Tối Lục Thiếu Kỳ đến đón anh, thấy vẻ mặt anh khang khác thì bèn tra hỏi ngay.
Phó Ngọc Thanh chỉ bảo e là Đỗ Hâm sắp lấy vợ, rời Phó gia.
Lục Thiếu Kỳ không ngờ anh vì một người làm mà đến như vậy, lại còn ác ý cười nhạo anh một trận.
Trong lòng Phó Ngọc Thanh rầu rĩ vô cùng, người cứ sao sao, chẳng qua không để lộ ra thôi.
Lục Thiếu Kỳ bỗng hỏi anh, “Người làm trong nhà mà anh như thế.
Thế nều là tôi đi thì anh sẽ ra sao? Có nhớ tôi không hả?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ gã lại nhắc đến chuyện này, bèn hỏi: “Bộ đã quyết rồi ư? Tôi cứ tưởng cậu chỉ nói thế thôi chứ.”
Lục Thiếu Kỳ liếc anh một cái: “Vậy anh thì sao? Muốn tôi đi à? Hay là không muốn tôi đi?”
Phó Ngọc Thanh không muốn kì kèo với gã về việc này, chỉ nói: “Tôi có muốn hay không thì quan trọng gì? Cậu ra ngoài, mươi ngày nửa tháng thì cũng thôi.
Nếu mà đi một hai năm, chỉ sợ có khi cậu còn không nhớ tôi ấy chứ.
Sau này nhớ lại lời bây giờ, còn có ý nghĩa gì đâu?”
Lục Thiếu Kỳ cười khẩy, “Sao cứ khăng khăng bảo tôi không nhớ anh thế nhỉ? Anh đúng là mồm không biết ngượng.
Phó Ngọc Thanh, tôi còn phải dặn anh cho kỹ ấy.
Sau khi tôi đi, đừng hòng động mấy cái tâm tư trăng hoa kia, tôi cũng đang muốn tìm ai đó trông coi anh đây.”
Bình thường Phó Ngọc Thanh không hay để bụng mấy lời này của gã, hôm nay chẳng biết làm sao mà lại thấy phiền phức đến quái, đáp: “Nếu cậu không yên tâm đến thế thì cứ bảo quách trưởng phòng Đới sai người đến giam tôi lại đi, thế là cậu yên tâm ngay chứ gì.”
Lục Thiếu Kỳ bỗng vô cớ chọc phải cái đinh to của anh, nhất thời cũng nổi cáu, khinh miệt nói: “Sao? Không thích nghe à? Bộ tôi nói sai hay sao? Mấy cái chuyện phong lưu văn nhã ngày xưa của anh đủ để viết cả một hòm sách đấy, lẽ nào tất cả đều là báo lá cải dựng chuyện chắc?”
Trong lòng Phó Ngọc Thanh càng mất vui, đứng dậy nói: “Cậu đã không yên tâm đến thế thì còn đi làm gì?”
Lục Thiếu Kỳ cười lạnh: “Thật ra anh mong tôi đi lắm cơ mà, việc gì phải giả vờ giả vịt nói câu đó nhỉ?”
Trong lòng Phó Ngọc Thanh đang rầu rĩ cực kỳ, lấy đâu ra sức mà dỗ gã nữa? Vì chuyện này mà hai người cãi nhau ầm ĩ, Lục Thiếu Kỳ quay ngoắt đi, gã ôm cục tức trong lòng, cũng không chịu quay về.
Trong lòng anh đang rối một nùi, giờ chỉ muốn được yên tĩnh, cho nên không muốn đến vũ trường, cũng không muốn đánh bài, chỉ ngồi ngẩn người trong công ty cả đêm, khổ đến tội.
Sáng sớm hôm sau, anh mới nhớ thật ra vẫn còn một cái nhà có thể đến.
Cái nhà nọ thuê nguyên một năm, là thuê riêng cho đứa bé của Trịnh Linh Lệ, kết quả lại không được đón về, anh thì lại xích mích với Mạnh Thanh.
Giờ bỗng dưng nhớ tới, cảm giác như những chuyện đã qua đều tựa như một hồi mộng.
Nay công cũng đã uổng rồi, anh nghĩ thêm một lát, sau đó không bảo ai mà tự mình đến.
Mấy ngày liền anh không về qua đêm, Lục Thiếu Kỳ cuống cả lên, sợ anh ngựa quen đường cũ, chẳng biết lại đi phong lưu hoan ái ở đâu đây.
