Tài xế thấy sắc mặt anh kém nên không dám hỏi nhiều, chỉ lẽo đẽo theo bên cạnh, Phó Ngọc Thanh thấy phiền nên đành nói, “Ta vào chào đồng nghiệp cái đã, ra rồi về luôn thôi.”
Trông mặt tài xế như trút được gánh nặng, Phó Ngọc Thanh thở dài.
Anh biết người này quen nghe lời cha và anh cả thôi chứ cũng không phải không coi mình ra gì, song lòng vẫn chẳng vui, nghĩ bụng, sớm dọn ra ngày nào thì sớm tự tại ngày ấy.
Phó Ngọc Thanh vào tạm biệt Lạc Hồng Hoa, nàng đang đứng hút thuốc bên cửa sổ, một tay cầm điếu thuốc mảnh dài, tay kia thu bên hông.
Trong làn khói thuốc lượn lờ, nàng phảng phất toát ra một vẻ ưu sầu.
Nếu không phải có một gã thanh niên nhỏ thó đang đứng cúi đầu khom lưng nói chuyện bên cạnh thì đó sẽ chính là một bức họa mỹ nhân đẹp mắt vui lòng.
Anh còn chưa tới gần, Lạc Hồng Hoa đã quay lại như mọc thêm con mắt ở đằng sau, gật đầu cười với anh rồi bước thẳng về phía anh.
Nàng hỏi, “Sao tam gia đã dậy rồi?” nói tiếp: “ông chủ Mạnh vừa mới ghé qua đây, còn tìm ngài đấy, đừng bảo anh ta cãi nhau với ngài đấy nhé?”
Phó Ngọc Thanh cười khổ: “Gặp rồi.
Là tôi nói sai chọc anh ta hiểu lầm, ông chủ Mạnh giận quá cứ thế đi thẳng luôn.”
Lạc Hồng Hoa có vẻ ngạc nhiên hết sức, nàng đứng yên như phỗng ở đó chớp chớp mắt nhìn anh, bảo, “Tam gia đùa đấy à.” Thuốc lá hẵng đang cháy, tàn thuốc lất phất sà xuống đất, để lại một vệt đen nhỏ.
Phó Ngọc Thanh bị nàng nhìn mà hơi mất tự nhiên, bèn húng hắng hai tiếng rồi nói, “Tôi vừa mới đuổi theo đã chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu rồi.
Thế này biết xin lỗi kiểu gì đây, còn tính nhờ cô Lạc nghĩ cách giùm tôi…”
Lạc Hồng Hoa bật cười như chẳng mảy may tin: “Anh ta trở mặt với ai cũng sẽ không trở mặt với tam gia, giận ai cũng sẽ không giận tam gia đâu.”
Gã thanh niên nhỏ thó bên cạnh nàng thoạt nhìn nom lanh lợi vô cùng, thấy Phó Ngọc Thanh lúng túng, gã bèn chen miệng vào: “Ông chủ Mạnh đi mất rồi, tôi vừa mới thấy anh ấy hớt hải ra ngoài xong, còn gọi ảnh hai tiếng mà ảnh chẳng thèm để ý gì đến tôi, mặt mũi trắng bệch, ra cửa cái đã chẳng thấy tăm hơi đâu.”
Lạc Hồng Hoa mỉm cười liếc gã: “Bảo cậu trông người trong sòng bạc mà sao cậu lại chỉ nhìn mỗi ông chủ Mạnh thế hửm.”
Gã nhỏ thó vội vàng phân bua: “Không phải! Chị Hồng Hoa, tôi sợ anh ấy không tìm thấy chị nên mới để mắt đến thôi mà.”
Lạc Hồng Hoa nhếch môi, không hỏi thêm gì nữa, khoát tay cho gã lui đi.
Nàng và Phó Ngọc Thanh đứng bên cửa sổ, chẳng biết đang nghĩ gì mà thần người một lúc, sau đó mới cất tiếng, “Tam gia nói thế tôi không tin đâu.” Nói đến đây nàng hơi tự cười, nhìn sang anh, “Ngày xưa lúc cha nuôi tôi cất nhắc anh ta, muốn cho anh ta cái sòng bạc để anh ta quản lý, anh ta còn không muốn đó.
Ngài biết anh ta bảo gì không?”
Phó Ngọc Thanh chỉ biết cười trả lời nàng: “Sòng bạc ồn ào quá, anh ta chỉ thích an tĩnh đánh quyền?”
Lạc Hồng Hoa hơi bất ngờ, thế rồi nàng phá ra cười nghiêng ngả, điếu thuốc trong tay suýt nữa tuột xuống, mãi lâu sau nàng mới ngừng cười, dùng ngón tay gạt nước mắt ở khóe mắt bảo: “Tam gia, câu đó của ngài đúng là hiểu anh ta quá.” Nàng thở ra một hơi thật dài, đoạn tiếp: “Tam gia, nếu mà không có ngài thì có khi anh ta đã nói thế thật đấy.
Nhưng mà anh ta còn có đại ân nhân như ngài đây.” Nàng đá lông nheo với anh: “Ảnh bảo ảnh nợ ngài ân tình, tích cóp đủ tiền rồi sẽ về Nam Kinh.”
