Edit: Sa
Nhìn thì có vẻ như Lâm Mạn Thiến bị ngã rất nghiêm trọng nhưng thực tế cô chỉ bị trẹo chân nhẹ, mắt cá chân chỉ hơi sưng chứ không ảnh hưởng tới xương cốt.
Nhân viên y tế thuộc đội ngũ chương trình chạy tới xem xét và bôi thuốc, nếu thả ống quần xuống, chỉ cần không chạy không nhảy thì sẽ không nhận ra cô bị thương.
Bùi Nhất nhìn bác sĩ quấn băng gạc cho cô, nhíu mày hỏi: “Liệu có để lại di chứng gì không bác sĩ? Có cần đi bệnh viện chụp phim không?”
Bác sĩ dở khóc dở cười: “Không cần đâu, cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì, đừng vận động mạnh là được.”
Thú thật ban nãy cô ấy rất sợ, bị gọi gấp tới đây, cảnh tượng nhìn thấy đầu tiên là cô gái này được một cậu thiếu niên đỡ, mặt đẫm nước mắt, khóc vô cùng thảm thiết.
Cô ấy cứ tưởng xảy ra chuyện gì, nào ngờ kiểm tra xong phát hiện chỉ bị trẹo chân mà thôi, xương cốt không vấn đề gì.
Cô ấy quấn băng gạc là đã hết sức cẩn thận với vết thương này rồi.
Lâm Mạn Thiến khó khăn lắm mới dừng khóc, thử đá chân vài cái, quả thật không bị sao cả, bèn vui vẻ trấn an nhân viên chương trình và Bùi Nhất: “Tôi không sao cả, chỉ trẹo chân chút thôi, cậu nhìn nè, giờ đi đứng bình thường rồi, đừng lo.”
Bùi Nhất nhíu mày, đè cô lại để cô không cử động lung tung: “Chị tưởng chị là Tôn Ngộ Không hả? Đứng im khó lắm hả?”
Cô bị cậu kéo giật lại, cả người mất thăng bằng ngã về trước, nhưng đang ngã nửa chừng thì lại bị chàng trai kéo trở lại, sau đó lại bị mắng: “Chị Mạn Thiến, chị không còn là trẻ con nữa đâu, bớt nghịch ngợm đi.”
Lâm Mạn Thiến cảm thấy rất ấm ức.
Thật ra hiện giờ chân cô không quá đau, hồi nãy khóc không phải là vì bị trẹo chân mà là vì đau mông.
Tuy mông nhiều thịt nhưng dập mạnh xuống đất vẫn đau lắm đó, lúc đó cô cứ ngỡ xương cụt bị rạn rồi cơ.
Nhưng xung quanh có nhiều người, Bùi Nhất lại nhìn cô chằm chặp nên cô xấu hổ không dám nói, mãi đến khi người ta băng bó cho cô, cô mới dám lén hỏi bác sĩ nữ rằng mông của mình có sao không.
Vị bác sĩ nữ thoáng ngẩn người, sau đó nhịn cười dẫn cô đi vào phòng kiểm tra kỹ lưỡng, bôi thuốc xong thì nói chỉ cần không vận động mạnh thì không sao cả.
Ừm, không sao cả, nhưng mà đau quá hu hu hu.
Lúc Lâm Mạn Thiến ngã xuống, vì tay áo ngắn nên cánh tay cọ xuống mặt đất bị trầy da, hiện giờ bôi thuốc sát trùng nên càng đau.
Thực sự cô không thấy chuyện có gì nghiêm trọng, nhưng cơ thể lại không nghe theo lý trí, hốc mắt đỏ lên, nước mắt sinh lý trào ra.
Cô đang hết sức kiềm chế bản thân mới miễn cưỡng ngừng khóc trước mặt mọi người, nhưng hai tiếng sau, cô không chịu nổi nữa.
“Bùi Nhất, trời nóng thế này hay cậu nghỉ ngơi đi, chúng ta tách nhau ra chơi nhé?”
Thiếu niên chớp mắt, ánh mắt tràn đầy quan tâm: “Em không mệt.
Chị Mạn Thiến bị thương, cần phải có người trông nom, nếu không sẽ không an toàn.”
“…”
Bổn đại thánh có phải bị tàn phế đâu, không cần thật mà!
Ăn trưa xong, suốt hơn một tiếng sau đó, Lâm Mạn Thiến y như con rối bị Bùi Nhất nắm trong tay.
“Chị Mạn Thiến đi chậm thôi, kẻo ngã.”
“Chị Mạn Thiến, lúc qua khúc cua đừng có nhảy, chân chị đang bị thương đấy.”
“Chị Mạn Thiến nên chơi trò ném vòng thôi, trò này không hợp với chị.”
“Chị Mạn Thiến…”
Chị Mạn Thiến, chị Mạn Thiến, chị Mạn Thiến, rõ ràng gọi là chị nhưng giọng điệu và thái độ cứ như ông nội của cô vậy.
Thiếu nữ đi đằng trước, thiếu niên biếng nhác theo sau, chỉ cần thấy cô muốn làm gì quá trớn là sẽ lập tức can ngăn.
Tuy đều là quan tâm cô nhưng lại như hồn ma theo ám, phiền phức vô cùng.
Cô dừng lại, hít sâu một hơi, quay đầu, chỉ chỉ cameraman đằng sau cậu: “Bùi Nhất, cậu cứ như vậy không sợ đến khi chương trình phát sóng sẽ gây ra sóng to gió lớn à?”
Tới lúc đó khán giả cả nước nhìn thấy Bùi Nhất đi theo sau cô y như bảo mẫu, fans sẽ phát điên mất.
Nhưng cậu lại nhướn mày, giọng thoải mái: “Không sợ, bảo đạo diễn cắt cảnh là được.”
“… Cậu lợi hại ghê.”
“Cảm ơn.”
Cảm ơn? Đáng khen thay cho cậu khi nghĩ tôi khen thật.
Lâm Mạn Thiến: “Tôi muốn chơi một mình, được không?”
“Không được.
Chân chị bị thương, cần có người trông.”
“Thì có cameraman trông tôi kia kìa.”
“Cameraman trông máy quay không trông được chị, trông được chị thì không trông được máy quay, chú ấy không được.”
“Chị Mạn Thiến coi chừng bậc cửa… Đó, chị thấy chưa, không có ai trông thì chị lại bị ngã rồi.”
Lâm Mạn Thiến bị cậu xách cánh tay, không thể động đậy, thử lắc mạnh nhưng vẫn không thoát được.
Cô nhìn chằm chằm cậu, rõ ràng không phải chuyện gì to tát nhưng khi nhìn ánh mắt bướng bỉnh và nhớ lại thái độ mấy ngày qua của cậu, không hiểu sao cô lại thấy bực mình.
“Bùi Nhất, buông ra.”
“Không buông.”
“Cậu buông ra, có nghe không?”
“Không buông.”
“Rốt cuộc cậu có buông ra không thì bảo?”
“Chị nói lý do thuyết phục em buông đi.”
Cô hít sâu một hơi, kéo cậu vào phòng, chặn hai cameraman lại bên ngoài, sau đó đá mạnh sượt qua người cậu bằng chân bị thương, nheo mắt: “Người anh em, cậu đang đùa với lửa đấy.”
Đáng tiếc kẻ địch của thổ phỉ là hỗn thế ma vương diễn xuất điêu luyện.
Thiếu niên bị cô áp vào tường, không tránh không né, nhíu mày: “Vậy chị cháy chưa?”
“Con mẹ nó rốt cuộc cậu có ý gì?”
Cậu chớp mắt tỏ ra vô tội: “Ý gì là ý gì?”
Lâm Mạn Thiến bị cậu chọc cho tức điên phải buột miệng chửi thề.
Cô giơ chân áp vào tường, quên mất cái mông đau, mím môi siết tay lại thành nắm đấm: “Ý gì? Cậu không biết ý gì là ý gì? Được, vậy để tôi nói cho cậu biết.
Con mẹ nó hơn một tháng nay cậu bảo tập trung học hành, không có thời gian nói chuyện, đi chơi.
Kết quả thì sao? Cứ cố ý vô tình giễu cợt tôi trên Wechat, hôm nay thì bóng gió chèn ép tôi, tự cậu nói xem cậu có ý gì?
Hôm nay tôi chỉ chúc cậu Quốc tế thiếu nhi vui vẻ thôi mà, nếu cậu thấy tôi nói sai thì cứ mắng tôi đi, chứ cậu dỗi dỗi hờn hờn như thế để làm gì?
Còn hôm đó nữa, chính cậu nói cả đống lời khó hiểu, rồi sau đó im thin thít.
Không nhắn tin trò chuyện, không chúc ngủ ngon, cậu chơi trò mất tích với tôi quen tay quá nhỉ!”
Cô đạp cửa rầm rầm, nói rất khí thế: “Bùi Nhất, chúng ta nam tử hán đại trượng phu, không bao giờ làm chuyện quanh co, cậu thích tôi cứ việc nói thẳng, thẹn thùng ngượng ngùng như con gái con lứa thì có đáng mặt anh hùng hảo hán không!”
