Tô Tiện quay đầu lại.
Quang cầu đang nhẹ nhàng trôi nổi trước mắt, ánh sáng ấm áp khe khẽ vờn quanh.
"Sở Khinh Tửu?" Giọng nói Tô Tiện nhẹ như như giấc mộng hão huyền, nhìn quang cầu không chớp mắt.
Quang cầu nhấp nháy vài cái, âm thanh quen thuộc lại truyền đến: "A Tiện, muội có thể nghe thấy lời ta nói?"
"Có thể." Tô Tiện mờ mịt đáp, sau đó lại cảm thấy chưa đủ, thấp giọng nói tiếp, "Ta có thể nghe thấy huynh nói rồi, ta có thể."
Phải, nàng có thể nghe được, ba năm rồi, nàng còn có thể nghe thấy giọng nói của Sở Khinh Tửu.
Nàng có thể cảm nhận được một Sở Khinh Tửu thân thuộc đang dần dần quay trở lại, từng chút từng chút một trở về là con người mà nàng từng rất quen thuộc.
Nàng chưa bao giờ dám nghĩ, chưa bao giờ dám mong chờ nhưng bây giờ tất cả đã thành hiện thực rồi.
Tô Tiện khẽ rũ mi mắt, khóe môi hơi cong lên, trong mắt đã đục mờ một mảng, nàng không dám nhìn quang cầu sợ sẽ bị phát giác ra dị thường.
Quang cầu tất nhiên không nhìn ra khác lạ, nó lại to tiếng gọi: "A Tiện!" Lần này, là vui sướng vạn phần.
Tô Tiện nghe tiếng gọi ấy không nén được nụ cười, đáp lại: "Ừm."
"A Tiện!" Quang cầu vui mừng ra mặt, đảo một vòng quanh Tô Tiện, ngữ khí hơi gấp gáp, hàm chứa chút mong chờ, "Có thể nào... đáp lại ta một lần nữa?"
Tô Tiện chớp mắt để giọt lệ chảy ngược vào trong, ngước mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
"A Tiện A Tiện A Tiện!!" Giọng của quang cầu càng ngày càng lớn, từ từ biến thành màu đỏ rực rỡ, sau niềm vui lớn lao ấy thanh âm của nó mang nỗi nghẹn ngào khó nói nên lời, "A Tiện muội biết không, lúc trước ngày nào ta cũng gọi muội như vậy, mỗi ngày gọi vô số lần nhưng muội không nghe thấy..."
Tô Tiện ngẩn người, nhớ đến khoảng thời gian lúc trước Tiểu Sở ở bên mình suốt một năm trời, nàng đi qua rất nhiều nơi, trải nghiệm không biết bao nhiêu chuyện, từ trước đến nay chỉ xem bản thân cô độc một mình, chưa từng nghĩ tới Sở Khinh Thử vẫn luôn ở bên cạnh nàng, gọi tên nàng, chỉ là nàng không nhìn thấy cũng không nghe thấy được, thật ra rằng nàng vốn dĩ chưa từng thật sự cô đơn như đã nghĩ.
Hắn vẫn luôn ở đây.
Ánh mắt Tô Tiện dịu dàng, nước mắt lưu chuyển trong đáy mắt, nàng ép tiếng nức nở xuống, nhỏ giọng nói: "Ta nghe thấy rồi sau này sẽ không bao giờ không để ý huynh nữa."
"Ừ!" Quang cầu trịnh trọng đáp một tiếng, bay tới chui vào lòng Tô Tiện, động tác thật nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, thanh âm mềm dịu nói: " Ta thích A Tiện nhất."
Tô Tiện lại ngẩn người, chợt nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Sở Khinh Tửu trước kia sẽ không bao giờ nói những lời này.
Người đó tâm tư thì nhiều lắm nhưng da mặt mỏng, cho dù có gì muốn nói cũng thích vòng vo nói bóng nói gió nửa ngày trời, cố tạo nghi hoặc cho người ta, nói nhiều như vậy đến cuối cùng ban đầu định nói gì cũng quên luôn. Còn trực tiếp bộc lộ nỗi lòng của mình như thế này tuyệt đối là chuyện không có khả năng đối với Sở gia đại công tử đâu.
Nhưng quang cầu trước mặt này đích thực là hồn phách của Sở Khinh Tửu, giọng nói này đúng là giọng của Sở Khinh Tửu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hay Sở Khinh Tửu đổi tính?
"A Tiện, muội không vui à?" Quang cầu ở trong lòng chợt hỏi.
Tô Tiện nhìn nó, thần sắc hơi lạ nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Khinh Tửu, huynh có biết mấy hồn phách còn lại của huynh đi đâu rồi không?"
"Không biết" Quang cầu vẫn chôn mình trong lòng Tô Tiện, dường như không muốn đề cập tới chuyện này, chỉ thấp giọng nói, "Ta chỉ còn một sợi hồn giữ lại trong con rối này, ta chỉ biết ta phải đi theo muội, bảo vệ muội còn những hồn phách khác đi đâu rồi ta không biết chút nào hết."
Tô Tiện chợt nghĩ thông gì đó, hỏi tiếp: "Huynh còn nhớ những gì?"
"Tất cả mọi thứ giữa chúng ta ta đều nhớ." Quang cầu nghiêm túc nói.
Tô Tiện im lặng giây lát, đáy lòng thoáng ấm áp nhưng cũng thoáng lạnh lẽo, nàng nhẹ giọng nói: "Còn gì nữa không?"
"Hết rồi." đối phương cố chấp nói, "Cái khác không cần thiết."
Tô Tiện khẩn trương nắm chặt tay áo, đột nhiên hiểu ra.
Con người sinh ra trên thế gian, yêu hận tình thù, quốc gia thiên hạ, thất tình lục dục quy về một thể, tạo nên một con người hoàn chỉnh.
Nhưng nếu ba hồn bảy phách ly tán, chỉ còn lại một phần thuộc về nhục thể, thì sẽ thế nào?
Lựa chọn của Sở Khinh Tửu là nàng.
Cho dù là cố chấp cũng được, tùy hứng cũng được, không thể buông bỏ cũng được, hắn giữ lại trong thân thể này một mảng hồn phách cuối cùng, chỉ giữ lại một dấu ấn thuộc về nàng.
Tô Tiện cảm thấy thật không dám tưởng tượng, nhưng nghĩ lại cảm thấy Sở Khinh Tửu quả thật có thể làm ra chuyện như vậy, nghĩ thế nàng bất giác thở dài: "Huynh thật là..."
"Sao vậy?" Quang cầu nghe Tô Tiện nói, chầm chậm bay lên.
Tô Tiện cắn cắn khóe môi, thu lại hết mọi cảm xúc của mình, chỉ khẽ khàng nói: "Những lời này đợi khi nào huynh hồi phục rồi nói tiếp."
Trải qua một đêm, coi như Tô Tiện đã ngộ ra pháp môn trong đó, không cần phải tiến vào trạng thái nhập định mà vẫn có thể nghe được giọng nói của Tiểu Sở. Đồng thời nàng không chỉ nghe được âm thanh của Tiểu Sở mà còn cảm nhận được sự biến động của thế giới xung quanh, những món đồ lúc trước chưa bao giờ để ý đến đều lọt vào trong mắt, những thứ lúc trước không nghe thấy cũng đều lọt hết vào tai. Tô Tiện khẳng định tâm đ*o của mình đã tăng thêm một tầng cảnh giới rồi.
Sau một đêm nghỉ ngơi, trận tỉ thí tiếp theo đã đến.
Trận thứ hai của Huyền Thiên Thí được tiến hành trong Hồng Hoang trận.
Nghe nói Hồng Hoang trận là pháp trận có một không hai do tổ tiên đạo môn truyền lại vào ba ngàn năm trước, lúc ấy chúng Ma Môn xâm nhập vào Nhân Giới, ba mươi ba vị thần trên trời không nỡ nhìn chúng nhân chịu khổ bèn phái tiên giả hạ phàm trấn áp quần ma, lại có Hồng Hoang trận do Phù Lê Nguyên Thủy Thiên Tôn bày bố nhốt chúng ma lại mới ngăn cản được kiếp nạn ấy.
Tương truyền Hồng Hoang trận khi đó đã sớm thất truyền, mà Hồng Hoang trận của bây giờ chỉ là minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất dựa theo truyền thuyết năm đó tạo thành, tuy nói là giống nhau nhưng so với trận pháp khiến ma quỷ kinh sợ năm xưa thì còn kém rất xa.
Nhưng trận pháp này đủ để các đệ tử tham gia Huyền Thiên Thí đau đầu một trận.
Mộ Sơ Lương dẫn đệ tử Không Thiền Phái đến bên ngoài Hồng Hoang trận khá sớm, bên ngoài có người canh gác, trận này rất thần bí tình hình trong trận ra sao không ai nhìn thấy được, bởi vậy muốn xem kết quả tỉ thí chỉ có thể đợi ngoài lối ra Hồng Hoang trận. Hiện tại chưởng môn của các đại môn phái và gia chủ của Bát đại thế gia đang đợi bên ngoài, đệ tử tham gia đợt tỉ thí này cũng đến từ sớm, chỉ còn đợi minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất đến và đưa mọi người vào trận.
Cũng giống như hôm trước, Túc Thất phổ biến quy tắc thi đấu một lúc rồi chuyển mắt nhìn chúng đệ tử đang rất khẩn trương, yên lặng bước đến trước mặt mọi người.
"Tỉ thí lần này mọi người phải tự mình cẩn thận, nếu như có nguy hiểm thì dùng Ly Trần phù trong tay mọi người, nó sẽ đưa mọi người bình an ra khỏi trận." Lời này của Túc Thất hình như có thâm ý khác nhưng mọi người còn chưa kịp nghĩ ngợi, Túc Thất đã phất tay áo quay người lại, cuồng phong nổi lên theo cánh tay đang giương lên, đến khi ống tay áo rơi xuống chúng đệ tử đã không còn ở đây.
Tô Tiện nhìn rõ cảnh vật trước mắt, nàng đang ở trong một khoảng rừng cây lá um tùm, xung quanh có tiếng côn trùng tiếng chim ríu rít truyền đến, không khí tràn ngập mùi vị của đất và cỏ xanh, tất thảy trước mắt không khác gì với rừng cây thật thụ.
Túc Thất đưa mỗi người đến những nơi khác nhau nhưng may là Tiểu Sở vẫn còn bên cạnh nàng.
"A Tiện." Quang cầu Tiểu Sở đột nhiên mở miệng.
Dù không phải là lần đầu tiên nghe thấy âm thanh của quang cầu nhưng lòng Tô Tiện vẫn khẽ động, cảm thấy tình cảnh không chân thực cho lắm, một lúc sau nàng mới trả lời: "Sao vậy?"
"Bây giờ chúng ta phải đi đâu?" Quang cầu hỏi.
Tô Tiện nói: "Đi tìm Yêu Lan, trước đó bọn ta đã hẹn nhau rồi, bất luận gặp phải cái gì cứ tìm đối phương trước cái đã." Hôm đó Mộ Sơ Lương có nói, muốn thông qua khảo nghiệm lần này phải đánh bại yêu thú trong trận, lấy được nội đan rời khỏi đây. Nhưng mà thực lực của yêu thú rất mạnh, Tô Tiện phải tìm Yêu Lan để dựa vào sức mạnh của cả hai người đánh bại yêu thú.
Với lại không ai biết trong khu rừng này sẽ gặp được những ai, hai người đi chung cũng yên tâm hơn nhiều.
"Chúng ta làm sao tìm nàng ấy?" Quang cầu lại hỏi.
Tô Tiện đã sớm dự tính đến vấn đề này, hai người đều là người trong Huyền Nguyệt Giáo, quan hệ lại vô cùng thân thiết, nếu không phải như vậy nàng cũng sẽ không lập tức phát hiện ra hành tung của Yêu Lan khi nàng ấy trà đột nhập vào Không Thiền Phái.
"Trên người Yêu Lan có hương hoa quỳnh, chúng ta lần tìm theo mùi hương đó là được." Thật may là đêm qua tâm đ*o của nàng đã tăng lên một bậc nên đối với mùi vị nhạt nhất nàng cũng có thể ngửi thấy.
Quang cầu theo sau Tô Tiện, phóng ra nhìn vào sâu trong rừng, trên đường đi Tô Tiện không chủ động nói chuyện, quang cầu đành mở miệng: "A Tiện, muội xem kìa!"
"Hả?" Tô Tiện đi thẳng về phía trước chỉ nhẹ giọng đáp.
Quang cầu nói: " Có hoa sen."
Tô Tiện ngước mắt nhìn, không xa phía trước một cái ao nhỏ, trong ao hoa sen nở rộ đẹp đẽ, chiếm hết mọi vẻ đẹp của nơi này.
Lúc này vốn là mùa thu, trong rừng toàn là lá vàng khô rơi rụng khắp nơi, chợt xuất hiện một ao hoa sen, thật là hơi kỳ quái.
Quang cầu nói tiếp: "Chỗ vừa nãy mình đi qua còn hoa mai nở nữa kìa."
Hoa mai nở vào mùa đông, không cùng một mùa với hoa sen. Tô Tiện trầm mặc một hời, thấp giọng hỏi: "Huynh muốn nói đây là trận pháp?"
"Nhưng ta không rõ bày cái trận pháp này dùng để làm gì?" Quang cầu nói.
Tô Tiện cười cười, tiếp tục đi về trước, chưa đi được bao lâu phía trước lại có vài cây hoa đào nở rộ, cảnh tượng dào dạt sắc xuân. Tô Tiện bước chậm lại nhìn ngắm hoa đào, nếu bọn họ không phải đang ở trong trận thì khung cảnh trước mắt này thật sự rất đẹp.
