Ban đêm thanh tĩnh như nước, anh đứng trên ban công nhìn xuống một hồi lâu, suy nghĩ chạy miên man, tâm tình bất ổn cuối cùng cũng dần lắng xuống.
Anh nghĩ, Mạnh Thanh chính là người như vậy đấy, dù cho hồi ấy chẳng phải là anh mà là một ai khác thì có lẽ Mạnh Thanh cũng sẽ đối đãi y chang vậy thôi.
Lại nghĩ, hắn đối xử với mình tình sâu nghĩa nặng, song chưa hẳn mình không có cách đền ơn hắn mà, cớ gì phải nôn nóng chứ?
Thế là anh bèn vứt chuyện này ra sau đầu, chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, cứ yên tâm mà ngủ đi thôi.
Tiệc chiêu đãi Mạnh Thanh chốt ba ngày sau, ở phòng Túy Tiên trên tầng hai của quán Đại Phú Quý.
Sau khi đã quyết xong xuôi, Phó Ngọc Thanh sai Đỗ Hâm đến chùa Từ Vân hỏi ý kiến Mạnh Thanh trước, Mạnh Thanh bảo ngày nào cũng được thôi, đều theo tam gia quyết.
Đỗ Hâm về thuật lại y nguyên, còn thè lưỡi một cái, rồi tự dưng kể: “Ôi chao tam gia ạ, thật không thể tin nổi, anh ta còn biết đọc đấy.
Lúc tôi đi anh ta còn đang chép kinh cơ! Tía má ôi, cả một xấp chà bá luôn!”
Phó Ngọc Thanh cũng hơi bất ngờ, bảo: “Hồi xưa ta cũng mời thầy về dạy bọn cậu mà cậu sống chết không chịu học đó thôi, lỗi tại ai hả?”
Đỗ Hâm hậm hực: “Thiếu gia, đó là tại hồi đó tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện mà, thế mà cậu lại không mắng cho tôi mấy câu, hầy!”
Phó Ngọc Thanh buồn cười, ngoài mặt lại đanh lại: “Đúng là kéo không đi đánh lùi lại[1], tiền đồ như cậu mà còn đòi theo ông chủ Mạnh học quyền à?”
1.
Đỗ Hâm vừa nghe thế thì lập tức khoái chí hẳn lên, cậu chàng dương dương tự đắc: “Thiếu gia, tôi không có tiền đồ cũng chẳng hề chi! Đằng nào cũng có bì được với ‘tam gia’ có máu mặt như cậu đâu.
Ông chủ Mạnh bảo, nếu tôi thật sự muốn học thì cứ đi kiếm anh ta, còn bảo tôi nhá, nói rằng tôi khoẻ mạnh cường tráng, đi theo tam gia, anh ta cũng yên tâm!”
Phó Ngọc Thanh đang đọc báo, nghe cậu nói thế thì giũ tờ báo một cái rồi gấp lại đặt sang bên cạnh, nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cậu.
Đỗ Hâm bị anh nhìn nên hơi chột dạ, bèn thề thốt: “Đây đích xác là lời của ông chủ Mạnh, tôi không có thêm mắm dặm muối gì đâu.” Dừng một chút, lại hơi dè dặt: “Ông chủ Mạnh còn hỏi cả vết thương trên đùi cậu, hỏi rốt cuộc thương thế ra sao rồi,” bồi thêm câu cuối: “tôi trông anh ta chỉ hận không thể thờ tam gia lên, mỗi ngày sáng chiều thắp ba nén hương ấy!”
Phó Ngọc Thanh cười khổ: “Thế chả phải là tổn thọ ta à?”
Đỗ Hâm cười khà khà: “Thiếu gia phúc thọ tuổi cao mà, sợ gì!”
Phó Ngọc Thanh ho tiếng, chẳng cả còn hứng đọc báo nữa, bèn đứng dậy cười: “Trông cậu nói năng khổ sở nhọc nhằn ghê chưa, thôi thì cho cậu nghỉ mấy hôm đấy.
Duy có một điều thôi, đừng đi làm phiền ông chủ Mạnh nữa.
Hai hôm tới ta còn phải mời anh ta ăn cơm, cậu đừng có mà chọc tức người ta.”
Đỗ Hâm bĩu môi: “Thiếu gia, cậu cũng nghỉ hai hôm đi, trông cậu cứ tất bật suốt mấy bữa nay, người gầy hẳn đi một vòng rồi đấy!”
