Tọa Hoài Bất Loạn


Những lời ấy hắn nói đến là chân thành, khỏi phải nói Phó Ngọc Thanh cũng xúc động theo, anh thầm nghĩ, hắn thế mà lại là một người trọng tình nghĩa đến vậy.

Thế nhưng ngẫm thêm chút nữa thì lại thấy lời này hơi kỳ lạ.
Người bình thường vào lúc này, lẽ nào không nên nói: Nếu sau này có việc nào nhờ cậy được tôi, tôi tất sẽ vượt nước sôi lửa bỏng, chết ngàn vạn lần cũng không chối từ ư? Vẫn còn đang trên xe mà Mạnh Thanh đã nôn nóng bộc bạch tạ ơn anh rồi, chờ ăn xong hẵng nói không được sao? Thành thử cứ như thể hắn chắc chắn anh có chuyện khó xử, chỉ là không tiện mở miệng nói thôi vậy.
Phó Ngọc Thanh lại nhớ tới tấm thiệp mời được gửi đến khách sạn Vạn Quốc, còn cả cái gã mặc áo đen bám theo bọn họ nữa, anh hơi khó chịu, đừng bảo tên này đã về Nam Kinh hỏi chuyện rồi nhé? Đã hay vụ gây gổ tai tiếng bốn bể tại vũ trường giữa anh và Lục Thiếu Kỳ rồi, cho nên mới nói bóng nói gió không đầu không đuôi như vậy nhé?
Vừa nghĩ thế là anh thấy mất tự nhiên hẳn, song ngoài mặt chẳng hề biểu lộ, chỉ im lặng hồi lâu, cuối cùng mới khẽ bảo: “Ông chủ Mạnh đã nói thế thì tôi cũng chẳng giấu nữa.

Thực chẳng dám giấu, ở Nam Kinh tôi đắc tội với một người, đến Thượng Hải kỳ thực là để lánh nạn mà thôi.”
Ánh mắt Mạnh Thanh chẳng mảy may có chút kinh ngạc nào, hắn thấy anh dừng thì toan mở miệng, nhưng anh lại giơ tay cắt ngang Mạnh Thanh, khẽ cười: “Ông chủ Mạnh, chờ tôi nói hết đã được không?”
Mạnh Thanh hơi xấu hổ, vội vàng gật đầu: “Tam gia nói đi.”
Phó Ngọc Thanh chắp tay: “Ông chủ Mạnh là một hảo hán trọng tình nghĩa, vì niệm tình tôi năm đó thuận tay giúp đỡ mà ban cho tôi ân tình lớn đến vậy, Phó Ngọc Thanh tôi đều ghi tạc trong lòng không lãng quên.”

Hẳn Mạnh Thanh cho rằng anh định từ chối, không dằn nổi biến sắc, hắn định lên tiếng thì Phó Ngọc Thanh lại bảo: “Tình hình hiện giờ không còn quá nghiêm trọng như trước nữa rồi.

Tôi ở lại Thượng Hải mấy bữa chờ việc lắng xuống là xong ấy mà.”
Ánh mắt Mạnh Thanh bỗng trở nên ủ dột, hắn gắng nhịn một lúc lâu, rồi cuối cùng không chịu nổi nói trầm trầm, “Tôi nghe nói tam gia bị bắn lén ở Nam Kinh, nát bét cả cái cửa xe, thế mà là chuyện nhỏ ư? Sao có thể không nghiêm trọng được?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ đến cả vụ đó mà hắn cũng còn dò la ra được, chỉ sửng sốt phút chốc đã thấy hơi bực mình, anh nghĩ, ai đời có người vừa mới gặp nhau đã vạch hết gốc gác người ta ra như vậy không.

Anh cũng chẳng muốn giải thích chuyện giữa mình với Lục Thiếu Kỳ cho hắn, thế là chỉ cười: “Ây dà, để ông chủ Mạnh chê cười rồi.

Thực ra thế cũng tốt, coi như trả hết nợ.”
Mạnh Thanh nghe câu đó là tắc tị luôn, chẳng biết nói gì nữa, im lặng bao lâu.
Phó Ngọc Thanh muốn nói vài chuyện nhẹ nhàng để xoa dịu bầu không khí, song thấy hắn mím chặt môi, mặt mày u ám vậy thì biết ngay là hắn đang bực rồi.

Anh thở dài tự bảo mình, thôi thì đợi ăn xong rồi nói vậy.
Đỗ Hâm thấy bọn họ nói chuyện hơi căng thẳng nên không dám lên tiếng, chỉ nín thở ngồi ở ghế trước, mắt nhìn đường thẳng tắp.
Vừa rồi hai người nói chuyện nghiêm túc nên lưng không tựa hẳn vào ghế, lúc xe quành, Phó Ngọc Thanh nhất thời ngồi không vững, ngã về phía Mạnh Thanh.