Tô Tiện nhìn một lúc, đang định đi tiếp thì quang cầu chợt nói: "A Tiện à ta có thể hái hoa đào không?"
"Đương nhiên có thể." Tô Tiện bật cười.
Quang cầu lắc lắc vài cái muốn nói lại thôi, Tô Tiện mỉm cười nhìn nó, lúc này nó mới bảo: "Muội không cho ta hái ta đâu có hái được."
Tô Tiện im lặng, chợt nhớ ra thân thể con rối này chỉ nghe mệnh lệnh của mình, nàng nói với Tiểu Sở bên cạnh: "Đi hái đi."
Tiểu Sở nghe lệnh đến dưới tán hoa đào, giơ tay ra bẻ một cành.
Cánh hoa lay động theo gió, một vài cánh rơi trên vai người đứng dưới gốc cây, dung mạo tuyệt đẹp của Tiểu Sở được tô điểm thêm chút màu hồng nhạt, Tô Tiện nhìn hắn từ xa xa, không khỏi nhớ về những năm tháng trước kia. Hoa đào khi ấy cũng kiều diễm như hiện tại.
Tiểu Sở hái hoa xong, quang cầu lặng im một lúc rồi đến cạnh Tô Tiện nói: "Ta có thể tặng hoa cho muội không?"
Tô Tiện nhướng mày, buồn cười nhìn nó.
Quang cầu có hơi phiền não: "Ta không thể tự làm được."
Tô Tiện ngoắc tay với Tiểu Sở: "Đưa hoa cho ta."
Tiểu Sở đạp hoa mà tới, bạch y như tuyết, mi mắt như xưa. Hắn khẽ vươn tay ra đưa nhánh hoa đến trước mặt Tô Tiện.
Đây là lần đầu tiên Tô Tiện kêu người khác tặng hoa cho mình, nàng vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy chua xót, nhận lấy hoa, rất lâu sau cũng không có động tĩnh, chỉ cúi đầu nhìn nhánh hoa.
"Ta nhớ lúc trước ở Huyền Nguyệt Giáo trước tiểu lầu của muội trồng toàn hoa đào, muội thích ngồi trước cửa sổ ngắm hoa." Quang cầu bay đến bên cạnh Tô Tiện, mang theo kỳ vọng nho nhỏ nghiêm túc hỏi, "Thích không?"
"Ừ... cũng tính là khá thích." Tô Tiện nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đáp.
Ngoài tòa lầu của nàng trồng đầy hoa đào ấy là bởi vì giáo chủ Huyền Nguyệt Giáo thích hoa đào, cho nên hạ lệnh trồng hoa đào ở khắp mọi nơi trong giáo, thật ra cũng không liên quan gì đến việc nàng có thích hay không.
Quang cầu có hơi không hài lòng với đáp án này, khựng lại một lúc lại hỏi: "Chỉ như vậy à?"
"Sau này..." Tô Tiện trầm ngâm, "Có chút thích rồi."
"Không được không được! Hoa này là ta tặng cho muội, hoa ta tặng không phải hoa bình thường! Không thể chỉ có thích chút xíu được!" Quang cầu sốt ruột nói.
Tô Tiện nhịn một lúc không để mình cười ra tiếng.
"Ta còn chưa nói hết mà." Tô Tiện cầm nhánh hoa trong tay, trong mắt có lưu quang lướt qua, ý cười dạt dào nói, "Bây giờ ta rất thích."
Tiểu Sở không biết, hắn nói nàng thích ngồi trước cửa sở ngắm hoa đào thật ra không phải nàng ngắm hoa mà bởi bên kia cây đào là nơi ở của Sở Khinh Tửu.
Mỗi ngày nàng ngồi trước song cửa sổ, ngắm nhìn hoa, đợi Sở Khinh Tửu tới tìm nàng.
Đó là thời khắc thích nhất của nàng khi còn ở Huyền Nguyệt Giáo.
- Hết chương 36 -
____________________
Editor tám nhảm:
Lúc dịch chương này t đang nghe bài "Mong quãng đời còn lại của anh mãi dài lâu" của Vương Nhị Lãng. Trong đó có đoạn:
"Con gió mùa thu chưa từng nhìn thấy hoa đào
Cơn mưa mùa xuân làm dịu mát sa mạc hoang sơ
Tựa như thời gian đang đảo ngược, tựa như vì sao biết nói chuyện
Huyễn hoặc rằng cuối cùng anh sẽ đến."
Tự nhiên thấy hợp hoàn cảnh lạ thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...