Tọa Hoài Bất Loạn


Mặt Mạnh Thanh tức khắc đỏ lựng như quả cà chua, thấp giọng bật thốt, “Tam gia!”
Phó Ngọc Thanh vừa nắm tay hắn vừa cười: “Ông chủ Mạnh vẫn không tin sao?”
Mạnh Thanh nghe anh nói năng rõ hùng hồn, vậy mà lại chẳng mảy may sa lưới, xem chừng rất không vui, “Tam gia nói cái gì tôi cũng tin, nhưng riêng lời này thì có chết tôi cũng không tin!”
Phó Ngọc Thanh ngạc nhiên, cười như không cười hỏi: “Sao lại nói thế?”
Mặt Mạnh Thanh đỏ bừng, khó xử kêu: “Tam gia, ngài buông tôi ra đã!”
Phó Ngọc Thanh cười: “Nếu tôi cố tình không buông thì sao?”
Mạnh Thanh siết chặt tay, nhăn nhó nhìn anh, ánh mắt Phó Ngọc Thanh mang theo ý cười, nhìn hắn chẳng chịu nhượng bộ, Mạnh Thanh đành bất đắc dĩ thở dài, buông lỏng nắm tay, thả lỏng người rồi hỏi, “Tam gia, ngài cứ trêu tôi làm gì nhỉ?”
Thấy hắn vẫn hết sức kiên nhẫn chứ chẳng hề nổi nóng, Phó Ngọc Thanh lại càng cười như được mùa, đáp nghe đứng đắn ra trò, “Ông chủ Mạnh bảo không tin tôi là tôi đau lòng lắm đấy nhé.”
Mạnh Thanh hừ một tiếng rụt tay lại, mất hứng: “Tam gia chỉ biết lấy tôi ra làm trò đùa thôi,” im im lát, lại bảo: “tam gia tưởng tôi không biết ư? Ngài chỉ yêu ai đẹp thôi.


Trên đường nếu thấy các nữ sinh trẻ trung xinh xắn, ngài sẽ nhìn thêm vài lần.

Nếu ngài mà thấy Lạc Hồng Hoa, tôi chẳng tin tam gia sẽ không động lòng đâu.” Nghĩ nữa mà hãy còn bất mãn, hắn nói tiếp, “Tam gia, không phải tôi nói ngài chứ, tính ngài như thế, không thay đổi sao khá được? Tính tình Lục công tử thế kia, sao ngài chịu nổi? Còn chẳng phải là ngài thấy gã đẹp sao, nếu gã mà hơi khó coi chút thì e là ngài còn chẳng thèm liếc gã nửa con mắt đâu.”
Thấy hắn không dưng đi giáo huấn mình, lại còn tự tiện suy đoán chuyện giữa mình với Lục Thiếu Kỳ nữa, Phó Ngọc Thanh càng buồn cười, song bên ngoài lại đanh mặt.

Mạnh Thanh nói xong, thấy anh im im thì ngỡ anh hãy còn tơ tưởng, thành thử hơi lưỡng lự, chắc là tự thấy mình cũng có chút nặng lời, hắn đành đấu dịu: “Tam gia à, cô ấy rất đẹp, nhưng cũng là một đóa hoa hồng, muốn hái sẽ bị gai đâm, sao tam gia phải tự làm khổ mình nhỉ.”
Phó Ngọc Thanh cười: “Thôi, không nói nữa, sắp tới nơi rồi.”
Mạnh Thanh thấy anh không muốn nghe thì bối rối kêu: “Tam gia!” Phó Ngọc Thanh bèn cầm lấy tay hắn, Mạnh Thanh ngay tức thì á khẩu, y như bị cái gì chèn họng mất tiêu.

Phó Ngọc Thanh khẽ gật đầu cười: “Ông chủ Mạnh, ngài bôi xấu thanh danh của tôi thế, coi chừng tôi lại vô lễ với ngài giờ.”
Tài xế bỗng dưng ho sù sụ như bị sặc nước.

Mạnh Thanh vội vàng rụt tay về chẳng khác nào bị bỏng, dữ dằn nhìn anh, nhưng mà lại ngoan ngoãn ngậm miệng, không hề dông dài nữa.
Phó Ngọc Thanh cười phá lên, khổ nỗi hắn có vẻ bực thật, đành quay mặt ra nhìn đường, một hồi sau mới lại quay qua nhìn hắn, thấy hắn xem chừng vẫn cáu kỉnh, anh bèn nén cười bảo hắn: “Ông chủ Mạnh, tôi chỉ sờ tay ngài tí thôi mà, sao có thế đã giận rồi?”
Mạnh Thanh cũng biết là anh đùa, hừ một tiếng, đáp: “Tam gia, coi như là tôi hiểu rồi đi, ngài đi đường thấy chán quá nên mới lấy tôi ra đùa chứ gì.”
Phó Ngọc Thanh càng buồn cười, than thở: “Tôi khách khí với ngài thì ngài chê tôi khách khí; tôi thân thiết với ngài thì ngài lại trách tôi bắt ngài vui vẻ.


Ông chủ Mạnh ạ, ây dà, ai mà muốn đỡ được tính khí của ngài cũng khó lắm đấy chứ chẳng đùa.”
Bảo là Mạnh Thanh bị anh ngang nhiên đổi trắng thay đen nhét chữ vào mồm chọc giận cũng không ngoa, thế mà hắn lại phì cười: “Tam gia, đúng là tôi nói không lại ngài.

Thôi thì ngài nói gì cũng đúng hết, ngài muốn sờ thì tôi cho ngài sờ.”
Dứt lời hắn nắm lấy tay anh đặt lên tay kia của mình, ra trò khiêu khích: “Tam gia, tôi đã bảo rồi, của tôi chính là của ngài, ngài muốn sờ thì tôi cho ngài tha hồ sờ.”
Phó Ngọc Thanh bị hắn trêu, rốt cuộc không nhịn được cười, Mạnh Thanh thấy anh cười mà lại chẳng giận, không khỏi cười theo.

Phó Ngọc Thanh không đùa hắn nữa, buông tay ra, thế nhưng chợt đổi ý, anh lại cầm tay trái hắn lên ngắm nghía.
Mạnh Thanh hơi ngạc nhiên: “Tam gia còn biết xem tướng nữa hả?”
Phó Ngọc Thanh không thể nói là muốn xem đường nhân duyên của hắn được, bèn đáp, “Xem chơi thôi,” bồi thêm, “tay ông chủ Mạnh nóng quá, bảo sao ăn mặc phong phanh thế.


Tôi còn đang tính nhờ người ta làm cho ngài mấy bộ áo lót bông, trời sắp trở lạnh rồi.”
Mạnh Thanh có vẻ ngại: “Tam gia, tôi có nhiều quần áo lắm rồi, là tại tay của ngài hơi lạnh thôi.” Rồi hỏi: “Tam gia, ngài mang hết quần áo về đây rồi à?” tiếp, “ngài nên luyện quyền cùng tôi, rèn luyện thân thể một chút.”
Phó Ngọc Thanh vừa nghe đến cái này đã hãi, xoắn xuýt xua tay: “Đừng bàn chuyện này vội, để tôi đi Nam Kinh về đã.”
Anh ra sức từ chối năm lần bảy lượt như vậy thì Mạnh Thanh cũng coi như đã thấu tỏ, hắn cười phá lên: “Đừng bảo là tam gia sợ khổ đấy nhé.”
Phó Ngọc Thanh xấu hổ húng hắng một tiếng, nói như tự giễu: “Nếu tôi chịu khổ được thì đã đi trường quân đội rồi, giờ cũng chẳng cần phải rụt đầu trốn ở Thượng Hải làm chi.”
Mạnh Thanh thấy anh than thở thì trầm ngâm một hồi mới nói: “Tam gia, tội gì phải nghĩ mấy cái đấy nhỉ, ở lại Thượng Hải cũng không phải không tốt, Thượng Hải tự có cái hay của Thượng Hải,” nói tiếp: “tháng Mười có cuộc thi đua ngựa ở trường đua ngựa đấy, tam gia có thể đi xem, đông vui náo nhiệt lắm, đến lúc đó tôi đi cùng ngài, chắc là ngài sẽ thích.”
Phó Ngọc Thanh cười: “Cuộc sống của ông chủ Mạnh toàn là dự tính sắp xếp thôi nhỉ, tính cho tôi đến tận tháng Mười rồi này, anh cả tôi còn bảo số lần tôi gặp ảnh ở Thượng Hải còn ít hơn cả gặp ông chủ Mạnh đấy.”
Mạnh Thanh hơi ngượng: “Tôi cứ thấy tam gia là lại vui, cho nên mới muốn gặp tam gia nhiều, mà lại quên mất tam gia chưa chắc đã có thời gian gặp tôi.” Hắn thở dài, “Tam gia là người làm chính sự mà, nào có như tôi đâu?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui