Editor: Linh Le
Ngày hôm sau, Trì Kinh Hồng mơ thấy Trì Hồng Nhạn đang ở độ cao mười nghìn mét.
Chỉ nhìn thấy bóng lưng.
Dù cậu có gọi thế nào, cô cũng không ngoảnh lại.
Thế rồi cậu đưa tay ra với lấy.
Cuối cùng, cậu cũng nắm được tay cô.
" Kinh Hồng, Kinh Hồng." Ai đó gọi vào tai cậu.Mở mắt ra, cậu thấy mình đang nắm lấy tay Mai Nặc.
Những lời Trì Hồng Nhạn nói ở hành lang ngày hôm qua càng trở nên rõ ràng hơn.
" Mai Nặc, tôi xin lỗi.
Hôm qua tôi đã đưa cậu một món quà sinh nhật mà Hồng Nhạn tặng tôi, vì thế,..."
" Cậu muốn lấy lại à?"
Trì Kinh Hồng gật đầu.
" Làm sao bây giờ, mình để nó trong ký túc xá rồi."
"Vậy sau khi về hãy đưa nó lại cho tôi nhé!"
Bây giờ họ đang trên chuyến bay đến Singapore để tham dự cuộc thi.
Sau một hồi im lặng, Trì Kinh Hồng lại hỏi: " Mai Nặc, cậu có biết câu chuyện " Snow of Kilimanjaro" của Hemingway không?"
" Có vẻ như câu chuyện đó nói về hành trình khám phá bản thân của một nhà văn.
Một số người cho rằng ở đó có hình bóng của chính Hemingway.
Cuốn sách đấy mình đã đọc rồi, mình không quá ấn tượng bởi nhà văn đó, mà ấn tượng với hình ảnh con báo say ngủ ở đỉnh Kilimanjaro hơn.
Con báo trên đỉnh núi tuyết, khi nhìn thấy xác con báo, mọi người đã thử phóng đoán nguyên do tại sao nó lại có mặt ở đó, một con báo sống ở rừng xanh, tại sao lại đi một quãng đường dài đến ngọn núi cao như Kilimanjaro.
Sau đó, mình đã xem một bộ phim chuyển thể từ truyện " Snow of Kilimanjaro".
Người ta nói rằng nó chết trên đỉnh Kilimanjaro đầy tuyết trong lúc đi tìm bạn tình."
" Bất cứ lúc nào mình xem đến cảnh ấy, mình đều thấy cảm động, phải, một chuyến đi dài để tìm kiếm một người bạn đồng hành đấy rất cảm động.
Sau một cuộc hành trình dài và đầy gian khổ, cuối cùng, cái chờ đợi nó là cái chết cô đơn ở độ cao mười chín nghìn bảy trăm mười feet trên ngon núi phủ đầy tuyết."
Những lời Mai Nặc nói làm trái tim Trì Kinh Hồng không khỏi chấn động.
Ngay khi máy bay hạ cánh, Trì Kinh Hồng liền gọi ngay về nhà.
Người nghe điện thoại là mẹ Minh, bà nói rằng Hồng Nhạn và ông ngoại đã đến gặp Cha xứ Doro.
" Mẹ Minh, Hồng Nhạn, cô ấy có ổn không?"
" Nó thì có chuyện gì được chứ?"
Cúp điện thoại, Trì Kinh Hồng thở hắt ra một hơi.
Trì Kinh Hồng dành ba ngày ở Singapore.
Hai ngày dành cho cuộc thi và vào ngày cuối cùng trưởng đoàn dẫn họ đi tham quan Singapore.
Khi nhóm người của bọn họ ghé thăm chợ đêm, Lâm Mặc, một người trước đó không quá quen thân với cậu đã được phân ở cùng ký túc xá với cậu.
Hiện tại, Lâm Mặc đang đứng một hồi lâu tại quầy bán trang sức của một cô gái, sau đó cậu ấy mua một chiếc kẹp tóc màu xanh.
Trì Kinh Hồng nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp tóc cỏ ba lá trong quầy rất lâu.
" Mua đi!" Lâm Mặc lôi kép quần áo cậu: " Sau đó, hay đem nó cho Phi Hồng (*) của cậu, sau đó nữa hãy tận tay cài nó lên tóc Phi Hồng của cậu."
(*) Như đã giải thích.
Hồng Nhạn phát âm là " feihong".
Đồng âm với Phi Hồng nên mọi người dễ hiểu nhầm.
Những lời nói đó của Lâm Mặc làm Trì Kinh Hồng thấy phiền lòng vô cớ, giống như bị nhìn thấu cái gì đó vậy.
" Này, tôi cảnh cáo cậu tốt nhất là không nên nói mấy lời vô nghĩa."
" Thôi nào, tôi cũng là người từng trải, tiểu tử cậu không cần giả bộ." Lâm Mặc nhấn giọng: " Trì Kinh Hồng, tôi từng nghĩ cậu là một người rất nhàm chán.