Phó Ngọc Thanh vô cùng sửng sốt, Lạc Hồng Hoa rủ mi mắt như đang cười, Phó Ngọc Thanh không tin, bỗng dưng anh cảm thấy nàng đang đùa mình, bèn hỏi: “Thế sao anh ta lại ở lại?”
Nụ cười của Lạc Hồng Hoa càng thêm tươi tắn, nàng nhìn anh nói, “Cha nuôi tôi mắng anh ta đấy, bảo anh ta không biết suy nghĩ, bảo anh ta một không có tiền hai không có tài, về Nam Kinh cũng chỉ đi kéo xe được thôi chứ có thể giúp được gì cho ngài chứ? Lúc đó anh ta mới vỡ lẽ, nên ở lại bái môn hạ.”
Phó Ngọc Thanh cũng không nhịn được cười, Lạc Hồng Hoa kẹp điếu thuốc nhưng không hút mà chỉ nhìn anh, thoáng sau nàng mới nói: “Anh ta chính là người như vậy, tam gia bảo anh ta giận ngài là tôi không tin đâu.”
Phó Ngọc Thanh chẳng biết phải nói cái gì mới phải, đành cười: “Thật sự là tôi nói sai chọc anh ta giận mà.”
Lạc Hồng Hoa bỗng bảo, “Tam gia, ngài còn nhớ không, có một năm bão rất lớn, Thượng Hải ngày nào cũng mưa, Nam Kinh chắc cũng thế.”
Phó Ngọc Thanh không biết vì sao nàng đột nhiên nhắc tới chuyện này, bèn đáp: “Nhớ chứ, sao lại không nhớ cho được? Thấy bảo nhiều người chết đuối lắm.”
Lạc Hồng Hoa cụp mắt cười: “Đúng vậy.
Lúc đó mẹ tôi mới qua đời, trước đó tôi cãi nhau với nhà nên đương nhiên không chịu về.
Anh Mạnh cũng là vì muốn tốt cho tôi nên đã khuyên tôi đôi câu, tôi không chịu nổi quản thúc, đốp chát lại anh ấy hết sức quá quắt, xong còn đẩy ảnh ra, một mình chạy ra ngoài chơi, kết quả bị mắc kẹt ở Phố Đông.
Lúc đó nước vừa lớn vừa sâu, mãi chẳng thấy rút, nếu không nhờ anh ấy đi cả chặng đường rồi cõng tôi về thì e là hôm nay tôi sẽ không đứng đây, nói những lời này với tam gia đâu.”
Phó Ngọc Thanh đâu ngờ sẽ được nghe nàng kể một hồi chuyện như vậy, lòng anh hơi chấn động, thầm nghĩ, quan hệ giữa nàng và Mạnh Thanh quả thực không giống người khác.
Lạc Hồng Hoa liếc anh, nhẹ nhàng nói, “Tam gia, tôi đã nói lời tôi không nên nói, nếu anh ấy khuyên ngài đừng quá thân thiết với tôi thì cũng là vì muốn tốt cho ngài thôi.
Mới vừa rồi ảnh còn vào mắng tôi đấy, bảo tôi đã chọc đến Mã Kính Tông mà sao còn dám để ngài ngủ ở đây xong lại rước hoạ cho ngài ra.
Tôi còn nghĩ ảnh đang làm quá,” Lạc Hồng Hoa thở dài, “nhưng nếu cả ngài cũng nói ảnh như thế thì ngài oan uổng cho ảnh rồi.”
Mặt Phó Ngọc Thanh nóng bừng như bị lửa thiêu, anh biết tuy rằng chuyện không giống chuyện nàng kể, song cũng chẳng khác là bao, cõi lòng tràn đầy hổ thẹn chiến anh chẳng biện bạch mà chỉ vội nói: “Là tôi sai.”
Lạc Hồng Hoa phì cười: “Tam gia, ngài mà còn ở đây nói những điều vô nghĩa này với tôi nữa là lát nữa tôi sẽ mách ông chủ Mạnh đấy, bảo rằng ngài nhất định đòi kết bạn với tôi, anh ta có giận tôi cũng chẳng làm gì được.”
Phó Ngọc Thanh cũng phì cười, tâm tư vốn đang phiền muộn nhẹ nhõm đi chút đỉnh: “Vậy tôi về trước đây, không ở đây làm phiền cô nữa, bao giờ tôi tạ lỗi ông chủ Mạnh, chúng ta có dịp lại gặp nhé.”
Lạc Hồng Hoa cười tươi gật đầu, tiễn anh ra tận cửa.
Ngồi lên xe đi cũng được một đoạn rồi, tài xế còn nói, “Tam gia, cô ấy vẫn đang đứng đó nhìn cậu kìa.”
Phó Ngọc Thanh thở dài ngoảnh lại nhìn, quả nhiên trông thấy dáng hình mảnh mai yêu kiều của nàng.
Chẳng khác gì người đẹp thời đại mới trong quảng cáo, song lại có thêm mấy phần dịu dàng đáng quý, bụng bảo dạ, Lạc Hồng Hoa như vậy, đến anh cũng còn thích nữa là, sao Mạnh Thanh có thể không thích cho được? Hắn hiểu lầm anh, cho rằng anh muốn cướp đoạt người tình nên giận cũng chẳng có gì kỳ lạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...