Edit: Sa
Bùi Nhất biết Lâm Mạn Thiến gọi cho mình là để hỏi sự thật, việc đầu tiên mà cậu giải thích là sự kiện “bạn tình của quản lý cấp cao”, nghe giọng điệu coi bộ rất bực tức: “Chị Mạn Thiến đừng tin mấy lời xằng bậy trên mạng, cho dù có bao nuôi thì cũng là em bao nuôi ông ấy chứ ông ấy lấy gì bao nuôi em.”
“…”
“Mà chị đừng lo, xu hướng tính dục của em bình thường, không thích đàn ông.”
“… Tôi không lo.” Cô thở dài, “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ông ấy đúng là quản lý cấp cao của Tinh Ảnh, nhưng hôm đó bọn em chỉ gặp mặt để bàn bạc việc kết thúc hợp đồng thôi, vì em phải ra sân bay gấp nên mới hẹn gặp giờ đó.”
“Kết thúc hợp đồng?”
“Ừm.” Giọng cậu rất nhẹ nhàng, “Muốn kết thúc hợp đồng trước thời hạn, tập trung học hành.
Còn về phim “Mưa Tạnh” thì dính líu tới chuyện riêng rất phức tạp, bây giờ em chưa nói nhiều cho chị được, em chỉ có thể nói là em rút khỏi bộ phim này hoàn toàn không liên quan tới bạn diễn Vân gì gì đó, chủ yếu là do đạo diễn.”
“Đạo diễn?”
“Hưm…”
“Cậu nói tôi nghe đi, tôi hứa không nói với ai đâu.”
“Đạo diễn nghiện ma túy.”
“…”
Cmn.
Cô mím môi, không nói sâu hơn về đề tài này, hỏi sang chuyện khác: “Vậy chuyện ở quán bar là sao? Ảnh đóng phim hả?”
Ban đầu Lâm Mạn Thiến nghĩ theo hướng này nhưng xem kỹ ảnh thì không thấy dụng cụ quay phim nên không dám xác định.
Giờ nghĩ lại có lẽ cũng chỉ là bịa đặt thôi, rất có thể đoàn phim quay bí mật.
Nhưng đầu bên kia điện thoại lại yên tĩnh đến lạ, bốn năm giây sau mới vang lên giọng trầm thấp của thiếu niên: “Không phải đóng phim, là chuyện hai năm trước, em cầm chai bia đập đầu hắn, sau đó dụi tàn thuốc vào tay hắn, tay phải bị gãy xương, thị lực suy giảm vĩnh viễn.”
Cô im lặng chốc lát mới nhẹ nhàng hỏi: “Hắn ta đã làm gì?”
Bùi Nhất im lặng rất lâu.
Lâm Mạn Thiến kiên nhẫn đợi, cuối cùng cậu cũng trả lời.
Giọng câu rất trầm, hơi khàn, như bị đè nén: “Xâm hại trẻ em.”
“…”
“So với người bị hại, gia thế của hắn rất lớn, hơn nữa lại không có bằng chứng xác thực nên sau khi gia đình người bị hại gom hết can đảm để kiện thì tòa phán quyết hắn vô tội.
Lúc ấy bọn em còn rất trẻ, trước khi làm gì đều không suy xét hậu quả, đánh hắn một trận, sau đó bị hắn khởi tố.
Sau đó, anh của người bị hại chủ động đứng ra gánh hết trách nhiệm, bị phán năm năm tù giam.”
“…”
Cô giật thót, lòng có hàng ngàn hàng vạn điều muốn nói nhưng lại chẳng biết nên nói như thế nào.
Chuyện này hiển nhiên sẽ khiến người bị hại tổn thương rất lớn.
Có lẽ khi còn nhỏ em sẽ không nhớ rõ, nhưng chờ đến khi em lớn lên, những trải nghiệm đó tựa như vết bớt mãi mãi hằn in trong tâm trí em, nghĩ tới sẽ đau.