Không ngờ cậu lại..., ha ha..."
Sau đó, cậu ấy ghé sát miệng vào tai Trì Kinh Hồng: " Cậu biết không, đêm đầu tiên tới đây cậu luôn hét to tên của Phi Hồng lúc trong mơ.
Lúc đầu tôi nghĩ rằng cậu đã xem quá nhiều phim Hồng Koong và bị Hoàng Phi Hồng ám ảnh.
Khi cậu tiếp tục gọi cái tên ấy vào đêm thứ hai, nghe như con mèo đực đang gọi mèo cái vào đêm xuân ấy.
Lúc đó, tôi liền hiểu ra, người trong lòng cậu cũng tên là Phi Hồng đúng không? Tôi đoán đúng rồi hả?"
Đôi mắt của Trì Kinh Hồng tiếp tục dán chặt vào chiếc kẹp tóc hình cỏ ba lá, tưởng tượng rằng khi Trì Hồng Nhạn nhìn thấy nó.
Trong mấy ngày này, ngoài việc phải thi vấn đáp, đầu óc cậu luôn bị chiếm giữ bởi khuôn mặt của Trì Hồng Nhạn, nghĩ về cách cô nói yêu cậu, nghĩ về cách cô hôn cậu, nghĩ về cách cô mỉm cười và nhìn cậu, nghĩ về mái tóc ướt đẫm của cô.
Cậu còn nghĩ tới cơ thể ướt đẫm mồ hôi của cô khi gần gũi với mình nữa...
Cậu nhớ cô, là loại nhớ nhung giữa những người yêu nhau.
Trì Kinh Hồng chưa từng biết đến như thế nào là yêu.
Nhưng loại nhớ nhung này thì cậu biết rõ là có liên quan đến tình yêu.
Khi Hồng Nhạn nói Kinh Hồng, em yêu anh, cậu cảm thấy rằng một góc nào đó trong trái tim mình bắt đầu tan ra như tuyết mùa xuân.
Lần đầu tiên, cậu cách xa cô đến thế.
Khoảng cách xa xôi này khiến cậu cảm thấy hoang mang.
Trì Hồng Nhạn không ở trong tầm mắt cậu nữa, vậy nên cậu bắt đầu nhớ cô.
Nhớ điên cuồng.
Có một vài thứ, Trì Kinh Hồng yếu ớt nhận ra, ví dụ như lý do tại sao cậu lại có thể dễ dàng từ chối những nụ hôn của những cô gái khác và cả tình cảm của bọn họ nữa.
Tất cả chỉ vì tên của những cô gái ấy không khải là Trì Hồng Nhạn.
Quay trở lại ký túc xá, Trì Kinh Hồng bí mật cầm chiếc kẹp tóc hình cỏ ba lá ấy đem ra dưới ánh đèn nhìn kỹ một hồi lâu rồi lại cầm chắc trong tay một lần nữa.
Lại một lần nữa cầm chiếc kẹp tóc kia lên, Trì Kinh Hồng cẩn thận đặt nó vào trong balo của mình.
Lâm Mặc, người đang nằm ở chiếc giường bên kia, cười và hỏi cậu: " Này, Trì Kinh Hồng, cậu và Mai Nặc xả ra chuyện gì thế? Ai cũng nói hai người là người yêu mà."
Đúng rồi, cậu sắp quên mất Mai Nặc là bạn gái mình.
" Chỉ là đùa thôi."
Trì Kinh Hồng vươn tay ra tắt đèn đi.
Trong bóng tối, Lâm Mặc lên tiếng, ngữ khí của cậu ấy khá ấp úng.
" Trì Kinh Hồng, cậu cùng Phi Hồng của cậu đã từng như vậy chưa?"
" Như gì?"
" Chính là...!Hai người các cậu đến giai đoạn nào rồi?"
" Giai đoạn gì?"
" Là hai người đã làm cái đấy chưa? Bạn gái của tôi chỉ cho phép tôi hôn môi cô ấy thôi, thỉnh thoảng thì cho sờ một chút, còn hơn nữa thì không cho.
Kinh Hồng, cậu có phải cũng giống thế không?
Trong bóng tối, Trì Kinh Hồng mỉm cười, Hồng Nhạn thật táo bạo.
Cô chính là cô gái đã đam mê tiểu thuyết phương Tây từ rất sớm.
Có một lần cậu nghe thấy cô nói chuyện điện thoại với Jack về từ sex một cách không e dè, về sau, cậu đã yêu cầu cô phải sửa đổi, cậu không thích cô và người đàn ông khác nói về vấn đề này một chút nào cả.
Nếu muốn nói thì chỉ có thể nói với cậu thôi.
Bóng đèn đột nhiên được bật lên, khuôn mặt thất vọng của Lâm Mặc xuất hiện trước mắt cậu.
" Trì Kinh Hồng.
Nhìn biểu hiện của cậu có phải đã làm việc ấy với Phi Hồng của cậu đúng không?"
