Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Tiếng rồng ngâm qua đi, sơn động khôi phục yên tĩnh.
Yêu thú trên đất vẫn cứng đờ đứng yên, không dám động đậy, chẳng rõ vì sao. Tô Tiện nhìn bọn chúng một lượt rồi chuyển hướng sang Thư Vô Tri. Thư Vô Tri đương thu kiếm vào vỏ, dưới cái nhìn của Tô Tiện, hắn cúi người nhặt vò rượu dưới đất, quay đầu nói với nàng: "Thành công rồi."
Mặc dù là thông báo tin vui nhưng trên mặt hắn không có tí vui vẻ nào. Tô Tiện biết hắn nghĩ gì, nhất thời không lên tiếng.
Nàng đang nóng lòng muốn tìm Sở Khinh Tửu nhưng vẫn phải có một lời giải thích với Thư Vô Tri về phần sức mạnh mình vừa sử dụng.
Trong khoảnh khắc im lặng, Thư Vô Tri cất bước về phía Tô Tiện, đi được một nửa thì dừng lại, cau mày chỉ đóm lửa đỏ dưới chân Tô Tiện: "Tắt thứ này đi được chưa? Ta không dám chạm vào Ly Hồn hỏa."
Sắc máu trong mắt Tô Tiện tan dần, đôi đồng tử khôi phục màu đen tuyền ngày thường. Ly Hồn hỏa xung quanh cũng lần lượt biến mất, căn thạch thất trở về sự lạnh lẽo ban đầu.
Ly Hồn hỏa vừa tàn lụi, Tô Tiện thoáng lảo đảo, huyết sắc trên mặt nhạt dần với tốc độ mắt thường có thể thấy, cơ thể không chống đỡ nổi sắp ngã xuống. Nàng cắn răng chống tay lên vách tường, ổn định thân hình.
Thư Vô Tri tốt bụng muốn dìu đỡ nhưng nàng lắc đầu, thấp giọng nói: "Không sao, một tí là khỏi thôi."
"Tu vi của ngươi?" Thư Vô Tri nghi hoặc nhìn nàng. Lúc nãy khi nàng giúp hắn đưa Sở Khinh Tửu ra ngoài, tu vi tăng mạnh, đã đạt tới cảnh giới Huyền Nguyên. Nhưng sau khi xong chuyện, linh lực trên người nàng toàn bộ được thu về, giờ phút này Thư Vô Tri thử dò thám nhưng lại phát hiện trong cơ thể nàng trống rỗng, chẳng khác nào một người bình thường chưa hề tu luyện.
Nhớ đến lần đầu tiên Tô Tiện đến Không Thiền Phái cũng là trong tình trạng không có tu vi. Sau này không biết tại sao lại hồi phục trở lại. Thư Vô Tri mau chóng mở miệng hỏi: "Ban đầu ngươi đến Không Thiền Phái cũng vì dùng chiêu này mà tạm thời mất hết tu vi?"
"Vâng." Tô Tiện không có ý giấu giếm. Thư Vô Tri giúp nàng nhiều như vậy, nàng không muốn giấu thêm điều gì nữa. Trải qua chuyện của Yêu Lan, nàng đã hiểu ra thay vì cứ che che giấu giấu không bằng cứ nói cho rõ ràng tất cả. Dù sao nàng cũng chưa từng làm chuyện gì bất lợi với Không Thiền Phái.
Nếu Thư Vô Tri không thể tiếp nhận thân phận của nàng vậy thì nàng chỉ có thể rời khỏi Không Thiền Phái, quyết không làm khó hắn.
Biểu cảm Thư Vô Tri vẫn như cũ, Tô Tiện cũng không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ nghe hắn nói: "Tìm Sở Khinh Tửu trước đã. Tên nhãi đó ra khỏi vực sâu Thất Hải chắc là đang đợi bên ngoài đó."
Có vẻ do bởi Thư Vô Tri biết Tô Tiện toàn tâm toàn ý quan tâm đến Sở Khinh Tửu nên không để nàng giải thích ngay. Tô Tiện nghe vậy liền gật đầu. Nàng tạm thời mất hết tu vi, vẻ mệt mỏi hiện ra trong mắt nhưng không chút do dự, ngay tức khắc dẫn con rối Tiểu Sở quay lưng đi ra ngoài sơn động.