Phó Ngọc Thanh ừ cái, bảo, “Xong đợt này chúng ta dọn ra ngoài thôi, lúc đó cho cậu tự do.” Đỗ Hâm nghe thế hứng chí tăng vọt, liến thoắng: “Tuyệt vời! Dọn ra càng sớm càng tốt! Tối ngày ở đây tôi chẳng được tự nhiên chút nào cả.”
Phó Ngọc Thanh đăm chiêu giây lát, rồi hỏi cậu: “Cậu bí mật đi nghe ngóng cho ta, có phải Lạc ngũ gia có một cô con gái nuôi tên Lạc Hồng Hoa không?” anh còn chưa nói xong, Đỗ Hâm đã bốp ngay: “thiếu gia, con gái nuôi của Lạc ngũ gia có đẹp đến mấy thì cũng không phải người tốt lành đâu, cậu đừng có chọc vào.”
Phó Ngọc Thanh buồn cười: “Đến người ta còn chưa gặp thì làm sao biết cô ấy có đẹp hay không?”
Đỗ Hâm gật đầu như bổ tỏi: “Đẹp, tôi còn từng gặp một lần rồi, ở chỗ của ông chủ Mạnh đấy!”
Phó Ngọc Thanh hơi hoài nghi, “Đẹp thế nào?”
Đỗ Hâm nghĩ nghĩ rồi nói: “Ầy! Cổ chỉ mặc sườn xám vải bông, chẳng đeo trang sức gì sất, thế mà vẫn rất đẹp! Mặt trắng bóc như phát sáng vậy, lông mày cũng đẹp nữa, ai da, nói tóm lại là rất đẹp!”
Phó Ngọc Thanh buồn cười, bụng bảo dạ, lấy đâu ra đẹp thế chứ, chắc là đẹp hơn người bình thường một tí thôi.
Mấy hôm nay anh đặc biệt dò hỏi chuyện của Lạc ngũ gia mới biết, thì ra Mạnh Thanh là do một tay Lạc ngũ gia nâng đỡ.
Ban đầu Mạnh Thanh làm phu xe kéo ở nhà xe, Lạc ngũ gia nhìn trúng công phu quyền cước của hắn, lại thấy hắn không phải kiểu người khôn lỏi nên mới để hắn làm vệ sĩ cho Lạc Hồng Hoa.
Con gái nuôi Lạc Hồng Hoa của ông xinh đẹp kiều diễm, tính tình cũng khác với những cô nàng khác, chuyên gia trêu ong ghẹo bướm, đã gây ra vô khối tai họa, Lạc ngũ gia cho Mạnh Thanh đi theo nàng cũng là vì sợ nàng gặp phải chuyện gì.
Song càng ngày Lạc ngũ gia càng dùng hắn vào nhiều chỗ hơn, dần dà cực kỳ tín nhiệm hắn, cũng muốn cả cất nhắc hắn nữa.
Phó Ngọc Thanh nghe người ta kể, trước đây Lạc ngũ gia đưa một cái sòng bạc cho Mạnh Thanh quản lý, chắc là thấy hắn an phận, tiền giao ra cũng nhiều mà lại không nảy lòng tham, thế là lại tìm một mảng khác cho hắn làm.
Mấy năm trước Đỗ Nguyệt Sênh còn chưa có tiếng tăm, Lạc ngũ gia bèn móc nối cho hắn đi bái môn hạ Đỗ Nguyệt Sênh, ngờ đâu bây giờ tiếng tăm Mạnh Thanh lại còn vang dội hơn cả ông ta, thậm chí còn giúp Lạc ngũ gia khối chuyện rồi.
Thật ra Phó Ngọc Thanh cũng không thấy lạ, Đỗ Nguyệt Sênh là người rất trọng tình nghĩa, Mạnh Thanh bái môn hạ ở chỗ ông so với bái môn hạ người khác thì dĩ nhiên càng dễ được lòng hơn rồi.
Anh vốn cho rằng, xem tuổi của Mạnh Thanh thì thực tình nên kết hôn rồi mới phải.
Anh nghe nói đến tiếng tăm của Lạc Hồng Hoa thì lại thắc mắc, nếu hai người này mà quen nhau thì chẳng biết hắn sẽ nghĩ sao nhỉ.
Giờ nghe Đỗ Hâm tả như vậy, thành thử anh lại cảm thấy ông mãnh này đang điêu toa lên đấy.
Nếu Lạc Hồng Hoa quả thực mỹ miều đến thế, tên đầu gỗ Mạnh Thanh kia chẳng lẽ còn không hiểu phong tình mà bảo anh không muốn lập gia đình sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...