Khuôn mặt của anh chàng này đầy sự ghen tị và ngưỡng mộ của một trinh nam.
Trì Kinh Hồng mặc kệ cậu ta, vùi đầu vào trong chăn.
Lâm Mặc thở dài.
" Xem ra, hai người là thế thật, để tôi tưởng tượng một chút, xem hai người nóng bỏng ra sao, có phải cũng mất hồn như trong sách hay nói không? Dáng người Phi Hồng của cậu..."
Trì Kinh Hồng bỗng chốc hất chăn ra, bịt miệng Lâm Mặc.
" Lâm Mặc, dừng lại, tôi không cho cậu được phép tưởng tượng.
Không được phép tưởng tượng."
Chừng nào hình ảnh Trì Hồng Nhạn khi ấy còn ở trong đầu Lâm Mặc là Trì Kinh Hồng cảm thấy khó chịu chừng ấy.
Cậu không muốn những người đàn ông khác tưởng tượng bất cứ thứ gì về Trì Hồng Nhạn cả.
Ngồi trong cabin, Trì Kinh Hồng trải nghiệm cảm giác trái tim mình đang trở về.
Giống như lúc đi, Mai Nặc muốn đổi vị trí với Lâm Mặc để ngồi cạnh cậu, nhưng Trì Kinh Hồng đã từ chối.
Hiện tại, cậu hận không thể chạy ngay tới xin lỗi cô vì việc xảy ra ngày hôm đó.
Lúc đó, cậu nghĩ mình bị điên rồi, cái lòng tự trọng chết tiệt của một cậu bé lúc đó đang gào thét.
Không, đúng hơn, sự thật là, Trì Kinh Hông luôn có cảm giác tự ti vì mình là một đứa trẻ đến từ trại trẻ mồ côi.
Trì Hồng Nhạn có thể không biết được rằng những đứa trẻ như thế sẽ rất nhạy cảm với cái gọi là sự cảm thông và thương hại từ người khác.
Về việc vì sao đem Mai Nặc ra lừa cô, có lẽ là do Trì Kinh Hồng muốn khoe khoang rằng cậu luôn được những cô gái ưu tú quan tâm đến.
Xem đi, xem cậu đã làm gì rồi?
Lúc máy bay hạ cánh là vào buổi trưa.
Trì Kinh Hồng bất chấp trưởng đoàn ở phía sau gọi to tên cậu mà chạy ra khỏi sân bay và bắt ngay một chiếc taxi.
Cầm trong tay chiếc kẹp tóc cỏ ba lá, trái tim của Trì Kinh Hồng vô cùng hạnh phúc.
Hồng Nhạn chắc chắn sẽ rất thích món quà mà cậu mang về cho cô.
Bây giò ngẫm lại, cậu thấy mình thật sự giống một khúc gỗ.
Dường như cậu không bao giờ tặng cô bất cứ món quà nào cả.
Chỉ toàn là cậu được cô tặng thôi.
Hằng năm, Trì Hồng Nhạn luôn mang về cho cậu những món quà từ Thượng Hải.
Trong cửa hàng bánh ngọt bên kia bến tàu, Trì Kinh Hồng đã mua những chiếc bánh củ cải mà Trì Hồng Nhạn thích, đó là món khoái khẩu của cô.
Theo như lời cô nói thì, nếu không phải vì sự phản đối của ông ngoại thì cô thực sự muốn ăn bánh củ cải ba bữa một ngày.
Đặt chân lên phà, Trì Kinh Hồng cảm thấy mình giống như cánh buồm đang toàn tâm toàn y giương ra đi về phía bến cảng mang tên Trì Hồng Nhạn.
Sau này, cậu sẽ không cư xử như một khúc gỗ trước mặt cô nữa.
Sau này, cậu cũng sẽ không làm tổn thương cô nữa, sẽ yêu cô và bảo vệ cô thật cẩn thận.
Cô thích nghe mấy lời ngọt ngào thì cậu sẽ nói mấy lời ngọt ngào.
Cô thích cậu là một người bạn trai tuyệt vời thì cậu sẽ trở thành một người bạn trai tuyệt vời.
Sau này, nếu cô thích sống trên hòn đảo này thì cậu sẽ cùng cô sống ở đây suốt đời.
Sau này, khi tốt nghiệp đại học và có một công việc ổn định, cậu sẽ cưới Hồng Nhạn.
Đúng vậy, cậu sẽ cưới cô.
Hai người sẽ có thật nhiều con.
Không, sức khỏe của Hồng Nhạn không tốt, vì vậy hai người chỉ cần có một đứa con là được rồi.
Sau đó, cậu sẽ là cha của đứa trẻ và cô sẽ là mẹ của đứa trẻ đó.
Bố của con cô? Mẹ của con cậu?
Nghĩ đến đây, Trì Kinh Hồng mỉm cười rạng rỡ.
- ------------------------
Hết chương 13.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...