Thư Vô Tri theo sau Tô Tiện, bước chân chậm rãi, nhưng lại dễ dàng đuổi kịp Tô Tiện. Hắn khẽ khàng thở dài, trên môi hiện lên ý cười như tự giễu.
Rất nhanh hai người đã ra ngoài sơn động, Thư Vô Tri dựa theo thuật pháp vừa thi triển tìm ra vị trí của Sở Khinh Tửu, dẫn Tô Tiện chạy qua đó. Động tĩnh lần này của Sở Khinh Tửu rất lớn, hai người họ đuổi theo một hồi lâu vẫn chưa tìm được người. Tô Tiện đã tiêu tốn phần lớn sức lực, lại mất tu vi, cả đoạn đường đi đều rất miễn cưỡng, nhưng khi Thư Vô Tri bảo nàng nghỉ ngơi một lát rồi đuổi tiếp nàng lại cự tuyệt.
Nàng chạy thẳng một mạch không ngừng, sắc mặt vốn không tốt nay càng kém hơn, đi mấy bước đã lảo đảo sắp ngã, Thư Vô Tri đi bên cạnh đỡ nàng. Cứ thế hai người đi được một lúc lâu, cuối cùng trông thấy không xa phía trước là ngọn lửa bạc vẫn còn đương cháy.
Lúc này đã là chính ngọ, từ vực sâu Thất Hải ra ngoài là một khu rừng không to chẳng nhỏ, những nhánh cây khô héo chiếm nửa khu rừng. Ánh nắng xuyên qua tàn lá khô chiếu xuống, những bóng cây nho nhỏ trên đất giao nhau, chỉ có vài cây lớn hơn một chút mới có tí bóng mát.
Ngọn lửa bạc nọ đang cháy bên gốc một cây đại thụ. Hai người Tô Tiện đẩy nhánh cây ra, vòng ra sau thân cây liền nhìn thấy Sở Khinh Tửu.
Trên ngón tay Sở Khinh Tửu còn một đốm lửa bạc, khẽ lay động trong gió. Có vẻ như hắn đang nhàm chán nghịch ngợm đốm lửa, thấy Tô Tiện bước đến mới co tay lại, ngước mắt lên. Đôi mắt trong trẻo phản chiếu rõ ràng bóng Tô Tiện.
Đã qua bao năm, Tô Tiện vẫn luôn cho rằng Sở Khinh Tửu là người đẹp nhất mà mình từng gặp qua. Nàng không kiềm được đắm chìm vào đôi mắt ấy, dùng âm thanh dịu dàng nhất nói: "Huynh trở về rồi."
Sở Khinh Tửu còn hơi chần chừ nhưng nghe Tô Tiện nói thế, hắn không khỏi thở phào một hơi, tựa lưng vào thân cây, nhướng mày nói: "Ừm, trở về rồi."
Câu này của hắn thật giống như nhiều năm về trước khi còn ở Huyền Nguyệt giáo, Tô Tiện thổi khúc "Tương Tư", trong tiếng sáo réo rắt hắn nhảy vào từ cửa sổ, vạt áo tung bay, mi mắt như họa. Tô Tiện buông cây sáo xuống nói "Huynh tới rồi", sau đó Sở Khinh Tửu mỉm cười đáp lời.
Ngay cả âm cuối kéo dài một cách lười nhác và cái nhướng mày đó đều không chút thay đổi.
Nhưng rất nhanh sau đó Sở Khinh Tửu nhíu mày. Hắn bước lên trước một bước như muốn tiến gần nhưng chỉ một bước thì ngừng lại, thấp giọng nói: "Sắc mặt muội không tốt."
"Không sao, thấy huynh không có gì là ta không sao rồi." Tô Tiện lắc đầu nói.
Sở Khinh Tửu vẫy tay với nàng, "Qua đây."
Tô Tiện không động đậy, Sở Khinh Tửu nhướng mày chỉ mặt trời trên kia, nói nhỏ: "Ta không qua đó được." Không biết vì sao, sợi hồn phách của Tiểu Sở lúc trước có thể vô sự ở dưới ánh mặt trời nhưng sau khi hồi phục Sở Khinh Tửu lại không thể.
