Edit + beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa
Từ khi Tô Tiện còn rất nhỏ đã luôn đi theo một nam tử mặc hắc y, nàng gọi người đó là nghĩa phụ.
Khi ấy vẫn còn chưa biết "nghĩa phụ" là gì và rốt cuộc muốn đưa nàng đi đâu, nàng chỉ biết nghĩa phụ đó đưa nàng đi qua rất nhiều nơi, bắt gặp rất nhiều buồn vui sống chết.
Bắt đầu từ đó, Tô Tiện đã biết rất nhiều chuyện trên đời đều không thể cưỡng lại sinh ly tử biệt.
Bây giờ, Tô Tiện đang ở trong huyễn cảnh, bên ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu rọi, bên trong là một người cũng rất chói sáng, cảnh tượng thật là đẹp, nhưng bất luận thế nào từ tận đáy lòng Tô Tiện vẫn có một âm thanh không ngừng nhắc nhở bản thân, đây đều là giả, tất cả đều không thể quay lại nữa rồi.
Tô Tiện cảm thấy có đôi lúc quá tỉnh táo cũng không hẳn là chuyện tốt.
Ví dụ như bây giờ Tô Tiện khao khát muốn ở lại trong huyễn cảnh với Sở Khinh Tửu thêm một chút nhưng nàng không làm được.
"Nếu hiện ta đang ở trong Huyền Dương Kính vậy thì ngươi là ai?" Tô Tiện than thầm.
Sở Khinh Tửu trước mắt vẫn giữ bộ dạng đó, hắn đang thưởng thức mái tóc của Tô Tiện, nghiêm chỉnh nói: "Sao muội lại bị bắt tới Huyền Nguyệt Giáo? Muội chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi ư?"
"Đợi khi nào chúng ta ra ngoài rồi, ta sẽ đưa muội đến Tĩnh Châu đi dạo, mua một bộ đàn mới cho muội nữa được không?"
Tô Tiện ngồi ở chỗ cũ, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Sở Khinh Tửu, lại nói: "Ta còn có chuyện quan trọng phải làm, Tiểu Sở còn đang ở bên ngoài, Yến phu nhân cũng đang ở ngoài kia, còn có hai người của Quỷ Môn muốn lấy mạng họ nữa, ta không thể ở lại đây."
Sở Khinh Tửu dường như không nghe thấy lời nàng nói, vẫn yên lặng nhìn Tô Tiện.
Tô Tiện nhẹ nhàng vươn tay ra phủ lên bàn tay của Sở Khinh Tửu, ngữ khí có không nỡ lại có chút kiên định nói: "Còn muốn ta xem hồi ức nào nữa thì mau lên đi, coi xong ta còn phải ra ngoài."
Sở Khinh Tửu vốn đang trầm mặc, hình như nghe thấy lời nàng, chợt ngước mắt nhỉn thẳng vào nàng.
Tích tắc, khung cảnh trước mắt lại thay đổi.
Tô Tiện đang ở trong một căn nhà cũ kỹ, bên ngoài mưa gió không ngớt, sấm chớp rền vang, căn nhà rách nát không chống đỡ nổi mưa gió, vách tường bị đánh vào phát ra tiếng lạch bạch.
Ngoài nhà như thế, bên trong này lại rất yên tĩnh, giữa nhà có đặt một nhóm lửa nhỏ, Tô Tiện lặng lẽ nhìn ngọn lửa, bên cạnh là Sở Khinh Tửu nhợt nhạt, yếu ớt.
Tô Tiện nhớ lần này là bọn họ trốn khỏi Huyền Nguyệt Giáo, Sở Khinh Tửu bị trọng thương sắp chết, nàng mang hắn về Sở gia cầu cứu, đây là đêm trước ngày đưa hắn về Sở gia.