Mà người ngoài cuộc sẽ không tài nào thấu hiểu và đồng cảm cho nỗi đau đó.
Cô từng suýt bị xâm hại, cô không tài nào diễn tả hết nỗi tuyệt vọng trong giây phút ấy.
Nếu kẻ đó thành công, có thể cô sẽ giống như những người bị hại khác, không thể phản kích, chỉ có thể nhìn kẻ phạm tội nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Lâm Mạn Thiến không hỏi nữa, cụp mắt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất kiên định: “Hắn ta sẽ bị quả báo.”
“Hắn bị rồi.” Cậu bình thản nói: “Năm ngoái hắn lấy được thẻ xanh ở Mỹ, bị tố phát sinh quan hệ tình dục với trẻ vị thành niên và tàng trữ ảnh nóng của trẻ em, bị phán quyết ngồi tù mười lăm năm.
Chị Mạn Thiến, chị biết phạm nhân trong tù liên bang sẽ đối xử với tội phạm xâm hại tình dục trẻ em ra sao không?”
Cô biết.
Nhưng đó cũng là trừng phạt đúng tội.
Cuộc gọi này kéo dài chỉ nửa tiếng, nhưng mãi đến chiều tối khi đã quay phim xong, Lâm Mạn Thiến vẫn nghĩ về những điều cậu nói.
Thế giới này có rất nhiều nơi bị bóng tối bao trùm.
Ở nơi bạn không biết, tội ác nào cũng có thể xảy ra, đau đớn nào cũng có thể thành hình.
Mỗi khi bạn nghe về chúng, bạn sẽ không thể nào hiểu nổi tại sao trên đời lại có loại người như vậy, rốt cuộc nghĩ gì mới làm ra những chuyện đó?
Bây giờ ngẫm lại, trừ nỗi chua xót và tủi thân nhàn nhạt ra, cô rất biết ơn quá trình trưởng thành của mình, kể cả những bất công và thương tổn, bời vì nhờ những trải nghiệm đó mà cô mạnh mẽ hơn, biết cách buông bỏ, học cách tiến về phía trước chứ không để bóng tối hủy diệt mình.
“Thiến Thiến, tới tẩy trang nào!”
“Dạ.”
Cô hoàn hồn, tháo đầu gấu bông xuống, đi vào phòng hóa trang.
Cô rất biết ơn thế giới này khi đã cho cô một ít thiện ý mỗi lần cô tuyệt vọng, cũng chắc chắn mình sẽ không bị giam cầm trong bóng tối như nữ chính của bộ phim này.
Bố mẹ thương cô, cô biết điều đó.
Cô cũng sẽ luôn yêu thương bố mẹ.
Nếu đã không thể đặt mình vào vị trí được bố mẹ “yêu thương nhất” thì cô cũng không bắt ép mình phải “yêu thương nhất” bố mẹ.
Như vậy, hết thảy chính là trời cao biển rộng, ánh sáng rạng rỡ.
Và cả Bùi Nhất.
Cô nghĩ rằng cậu đã thực sự trưởng thành, gánh vác được sóng gió.
*
Em cho rằng trước khi làm gì, phải cân nhắc thiệt hại, nếu anh cảm thấy thứ mình có được đáng quý hơn thứ mình mất đi thì hãy kiên quyết làm việc đó.
Như vậy bất kể bao nhiêu người cảm thấy anh tuổi trẻ bồng bột, liều lĩnh lỗ mãng thì em vẫn cảm thấy anh rất có trách nhiệm.
Là một người đàn ông.
Vì vậy, dẫu bây giờ sóng to gió lớn cũng không sao.
Em chờ anh xuất hiện trong ánh hào quang rực rỡ, dáng hình cao ráo, lắc bỏ mọi vết bẩn và lời chửi rủa, dùng tư thế vô cùng oai, vô cùng ngầu, vô cùng oách, tựa như Pikachu phóng ra dòng điện một trăm ngàn vôn giật chết lũ người xấu không biết trời cao đất dày kia.