Tô Tiện nghe lời đến gần Sở Khinh Tửu. Hắn cụp mắt nhìn nàng, trầm ngâm giây lát rồi nói: "Từ lúc ra khỏi sơn động ta vẫn ở đây, ta đang nghĩ tới một số chuyện, nghĩ rất nhiều."
"Hả?" Tô Tiện ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt hơi cong lên, tuy không nói gì nhưng ánh mắt lộ rõ nỗi lo lắng.
Đây là một Tô Tiện mà Thư Vô Tri không quen biết, hắn chỉ biết một Tô Tiện im lặng quả quyết, nào có lộ ra thần sắc như bây giờ. Nhưng đây là Tô Tiện mà Sở Khinh Tửu quen biết, nhìn thì trầm mặc nhưng trong lòng đang che giấu tâm tư người ta không hiểu được.
Đây cũng là điểm vì sao khi đó Sở Khinh Tửu nhìn ra Tô Tiện là người của Huyền Nguyệt giáo nhưng vẫn muốn trêu chọc nàng.
Lúc đó hắn nghĩ là tiểu cô nương như Tô Tiện cho dù thật sự có làm ra chuyện gì ác độc cũng chỉ là đập bể mấy cái bình hoa thôi. Khi đó Tô Tiện nhìn hắn còn phải cẩn thận dè dặt, nhìn xong còn đỏ mặt nữa là, quay đầu đi nghĩ rằng không ai phát hiện.
Nghĩ đến đây, Sở Khinh Tửu không nhịn được mỉm cười.
Tô Tiện đang chờ Sở Khinh Tửu mở miệng nhưng thấy hắn tự dưng mỉm cười, nàng ngẩn ra một lúc, hỏi: "Sao vậy?"
"Ừm, thực ra cũng không có gì." Sở Khinh Tửu đổi ý, tùy ý đáp một câu. Thấy ánh mắt Tô Tiện có chút ảm đạm liền vội vàng nói tiếp, "Ta bây giờ chỉ là một cô hồn dã quỷ không làm được gì hết, muội đã cứu ta ra vậy chỉ có thể theo muội thôi."
Tròng mắt Tô Tiện lập tức sáng lên, "Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi huynh."
"Bây giờ muội có muốn bỏ rơi ta cũng trễ rồi, ta sẽ cho muội xem thế nào là âm hồn bất tán." Sở Khinh Tửu ngừng lại, nghĩ đến bản thân bây giờ đúng thật là "âm hồn bất tán" không sai rồi.
Tô Tiện lắc đầu nghiêm túc nói: "Huynh sẽ không như vậy mãi đâu."
Sở Khinh Tửu không nói nhiều, lúc nãy hắn đã nghĩ kỹ mọi chuyện rồi, nếu đã trốn ra vậy thì không còn tư cách trốn tránh tiếp nữa. Tô Tiện vì hắn làm nhiều việc như vậy, hắn không thể xem như không có chuyện gì mà mặc kệ được.
Hắn ra ngoài rồi, lại còn có thể đứng cạnh Tô Tiện, mọi việc sẽ tốt lên thôi, chứ không phải càng tệ đi.
Chỉ là trước đó...
Sở Khinh Tửu nhướn mày nói: "Muội nghỉ ngơi trước đi rồi hãy nói." Tô Tiện vì trợ hắn ra ngoài mà tổn hao rất nhiều sức lực, lại còn mất tu vi, dáng vẻ lung lay như sắp đổ. Mặc dù nàng luôn kiên cường chống trụ nhưng Sở Khinh Tửu không nhìn tiếp như vậy được nữa.
Tô Tiện cũng không miễn cưỡng, nhìn Thư Vô Tri một cái rồi ngoan ngoãn ngồi xuống gốc cây bên cạnh Sở Khinh Tửu. Thư Vô Tri nói hôm nay e là khó mà ra khỏi khu rừng, không bằng cứ nghỉ ngơi một chút, đợi sáng mai mới khởi hành đến Thiên Cương Minh. Tô Tiện gật đầu đồng ý. Thư Vô Tri thấy mình là người duy nhất ở đây còn đi lại nổi nên rất biết điều đi tìm thức ăn để lắp bụng.
