Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Thật ra chuyện Vô Ưu Cốc tiến công cũng không hẳn quá bất ngờ. Lúc đầu khi Túc Thất vào Tứ Phương Thành đã nói rõ với Thành chủ, Vô Ưu Cốc vốn muốn ra tay với Tứ Phương Thành, không phải hiện tại cũng là tương lai không xa.
Vô Ưu Cốc phối hợp với Quỷ Môn tìm kiếm tung tích Tứ Phương Thành từ rất lâu trước rồi, bây giờ Tứ Phương Thành xuất hiện chắc chắn bọn họ sẽ càng lùng sục thêm nữa. Tứ Phương Thành muốn yên bình e là chuyện rất khó khăn.
May mắn là Tứ Phương Thành đã có chuẩn bị trước chiến sự này.
Tứ Phương Thành đồng ý với Túc Thất cùng nhau chống lại Vô Ưu Cốc, không lâu trước Túc Thất đã nghĩ cách thông báo với Mộ Sơ Lương đang tiếp quản Thiên Cương Minh. Lúc này hẳn là Mộ Sơ Lương đang dẫn đệ tử Thiên Cương Minh đến Tứ Phương Thành, Thành chủ cũng đã phái Tây Môn Nguyệt đi đón bọn họ, chỉ là không biết khi nào họ mới đến nơi thôi.
Hai phe gặp nhau, Vô Ưu Cốc và Quỷ Môn không cho Tứ Phương Thành chút thời gian phản ứng nào. Nhân mã hai phe tấn công thẳng vào trong thành.
Tứ Phương Thành toàn lực ứng chiến, không lâu sau, mọi người phát hiện ra mục tiêu của Quỷ Môn và Vô Ưu Cốc.
Tất cả bọn họ đều đi về một hướng là Luyện Hồn Đường.
Tô Tiện và Thành chủ vẫn ở trong Luyện Hồn Đường thảo luận về bí mật của vạn linh ma tâm như ngày thường. Sau khi biết có kẻ xông vào thành, Thành chủ vội vàng rời khỏi Luyện Hồn Đường, để Tô Tiện ở lại.
Luyện Hồn Đường là nơi có phòng vệ nghiêm ngặt nhất Tứ Phương Thành, cũng là nơi an toàn nhất, Thành chủ để Tô Tiện ở lại là muốn bảo vệ nàng chu toàn. Tô Tiện hiểu nỗi khổ tâm của Thành chủ nhưng cảm xúc trong lòng vẫn cực kỳ phức tạp. Nàng biết Vô Ưu Cốc muốn tìm mình, có điều cho dù tìm được nàng bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho Tứ Phương Thành. Nếu bây giờ nàng ra ngoài, chẳng những không giúp được gì ngược lại còn làm thế cục thêm loạn hơn.
Trong lúc Tô Tiện đang trầm tư, ai đó khẽ đẩy cửa Luyện Hồn Đường, Sở Khinh Tửu mang thần sắc phức tạp bước vào phòng rồi đóng cửa lại.
"Sở Khinh Tửu?" Tô Tiện quay đầu nhìn hắn, hiếm khi thấy Sở Khinh Tửu nghiêm túc như vậy.
Sở Khinh Tửu đáp một tiếng, nói: "Nếu không có sai sót thì là Thượng Quan Nghiêu đuổi tới trong rừng, tìm thấy cánh cửa liên hệ giữa Tứ Phương Thành và ngoại giới, bởi vậy mới tấn công đến nơi."
Tô Tiện cũng nghĩ như vậy nhưng rõ ràng lúc các nàng vào rừng đã bố trí trận pháp làm hỗn loạn tầm mắt của bọn chúng rồi mà. Cánh rừng đó lớn như vậy tuyệt đối không dễ dàng phát hiện ra cửa vào Tứ Phương Thành mới phải. Tô Tiện im lặng giây lát, hỏi: "Là tại ta?"
Sở Khinh Tửu hơi chần chừ, gật đầu: "Bọn chúng hiện đang giao đấu với người của Tứ Phương Thành nhưng theo phương hướng bọn chúng đang nhắm tới là Luyện Hồn Đường."
Vô Ưu Cốc bọn họ chưa từng tới Tứ Phương Thành nên nhất định không biết Luyện Hồn Đường nằm ở vị trí nào. Nhưng bây giờ kẻ nào kẻ nấy đều kéo về Luyện Hồn Đường nơi quan trọng nhất của Tứ Phương Thành, vậy nguyên nhân chỉ có một.