*
Tháng sáu là tháng của World Cup, dẫu phim có hot đến đâu, nghệ sĩ có gây tranh cãi đến đâu, sự kiện có chấn động đến đâu thì điều luôn không thay đổi là hotserch về kết quả trận bóng vừa kết thúc.
Và cả khi gọi cơm hộp, chủ quán sẽ tặng kèm quốc kỳ ngẫu nhiên.
Cô là diễn viên chính đóng máy sớm nhất.
Ngày đóng máy có phóng viên đến phỏng vấn, đúng như dự đoán, họ hỏi rất nhiều câu về Bùi Nhất, nói thời gian này có rất nhiều tin tức liên quan tới Bùi Nhất, là bạn thân của cậu ấy, cô có gì muốn nói không.
Trước kia, để tránh ồn ào, mỗi khi bị hỏi về Bùi Nhất, Lâm Mạn Thiến luôn cố gắng né tránh hoặc trả lời qua loa, nhưng lần này, phớt lờ sự khuyên can của quản lý, cô phá lệ trả lời trực diện câu hỏi.
“Bạn nói những tin tức trên mạng hả? Tôi cũng đọc chút ít, thấy cơ bản đã xâm phạm tới đời sống cá nhân của người khác rồi.
Hiện tại tôi không dám khẳng định tất cả là bịa đặt hay là sự thật.
Tôi chỉ có thể nói khi hợp tác trong phim “Cửu Vệ”, tôi cảm thấy Bùi Nhất là một diễn viên vô cùng chuyên nghiệp, cũng vô cùng lễ phép, còn về việc cậu ấy yêu sách thì với cá nhân tôi, tôi chưa thấy bao giờ.
Những vấn đề khác thì tôi không rõ lắm nên không thể đánh giá.
Có điều dựa theo kinh nghiệm cá nhân khi đã tiếp xúc với cậu ấy, tôi cảm thấy cậu ấy không phải người như lời đồn đãi.”
Sau khi bài phỏng vấn được công bố, quả nhiên cô bị chỉ trích gay gắt.
Ngày phỏng vấn cách hôm gọi điện đã bốn, năm ngày, nói cách khác là Bùi Nhất bị bôi nhọ quy mô lớn đã bốn, năm ngày, người sáng suốt đều nhìn ra có người đứng sau giật dây, bất kể là bài viết do các blogger hay trang mạng nào đăng tải thì trong chớp mắt dư luận đều nghiêng hẳn về một phía, nếu không có người giật dây thì không thể nào đạt hiệu quả lớn thế được.
Cục diện lớn thế này không giống cạnh tranh tài nguyên bình thường mà là muốn dồn Bùi Nhất vào đường cùng.
Kỳ lạ ở chỗ đã qua nhiều ngày, mặc kệ Weibo sôi sục nhường nào, lời đồn đãi càng ngày càng quá quắt thì phía Bùi Nhất vẫn không có bất kỳ hành động nào, từ công ty quản lý, phòng làm việc cho đến Weibo cá nhân đều im thin thít, đến cả một lời thanh minh hay giải thích cũng không có.
Một điểm cũng rất kỳ lạ nữa đó là trùng hợp vào thời gian này, có rất nhiều hợp đồng đại diện thương hiệu của Bùi Nhất hết hạn, những phim điện ảnh đã quay cũng đã chiếu xong, hoàn toàn không ảnh hưởng tới doanh thu, bộ phim truyền hình cuối cùng là “Cửu Vệ” cũng đã hoàn thành phát sóng, tuy vụ bê bối của nam chính bay đầy trời, danh tiếng cá nhân sụt giảm nghiêm trọng nhưng tỷ suất người xem phim vẫn tăng đều.
Tổng hợp các dấu hiệu, giống như phía Bùi Nhất đã dự đoán trước chuyện xảy ra, cho nên nhanh chóng giải quyết xong, không để ảnh hưởng bất cứ dự án nào.
