm một số tiền trước khi Trì Hồng Nhạn quay lại để đưa cô đi du lịch và mua cho cô những bộ quần áo mà cô thích.
Mong muốn nhỏ bé đó trở nên rõ ràng hơn khi mà thời gian càng trôi đi, số tiền được giấu trong hộp càng tăng lên.
Mặc dù biết rằng Hồng Nhạn sẽ không gọi về, nhưng câu đầu tiên khi Trì Kinh Hồng về nhà mỗi cuối tuần luôn là, mẹ Minh, Hồng Nhạn đã gọi về chưa.
Và câu trả lời cậu nhận được lúc nào cũng chỉ có một.
Ở trường, liên tục có những cô gái thể hiện tình yêu với cậu, đôi khi là thư, đôi khi là thiệp và đôi khi là trực tiếp nói thẳng.
Trước đây, cậu luôn mỉm cười với những cô gái đó, mỉm cười và không nói gì cả.
Còn hiện tại, cậu nói với mấy cô gái ấy, tôi có bạn gái rồi, có mấy người không tin nên đã yêu cầu cậu cho họ xem ảnh của bạn gái cậu.
Lúc đó, Trì Kinh Hồng mới chợt nhận ra rằng cậu không có lấy một bức ảnh của Trì Hồng Nhạn.
Cũng không biết tại sao mà Trì Hồng Nhạn gần như chưa bao giờ chụp ảnh.
Có một lần, cậu hỏi mẹ Minh, tai sao trong nhà lại không có lấy một bức ảnh của Hồng Nhạn.
“ Khi Hồng Nhạn lên bảy, nó có chụp một bức ảnh với anh họ nó.
Ngày hôm sau, anh họ của nó qua đời, vì thế từ đó mà nó không thích chụp ảnh nữa.”
Mẹ Minh cúi đầu, giọng trầm xuống.
Vào sinh nhật lần thứ mười tám, Trì Kinh Hồng đến phòng của Trì Hồng Nhạn, vuốt ve đất nước có tên Ireland trên bản đồ thế giới đặt trong phòng cô.
“ Hồng Nhạn, anh chúc sinh nhật lần thứ mười tám của chúng ta thật vui vẻ.”
Nói xong lời này, trái tim cậu khó chịu vô cùng.
Cô gái nhẫn tâm Trì Hồng Nhạn này thậm chí còn không thèm gọi điện thoại vào một ngày như ngày hôm nay.
Phải biết rằng tai cậu đã dựng lên rất cao để chờ tiếng điện thoại reo.
Mỗi khi điện thoại reo đều không thể khống chế được nhịp đập của trái tim, có phải là Hồng Nhạn gọi không, gọi để nói với cậu, Kinh Hồng, em chúc sinh nhật lần thứ mười tám của chúng ta thật vui vẻ.
“ Hồng Nhạn, anh chúc sinh nhật lần thứ mười chín của chúng ta thật vui vẻ.”
Vào sinh nhật thứ mười chín, khi nói câu này trong lòng Trì Kinh Hồng có một bước tiến nho nhỏ.
Vào ngày sinh nhật tiếp theo, Hồng Nhạn sẽ trở về bên cậu.
Bí mật, Trì Kinh Hồng dán miệng lên bản đồ đất nước có tên Ireland kia.
Đến lúc đó, khi nhìn thấy cô, cậu nên làm gì đây?
Lúc đó, khi gặp lại cô, cậu sẽ kéo cô vào một góc không người, sau đó hôn cô một cách mãnh liệt, hôn tới mức cô không thở nổi, hôn tới mức cô phải cầu xin tha thứ, hôn tới mức chân cô mềm nhũn đi, hôn tới mức cô phải thề rằng sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa.
Cứ như thế, Trì Kinh Hồng chạm vào môi mình và mỉm cười ngây ngô.
Vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi, Trì Kinh Hồng không đợi Trì Hồng Nhạn đến tìm mình mà tự mình lên chuyến phà cuối cùng một ngày trước đó để tới gặp cô.
Trì Kinh Hồng hai mươi tuổi, người đợi cậu không phải là Trì Hồng Nhạn mà là luật sư của Trì Thanh Dương.