"Thượng Quan Nghiêu để lại thứ gì đặc biệt trên người ta nên bọn chúng mới nhắm thẳng đến đây." Tô Tiện cắn môi nói.
Sở Khinh Tửu thấp giọng nói: "Chuyện đến nước này chỉ có cách giải thích đó thôi. Chỉ có điều chúng ta nhiều người như vậy mà không ai phát giác ra."
Tô Tiện cũng cảm thấy kỳ lạ, cho là Thượng Quan Nghiêu có cách nào đó đặc biệt, thần không biết quỷ không hay lưu lại trên người nàng cách thức để truy tìm tung tích thật đi nhưng tại sao lâu như thế rồi mà vẫn không một ai phát hiện? Đến nàng cũng không có cảm giác gì?
Nhưng hiện nay không phải lúc để suy nghĩ vấn đề này. Hai người Tô Tiện vừa nói xong, cửa lớn Luyện Hồn Đường lại có ai đó đẩy ra, Thu Sướng thở hổn hển xông vào, la lên với Tô Tiện Sở Khinh Tửu: "Các ngươi còn ở đây làm gì, cha ta nói mục tiêu của bọn người kia là Luyện Hồn Đường, các ngươi mau theo ta đi!"
"Thu Đường." Tô Tiện lắc đầu, thanh âm nặng nề nói, "Không đi được nữa."
Thu Đường ngẩn người, Tô Tiện nói tiếp: "Bọn chúng theo ta mà đến."
Còn trốn sang nơi khác nữa chẳng khác nào phơi bày càng nhiều bí mật của Tứ Phương Thành ra trước mặt bọn họ. Tô Tiện biết chuyện mình cần làm không phải trốn, đến nước này nàng trốn cũng không còn ý nghĩa nữa, chỉ có thể xông lên ứng chiến thôi.
Nàng không muốn vì mình mà liên lụy Tứ Phương Thành chỉ không ngờ cuối cùng vẫn lực bất tòng tâm. Vậy thì nàng có thể làm bây giờ là dùng hết toàn lực giúp đỡ Tứ Phương Thành.
Sở Khinh Tửu đã biết Tô Tiện sẽ đưa ra quyết định này, thấy Tô Tiện có vẻ đã hạ quyết tâm, biểu cảm của hắn bình tĩnh hơn lúc nãy nhiều. Hắn nhướng mày nói với Thu Đường: " Đi thôi."
Thu Đường chớp mắt nói: "Không phải các ngươi mới nói đi không được nữa sao?"
"Tất nhiên không đi mà chúng ta ra ngoài đánh nhau." Sở Khinh Tửu nói.
Thu Đường lại ngớ ra, vội vàng nói: "Bọn họ muốn bắt A Tiện, các ngươi còn lao vào góp vui gì chứ?"
"Bọn chúng có thể tìm ra Tứ Phương Thành thì cũng có thể tìm ra ta, trốn tới đâu đều vô dụng. Huống hồ mục đích bọn chúng đến không phải chỉ vì một mình ta." Tô Tiện lắc đầu, ánh mắt âm trầm nhìn Thu Đường.
Thu Đường hiểu ý Tô Tiện, hắn thở dài, quay đầu nói: "Vậy chúng ta mau đi giúp đỡ một tay!"
Tô Tiện và Sở Khinh Tửu nhìn nhau, cùng bước ra khỏi Luyện Hồn Đường.
Nhưng vừa ra khỏi Luyện Hồn Đường, các nàng bỗng dừng bước.
Hành động của Vô Ưu Cốc và Quỷ Môn còn nhanh hơn tưởng tượng của các nàng nhiều. Bên ngoài Luyện Hồn Đường, bốn bóng người đáp xuống trước mặt ba người, vũ khí trong tay tỏa ra hàn quang nhấp nháy. Ngoài kia tiếng chém giết không dứt, phía này tuy rất yên tĩnh nhưng không khí còn căng thẳng hơn cả bên kia.
"Xem ra Cốc chủ Vô Ưu Cốc nói không sai, quả nhiên các ngươi ở đây." Người nói là Hồng Trang môt trong tứ đại hộ pháp. Hắn ôm đàn, ngón tay khẽ gãy lên dây đàn một khúc nhạc không thành điệu. Tiếng đàn lọt vào tai Tô Tiện khiến nàng bất giác nhíu mày. Hồng Trang cười lạnh nói: "Các người đừng nghĩ..."