Cộng đồng mạng bắt đầu đoán mò:
“Scandal to thế thì Bùi Nhất muốn phản bác cũng không được, giờ biết nói gì? Chỉ có thể giả chết, chờ chuyện lắng xuống rồi tái xuất thôi.
Fans vẫn còn mù quáng lắm, ai đù giả bộ đáng thương chút là fans lại về ôm ấp ngay ấy mà.”
“Chuẩn, hình ảnh và clip có đủ, muốn tẩy trắng cũng không được, nó muốn giải thích thì cũng chả tìm được lý do.
Fans chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không hiểu vì sao cái thằng bất hảo nhân cách như cái nùi giẻ đó lại nổi tiếng thế.”
“Tình hình này coi bộ là thật rồi, chứ không thì sao lại im thin thít chẳng nói câu nào thế kia, chắc đang nghĩ cộng đồng mạng dễ quên nên muốn dùng thời gian để xóa bỏ scandal nhỉ?”
“Không hiểu nổi tại sao Lâm Mạn Thiến lại bênh thằng đó, còn nói nó là người tốt, bả mù hay gì? Có thời gian bênh vực côn đồ thì thà đi khám mắt đi chị ơi.”
“Lầu trên bệnh hả? Có phải chị bé Thiến Thiến làm ra mấy chuyện này đâu, mắng chị ấy làm gì, biết người biết mặt không biết lòng, chị ấy chỉ phát biểu cảm nhận cũng không được hả? Con mắt nào của mày thấy chị ấy bênh Bùi Nhất?”
…
Thậm chí còn có fans theo cậu từ hồi mới vào nghề cũng dần quay lưng.
“Chờ cậu ấy mấy ngày qua, kết quả đến cả một câu giải thích cũng không có, quá thất vọng, ngừng thích, không mắng chửi đã là sự dịu dàng lớn nhất của tôi rồi.”
“Xem ra là thật rồi, không ngờ diễn viên đầu tiên mị thích lại là người như thế, hồi xưa mị bị mù mà.”
“Mình khóc mấy ngày nay, mỗi lần lên Weibo mà không thấy cậu ấy giải thích, lòng vừa thất vọng vừa khổ sở, thích cậu ấy lâu lắm rồi, nhưng đến hôm nay không thích tiếp được nữa, thất vọng cực độ.”
…
Lâm Mạn Thiến hiểu tâm trạng của fans.
Những lời buộc tội đều có hình ảnh kèm theo làm bằng chứng, rất khó để người ta không tin, hơn nữa mấy ngày qua Bùi Nhất không đáp lại tiếng nào, người bình thường dĩ nhiên sẽ nghĩ cậu không thể phản bác.
Mà một khi hình tượng của thần tượng sụp đổ, bị tuôn ra rất nhiều bê bối liên quan tới nhân cách thì fans của họ sẽ rất thất vọng.
Hình tượng thực sự rất quan trọng.
Đôi khi Lâm Mạn Thiến còn nghĩ fans thương yêu thần tượng, cổ vũ cho thần tượng khản cả giọng, quan tâm tới thần tượng còn hơn bản thân, nhưng kỳ thật thứ mà fans thương yêu chưa bao giờ là chính con người của thần tượng mà là hình tượng do cả một đội ngũ đằng sau đắp nặn nên, là kết quả của nền công nghiệp giải trí.
Diễn xuất kém không sao, hát nhảy kém cũng không sao, quan trọng nhất là phải có hình tượng thu hút khán giả.
Đó là tình trạng của nền giải trí, thậm chí ngày càng phát triển trong những năm gần đây.
Mà Bùi Nhất đáng buồn ở chỗ rõ ràng cậu đi theo con đường thưc lực, tập trung đóng phim, rất ít tham gia chương trình giải trí, cũng không tương tác trên mạng xã hội, hầu như chỉ toàn tuyên truyền cho tác phẩm của mình.