Trời đã khuya, cậu đứng dưới ánh đèn sáng rực trong phòng khách, trong khi mẹ Minh đứng bên cạnh thì mặt mày tái nhợt, một linh cảm xấu thúc đẩy cậu quay lưng bước đi.
Không sao, có lẽ Hồng Nhạn có gì đó bị trì hoãn, không sao, cậu có thể tiếp tục chờ đợi, cậu có thể tiếp tục trở lại bến tàu,… Hôm nay nếu cô không trở về thì cậu sẽ đợi tới ngày mai, ngày mai cô không trở về thì cậu lại chờ đến ngày kia, cậu không tin cô sẽ không trở về.
“ Kinh Hồng, Hồng Nhạn, nó sẽ không về nữa đâu.”
Giọng nói của mẹ Minh run run, còn mang theo cả sự đè nén.
Trì Kinh Hồng cứ như thế dừng bước.
Luật sư Phương đi đến trước mặt cậu, cầm một túi văn kiện trên tay, với một giọng nói từ bi như Đấng sáng thế.
“ Cậu bé, cái này được ông Trì Thanh Dương giao lại cho tôi trước khi rời đi, nói rằng nếu hôm nay ông không trở lại thì hãy đưa nó cho cậu.
Đây là tài khoản ngân hàng và cả chứng thư nữa.
Bắt đầu từ bây giờ chúng sẽ thuộc về cậu.”
Trì Kinh Hồng giật lấy túi văn kiện hung hăng ném mạnh xuống đất: “ Tôi không cần.”
Sau đó, cậu đi đến cạnh mẹ Minh, nắm lấy vai bà.
“ Mẹ Minh, Hồng Nhạn không trở về nữa nghĩa là sao?”
Mẹ Minh đem một lá thư và một hộp thiếc đặt vào tay cậu.
“ Hồng Nhạn nhờ mẹ giữ nó vào ba năm trước.
Nó nói răng nếu nó không trở về thì hãy đưa cho con.
Còn chiếc hộp này được đào bởi một chú chó con của nhà hàng xóm cách đây vài hôm trước.”
Trì Kinh Hồng nhận lấy bức thư với một nụ cười đau khổ, lại là một lá thư! Có phải cô nghĩ mình chơi chưa đủ nên mới để lại tiếp một lá thư không? Cô ấy muốn chơi thêm ba năm nữa à? Hay là cô ấy đã bị thu hút bởi một anh chàng như Jack rồi?
Cô ấy có biết rằng mình đã chờ đợi suốt ba năm qua không?
Mở bức thư ra, vẫn là những nét chữ xinh đẹp ấy.
Nhưng mà so với bức thư thứ nhất nó trông hoàn chỉnh hơn.
Trên bức thư màu trắng là nét bút màu xanh Trì Hồng Nhạn luôn thích, với những nét chữ dài và thanh mảnh.
“Gửi Kinh Hồng thân yêu của em!
Em luôn nghĩ rằng miễn là em dũng cảm và luôn giữ được đức tin đó thì một ngày nào đó em sẽ có thể tìm được cái cây sự sống ở toà thành trên không.
Em đã nghĩ như vậy khi viết bức thư này và tự tin rằng anh sẽ không bao giờ phải đọc nó.
Khi anh đọc bức thư này, em nghĩ, có lẽ em đã không còn nữa.
Em nghĩ, cuối cùng em đã không thể tìm được cái cây sự sống ấy!
Em xin lỗi, Kinh Hồng! Vì cuối cùng em vẫn lừa dối anh!
Ngay từ rất lâu rồi, em biết rằng bác sĩ đã nói em chỉ có thể sống đến hai mươi lăm tuổi, nhưng em đã vờ quên nó đi.
Bệnh tim bẩm sinh di truyền, đó là tên bệnh của em.
Vì vậy mà mẹ em, anh họ rồi em họ nữa đã sớm lần lượt rời khỏi thế gian.
Lúc đầu, em không mấy quan tâm.
Nhưng dần dần em đã phải bận tâm đến nó, vì anh, vì Kinh Hồng mà em đã trở nên tham lam.
