C46: Tự mình ra tay
Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Một trận cuồng phong che lấp trời đất khiến chẳng ai nhìn rõ những gì xảy ra trong sàn đấu, chỉ nghe âm thanh vũ khí giao nhau không ngừng truyền đến, ai nấy cố gắng nhìn tình hình trong trận nhưng thật là chẳng thấy gì cả.
Cả hội trường bị trận gió điên cuồng phá hoại, nhưng trong đó lại không có một ai, bất kể là Phong Diêu Sở hay Phong Thanh Thanh đều mất tung mất tích.
Mộ Sơ Lương vẫn luôn chăm chú nhìn vào trận, đến đây thần sắc bất ngờ thay đổi.
Tô Tiện cũng không nhìn thấy, thuật ẩn nấp của Phong Diêu Sở rất tốt, hắn đã ẩn mình thì không ai cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Nhưng Phong Thanh Thanh thì khác, hắn giấu mình trong trận pháp và thuật pháp, dường như xung quanh không có khí tức của hắn nhưng thật ra xung quanh ở đâu cũng đều có khí tức của hắn, giống như hóa thân vào trong gió không nơi nào không tồn tại.
"Hai người này làm sao vậy?" Yêu Lan xem đến sốt ruột, tuy rằng chuyện này không liên quan tới nàng ấy nhưng dù sao cũng hy vọng Không Thiền Phái có thể giành chiến thắng, nàng ấy nhìn quanh hội trường hỏi, "Sao mà đánh một hồi không thấy người đâu nữa rồi?"
Tô Tiện lắc đầu không đáp, hai mắt vẫn ghim chặt trên sàn đấu.
Qua một lúc lâu trong sàn vẫn chưa có động tĩnh, mọi người đều nín thở trông về phía đấy, sợ chớp mắt một cái là lỡ mất thắng thua vậy, phảng phất như thời gian đang trôi qua một cách chậm rãi, không biết đã qua bao lâu, cuồng phong bay tứ phía đột nhiên ngừng lại.
Gió ngưng, lá rụng đầy trời bất chợt mất đi lực nâng đỡ từ từ rơi lả tả xuống đất, thoáng chốc đã phủ thành một lớp dày.
Lúc đấy, hai bóng người cũng xuất hiện ngay chính giữa.
Phong Diêu Sở cầm kiếm, vết máu trên lưỡi kiếm từng giọt từng giọt rơi xuống nhuộm đỏ cả mảng lá rơi dưới chân. Đối diện Phong Diêu Sở, Phong Thanh Thanh chấp tay nhìn hắn, mi mắt khẽ run, tròng mắt đen láy nhàn nhạt, mọi cảm xúc của hắn giấu sau đôi mắt ảm đạm ấy khiến người ta khó lòng nhìn thấu.
Hai người không nhúc nhích, mọi người cũng không nhìn ra rốt cuộc ai thắng ai thua, tất cả chỉ biết mở to mắt trông chờ nhìn hai người họ.
Đợt tĩnh lặng này không kéo dài quá lâu, thân hình Phong Diêu Sở chợt lung lay phun ra một búng máu, ngước mắt nhìn Phong Thanh Thanh phía đối diện: "Trước đó ta cố ý vờ như không nhìn ra trận pháp của ngươi để ngươi kết ấn khai trận chính là để vào trận đối phó ngươi." Lúc hắn nói những lời này ý cười vẫn treo trên mặt nhưng đôi mắt lại phức tạp, khó phân.
Phong Thanh Thanh gật đầu nói: "Vừa nãy ngươi ra tay trong trận ta đã nhận ra rồi, vì vậy ta đã giở chút thủ đoạn trong đó."
Biểu cảm của Phong Diêu Sở rất lạ lùng, không biết là không cam lòng hay kinh ngạc hoặc là sợ hãi điều gì, hắn chỉ lặng yên nhìn Phong thanh Thanh một lúc lâu, cuối cùng bật cười thành tiếng.
"Đây là trận pháp gì?" Phong Diêu Sở hỏi.
Phong Thanh Thanh đáp: "Đại La Thiên Tam Thập Lục Biến."
Phong Diêu Sở nghiêm túc nói: "Nếu ta nhớ không nhầm thì trận pháp được truyền lại giống thế này không thể thay đổi được."
"Ta nghiên cứu thuật pháp nhiều năm, mấy trận pháp dễ có thể biến đổi một chút."
Nét mặt Phong Diêu Sở khẽ biến, không trả lời nay mà lâu sau mới thở dài nói: " Ta thua rồi."
Phong Thanh Thanh gật đầu, nhìn Phong Diêu Sở bước ra khỏi hội trường không hề quay đầu đi về phía Không Thiền Phái.
Trưởng lão Thiên Cương Minh đến giữa hội trường, xác nhận lần cuối rồi lớn tiếng nói: "Huyền Dương Phái Phong Thanh Thanh thắng!"
Mọi người quan sát bên ngoài không nghe được những gì hai người đã nói, toàn bộ im lặng nhìn bọn họ, mãi đến khi Phong Diêu Sở đi xuống và trưởng lão Thiên Cương Minh nói xong, mọi người mới bừng tỉnh.