Sau khi Thư Vô Tri đi rồi, Tô Tiện gắng gượng một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Sở Khinh Tửu bảo vệ bên cạnh nàng, cơn gió thổi qua cành cây khô phát ra tiếng lào xào khó nghe. Sở Khinh Tửu nhìn cành cây sợ nó làm ồn tới Tô Tiện.
Trong rừng khôi phục sự tĩnh lặng. Sở Khinh Tửu đứng một lúc rồi ngồi xuống cạnh Tô Tiện, chống cằm nhìn người bên cạnh. Không biết đã qua bao lâu chợt nghe tiếng bước chân vang lên, Thư Vô Tri quay về, trên tay cầm theo mấy quả xanh xanh vàng vàng, nhìn thế nào cũng thấy không ngon.
Sở Khinh Tửu không kiềm được nói: "Thứ này ăn được không đây?"
"Ngươi có ăn được đâu mà nói." Thư Vô Tri chê hắn lắm chuyện.
"Ta nói thay A Tiện."
"Vậy ngươi đi kiếm đồ ăn cho nó đi." Thư Vô Tri chạy muốn gãy chân mới tìm được nấy quả này, ai dè bị tên quỷ này chê bai.
Sở Khinh Tửu có chê cỡ nào cũng không thể đi tìm đồ ăn cho Tô Tiện. Hắn đứng dậy, đến gần Thư Vô Tri, xác định mình không làm ồn đánh thức Tô Tiện mới nói: " Sư phụ à sắp tới mọi người tính đi đâu đấy? Về Không Thiền Phái?"
Thư Vô Tri buồn cười nói: "Không kêu ta lão già nữa à?"
Sở Khinh Tửu hơi khựng lại, liếc hắn một cái: "Ngươi muốn nghe ta gọi lão già cũng được."
"Ngươi mới là lão già đó." Thư Vô Tri nói xong, cầm trái cây mình vừa hái về ăn một quả. Nhưng vừa cắn một miếng, sắc mặt đại biến, vội vàng phun ra ngoài, mò mẫm vò rượu treo trên thắt lưng, đổ vào miệng.
Sở Khinh Tửu vui sướng khi người gặp họa: "Đã nói là khó ăn rồi mà."
Thư Vô Tri nhíu mày, vò rượu kia chẳng còn một giọt. Hắn đờ người giây lát, vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút: "Vì tiểu tử nhà ngươi mà ta đốt sạch hết rượu rồi. Ngươi còn ở đó cười nhạo."
"Vậy thì kiêng rượu là được rồi." Sở Khinh Tửu cười đùa nói.
Thư Vô Tri thả vò rượu xuống, hài hước nói: "Nếu ngươi muốn thấy ta phát điên lên nhổ sạch bách mấy cái cây quanh đây thì ta có thể thử kiêng rượu cho ngươi xem."
Hắn chỉ cố ý nói vậy nhằm hù dọa Sở Khinh Tửu, ai dè tên này thật sự nghĩ ngợi một lúc, sờ cằm nói: "Muốn thấy."
Thư Vô Tri: "..."
Sở Khinh Tửu thấy Thư Vô Tri đứng dậy, bất giác cười bảo: "Cảnh tượng náo nhiệt vậy tất nhiên là muốn coi rồi." Hắn nói thì nói vậy nhưng thần sắc đã nghiêm túc hơn trước, gọi giật Thư Vô Tri đang định bỏ đi lại, "Nếu ta là ngươi, ta sẽ không chọn cách uống rượu để lãng quên. Ngươi không muốn biết trước đó đã xảy ra chuyện gì?"
Thư Vô Tri không ngờ Sở Khinh Tửu biết nhiều chuyện như vậy. Hắn biết Sở Khinh Tửu đã dung hòa ký ức của quang cầu, hiểu rõ mấy năm qua bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì, nhưng chỉ không ngờ Sở Khinh Tửu còn biết nhiều hơn hắn nghĩ. Thư Vô Tri thở dài, dừng bước, quay đầu nhìn Sở Khinh Tửu: "Đã không phải chuyện gì tốt đẹp vậy quên đi thì đã sao?"
"Ngươi là trốn tránh." Sở Khinh Tửu nói một cách như đúng rồi.