Ban ngày đến công ty tìm anh, thấy anh bận bù đầu, đều là chính sự, mới bớt nghi ngờ đi một nửa.
Mặc dù lần này hai người cãi nhau rất gay gắt, nhưng cũng không giằng co quá lâu.
Lục Thiếu Kỳ bảo phải về Nam Kinh trao đổi chuyện đi Đức, cả hai đều lùi một bước, chuyện này cũng cứ thế qua đi.
Cuối tháng lúc về Nam Kinh, Phó Ngọc Thanh đi xem thi toàn quốc với gã, bởi vì gặp chuyện bất ngờ ở sân thi đấu, Lục Thiếu Kỳ thấy thân thủ của Mạnh Thanh, cho nên bèn bảo mời hắn làm sĩ quan phụ tá.
Ban đầu Phó Ngọc Thanh cứ ngỡ gã chỉ nói suông thôi.
Thế nhưng về nhà Lục Thiếu Kỳ lại nhắc lại chuyện này, Phó Ngọc Thanh không hiểu vì sao hắn lại để ý đến Mạnh Thanh thế, bèn bảo: “Tuy anh ta là dân giang hồ, nhưng lại không coi trọng danh lợi, cậu lấy cái gì để mời anh ta đây?”
Lục Thiếu Kỳ hất chân, thờ ơ đáp: “Chắc gì tôi đã muốn mời hắn ta làm sĩ quan phụ tá cho mình, chẳng qua chỉ cho hắn ta cái chức quan để dễ phái hắn đi làm việc thôi.”
Phó Ngọc Thanh nghe mà chẳng biết nên khóc hay nên cười, nghĩ, cậu còn định sai anh ta đi làm cơ à? Nhưng anh không thể nói gì, chỉ không đồng tình mà lật báo ra đọc.
Lục Thiếu Kỳ tựa vào bàn, đẩy tờ báo trong tay anh ra, nghiêm mặt nhìn Phó Ngọc Thanh: “Anh nghĩ tôi là vì ai cơ chứ? Một mình anh ở Thượng Hải, quả thực tôi rất không yên tâm.
Thân thủ hắn ta lợi hại vô cùng, tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi, mời hắn làm hộ vệ cho anh hợp lắm đấy.”
Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng, trong lòng rất bối rối, sợ là gã nghi ngờ chuyện hồi trước, bèn cố tình thăm dò: “Cậu đừng nói linh tinh, thân phận của anh ta thế nào mà lại chịu làm hộ vệ cho tôi chớ?”
Lục Thiếu Kỳ chỉ chăm chú nhìn mặt anh, nghe anh nói thế thì ngạc nhiên đáp: “Sao lại không chịu? Chẳng phải anh là ân nhân của hắn đấy sao? Hắn đã bảo không chịu đâu? Anh vội vàng từ chối hộ hắn thế làm gì?”
Phó Ngọc Thanh nghe mà toát mồ hôi lạnh, nhưng không dám để lộ ra, chỉ than: “Lại còn vì sao nữa, chẳng phải là vì vợ anh ta còn gì? Anh ta là dân giang hồ, sao cậu phải đi chọc anh ta cơ chứ?”
Lục Thiếu Kỳ cười nhạt đôi tiếng: “Ồ, anh với bà Mạnh kia, quả nhiên có qua lại hả?”
Phó Ngọc Thanh nói ngay: “Quả thực không dám giấu, đúng là có động một ít tâm tư.
Chỉ là tôi còn chưa kịp làm gì thì cô ấy đã lập gia đình mất rồi.
Ông chủ Mạnh là loại tiếng tăm gì chứ? Gan tôi còn chưa lớn đến mức dám đi cướp phụ nữ của anh ta đâu.”
Nhưng lời này chẳng thuyết phục được Lục Thiếu Kỳ, gã càng nghe càng không tin, u ám nói: “Thế thì tôi lại càng không yên tâm, nghe bảo trước kia cô ta là con gái của Lạc ngũ gia, đến cả cô ta mà anh cũng dám động tâm, Phó Ngọc Thanh, anh bảo tôi sao có thể yên tâm được đây?”
Phó Ngọc Thanh nghe thế thì ân hận khôn tả, cứ tưởng gã chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, ai dè gã lại nắm rõ đến thế.
Phó Ngọc Thanh thấy mặt hắn cau có, lại càng ảo não, bèn bảo, “Vậy thì tôi cược với cậu nhé?”