“…”
“Bùi Nhất, có việc gì thì cậu cứ nói huỵch toẹt ra đi, đừng nhìn chằm chằm tôi thế.”
“…”
“Cậu mà không nói là tôi giận đó.”
“…”
“Bùi Nhất cậu là…”
Thiếu niên đè mũ của cô xuống, trước mắt thoáng chốc tối om, không thấy gì cả.
Lâm Mạn Thiến nhíu mày, định lấy mũ xuống thì cả hai tay đều bị kẹp lấy.
“Cậu làm gì vậy? Lấy mũ của tôi lên coi.”
“Em không muốn.”
Cậu không muốn? Ờ hớ cậu ngon quá ha, còn nói với chị là không muốn?
Lâm Mạn Thiến tức muốn xì khói, nghiến răng phun ra hai chữ: “Bùi Nhất!”
“Em đây.”
Giọng thiếu niên vang lên bên tai, không chút nóng nảy, rất thoải mái, tựa như không phát giác được tâm trạng của cô.
Con mẹ nó, cậu…
Vì đứng rất gần nên Lâm Mạn Thiến còn nghe cả tiếng thở của cậu.
Hít vào thở ra tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn hảo, trêu ghẹo lông mày và lông mi cô, khiến cô tê dại.
Câu chửi bậy còn chưa kịp thốt thành tiếng đã bị tắc nghẽn nơi cuống họng.
“Em có chuyện muốn nói với chị, nhưng chị cứ nhìn em làm em xấu hổ, nói không nên lời.”
Giọng cậu rất nhẹ, âm cuối khẽ cao, mang theo nét cười vững chãi và sự bướng bỉnh trẻ trung, hoàn toàn không nghe ra xấu hổ ở đâu.
Cô mím môi, muốn nói gì đó nhưng vì trước mắt tối om, tiếng thở của cậu lại gần kề, khiến cô chợt thấy hồi hộp quá đỗi, thoáng chốc đã quên mất mình muốn nói gì.
Tim đập thình thịch, thậm chí như muốn lấn át lời thổ lộ của cậu.
Ừm, thổ lộ.
“Lâm Mạn Thiến, tôi thích em.”
“…”
“Tôi tên Bùi Nhất, tên thật hay nghệ danh đều là Bùi Nhất.
Bùi Nhất năm nay mười tám tuổi, cả tâm lý lẫn sinh lý đều đã trưởng thành, đẹp trai, cũng rất giàu, tuy có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy nhưng cậu ấy chưa yêu bao giờ.
Vì vậy bất kể là phương diện tình cảm hay sinh lý đều rất thuần khiết, một khi em ở bên cậu ấy, tất cả mọi lần đầu tiên liên quan đến tình yêu của cậu ấy đều sẽ thuộc về em.
Hơn nữa Bùi Nhất rất tôn trọng phụ nữ, sẽ không để bạn gái cậu ấy vất vả làm việc nhà, khi đi ra ngoài xã giao sẽ che chở cho cô ấy, bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy như quốc bảo.
Trong thời gian yêu nhau, chắc chắn sẽ không để bạn gái gặp nguy hiểm, sẽ không để cô ấy đối diện với bóng tối một mình, cũng sẽ không để cô ấy hứng chịu ánh nắng gay gắt.
Phàm là vận động mạnh, chắc chắn sẽ giành làm hết, tuyệt không để bạn gái mất sức.
Không để cho cô ấy khóc, không để cho cô ấy đeo kính sát tròng vì muốn nhìn xa, và sẽ mua rất nhiều, rất nhiều món quà màu hồng.
Lời của Bùi Nhất tựa như vàng, đã hứa hẹn chắc chắn sẽ làm được, cậu ấy đã ghi âm lại tất cả những lời vừa rồi, có thể giữ lại cho riêng mình, cũng có thể đem đi công chứng.
Em suy nghĩ thử xem, Bùi Nhất vừa đẹp trai vừa giàu có, tôn trọng phụ nữ, giữ vững lời hứa, cơ thể khỏe mạnh, suy nghĩ trưởng thành, tư tưởng trẻ trung, lại biết hoạch định cho tương lai.
Em nghĩ đi, đàn ông như vậy có phải cực kỳ tốt không, có phải tốt hơn mẫu hình lý tưởng của em gấp trăm lần không?
Vì vậy, Lâm Mạn Thiến, em có muốn thử hẹn hò cậu ấy không?”
Hết chương 37.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...