Thư Vô Tri mỉm cười nhìn hắn, "Ồ." Lúc trước chẳng biết người trốn tránh kia là ai, bây giờ ngược lại chạy đến giáo huấn hắn.
Sở Khinh Tửu nhìn ra suy nghĩ của hắn, bực bội nói: "Chuyện nào ra chuyện đó, ta mà là ngươi ta sẽ cai rượu rồi đi tìm người có lỗi với ngươi, điên lên cho nàng ta coi là được rồi. Các ngươi không ai chịu bước lên một bước, có lẽ chuyện này cả đời cũng giải quyết không xong."
Thư Vô Tri nghe vậy, lưỡng lự hỏi: "Nàng ta?"
Sở Khinh Tửu biết hắn không nhớ nữa, cảm thấy những gì mình vừa nói thật vô ích, phất tay nói: "Không có gì, ngươi không uống rượu nữa thì nhớ ra thôi."
"Tiếc là bây giờ không phải lúc giải quyết chuyện này." Thư Vô Tri cong môi, lắc đầu nói, "Ta đã hứa với Chung Toàn của Thiên Cương Minh là trong vòng một tháng phải đưa Tô Tiện qua đó."
Nghe đến đấy, Sở Khinh Tửu không khỏi hỏi: "Sao đấy?"
Thư Vô Tri sực nhớ Sở Khinh Tửu không biết chuyện này, bèn kể lại chuyện xảy ra giữa Thiên Cương Minh và Không Thiền Phái một lượt cho hắn nghe. Lúc này mới nói tiếp: "Minh chủ Thiên Cương Minh bị trọng thương không phải là chuyện nhỏ, nhưng Tô Tiện cứ nhất quyết muốn đi cứu ngươi trước nên chuyện này mới trì hoãn tới bây giờ."
Sở Khinh Tửu nghe Thư Vô Tri nói, biểu cảm không mấy tốt, hắn ngước mắt nhìn Thư Vô Tri: "Minh chủ Thiên Cương Minh xảy ra chuyện thế hiện tại ai lo chuyện của chính đạo?"
"Chắc là ba vị đường chủ Thiên Cương Minh."
Sở Khinh Tửu sờ cằm như có điều suy tư. Thư Vô Tri nói tiếp: "Ngươi là thiếu gia của Sở gia, theo lý ra phải có qua lại với Thiên Cương Minh. Chuyến này đi Thiên Cương Minh có lẽ ngươi cũng giúp được gì đó."
Sở Khinh Tửu lắc đầu, "Năm mười sáu tuổi ta đã bị bắt tới Huyền Nguyệt giáo, sau đó xảy ra chuyện gì ta không rõ cho lắm. Ta chỉ hơi thân thiết với Diệp thúc thúc, đến cả tên của tân minh chủ ta còn chưa nghe qua, e là không giúp được gì." Hắn nói đến đây lại có phần âu lo, "A Tiện tạm thời mất hết tu vi, chẳng biết não bọn người đó còn dùng được không, lỡ như không cẩn thận nghĩ A Tiện là hung thủ rồi bắt lại thì chúng ta khỏi chạy luôn rồi. Chuyến này đi e là không dễ dàng đâu."
"Thiên Cương Minh không phải không biết phân phải trái trắng đen như vậy. Cho dù thật sự có chuyện người làm sư phụ như ta cũng không thể ngồi yên không lo được." Thư Vô Tri nói xong, không nhiều lời nữa, quay đầu đi về phía bên kia khu rừng. Sở Khinh Tửu gọi hắn lại: "Ngươi làm gì đấy?"
"Tìm đồ ăn, mấy quả hồi nãy mùi vị ghê quá, ta sợ ăn xong không có mạng ăn trái thứ hai."
Sở Khinh Tửu cười cười, vẫy vẫy tay với Thư Vô Tri. Bấy giờ, sắc trời đã chập tối rồi, ánh mặt trời còn sót lại vài tia trên đỉnh núi bên kia. Sở Khinh Tửu bước ra khỏi bóng cây, đi lên trước.
Chỉ là hắn mới đi được mấy bước, đằng sau truyền đến giọng của Tô Tiện: "Huynh muốn đi đâu?"
