Phó Ngọc Thanh có biết chuyện này đâu, song nghe chú Cảnh nói thế thì cũng yên tâm hơn chút đỉnh.
Phó Ngọc Hoa ngẫm nghĩ, lại hỏi thêm mấy câu nữa rồi mới cúp máy, đoạn bảo: “Nếu hắn ta đã có ý tốt muốn mời em ăn cơm thì em cũng nên đi, không cần cố làm thân đâu, cứ để tự nhiên là được.”
Lâu lắm rồi Phó Ngọc Thanh chưa được anh ân cần chỉ bảo thế này, cứ ngỡ như đã quay về mấy năm trước vậy, anh cũng cười: “Anh cả nói phải,” rồi hỏi tiếp: “giờ em về khách sạn Gia Lạc nhé?”
Phó Ngọc Hoa nhíu mày: “Giờ cũng muộn rồi, thôi em ở nhà đi.” Anh nhìn anh, bỗng lại nói: “Thấy bảo Lục Thiếu Kỳ trốn khỏi bệnh viện An Khang mấy hôm trước đấy, em biết không?”
Phó Ngọc Thanh hơi ngạc nhiên, nghĩ bụng, Lục Thiếu Kỳ là một tên hỗn thế ma vương đích thực, đi làm cái chuyện khác người đó cũng chẳng có gì lạ lẫm, bèn cười ra chiều biết tuốt lắm: “Thì ra là vì thế nên mới đuổi em đi đấy hả?”
Chắc là lão gia lo Lục Thiếu Kỳ chạy tới nhà họ Phó ở Thượng Hải bắt người, xong còn sợ anh với Lục Thiếu Kỳ quả tình có dây dưa thật, nên mới nhân lúc chưa muộn đuổi anh ra ngoài, tránh cho hai người đụng mặt nhau.
Phó Ngọc Hoa thấy anh có vẻ ngạc nhiên, không giống như đang giả vờ thì thở dài: “Giữa em với cậu ta rốt cuộc là có chuyện gì? Bảo em đi trốn cậu ta, em còn không muốn đi hay sao?”
Phó Ngọc Thanh không khỏi cười: “Chính là vì cái nhà của anh cả ở trên đường Tây Khang chứ đâu.
Không phải chị gái cậu ta sắp gả cho cục trưởng cục dân chính Khang Nhân sao? Cậu ta ngắm trúng cái nhà đấy, nhất định đòi mua làm quà cưới, nhưng lại trả giá thấp quá, Hà Bân không đối phó nổi nên mới nằng nặc đòi em ra mặt, nào ngờ thường xuyên qua lại thế là lại bị cậu ta quấn theo luôn.”
Phó Ngọc Hoa đời nào chịu tin, “Anh còn không hiểu em chắc? Chắc chắn là em trêu người ta trước, hoặc là em hành xử nói năng thế nào khiến người ta hiểu lầm, chứ không thì sao cậu ta phải gây gổ với gái nhảy ở chỗ kia chỉ vì em? Nhà cậu ta dù gì cũng là gia đình có mặt mũi, nếu ngay từ đầu em đã khách sáo với cậu ta, trong lòng không ôm ý đồ khác thì sao hôm nay sẽ xảy ra chuyện này được?”
Vừa mới nói chuyện của Mạnh Thanh thì còn êm đẹp, giờ lại đã bắt đầu giáo huấn anh rồi, Phó Ngọc Thanh ngay lập tức hơi chưng hửng.
Chuyện giữa anh và Lục Thiếu Kỳ đâu phải chỉ một câu trêu chọc hay không là nói rõ được.
Song hai anh em chẳng mấy khi gặp nhau, Phó Ngọc Thanh không muốn đôi co chuyện này với anh, đành cười: “Anh cả dạy phải, chuyện này là em sai, từ giờ em tránh cậu ta một chút, không gặp nhau nữa là được.”
Phó Ngọc Hoa thấy anh nói được như thế thì cũng phần nào yên tâm hơn, bảo anh về phòng nghỉ ngơi đi.
Đỗ Hâm thấy Phó Ngọc Thanh bị gọi đi nói chuyện rõ lâu, đâm ra cũng thấp thỏm, mãi anh mới ra ngoài, nom có vẻ uể oải khôn cùng, bèn hỏi: “Thiếu gia ơi, giờ mình có về lại Gia Lạc không ạ?”