Lục Thiếu Kỳ ngờ vực hỏi: “Cược cái gì?”
Phó Ngọc Thanh dứt khoát trải giấy ra trên bàn, cầm một cây bút máy trong tay, hỏi gã, “Cậu đi mấy năm?” Rồi tự nói luôn, “Tôi cũng không chờ lâu đâu, chỉ tính hai năm thôi.”
Lục Thiếu Kỳ hiểu ngay, vội vàng nói: “Đâu ra mà lâu thế chớ?”
Phó Ngọc Thanh vừa bực vừa buồn cười nói: “Có phải cậu đi chơi đâu.
Cậu là mang bằng cấp đi học, chưa chắc đã là hai năm ấy chứ.”
Lục Thiếu Kỳ khinh khỉnh: “Hai năm á? Hai năm trước đã bắt đầu chiến tranh rồi, chả chờ được hai năm đâu.” Gã nói, “Anh xem có ai chịu phục chính phủ trung ương không? Có khi đến lúc đó lại đánh nhau ấy chứ.
Bao giờ bắt đầu đánh, tôi khắc sẽ về.”
Phó Ngọc Thanh trông gã nói chuyện đánh giặc mà cứ như một trò đùa vậy, bèn hơi cau mày, nhưng không nhiều lời với gã mà chỉ nói: “Thế thì cậu còn sợ gì? Hai năm cũng vẫn ổn chán.
Trong hai năm này, cậu có về hay không, tôi vẫn sẽ chờ cậu, cậu khắc yên tâm được rồi, thấy sao?” Im lặng giây lát, rồi viết giao ước lên giấy.
Lục Thiếu Kỳ không ngờ anh sẽ hứa hẹn như thế, nhất thời ngẩn người.
Phó Ngọc Thanh thấy gã nửa tin nửa ngờ thì không nhịn được cười, nói: “Cậu sợ gì chứ? Cậu cứ yên tâm mà đi đi, hai năm sau gặp lại cậu, e là đã quên chuyện này từ lâu rồi ấy.
Đến lúc đó cậu lại chỉ mong đừng có dính dáng gì đến tôi nữa cũng nên.”
Lục Thiếu Kỳ lạnh lùng nhìn anh: “Phó Ngọc Thanh, anh tưởng là ai cũng giống anh đấy hả?”
Phó Ngọc Thanh thấy gã lại nhắc đến chuyện đó, bèn cười đáp, “Lục công tử, vậy tôi cũng muốn hỏi cậu, nếu hồi đầu tôi tặng thẳng cậu cái nhà đó, cậu có còn nhớ tôi là ai chăng?”
Lục Thiếu Kỳ híp mắt nhìn anh, rồi bỗng nói: “Phó Ngọc Thanh, nếu là người khác, anh tưởng tôi sẽ chịu tốn công làm thân với hắn lâu đến thế ư? Nếu anh mà nghĩ thông sớm hơn thì chuyện đã chẳng rùm beng đến mức ai ai cũng biết rồi, tôi cũng đã chẳng đến nỗi phải làm khó cha mình đến vậy!”
Phó Ngọc Thanh không ngờ chuyện này lại biến thành lỗi của mình, nở nụ cười rất không đồng tình, nhưng chẳng nói gì.
Lục Thiếu Kỳ thấy anh không đáp thì hơi cả giận: “Được, Phó Ngọc Thanh, tôi với anh đánh cược.
Hai năm sau, nếu tôi mà quên anh, hay là yêu người khác, vậy thì tôi đầu lìa khỏi xác.” Dứt lời, gã bèn giật bút từ trong tay anh, viết nhoáy câu ấy xuống giấy.
Phó Ngọc Thanh không ngờ gã lại thề nặng nề đến vậy, trong lòng rất đỗi kinh ngạc, Lục Thiếu Kỳ trả bút lại cho anh, nhướng mày hỏi: “Nếu hai năm sau, anh mà có lỗi với tôi thì sao?”
Phó Ngọc Thanh thầm nghĩ, sao có thể chứ? Chuyện của công ty còn chưa xong, lấy đâu ra sức mà lo mấy chuyện tình yêu gái gú? Hứa với gã hai năm, sẽ gửi quà cho hắn, dù chẳng biết sẽ bớt được bao nhiêu phiền toái, bèn cười bảo: “Xem cậu muốn viết gì đi, tôi đều đáp ứng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...