Hắn còn chưa dứt lời, một bóng sáng như mưa to gió lớn quét tới trước mặt, Hồng Trang cả kinh vội vàng ôm đàn thoái lui về sau mấy bước. Hắn lảo đảo một hồi mới đứng vững, còn ngay vị trí hắn vừa đứng sấm sét đã bổ thẳng xuống.
Sở Khinh Tửu kẹp bùa trong tay đứng ở nơi Hồng Trang vừa đứng ban nãy, cười nhạo nhìn hắn.
Hồng Trang phẫn nộ nói: "Ngươi!"
"Đánh nhau mà còn nhiều chuyện như vậy chẳng phải đáng đời sao?" Sở Khinh Tửu không có hứng thú muốn nói chuyện với kẻ địch, nói xong hắn lại tiếp tục tấn công.
Trong lúc khẩn cấp, Bạch Phát cũng im lặng gia nhập cuộc chiến, bắt tay với Hồng Trang đối phó Sở Khinh Tửu. Hồng Trang giao thủ một lúc, quan sát động tác của Sở Khinh Tửu, hắn cảm thấy hơi quen mắt, một lúc sau chợt kinh ngạc nói: "Ngươi là... con rối lúc trước?"
Sở Khinh Tửu không thèm để ý tới hắn, Hồng Trang cũng không còn thời gian hỏi tiếp vì Thu Đường và Tô Tiện đã bắt đầu ra tay. Cảnh giới của Tô Tiện đã tăng cao, thêm Thu Đường thực lực cũng rất cao cường. Ba người cộng lại bức lui Tứ đại hộ pháp Quỷ Môn.
Khai chiến được một lúc, Hắc Y bị Sở Khinh Tửu đả thương phải thoái lui liên tiếp mấy bước, ôm ngực phun ra một ngụm máu.
Sở Khinh Tửu cười thản nhiên nói: "Tứ đại hộ pháp Quỷ Môn chẳng qua chỉ có vậy."
Bích Nhãn bên kia đỡ lấy Hắc Y, Hồng Trang hừ lạnh nói: "Hắc Y, thân thủ của ngươi yếu hơn trước nhiều đó."
Hắc Y không đáp, vừa thổ huyết vừa cười khổ, dưới sự dìu đỡ của Bích Nhãn hắn lặng lẽ nháy mắt với Tô Tiện và Sở Khinh Tửu.
Tô Tiện: "..." Không biết Sở Khinh Tửu đã thương lượng sẵn với Hắc Y từ khi nào.
Thu Đường không biết Hắc Y là người quen của các nàng, thấy Hắc Y bị thương dễ dàng như vậy hắn cứ nghĩ thực lực hắn ta cũng yếu quá đi, không kiềm được cười lạnh: "Dựa vào cái thực lực này của các ngươi mà muốn muốn tới Tứ Phương Thành giễu võ giương oai, các ngươi xem thường Tứ Phương Thành bọn ta quá rồi đó."
Tứ đại hộ pháp nghe vậy sắc mặt ai nấy đều hiện vẻ khó chịu. Tô Tiện chớp thời cơ nói: "Bốn người các ngươi không phải đối thủ của chúng ta, bây giờ còn bị thương một, các ngươi vẫn muốn chiến tiếp à?" Tô Tiện không muốn lãng phí thời gian với Tứ đại hộ pháp, các nàng còn phải mau chóng ra ngoài kia xem trận chiến ở đấy thế nào rồi.
Nhưng ngay sau đó, một âm thanh khác chợt truyền đến bên tai: "Thần nữ."
Tô Tiện đơ người.
Sở Khinh Tửu đã sớm có cảnh giác, hắn lập tức đứng chắn trước mặt Tô Tiện. Bên kia, Thu Đường bất ngờ, nói: "Kẻ nào đấy?"
Người đến vô thanh vô tức, đến khi mọi người phát hiện ra người đã đến trước mặt.
Thượng Quan Nghiêu chấp tay đối diện với Tô Tiện và Sở Khinh Tửu, đôi mắt đục ngầu hàm chứa ý cười không rõ. Ông ta cúi đầu nói với Tô Tiện sau lưng Sở Khinh Tửu: "Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi."
Sở Khinh Tửu đã từng gặp Thượng Quan Nghiêu, năm đó hắn chết đi rồi bị chế tạo thành con rối hơn phân nửa là nhờ ông ta ban cho.
