Nghĩ thế rồi, anh bèn vứt luôn Lạc Hồng Hoa sang một bên, định bụng tìm cho Mạnh Thanh một mối hôn nhân ra trò.
Có điều chuyện khác thì còn có thể, chứ riêng cái này lại không gấp được.
Xuất thân của Mạnh Thanh chẳng phải danh giá gì cho cam, tiếng tăm lại còn hơi lùm xùm quá, những cô con gái nhà lành nói chung sẽ không bằng lòng đâu.
Mấy nàng gái nhảy con hát thì lại phù phiếm lông bông phô trương quá thể, Phó Ngọc Thanh không muốn hắn phải chịu thiệt, đành tạm thời gác ý định này sang một bên.
Ngày mở tiệc, Phó Ngọc Thanh tự ngồi xe nhà đến chùa Từ Vân đón người.
Mạnh Thanh biết là xe nhà Phó tới đón mình, song lúc lên xe thấy anh ở trong xe thì hơi bất ngờ: “Tam gia, sao ngài lại tự mình đến thế này.”
Phó Ngọc Thanh cười: “Là muốn dựa hơi ngài còn gì? Đi vào cùng ngài thì tôi đỡ phải tốn lời.”
Mạnh Thanh bật cười: “Tam gia biết thừa tôi ăn nói vụng về thế nào mà còn muốn tôi ra mặt, thế chẳng phải là làm khó tôi sao.”
Phó Ngọc Thanh chỉ cười, Mạnh Thanh im lặng một lúc rồi bảo: “Tam gia, ngài ở Thượng Hải tôi cũng chẳng giúp được gì.
Bên Lạc ngũ gia có mấy cái sòng bạc, tiền bỏ không của tam gia cứ để ở chỗ tôi không chịu cầm về, vậy chi bằng đổ luôn vào chỗ của Lạc ngũ gia nhé.
Mỗi tháng cũng thu được một khoản, ngày mười lăm hàng tháng tôi sẽ gửi cho ngài.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn vẫn còn băn khoăn cái khoản tiền chuộc kia, bèn cười ngắt lời hắn: “Nghe Đỗ Hâm bảo ngài quen con gái nuôi của Lạc ngũ gia, sao không mời cô ấy đi cùng? Lần này cũng là do tôi sơ suất, chỉ mời mỗi Lạc ngũ gia thôi, đáng đánh!”
Mạnh Thanh bỗng im bặt, sự yên tĩnh này kỳ quái đến nỗi khiến người ta thấy mất tự nhiên, Phó Ngọc Thanh liếc sang thì thấy mặt hắn khó đăm đăm, thắc mắc, sao vừa nhắc tới Lạc Hồng Hoa hắn đã cụt hứng thế này rồi, chẳng lẽ có ẩn tình gì ư? Toan mở lời thì Mạnh Thanh lại nhăn nhó: “Tam gia! Cô ấy rất đẹp, nhưng xuất thân như thế không xứng với tam gia đâu.”
Phó Ngọc Thanh hơi ngớ ra chút, thế mà lại cười lên, mãi sau mới nói: “Ông chủ Mạnh, như ngài nói ấy, người này không xứng với tôi, người kia cũng không xứng với tôi, vậy chẳng nhẽ tôi phải làm ông già neo đơn đến hết đời này à?” xong mới nghiêm túc: “thôi thì tôi cũng tường tỏ rồi, e là cô Lạc này xuất chúng quá, ngài thật sự rất thích cô ấy, sợ tôi tranh giành với ngài ha.” Mạnh Thanh lúng túng, mặt đỏ lừ như quả cà chua chín, hắn vội vàng phân bua: “Sao tam gia lại nói thế! Mạnh Thanh thật lòng nghĩ cho tam gia mà.
Tam gia không ở Thượng Hải nên không biết tiếng tăm cô ấy thế nào đấy thôi.
Cô ấy xinh đẹp, tính tình cũng trượng nghĩa, nếu làm bạn thôi thì đương nhiên rất tốt.
Khổ nỗi cô ấy trời sinh vừa sôi nổi vừa thiếu kiên nhẫn, đã nhì nhằng dây dưa với không biết bao nhiêu người rồi.
Tính tình lả lơi ong bướm như thế, nếu ở bên tam gia thật, nhỡ sau này mai đỏ vượt tường[1], thể diện của tam gia sẽ ra sao đây?”
1.
Vốn là Phó Ngọc Thanh chỉ định trêu hắn một tí thôi, dè đâu hắn lại nghiêm túc thế chứ, thầm nghĩ, nghe ý trong lời hắn thì có vẻ không thích phong cách phóng khoáng của Lạc Hồng Hoa thật, lại nghĩ tiếp, tính hắn bảo thủ thế này thì chắc chỉ ưng con gái nhà lành thôi nhỉ.
Anh thì lại chẳng bao giờ để ý tới mấy chuyện này.
Tình yêu nam nữ, người tình ta nguyện, vốn chỉ là chuyện sớm chiều, hợp thì thành mà không hợp thì ly thôi.
Có điều nghe Mạnh Thanh nói vậy, anh lại cảm thấy Lạc Hồng Hoa hay ho phết.
Cũng không phải Phó Ngọc Thanh thực sự có ý gì với Lạc Hồng Hoa, chỉ là muốn trêu Mạnh Thanh chút thôi, trông hắn cứ quýnh quáng như thế thì anh thấy thú vị, bèn bảo: “Ông chủ Mạnh, ngài là đang nghĩ một đằng nói một nẻo đấy, ngài quan tâm đến cô Lạc thế này cơ mà, bộ nghĩ tôi không nhìn ra hay sao?”
Y như rằng Mạnh Thanh xoắn xuýt lên, mắt đỏ au, giơ tay toan thề với trời đất, Phó Ngọc Thanh vội vàng cười đè cổ tay hắn xuống: “Ông chủ Mạnh, tôi đùa ngài tí thôi mà sao lại tưởng là thật? Lẽ nào trong mắt ngài tôi chính là loại ăn chơi bừa bãi như thế ư? Nghe thấy người ta tiếng lành đồn xa là phải đi lân la làm quen ngay?”
Mạnh Thanh bị anh giữ cổ tay, liếc anh một cái, hình như hơi bực, môi bặm chặt, không bảo phải mà cũng chẳng bảo không phải.
Phó Ngọc Thanh nhìn bộ dạng á khẩu của hắn thì biết hắn nghĩ thế thật rồi, tức thì vừa bực lại vừa buồn cười, bèn nghiêm mặt ra chiều đứng đắn: “Ông chủ Mạnh, tôi thích người thế nào ngài còn không biết hay sao? Ngài không chỉ không biết, mà còn gặp tận mắt rồi đấy, lẽ nào lại quên nhanh thế ư? Cô ấy là phụ nữ, có xinh đẹp cách mấy thì cũng đâu liên quan gì đến tôi? Tôi mà có là một tên ăn chơi thật ấy, muốn lọt mắt cũng phải là đàn ông như ông chủ Mạnh cơ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...