Sở Khinh Tửu quay người lại. Không biết Tô Tiện đã tỉnh dậy từ bao giờ, đang ôm đầu gối, vẫn còn giữ nguyên tư thế khi ngủ, chỉ có ánh mắt cực kỳ sáng tỏ. Thần sắc Sở Khinh Tửu dịu dàng, chỉ về phía trước: "Đẹp không?"
Tô Tiện nhìn theo cánh tay hắn, lúc này ánh chiều tà đã lặn dần, bầu trời xanh biếc đẹp đẽ, mấy vì sao lấp lánh trên tầng không, mặt trăng cong cong đang từ từ mọc lên nơi ấy.
Tô Tiện ngẩn ra, thấp giọng nói: "Đẹp."
"Lâu lắm rồi ta chưa nhìn thấy." Sở Khinh Tửu cười nói, thấy vẻ mặt Tô Tiện thoáng buồn bã vội sửa lời, "Cũng không phải chưa thấy, ta vẫn còn ký ức của quang cầu." Hắn không đi về hướng đó nữa mà quay về ngồi xuống cạnh Tô Tiện, "Giúp ta một chuyện đi."
"Chuyện gì?"
Sở Khinh Tửu chỉ tới một chỗ không xa, bên ấy Tiểu Sở đang yên lặng đứng đó, tóc dài buông xõa sau lưng, đi đường vội vàng nên tóc đen sớm đã rối bù lên, y phục cũng rất bẩn. Sắc mặt Tô Tiện khẽ biến, muốn nói lại thôi. Sở Khinh Tửu nói: "Thân thể của ta phơi nắng ở đó nửa ngày rồi."
Tô Tiện: "..."
Sở Khinh Tửu nói tiếp: "Khoảng thời gian muội đi khỏi, thân thể của ta ở suốt trong sơn động, ta lại không thể để nó động đậy. Nhiều ngày rồi chưa tắm rửa gì, hay là muội để nó tự đi tắm đi."
Tô Tiện ngẩn ra một lúc, lắc đầu nói: "Ta không quen thuộc khu rừng này, nhịn thêm chút nữa đi, đợi chúng ta vào thành rồi tắm rửa luôn. Ta giúp hắn chải đầu trước đã." Nàng nói rồi nhấc người dậy. Nàng nghĩ ngơi cũng lâu rồi, tuy tu vi còn chưa hồi phục nhưng vẫn cử động được. Nàng ngoắc tay bảo con rối Tiểu Sở tới ngồi xướng, xõa tóc hắn ra rồi dùng lược gỗ nghiêm túc chải gọn.
Dung mạo Sở Khinh Tửu xuất chúng, bộ dạng hiện tại chật vật như vậy vẫn khiến người ta không thể dời mắt. Con rối cúi đầu rũ mắt, lông mi dài cong vút, tóc đen dài dài rơi bên má hắn càng tô đậm nét mỹ mạo như ngọc, không chút tì vết.
Dù biết thân thể con rối không có cảm giác nhưng động tác của Tô Tiện vẫn rất nhẹ nhàng, cẩn thận chải tóc sợ làm hắn đau. Tô Tiện chải tóc cho con rối, Sở Khinh Tửu chống cằm ngồi bên cạnh nhìn Tô Tiện, khẽ nhếch môi, không khỏi đè thấp giọng hỏi: "Một năm qua muội cũng giúp ta chải tóc như vậy sao?"
Động tác của Tô Tiện không dừng lại, cụp mắt nói: "Huynh có ký ức mà." Ký ức của quang cầu cũng là ký ức của Sở Khinh Tửu.
Sở Khinh Tửu nghiêng đầu nhìn nàng nói: "Không nhớ nữa, ta muốn nghe muội nói cơ."
"Đúng đó, đều là ta giúp huynh chải đầu." Tô Tiện thấy hắn như vậy bèn bật cười, tiếp lời, "Không có mệnh lệnh của ta huynh không tự nhúc nhích được, nên tới rửa mặt tắm rửa cũng là ta làm thay huynh đó. Ta làm nhiều chuyện vì huynh như vậy, huynh phải báo đáp ta cho đàng hoàng có phải không?"
Sở Khinh Tửu ngây người, mở to mắt.
Tô Tiện quay đầu mỉm cười nhìn hắn.