Thượng Quan Nghiêu không còn nhớ Sở Khinh Tửu nữa, ông ta trông thấy Sở Khinh Tửu che chở Tô Tiện đằng sau thì ngước ngước mắt, ngữ khí nhẹ nhàng mà không cho phép cự tuyệt: "Tránh ra."
Sở Khinh Tửu không làm theo lời ông ta, đôi mắt vẫn nhìn chầm chầm Thượng Quan Nghiêu, một cánh tay đã chuyển ra sau lưng chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng ở trước mặt Thượng Quan Nghiêu chẳng qua chỉ là trò đùa chẳng đáng là gì. Ông ta bật cười, như chợt nghĩ ra gì đó, ánh mắt dừng trên mặt Sở Khinh Tửu, nói: " Là ngươi, kẻ ba năm trước đã che chắn cho Thần nữ?" Ông ta lại bật cười, không chút ngạc kinh nói, "Thật là mạng lớn, ngươi vẫn còn sống."
"Số ta may mắn thôi." Sở Khinh Tửu cong môi mỉm cười, trong hoàn cảnh thế này hắn vẫn còn cười được.
Nụ cười của Thượng Quan Nghiêu tắt dần, tiếng bước chân ngoài kia ngày càng gần, còn cả tiếng đao kiếm. Thượng Quan Nghiêu xụ mặt, bắt đầu không kiên nhẫn nhắc lại câu vừa rồi: "Tránh ra."
Ánh mắt Thượng Quan Nghiêu nhìn Sở Khinh Tửu rất bình thản như nhìn một con kiến nhỏ bé không hơn không kém. Lưng ông ta hơi khòm lại còn chống gậy, thân hình vốn không cao lớn gì nhưng cái nhìn ấy lại có cảm giác như đang nhìn từ trên cao xuống.
Tô Tiện biết như vậy có ý gì.
Ba năm trước, Thượng Quan Nghiêu có thể giết Sở Khinh Tửu một lần thì thêm một lần nữa cũng chỉ cần một chưởng nhẹ nhàng thôi.
Thực lực của kẻ này đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ rồi.
Nhưng Sở Khinh Tửu sống chết không chịu nhượng bộ, thật ra hắn cũng chẳng dễ dàng gì, không ai muốn chết càng không ai muốn nhào vô chỗ chết, huống chi khó khăn lắm hắn mới miễn cưỡng sống lại, rất không muốn nếm trải mùi vị cái chết thêm lần nữa. Hắn nghe thấy âm thanh bên ngoài biết rằng bọn Túc Thất và Thành chủ Tứ Phương Thành sắp tới nơi rồi, hắn chỉ muốn kéo dài chút thời gian, chỉ cần một lúc nữa bọn họ sẽ đuổi tới thôi.
Lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn phải mỉm cười, cố gắng nặng ra nụ cười thoải mái nhất, vui vẻ nói: "Ngươi mà giết ta thì Thần nữ nhà các người có chết cũng không theo ngươi về đâu."
"Ồ?" Thượng Quan nhướng mày. Sở Khinh Tửu còn muốn nói tiếp nhưng vẻ mặt chợt biến đổi.
Thượng Quan Nghiêu xuất thủ rồi.
Ông ta bước lên trước một bước, đổi cây trượng sang tay trái, tay phải tấn công về phía Sở Khinh Tửu.
Thượng Quan Nghiêu cao thủ đỉnh cao trên thế gian, ông ta đã ra tay thì chẳng có ai có mạng đi xem cũng chẳng có ai có mạng để đối phó. Tốc độ của một chưởng đó vượt qua mọi thứ trên đời, chỉ có nhanh, chỉ có nỗi kinh hoàng thông thiên lập địa khiến người ta khó mà hít thở. Nhất thời đến cả bầu trời cũng biến sắc.
Một chưởng cực nhanh cực tàn độc, vốn dĩ không có ai có thể cản nổi nhưng có người đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ ông ta ra tay mà thôi.
Chưởng lực của Thượng Quan Nghiêu không đập xuống người Sở Khinh Tửu.
Trong khoảnh khắc nguy cấp ấy, thình lình Tô Tiện bước ra từ sau lưng Sở Khinh Tửu, Ly Hỏa kiếm nằm gọn trong tay, mũi kiếm chỉ thẳng Thượng Quan Nghiêu.
- Hết chương 90 -
Editor said: Bên SSTruyen.com thân mến xin hãy mau trả lại cái văn án đàng hoàng cho em!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...