Nhưng đại đa số fans lại theo đuổi cậu hệt như thần tượng, tự đắp nặn hình tượng cho cậu, tự diễn giải ý tứ qua các bài phỏng vấn, không ngừng tô vẽ những điều tốt đẹp lên người cậu, cuối cùng thành công tạo ra một thiếu niên ba tốt “đơn thuần lương thiện, cố gắng làm việc, chăm chỉ học hành”.
Một khi hình tượng của cậu bị sụp đổ, fans thất vọng và người qua đường sẽ phủ định hết những ưu điểm của cậu.
*
Tối nay là ngày phát sóng tập cuối phim “Cửu Vệ”.
Nhân khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi sau khi đóng máy, Lâm Mạn Thiến lên mạng đọc bình luận về phim.
Tạ Tuyên vì nghiệp lớn thiên hạ, lê dân bách tính mà mất đi toàn bộ người thân, cô đơn tịch mịch, một mình gánh vác đất nước.
Cảnh cuối cùng là chàng cầm kiếm đứng trên tường thành nhìn về phía chân trời xa xa, ánh mắt tĩnh lặng, mặt không biểu cảm, đôi hàng lông mày không còn mang nét hăng hái và bướng bỉnh như thời niên thiếu nữa.
Chàng thu hồi tầm mắt, nói với thuộc hạ: “Đi thôi.”
Tập cuối rất cảm động, từ tình tiết, bối cảnh cho đến âm nhạc, diễn xuất đều rất có cảm xúc, đến cả thân là diễn viên của bộ phim như Lâm Mạn Thiến cũng rưng rưng nước mắt.
Thế nhưng trong làn đạn bình luận, một phần ba đều thảo luận về “Bùi Nhất” chứ không phải là “Tạ Tuyên”, thảo luận về bê bối gần đây của Bùi Nhất, thảo luận về quá khứ của Bùi Nhất, dùng từ ngữ để thể hiện sự bất mãn của mình.
Trừ tức giận và bất lực ra, còn có cả tiếc nuối, tựa như một bộ phim hay bị ô uế, một diễn viên giỏi bị ô nhiễm.
Lâm Mạn Thiến khẽ thở dài, đang định cất điện thoại để đọc sách tĩnh tâm thì ngoài phòng khách bỗng vang lên tiếng hét kích động của Phương Viên.
“Mạn Thiến! Em lên Weibo liền đi! Phòng làm việc của Bùi Nhất lên tiếng thanh minh rồi! Là thanh minh rất đáng sợ! Em mà không xem liền kẻo Weibo lại sập đó!!!”
Lâm Mạn Thiến nhanh chóng mở khóa điện thoại, tìm tài khoản Weibo phòng làm việc của Bùi Nhất.
Phòng làm việc của Bùi Nhất:
“[icon mặt ngầu]
[hình ảnh][hình ảnh]”
Đăng vào hai phút trước, chỉ hai tấm ảnh và biểu tượng mặt ngầu vàng chóe.
Tấm ảnh đầu tiên là tuyên bố giải nghệ, đại khái phủ nhận các tin đồn, ẩn ý chỉ trích những “tin tức bịa đặt vô trách nhiệm” trên mạng dạo gần đây, cuối cùng nói:
“Trong bốn năm đại học, ông Bùi Nhất muốn tập trung học tập nên quyết định tạm ngừng mọi hoạt động nghệ thuật.
Hợp đồng giữa ông Bùi Nhất và Tinh Ảnh cũng đã kết thúc, kể từ hôm nay không còn là nghệ sĩ nữa mà là sinh viên bình thường, chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến lên.”
Còn tấm ảnh thứ hai thì càng ngắn gọn súc tích, chỉ có một đoạn văn, hơn nữa từ ngữ không chút khách khí:
“Về những tin đồn nhảm gần đây, đang chỉnh sửa tư liệu làm sáng tỏ, sẽ lập tức đăng bài thanh minh, mong các bạn đừng phát biểu cảm nghĩ sớm quá để tránh bị vả mặt.”
Hết chương 47.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...