Phó Ngọc Thanh liếc cậu một cái, nặng nề ngã phịch xuống chiếc giường Tây Dương chưa ngủ tròn hai tháng, buông một câu: “Để sáng mai nói sau đi.” Nghĩ nghĩ, rồi lại cảm thấy đau đầu, thở dài đánh sượt cái, lẩm bẩm: “Lục Thiếu Kỳ trốn viện rồi.”
Đỗ Hâm đang định đi đun nước tắm cho anh, nghe vậy thì sợ điếng hồn, cậu cuống cuồng hỏi: “Thiếu gia, thật hay đùa vậy? Tên đó không thật sự chạy đến Thượng Hải đấy chứ! Ối giời ơi! Thế này là muốn dọa chết người ta à!”
Vốn Phó Ngọc Thanh còn đang nẫu cả ruột, vậy mà thấy cu cậu sợ trắng bệch cả mặt thì lại không nhịn được cười: “Thôi thôi, đừng sợ mà, có chuyện gì được cơ chứ?”
Đỗ Hâm không đi đun nước mà đứng bên mép giường hùng hùng hổ hổ: “Thiếu gia, cậu quên rồi sao? Gã ta dám rút súng bắn chết người đấy!”
Phó Ngọc Thanh chẳng để bụng, “Cậu ta còn trẻ quá, học đòi yêu đương gì chứ? Ham cảm giác mới lạ mà thôi.
Đợi qua cái tuổi trẻ dễ kích động đòi sống đòi chết này rồi nhìn lại xem, chỉ sợ sẽ tự thấy mình buồn cười gì đâu.”
Phó Ngọc Thanh lăn xả cả một đêm, giờ đã bải hoải lắm rồi.
Đỗ Hâm đun nước xong thì anh rửa ráy qua loa, uống một chút rượu Tây an thần rồi đi đánh một giấc luôn.
Đỗ Hâm dọn xong phòng tắm, ngả lưng xuống giường, lòng lại có chút lấn cấn.
Cái từ yêu đương này hiện đại quá, Đỗ Hâm chỗ hiểu chỗ không, có điều Phó Ngọc Thanh coi Lục Thiếu Kỳ chẳng hơn gì một cơn sốt, chỉ ra mồ hôi mấy bận là khỏi, cậu thì lại nửa tin nửa ngờ, cảm thấy chẳng phải như thế đâu.
Ở Nam Kinh, vì muốn mua cái nhà ở đường Tây Khang của Phó Ngọc Hoa mà Lục Thiếu Kỳ đến gặp Phó Ngọc Thanh không biết bao nhiêu lần.
Ban đầu vị Lục thiếu gia này còn ỷ thế hiếp người để ép mua ép bán.
Phó Ngọc Thanh nghe nói đến tiếng xấu của người này, biết nhờ người khác cũng chưa chắc sẽ ổn thỏa, có khi còn mắc tội người ta không chừng, thế nên mới quyết định tự mình đi gặp.
Phó Ngọc Thanh anh dù là lúc vô tâm thì cả thiên hạ cũng chẳng mấy ai không ưa.
Anh lại còn nhất quyết muốn làm thân với cái vị Lục thiếu gia này, y như rằng lần nào gặp cũng đều hết sức khách sáo niềm nở.
Đầu tiên Phó Ngọc Thanh mời gã ăn cơm, sau đó lại dẫn gã đi chơi, tổng lại cuối cùng phí không biết bao nhiêu công sức mới thuyết phục được gã khỏi ép giá mua nhà.
Ai ngờ sóng này vừa qua đi, sóng khác đã xô tới, vị Lục thiếu gia này sau khi kết thân với Phó Ngọc Thanh thì chuyển luôn đến đường Hán Trung, có việc hay không cũng đều phải mời thiếu gia ăn cơm, số lần lui tới chẳng khác gì về chính nhà mình.
Tin Lục công tử trốn viện đã thật sự dọa Đỗ Hâm, cậu cồn cào cả ruột gan, mãi mới vào giấc, đến nửa đêm lại mơ thấy thiếu gia nhà mình bị Lục công tử gí súng vào trán ép về Nam Kinh, sợ tới nỗi giật mình tỉnh giấc, đến tận sáng vẫn chẳng ngủ lại được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...