Em muốn trở thành vợ của anh, muốn sinh con cho anh, nhưng em biết phải làm sao đây? Em biết rằng đó là điều ước mà em không bao giờ đạt được, vì vậy em cất giữ bí mật đó trong tim, âm thầm khao khát.
Nhưng khi anh hôn em ( vẫn nên nói là anh hôn em hơn là em hôn anh cho đỡ ngượng ngùng, em cũng chỉ là một cô gái mà thôi), mong ước đó lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Vì vậy em muốn thử.
Em đã nhờ ông giúp.
Em muốn ghép tim, trong thời hạn ba năm, em ước mình có thể chiến thắng và trở lại bên anh.
Em nói vậy, anh hiểu chứ?
Nhưng em có thể làm gì đây? Có vẻ em không phải là một người may mắn cho lắm.
Kinh Hồng, nếu em đã làm anh buồn, thì anh sẽ không buồn quá lâu chứ? Nếu em nói, em rất mãn nguyện lúc rời khỏi thế giới này, anh có tin không?
Bởi vì em đã thực sự biến mình thành vợ của Trì Kinh Hồng rồi.
Thật may mắn khi đêm ấy, anh đã không từ chối em.
Có Chúa mới biết em mong muốn được trở thành người phụ nữ của Trì Kinh Hồng như thế nào.
Kinh Hồng, em đã lén nghĩ về những đứa trẻ của chúng ta.
Nếu chúng ta có một đứa con, em sẽ đặt tên cho nó là Vọng.
Vọng, đại diện cho sức sống vô hạn.
Trì Vọng, nghe thật tuyệt!
Bây giờ hãy để em nói cho anh biết lý do vì sao em muốn anh đọc cuốn Snow of Kilimanjaro.
Em hy vọng Kinh Hồng sẽ nghĩ về em như một giấc mơ mình có khi còn trẻ và sau đó quên em đi.
Em không muốn anh là con báo lang thang và ngủ sâu dưới núi tuyết Kilimanjaro chỉ để tìm bạn tình.
Em không thể chịu đựng được khi nghĩ về điều đó.
Kinh Hồng, xin anh đừng làm như thế.
Bởi vì, em thực sự sẽ không chịu nổi!
Em hy vọng Kinh Hồng sẽ tìm được một người phụ nữ tươi sáng và khoẻ mạnh, sống một cuộc sống thật hạnh phúc.
Tất nhiên, anh sẽ có những đứa con của mình.
Đến lúc đó, Kinh Hồng, anh có thể đặt tên cho đứa con đầu lòng của mình như tên em mà đã đặt không? Em đã suy nghĩ về cái tên đó trong một thời gian rất dài...
Hãy nhớ rằng, Kinh Hồng, Trì Hồng Nhạn chỉ là một giấc mơ!”
Cuối thư, không có kí tên, chỉ có một logo cỏ ba lá.
Bức thư nhẹ nhàng rơi từ tay của Trì Kinh Hồng xuống, cũng không biết bay tới đâu.
Bức thư chưa đầy một ngàn từ nhưng Trì Kinh Hồng đã đọc nó trong hơn hai tiếng.
Sau khi ra khỏi nhà, Trì Kinh Hồng nhìn mặt biển hồi lâu.
Cuối cùng, khi đã thấm mệt, cậu ngồi xuống cạnh một gốc dừa.
Trước đây, Hồng Nhạn thích ngồi ở đây nhất.
Cô gái ấy thích ngồi ở đây và nói chuyện với đại dương mênh mông.
Trì Kinh Hồng ngồi ở đó nhìn lên bầu trời cho đến khi bình minh ló dạng, cho đến khi phía chân trời chuyển sang một chút màu trắng, cho đến khi bầu trời bị nhuộm đỏ bởi mặt trời.
Cậu mở cái hộp thiếc đó ra.
Thứ đầu tiên cậu thấy là một bức ảnh.
Chủ nhân của bức ảnh đó là một người phụ nữ trẻ tuổi, có một vài đường nét tương tự với Trì Hồng Nhạn.
Tiếp đó là những tờ giấy ghi chú nhỏ phía dưới bức ảnh.
Trì Kinh Hồng lần lượt mở những tờ giấy ghi chú đó, những tờ giấy đó đều là chữ viết tay của Trì Hồng Nhạn.
- ---- Mẹ ơi, con thích ở đây.
Biển ở đây dường như hiểu con.
- ---- Mẹ ơi, nói chuyện với biển có phải một điều kỳ lạ không? Mọi người ở đây thường nhìn con với ánh mắt kỳ lạ, họ nói con là người có đầu óc quái lạ.
- ---- Mẹ ơi, con đã mơ về Ireland, con cũng mơ thấy bố nữa, mặc dù, trước đây con chưa bao giờ được gặp bố cả, nhưng bố trong giấc mơ của con trông rất đẹp trai.
- ---- Mẹ ơi, con thích được giống như những đứa trẻ khác, có thể chạy một cách thoải mái, chạy tới khi nào kiệt sức mới thôi.
- ---- Mẹ ơi, con đã mang Kinh Hồng đi.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy dưới nước, giống như một con chim nhỏ cô đơn, trong lòng con bỗng vô cớ thấy khó chịu.
- ---- Mẹ ơi, ông ngoại bắt đầu xuất hiện tóc bạc rồi.
Có phải là vì con không? Mẹ ơi, lúc đó con thất chán ghét bản thân mình cực kỳ.
- ---- Mẹ ơi, năm con mười ba tuổi.
Lúc đầu, con cũng muốn giống như anh họ năm mười ba tuổi được đi tàu lượn siêu tốc.
Nhưng con không bao giờ quên được ngày đó.
Anh họ dựa vào cáng nói với con rằng, Hồng Nhạn, thực sự rất vui, cảm giác như cả người được bay lên vậy, nhưng mà, bây giờ con lại luyến tiếc, bởi vì con có Kinh Hồng rồi, mẹ ơi, dù cho trong đám tang của anh họ, con đã hứa với anh là đợi đến khi mười ba tuổi con cũng sẽ đi với anh ấy.
- ---- Mẹ ơi, con mong mình được lớn lên thật nhanh.
Khi lớn lên rồi, con sẽ là vợ của Kinh Hồng và sẽ sinh con cho anh ấy.
Nhưng con cũng sợ khi lớn lên, con sẽ phải rời xa anh ấy.
…………….
Trì Kinh Hồng cầm chiếc hộp thiếc lên và bắt đầu la hét.
Một lúc sau anh bình thản nói với biển.
“ Trì Hồng Nhạn, anh biết em đang tức giận, em tức giận vì anh đã hôn Mai Nặc, vì vậy nếu em muốn trốn, anh sẽ cho em một năm nữa.
Nếu một năm sau em không quay lại, thì dù em có trốn ở bất kỳ ngóc ngách nào của thế giới, anh, Trì Kinh Hồng thề rằng cũng sẽ tìm được em.”
Ở hai tờ giấy cuối cùng Trì Hồng Nhạn viết.
- ---- Mẹ ơi, Trì Kinh Hồng làm con buồn.
Làm sao mà anh ấy lại có thể hôn con rồi lại hôn những cô gái khác? Mẹ ơi, mẹ có biết không, con thích anh ấy hôn con đến bao nhiêu.
- ---- Cuối cùng, con không nhịn được muốn cho mẹ biết rằng con đã trở thành người phụ nữ của Kinh Hồng rồi, nhưng tại sao khi trở thành người phụ nữ của anh ấy con lại đau đến thế, trong sách không phải cũng nói như thế sao, nhưng mà đến cuối cùng thì vẫn rất tuyệt! Cái đó… Kinh Hồng đối xử với con khi ấy rất dịu dàng, nhưng mà mẹ ơi sao con lại thấy anh ấy giống như là rất lão luyện vậy.
Cho tới nay, từ khi Trì Kinh Hồng hiểu chuyện tới nay, cậu dường như quên mất mùi vị của nước măt vì Trì Kinh Hồng không phải là người nhạy cảm.
Nhưng ngày hôm đó, người ta nhìn thấy cậu sau một thời gian dài vắng mặt, lang thang trên con đường với một khuôn mặt tuyệt vọng như ngày tận thế sắp đến.
- ------------------------
Hết chương 15..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...