Bên kia, Phong Diêu Sở về đến chỗ nghỉ của Không Thiền Phái, vừa đúng lúc đụng mặt Mộ Sơ Lương. Mộ Sơ Lương cười với Phong Diêu Sở đương muốn an ủi hắn đôi câu thì Phong Diêu Sở mở miệng trước: "Tiểu Mộ?"
"Hả?" Mộ Sơ Lương đáp, trong mắt có một tia khó hiểu.
Phong Diêu Sở cắn răng, nói: "Cái tên đấy bảo Đại La Thiên Tam Thập Lục Biến là trận pháp dễ ợt."
Mộ Sơ Lương: "..."
"Ta mà đánh lại thì thật muốn đấm cho hắn một trận." Phong Diêu Sở nói rất nghiêm túc không gì bằng.
Mộ Sơ Lương thở dài, vỗ vỗ vai Phong Diêu Sở, nhất thời cũng chẳng biết nói gì.
Phong Diêu Sở lắc lắc đầu, tiếp nhận sự an ủi của Mộ Sơ Lương, nhanh chóng xuyên qua dòng người tìm được Tô Tiện đang ngồi phía sau. Tô Tiện đang nói chuyện với Yêu Lan thấy Phong Diêu Sở đến mới ngước mắt nhìn hắn. Phong Diêu Sở cong môi mỉm cười, có vẻ như đã quên sạch chuyện không vui ban nãy, hắn nhướng mày nhìn Tô Tiện nói: "Tên nhãi đó tinh thông trận pháp, lại rất linh hoạt, ta đi nhầm vào bẫy của hắn mới bị nhìn ra sơ hở."
Tô Tiện gật đầu, không ngờ Phong Diêu Sở lại đích thân tới tìm mình nói mấy lời này.
Phong Diêu Sở trầm mặc giây lát, có chút tiếc nuối than thở: "Nói cho cùng ta thà để Tố Hồn Châu rơi vào tay muội, Phong Thanh Thanh không dễ đối phó đâu, muội cẩn thận đấy."
Ngày quyết chiến đầu tiên cứ thế qua đi.
Trận cuối cùng diễn ra vào ba ngày sau nguyên nhân vì Tô Tiện và Phong Thanh Thanh đã tiêu hao sức lực trong trận vừa rồi nên đặc biệt cho họ thời gian nghĩ dưỡng, sau đó mới tiến hành quyết chiến cuối cùng.
Ngày tỉ thí đầu tiên kết thúc, mấy người Không Thiền Phái đều rất quan tâm tới trận quyết đấu tiếp theo nên túm lấy Tô Tiện hỏi han đủ thứ, nhất thời nàng cũng không thoát thân nổi, mãi đến tối muộn mới về đến phòng.
Tô Tiện không phản cảm với sự tiếp xúc của các đệ tử Không Thiền Phái, dường như họ đã xem nàng là người một nhà, không hề có chút tâm cơ gì, Tô Tiện ở cạnh bọn họ dần dần cũng cảm thấy bản thân thật sự trở thành một đệ tử Không Thiền Phái bình thường, tham gia Huyền Thiên Thí sau đó trở về Không Thiền Phái, mặc kệ kết quả ra sao cũng xem như đã đoạt vinh quang về cho Không Thiền Phái.
Chỉ có điều trận đấu này kết thúc Tô Tiện không biết mình rốt cuộc còn có thể trở về Không Thiền Phái hay không.
Trong lòng nàng chất chứa vô vàn tâm sự, lúc về phòng có hơi hoảng hốt nhưng chỉ trong giây lát, Tô Tiện gọi tên Tiểu Sở.
Một ngày nay nàng ở suốt bên ngoài không mang Tiểu Sở theo, cũng không biết hắn ở một mình trong phòng có chán không.
Nhưng Tô Tiện gọi xong lại không thấy ai đáp lời. Nàng chau mày, ngước mắt nhìn quanh căn phòng, con rối Tiểu Sở vẫn ngoan ngoãn ngồi đó nhưng không thấy quang cầu lấp lánh đâu, nàng gọi thêm mấy tiếng nữa, trong phòng vẫn yên tĩnh không thấy bóng dáng quang cầu.
Nhất thời Tô Tiện cảm thấy lạnh người, những suy nghĩ hỗn tạp lúc trước dần tan biến, trong đầu chỉ còn một cái tên.
"Tiểu Sở!" Tô Tiện không biết hắn đang ở đâu, bị người ta bắt đi rồi hay tự mình bỏ đi, nàng chỉ biết mình không thể nào không nhìn thấy hắn nữa, nàng nhất định phải tìm hắn về. Gần như không hề chần chừ, Tô Tiện quay người chạy ra khỏi phòng.
Nhưng ngay lúc nàng vừa bước chân ra khỏi cửa, một âm thanh phát ra từ trong phòng.
"... A Tiện ngốc, ta ở đây!"