Tính cách Sở Khinh Tửu vốn là rất hiếu động nhưng vì trọng thương mà đêm ấy hắn yên tĩnh đến lạ. Hai mắt Tô Tiện trống rỗng nhìn chằm chằm đóm lửa, nàng cũng nhìn theo nàng. Nhìn một lúc thật lâu, Sở Khinh Tửu bất chợt bật cười, hữu khí vô lực nói: "Ta đang nghĩ muội nhìn ngọn lửa đó mãi không biết nhìn ra cái gì rồi nên mới nhìn theo muội."
Tô Tiện ngẩn người, nhỏ giọng hỏi: "Thế ngươi nhìn ra gì rồi?"
"Nhìn đến hoa mắt rồi." Sở Khinh Tửu nhỏ giọng thì thầm.
Tô Tiện: "..."
Sở Khinh Tửu ho hai tiếng, chỉ là ho khan nhưng vẫn vô lực như cũ, tròng mắt Tô Tiện trở nên ảm đảm, cẩn thận ôm lấy hắn, vỗ vỗ lưng giúp hắn thuận khí. Sở Khinh Tửu thuận thế dựa vào người Tô Tiện, cụp mắt nói: "Bây giờ nghĩ lại, thật ra ta không nên đưa muội rời khỏi Huyền Nguyệt Giáo, hay là muội cứ trở về đi."
Tô Tiện không đáp, chỉ là động tác thoáng khựng lại.
Sở Khinh Tửu lại nói tiếp: "Ta biết muội là người của Huyền Nguyệt Giáo, không phải bị bắt đến đó, người như muội không có địa vị thế lực gù trong chính đạo Huyền Nguyệt Giáo sẽ không rảnh rỗi bắt muội tới đâu."
Tô Tiện khẽ cắn môi không đáp.
"Ta cố ý làm ra vẻ hiểu lầm chỉ để bắt nạt muội. Huyền Nguyệt Giáo bắt ta, ta lại không thể gây rắc rối cho bọn họ nên chỉ có thể bắt nạt muội. Nơi muội ở tốt như vậy, địa vị trong Huyền Nguyệt Giáo có lẽ không thấp, ta cố ý nói lời lừa gạt muội, cũng xem như đòi lại món nợ thiệt thòi của ta."
"Ai mà biết tiểu yêu nữ muội tốt tính như vậy, mặc kệ ta nói gì bắt nạt thế nào muội đều không tức giận."
Tô Tiện vẫn yên lặng ôm Sở Khinh Tửu.
Sở Khinh Tửu dường như hơi giận, hắn bất giác cất cao giọng: "Bởi vậy những gì ta nói với muội lúc trước, cho dù là tốt hay xấu đều là gạt muội!"
Thân thể Tô Tiện hơi run, không biết vì Sở Khinh Tửu đang run hay chính nàng phát run.
Hai người cứ như vậy ôm lấy nhau, Sở Khinh Tửu khẽ cau mày, hình như còn điều muốn nói nhưng Tô Tiện ôm hắn càng chặt hơn khiến hắn kho khan một trận, muốn nói gì cũng không nói được nữa.
Tô Tiện đang sợ, nàng muốn hỏi hắn, hắn từng nói muốn cưới nàng cũng có phải là lời lừa gạt hay không. Nhưng nàng không dám hỏi, nàng cũng không dám nghe câu trả lời của Sở Khinh Tửu.
Bọn họ cứ thế ôm lấy nhau, sau đó nàng ngủ mất, Sở Khinh Tửu cũng chìm vào giấc ngủ.
Đoạn hồi ức này cứ vậy mà kết thúc.
Tô Tiện mở mắt ra lần nữa thì thấy mình đang ở một căn phòng bình thường, đây không phải bất cứ nơi nào từng tồn tại trong ký ức của nàng. Nàng đẩy cửa ra ngoài, bên ngoài một nam tử đang đứng, dáng vẻ khoảng 40 tuổi, một thân đạo bào, tiên phong đạo cốt đang nhìn nàng nở nụ cười.
"Huyền Dương Kính?" Tô Tiện bình tĩnh đi đến trước mặt hắn, hỏi một câu.
Người nọ cười cười, vuốt râu nói: "Không sai, Huyền Dương Kính chính là ta, ta chính là Huyền Dương Kính."
"Ban nãy khi ta đánh nhau với hộ pháp Quỷ Môn, người ra tay khiến bọn ta không thể cử động là ngươi?"
"Đúng vậy, là ta." Người nọ nghĩ ngợi một lúc, "Bây giờ bọn chúng đã bị ta đuổi đi rồi."
Tô Tiện chưa kịp trả lời, Huyền Dương Kính lại nói: "Ngươi thật sự không muốn xem tiếp cái gì nữa sao?"
Tô Tiện nhìn thẳng vào mắt người nọ, trầm ngâm giây lát, nói: "Ngươi cũng nhìn thấy hồi ức của ta."
"Đúng, ta thấy cái gì ta thấy cái đó. Mấy thứ hồi ức đó không phải ta muốn coi mà là ngươi muốn, cho nên ta mới có thể nhìn thấy." Huyền Dương Kính gật đầu nói.
Tô Tiện hiểu ý của Huyền Dương Kính, nàng nói: "Ta thích Sở Khinh Tửu."
Nàng nói xong câu này lại tự bật cười thành tiếng.
Lúc trước nàng chưa từng nói với ai lời này, dù là với chính mình hay là Sở Khinh Tửu hoặc là người khác, trong lòng nàng cũng chưa từng thừa nhận suy nghĩ này nhưng cho đến tận bây giờ, nàng phát hiện lời này nói ra kỳ thực cũng là một chuyện rất dễ dàng.
Huyền Dương Kính cũng cười: "Phải, ta cũng nhìn ra ngươi thích hắn."
"Nhưng ta không muốn bị Sở Khinh Tửu bám lấy cả đời." Trên mặt Tô Tiện mang theo ý cười, ý cười ấy y như gió mát tháng ba thổi qua nhánh hoa đào. Nàng nhìn thẳng Huyền Dương Kính, thanh âm ôn nhu mà kiên định nói: "Ngươi cho ta nhìn sai thứ rồi, những hồi ức đó không phải thứ ta muốn xem."
"Có lẽ cả đời này ta chỉ thích một mình hắn nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, ta không thể vì thích hắn mà dừng lại." Tô Tiện nhướng mày nói, "Hắn nghe lời này của ta nếu không vui thì cứ sống lại tìm ta đi."
Huyền Dương Kính ngẩn người, cuối cùng mới mở miệng cười lớn.
"Tiểu nha đầu nha người, nói chuyện y như tên tiểu tử kia." Huyền Dương Kính cười xong nhịn không được thở dài.
Tô Tiện đoán ra: "Tên tiểu tử ngươi nói là Mộ Sơ Lương?"
"Đúng vậy." Huyền Dương Kính nói, "Tiểu tử đó cũng là một nhân tài, chạy vào trong Huyền Dương Kính của ta rồi không làm gì hết, bắt ta nói chuyện với hắn, nói hết mười ngày ta thả hắn ra ngoài luôn."
Tô Tiện nghe cách hắn nói cũng có thể đoán ra được tình cảnh lúc đó.
Huyền Dương Kính nhìn chầm chập Tô Tiện một hồi, phất tay áo nói với nàng: "Ngươi có thể nhìn thấy ta vậy xem như tâm đ*o đã hoàn thành bước đầu rồi, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, sau khi ngươi rời khỏi đây về nhớ nghe lời Thư Vô Tri, ta không phải sư phụ ngươi cũng không quản được ngươi. Chỉ là ta muốn ngươi chuyển lời giúp."
"Nói với Yến Chỉ Tâm nếu nàng muốn đến thì ta ở đây chờ nàng."
"Được." Tô Tiện gật đầu đáp ứng, "Vậy ta đi trước đây, sư tổ."
Tô Tiện gọi xong hai chữ cuối, Huyền Dương Kính nhìn nàng thêm một lúc, ánh mắt mang theo ý cười, phất phất tay bảo: "Đi đi, đi đi."
Lời hắn vừa dứt, Tô Tiện đã trở về căn nhà nhỏ ở Bích Lam Sơn.
Xung quanh vẫn còn lưu lại dấu vết của trận chiến lúc nãy, căn nhà Yến Chỉ Tâm nương thân nhiều năm bây giờ đã biến thành một đống hỗn loạn. Tô Tiện nhìn quanh chợt phát hiện Yến Chỉ Tâm đang cuộn mình ngồi dưới góc tường, Tiểu Sở không nhúc nhích đứng bên cạnh, khắp người đầy vết thương nhẹ có nặng có nhưng không thấy chảy máu. Nàng lại ngó xung quanh một vòng, căn nhà nhỏ cực kỳ tĩnh lặng, hai hộ pháp của Quỷ Môn đã không thấy tung tích từ lâu. Tô Tiện không biết Huyền Dương Kính đã dùng cách gì đuổi bọn họ đi, nàng chỉ thả bước chầm chậm đến trước mặt Yến Chỉ Tâm.
Yến Chỉ Tâm nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt thanh lệ vẫn còn đọng giọt lệ.
Tô Tiện nhìn tấm Huyền Dương Kính trong lòng nàng ta, bèn nói: "Tuy sư tổ chết rồi nhưng trước khi ra đi người đã tự phong ấn một phần linh lực của mình vào Huyền Dương Kính, sư tổ chính là Huyền Dương Kính, Huyền Dương Kính chính là sư tổ. Y muốn ta nói với ngươi, nếu ngươi muốn đi tìm y thì y đang ở trong kính đợi ngươi." Dừng một lát, nàng lại nói: "Nhưng ngươi phải biết, sư tổ trong gương chỉ là linh lực của người khi còn sống hóa thành, không hẳn là sư tổ thật sự, ngươi đi vào chẳng qua chỉ là tiến vào một giấc mộng đẹp đẽ mà thôi."
"Việt Nhiên..." Yến Chỉ Tâm chấn kinh nhưng vẫn ôm chặt Huyền Dương Kính vào lòng, nàng ta lẩm bẩm cái tên này hai lần, nhắm mắt nói: "Là mộng cũng được, mấy năm qua cho dù có nằm mơ ta cũng hiếm khi mơ thấy chàng, ta tình nguyện được gặp chàng ấy trong mơ cũng không muốn tiếp tục ở lại cô độc một mình trên ngọn núi này."
Tô Tiện mím môi nhìn Yến Chỉ Tâm hồi lâu, không hề mở miệng.
Yến Chỉ Tâm mở to mắt, đôi mắt ướt lệ nhìn Tô Tiện cười: "Cảm ơn cô, đưa ta vào trong thôi."
Tô Tiện nhìn nàng một cái, giọng nói chợt trầm xuống: "Trước khi ngươi vào đó, ta còn một chuyện muốn nói."
Yến Chỉ Tâm không hiểu nhìn Tô Tiện.
Tô Tiện không trả lời ngay chỉ vòng qua bên cạnh. Ánh mắt Yến Chỉ Tâm đi theo Tô Tiện cuối cùng dừng trên người Tiểu Sở.
Tô Tiện vươn tay cởi chiếc mặt nạ trên mặt Tiểu Sở.
Đó là một gương mặt tuấn mĩ như điêu khắc, hàng mi đôi mắt như họa, có đến bảy phần giống Yến Chỉ Tâm. Nàng ta nhìn gương mặt ấy, sắc mặt chợt biến, không nhịn được khẽ run lên, "Khinh Tửu?"
- Hết chương 17 -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...