Sở Khinh Tửu xem Tô Tiện là tiểu cô nương chưa trải sự đời ở Huyền Nguyệt giáo khi ấy, bây giờ mới phát hiện không phải mình đùa cợt người ta mà bị đùa cợt lại rồi. Những gì Tô Tiện nói tất nhiên là giả, chuyện tắm rửa nàng đều ra lệnh cho hắn tự đi tắm, bình thường chỉ giúp hắn lau tay lau mặt thôi, đâu có làm gì khác đâu. Nhưng mà Tô Tiện nói thật nghiêm túc y như đã làm rồi vậy
Sau khi Sở Khinh Tửu phản ứng lại, lập tức làm ra vẻ khó xử vô cùng: "Đến thân thể ta cũng giao cho muội rồi, nên báo đáp thế nào đây?"
"Ta nghĩ xong sẽ nói cho huynh biết." Tô Tiện đã chải đầu xong cho con rối. Nàng xoay người Tiểu Sở lại, ngắm nghía một lúc mới hài lòng cất lược gỗ đi.
Sở Khinh Tửu nói: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ những lời huynh nói lúc trước." Tô Tiện nói thật.
Sở Khinh Tửu hiếu kỳ: "Nói khi nào? Câu nào?"
"Ở trong sơn động, câu nói lúc hồn phách huynh và quang cầu sắp nhập làm một."
Câu đó là quang cầu nói, Sở Khinh Tửu nghĩ một lúc, sắc mặt khẽ biến nói: "Đừng nghĩ nữa, ta không thèm nhớ tới thứ đồ chơi đó nữa đâu."
"Nhưng mà những gì huynh nói ta đều nhớ."
Sở Khinh Tửu đau lòng nói: "A Tiện à có phải muội theo lão già Thư Vô Tri kia học cái xấu không."
"Nói ai đó!" Thư Vô Tri vừa xách một con thỏ hoang trở về thì nghe Sở Khinh Tửu nói mình như vậy. Sở Khinh Tửu và Tô Tiện nhìn nhau cười, hai người cùng lắc đầu.
Đêm đó ba người ở trong rừng, Thư Vô Tri đem nướng con thỏ mới bắt về, Sở Khinh Tửu nhìn đăm đăm nhưng không ăn được khiến Thư Vô Tri cười nhạo một trận. Sở Khinh Tửu không vui trừng mắt với hắn, cuối cùng quấn lấy Tô Tiện đòi nàng cho thân thể con rối của hắn ăn mấy miếng, tuy không nếm được mùi vị ra sao nhưng cũng coi như ăn rồi.
Bởi vì rượu của Thư Vô Tri đã hết, nếu trên đường có xảy ra chuyện gì thì phiền lắm. Ba người không dám chậm trễ, sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng đã khởi hành đến thành trấn gần đó, mua thêm rượu rồi đi thẳng đến Thiên Cương Minh.
Cuối cùng đúng kỳ hẹn nửa tháng, Thư Vô Tri dẫn Tô Tiện đến Thiên Cương Minh.
Nhưng không ngờ, người đón tiếp họ trước cửa lớn Thiên Cương Minh là đại sư huynh Không Thiền Phái Mộ Sơ Lương.
Mọi người gặp nhau, người kinh ngạc nhất không phải Tô Tiện và Thư Vô Tri mà là Mộ Sơ Lương đang canh trước cửa Thiên Cương Minh.
Vốn dĩ có mấy lời cần nói nhưng Mộ Sơ Lương không nói lấy một câu. Ánh mắt hắn chẳng biết đã rơi ở chỗ nào, dường như hơi hoảng hốt. Đệ tử Thiên Cương Minh bên cạnh khó hiểu gọi hắn, hắn mới thu lại nét mặt dị thường, nói với mấy người Tô Tiện: "Mọi người theo ta." Đồng thời, quay người nói với đệ tử Thiên Cương Minh kia, "Ngươi không cần theo."
- Hết chương 60 -
Editor: Chương này là chương dài nhất trong 60c qua luôn ấy (chương sau cũng dài tương đương).
Đi được nửa chặng đường rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì khoảng cuối tháng 7 sẽ hoàn truyện. Cũng sắp bước vào giai đoạn gây cấn rồi, hóng thôi nào.
Cảm ơn mọi người đã đọc. *Thả tym*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...