Tô Tiện ngừng bước muốn quay đầu lại nhưng người đột nhiên cứng đơ, nàng chần chừ đứng trước cửa, qua một lúc lâu mới lấy hết dũng khí từ từ quay đầu.
Quang cầu đang trốn sau tấm bình phong, sắc lam khẽ nhấp nháy, hơi không tình nguyện bay ra.
Vẻ mặt Tô Tiện vẫn chưa bình tĩnh lại, cũng chẳng nói gì, hai mắt nàng mở trân trân nhìn quang cầu giống như sợ nó biến mất ngay trước mặt mình.
Hình như quang cầu phát hiện ra dị thường của Tô Tiện, hừ nhẹ một tiếng, có chút chột dạ nhưng lại không vui giải thích với nàng: "Muội không đưa ta ra ngoài."
"Xin lỗi." Tô Tiện lập tức nhỏ giọng trả lời hắn, không hề do dự.
Quang cầu bị phản ứng của Tô Tiện dọa sợ, thật lâu sau không thốt ra được câu nào.
Tô Tiện đến gần hắn, giọng điệu nhẹ nhàng mà cẩn thận nói: "Trận Huyền Thiên Thí này rất loạn, ta không muốn huynh nhảy vào cũng nước đục đấy, nên phải để huynh lại đây chờ ta." Nàng ngưng lại một lúc, cụp mắt nói tiếp, "Nhanh thôi, còn ba ngày nữa là ta có thể lấy được Tố Hồn Châu rồi, tìm lại toàn bộ hồn phách của huynh."
Đối với Tô Tiện, trận đấu này chỉ có thể thắng, cho dù phải dùng hết mọi biện pháp cũng phải lấy được Tố Hồn Châu, nên nàng chưa hề nghĩ đến tình huống thua trận.
Quang cầu không quen với cách nói này của Tô Tiện, vốn đang chột dạ nghe vậy giọng điệu càng mềm mỏng hơn: "Muội không đưa ta theo, ta hơi tức giận tí, nên trốn đi để dọa muội..."
"Sở Khinh Tửu." Tô Tiện nhẹ nhàng gọi, nhắm mắt lại.
"Ừ." Quang cầu nhỏ giọng đáp, nói tiếp, "Sau này ta không dọa muội nữa..."
"Ta thật sự bị dọa rồi." Tô Tiện mở mắt, khóe mắt có hơi ẩm ướt, tâm tư trùng trùng nói với hắn, "Ta đã trải qua một lần mất đi không muốn lại mất lần nữa, vừa rồi không tìm thấy huynh ta thật muốn..."
Quang cầu thấy Tô Tiện rơi lệ bị dọa không nhẹ, hắn nhẹ nhàng cọ cọ lên ngưởi nàng, mang theo chút tự trách và chút mong đợi nho nhỏ hỏi: "Muốn cái gì?"
"Không cần quan tâm là muốn gì nữa, sắp phải đi tìm Túc Thất lấy Tố Hồn Châu rồi, bất kể huynh ở đâu cũng phải tìm được huynh."
Quang cầu rầu rĩ nói: "Không được, muội không đánh lại Túc Thất, tên đó không dễ chọc đâu." Nó không biết mình đang dần chuyển từ màu lam sang màu cam vàng.
Tô Tiện nói: "Không đánh lại cũng phải lấy."
"A Tiện." Quang cầu bị lời của Tô Tiện làm cho vừa khó chịu vừa vui mừng, tích tắc tất cả cảm xúc ngổn ngang hợp thành một quang cầu đủ màu sắc, hắn ngập ngừng một lúc rồi tiến đến nói nhỏ bên tai Tô Tiện, "Ta không đi, muội không cần đi đánh nhau với Túc Thất, ta thích A Tiện nhất, không đi đâu đâu."
Tô Tiện chớp chớp mắt, buông bỏ nỗi sợ hãi khi Tiểu Sở biến mất khi nãy, ý cười dâng lên trong đáy mắt, nhưng nàng vẫn không yên tâm nói: "Cho dù giận ta cũng không đi đúng không?"
"Không đi không đi, ta không giận nữa." Quang cầu nghiêm túc nói.
Tô Tiện mỉm cười.
Quang cầu nhìn nụ cười của nàng, trong lòng hơi do dự, rõ ràng là hắn giận trước mà, kết quả sao lại thành một người đang tức giận là hắn đi dỗ dành Tô Tiện vậy.
Tô Tiện không cho hắn thời gian suy nghĩ, nhỏ giọng nói: "Khinh Tửu, ta có thể ôm huynh không?"
Quang cầu đáp ngay lập tức: "Ta cũng muốn ôm muội."
Chỉ là....
Tô Tiện không nhịn được liếc mắt nhìn con rối Tiểu Sở vẫn ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn, thầm hiểu ý của quang cầu. Nàng muốn ôm Sở Khinh Tửu còn phải tự mình đi làm.
- Hết chương 46 -
Editor:
Mình vô học lại rồi and cả đống bài kiểm tra đang chờ nên sắp tới sẽ chậm up chương mới hơn bình thường nhé! Nhưng tuyệt đối không drop đâu.
Thanks!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...