Phượng Bình còn nói: “Chị, chị về là tốt rồi, chị phải khuyên anh ấy thật nhiều vào nha.”
Lạc Hồng Hoa không đáp, chỉ đưa tay sờ mặt nàng.
Hai má nàng hõm cả vào, khiến cho người ta nhìn mà không kìm được hoảng hốt trong lòng.
Phượng Bình nói được vài câu là hết sức, các bác sĩ đều bảo cơ thể nàng đã hỏng lắm rồi, nhưng chính nàng lại chẳng nhận ra, chỉ là không cười nổi nữa, nhưng lại không đành lòng để Lạc Hồng Hoa đi, cho nên cứ nắm tay Lạc Hồng Hoa mãi không buông.
Song nàng chỉ nắm được chốc lát là tay bất giác lơi lỏng, rũ xuống mềm oặt.
Lạc Hồng Hoa ngồi thật lâu, đến lúc đi ra, vành mắt đã đỏ, vừa như đã khóc, vừa như không.
Nàng gọi Hàn Cửu và Đỗ Hâm tới, hỏi tường tận chuyện xảy ra, sau khi nghe xong thì bảo: “Thế thì có vẻ lại giống như gã nổi lòng nhất thời thôi, chưa chắc đã tính toán kỹ càng.
Tôi nghĩ gã sẽ không bán mấy đứa bé đi nhanh như vậy đâu.
Tính gã tham lam như thế, e là sẽ chờ đến lúc Mạnh Thanh về cho gã một khoản đã.
Hai người nghĩ sao?”
Hàn Cửu cảm thấy không đúng, bèn đáp: “Gã đâu ra gan to như vậy chớ? Ông chủ Mạnh cho gã một trăm đồng tay gã còn chẳng hứng được.
Trên người gã không có tiền, hai đứa nhỏ lại phải ăn cơm, gã nuôi kiểu gì?”
Lạc Hồng Hoa khẽ cười: “Gan gã không to thế á? Thế thì càng tốt, tôi lại có ý đây.” Nàng vuốt tóc, rồi nói: “Mạnh Thanh đã không ở đây thì chuyện này cứ để tôi giải quyết.
Tôi sẽ về bảo các anh em đánh tiếng, nếu hai đứa bé này mà gặp gì bất trắc thì cứ lấy mạng chúng nó! Dọa gã một cái, có khi gã lại ngoan đấy.”
Đỗ Hâm giật thót tim, vội vàng can: “Thế sợ là mạo hiểm quá.” Hàn Cửu cũng cảm thấy không ổn thỏa, hắn lại là người nóng tính, bèn thốt lên: “Thế không được đâu, nhỡ mà ép gắt quá thì sợ càng không tìm được ấy!”
Lạc Hồng Hoa đứng dậy, lạnh lùng nói: “Thế thì còn định kéo dài đến bao giờ? Chờ đến lúc anh ta quay lại à? Nếu anh ta mà biết họ Từ làm việc này thì chắc cũng tức chết luôn cho xem!” Nàng rất không bằng lòng: “Nay Vũ Hán đang đánh giặc, anh ta đi đâu không đi, sao lại cứ phải đi Vũ Hán làm cái gì? Tôi cũng biết anh ta…” Nàng lại nhịn, rồi bất chợt hung hăng trừng Đỗ Hâm một cái.
Trong lòng Đỗ Hâm hiểu rõ, ỉu xìu đứng nép về sau, không dám lên tiếng.
Mặt Hàn Cửu nghẹn đỏ lừ, bèn đứng dậy nói: “Lạc cô nương, chuyện này là tôi sai! Trước khi đi ông chủ Mạnh đã đặc biệt dặn dò tôi, là tôi sơ suất, tôi sẽ đi tạ tội ông chủ Mạnh!”
Lạc Hồng Hoa lại hỏi ngược lại hắn: “Tạ tội? Tạ tội gì?” Nàng bỗng nổi giận: “Người gây ra những chuyện này, chẳng phải là họ Từ kia hay sao? Đừng tưởng mấy người giấu tôi thì tôi không biết! Lúc đó cũng là vì cái tên mồm thối họ Từ ấy, nếu không thì sao anh ta lại lấy Phượng Bình cơ chứ! Cô ấy với tôi cũng như nhau mà thôi! Còn anh ta thì hay lắm cơ, để người ta bắt ngay đúng thóp, sao cứ phải gióng trống khua chiêng cưới người ta vào cửa làm cái gì! Thế thì cũng đã đành, anh ta đã quyết lòng muốn nên đôi với Phượng Bình rồi, loại khốn nạn kiểu kia phải đá xa càng sớm càng tốt chứ, thế mà anh ta lại vẫn cứ chu cấp cho như người thân không bằng! Hôm nay thành ra thế này, trách ai được hả?”
Mặt Hàn Cửu hết đen lại đỏ: “Lạc cô nương, cô cần gì phải nói thế nhỉ, ông chủ Mạnh cũng không cố tình muốn giấu cô…”
Lạc Hồng Hoa cười nhạt: “Chủ ý là của tôi, nếu anh có lời gì muốn nói thì tranh thủ tôi chưa đi hãy nói hết đi.
Mạnh Thanh muốn trách thì cứ để anh ta trách mình tôi thôi.” Dứt lời đứng dậy, bước giày cao gót cộc cộc cộc đi.
Lạc Hồng Hoa về chưa được hai ngày thì một cuộc điện thoại được truyền xuống từ bên trên.
Nàng lại phái người đến đồn cảnh sát vài lần, bởi vậy đội tuần tra cũng bất chợt tăng thêm nhân viên, tuần tới tuần lui ở gần nhà máy hoa giấy.
Thời gian này cả nước từ trên xuống dưới đều loạn lạc, Lưỡng Quảng (Quảng Đông và Quảng Tây) đều đang chiến tranh, quân Tây Bắc lại có người đánh điện ủng hộ Tưởng, nhất thời tin tức trên báo nhiều vô số kể, chẳng biết nên tin cái nào nữa.
Ngày nào Đỗ Hâm cũng thấp tha thấp thỏm, rất sợ Tây Bắc cũng đánh nhau, thiếu gia không về được nữa, lại sợ cái tên Từ kia bị ép quá mà ra tay tàn nhẫn với hai đứa bé, ban đêm ngủ chẳng ngon, gặp ác mộng liên miên.
Kết quả đến cuối tháng Năm, rốt cuộc Phó Ngọc Thanh cũng về Thượng Hải.
Đỗ Hâm biết anh về là qua đọc trên báo.
Bọn họ đi từ Tây An sang Tây, nào ngờ gặp phải binh phỉ nổi loạn ở Túc Châu, kẹt trong thành phố hơn tháng, sau đó may mắn được cứu, hộ tống về thẳng Tây An, mới có thể đi máy bay về lại Bắc Kinh.
Chuyện này quả thực gây chấn động một thời gian, không một báo nào là không đăng.
Có điều mỗi tờ lại đăng một kiểu, chẳng biết kết quả thật giả là thế nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...