Tâm trí Mạnh Thanh hẵng còn đang treo ngược cành cây, song rốt cuộc vẫn rất tay nhanh mắt lẹ, ngay lập tức đỡ lấy anh, còn hơi cáu kỉnh bảo tài xế: “Anh đi chậm chút đi.”
Tại xế vội vàng gật đầu: “Dạ vâng, ông chủ Mạnh, xin lỗi, xin lỗi.”
Phó Ngọc Thanh bèn cười: “Đấy chính là nhược điểm của xe Tây đấy.”
Đỗ Hâm nghe thế mới vội vàng phụ họa: “Đúng nhỉ? Có lần tôi với thiếu gia ra ngoài làm việc, tài xế đánh lái một phát, tôi va vào cửa xe, ngã thẳng từ trên xe xuống luôn! Ui da!”
Mạnh Thanh không nhịn được phì cười, cuối ùng mặt mày mới ôn hòa đi rất nhiều: “Tôi không quen ngồi ba cái xe Tây này đâu, nếu không phải vì Thượng Hải đang nhiễu nhương mấy ngày nay thì vẫn thích ngồi xe kéo hơn.”

Phó Ngọc Thanh thấy vẻ âm u trong mắt hắn đã dịu bớt rồi, rốt cuộc anh mới thở phào nhẹ nhõm nổi, bụng bảo dạ, bữa cơm này ăn đúng là chẳng dễ dàng gì.
Lúc sắp đến cổng nhà riêng của nhà Triệu, Mạnh Thanh bảo tài xế lái thẳng vào.

Phó Ngọc Thanh hơi bất ngờ, lần trước anh đến ăn với người khác thì chỉ dừng xe ở bên ngoài thôi rồi tự mình đi vào, anh đâu ngờ Mạnh Thanh lại máu mặt cỡ này.
Trong lòng Mạnh Thanh có tâm sự nên đang suy nghĩ thần cả người, mãi tận lúc tài xế đỗ lại rồi mới hoàn hồn, lúc hắn định xuống mở cửa cho anh thì Phó Ngọc Thanh đã tự mình mở cửa bước xuống trước, Mạnh Thanh sóng vai đi với anh, bất chợt mở lời: “Tam gia, vừa nãy tôi không nên nói vậy.

Ngài nói thế thì đương nhiên đã tự có tính toán của mình rồi, tôi là người thô thiển, không biết giữ mồm giữ miệng, mong ngài đừng chấp tôi làm gì.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn chịu mở miệng nhận lỗi, anh hiểu rằng hắn biết ơn anh cho nên mới tôn trọng anh đến thế, trong lòng đâm ra cũng thấy chút ngại ngùng, đành thở dài, “Thật ra mấy chuyện bêu mặt đó của tôi cũng toàn chuyện khó nói cả ấy, thực sự để ông chủ Mạnh phải chê cười rồi.”
Nghe anh nói thế, dường như Mạnh Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặt mày cũng như giãn ra, áy náy đáp lời, “Hôm nay vốn là tôi muốn mời tam gia ăn cơm mà, đó là lỗi của tôi, thôi đừng nhắc đến mấy chuyện không vui kia nữa, đi ăn cơm đã.”
Nhà hàng tư nhân của nhà Triệu bình thường ngồi bốn năm người một bàn, tối nay anh với Mạnh Thanh đi hai người nên chỉ xếp một bàn nhỏ, trên bàn bày mấy đĩa mứt hoa quả và trái cây sấy kèm thêm một bình rượu đã hâm nóng.

Sau khi hai người ngồi vào mới dọn lên món nguội và trà thơm.
Mạnh Thanh ngồi xuống rót cho anh một chén trước, sau đó tự rót cho mình một chén đầy, nâng chén lên nói, “Trước tiên tôi tạ lỗi với tam gia đã, vừa rồi nói năng lung tung, làm tam gia mất vui.”
Nói rồi hắn dốc một hơi cạn sạch, đáy chén sáng loáng, rồi lại rót đầy nữa mới nói tiếp với anh: “Tam gia ăn trước đi, rượu không cần ép đâu.”
Phó Ngọc Thanh cười: “Sao lại thế được? Đã ngồi với ông chủ Mạnh thì sao có thể không say cơ chứ?”

Nghe anh nói thế, Mạnh Thanh phấn khởi rõ thấy.

Có lẽ dân giang hồ không yêu rượu thì cũng mê sắc.

Phó Ngọc Thanh thấy hắn quả nhiên rất cao hứng thì đã tường tỏ rồi, bèn nâng chén lên kính, “Phó Ngọc Thanh tôi có thể kết bạn với ông chủ Mạnh anh hùng hào kiệt cũng là phúc ba đời.

vừa nãy tôi nói vậy cũng không phải có ý coi ông chủ Mạnh là người ngoài đâu.

Chỉ là nhà họ Phó có nhiều mối làm ăn ở Nam Kinh quá, rút dây thì sẽ động rừng, không thể thoái mái tự tại như ông chủ Mạnh được.

Ông chủ Mạnh hãy hiểu cho nỗi khổ của tôi nhé.” Đoạn hơi dừng lại, sau đó chân thành nói, “Nhưng tôi thật lòng muốn làm bạn với ông chủ Mạnh!” Dứt lời anh liếc Đỗ Hâm một cái, Đỗ Hâm bèn mau mắn lấy món quà đã tỉ mẩn lựa mấy hôm trước ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui