Tỏa Ái

“Tiểu Mâu, tới đây một chút.” Lý Sơ Đồng phất phất tay với Mâu Thần An đứng cách đó không xa, ý bảo cậu lại gần. Liếc nhìn cửa phòng khách đang đóng chặt, khóe mắt nàng hiện lên một tia toan tính.

Nghe Lý Sơ Đồng gọi, Mâu Thần An sắp xếp lại tài liệu trên bàn một chút rồi đi đến trước mặt của nàng.

“Chị Lý, có chuyện gì sao?”

“Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của tổng tài, cậu biết không?” Hôm nay xem lịch, nàng mới kinh ngạc nhận ra mấy hôm nữa là đến sinh nhật của tổng tài, trách không được mấy nữ nhân viên trong công ty cứ tụm năm tụm ba thảo luận xem nên tặng lễ vật gì, hóa ra là chuẩn bị mua quà sinh nhật.

Một năm trước, tổng tài đột nhiên công bố với giới truyền thông là y sẽ kết hôn, và người mà y muốn kết hôn lại chính là trợ lý đặc biệt của y, tin tức đó quả thật kinh thiên động địa.

Lúc đó, Lý Sơ Đồng đang ở một buổi trình diễn thời trang, là buổi giới thiệu dòng sản phẩm của quý tới rất được L.S coi trọng. Mục đích mời các phóng viên đến đây cũng là để tuyên truyền sản phẩm mới, nhưng bỗng nhiên, có một phóng viên lại cất tiếng hỏi:

“Xin hỏi Lãnh tổng, đối với chuyện bạn đời tương lai ngài đã có dự tính gì chưa?”

Vấn đề này ai nấy cũng đều vô cùng hiếu kỳ, nhưng đối diện với vẻ mặt lãnh khốc của Lãnh Linh Dạ thì không ai dám hỏi, không ngờ hôm nay lại có kẻ dám mạo hiểm với sự sống chết của bản thân mà đứng ra truy vấn đời sống riêng tư của y.

Thấy Lãnh Linh Dạ sau khi nghe xong câu hỏi của người phóng viên kia thì lâm vào trầm mặc, mọi người không khỏi run rẩy giùm cho hắn, mà ngay chính hắn cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, đoán chừng là đang hối hận tại sao chưa dùng đầu óc suy nghĩ cho cẩn thận lại đi trực tiếp hỏi y như thế.

Ngay khi mọi người đang ngừng thở chờ đợi thời khắc y bùng phát lửa giận thì chỉ thấy y lạnh như băng nói:

“Có.”

“!” Không nghĩ tới chuyện Lãnh Linh Dạ sẽ trả lời nên ai nấy đều đồng loạt ngây ngẩn cả người.

“Vậy kế hoạch cụ thể của ngài là gì?” Bởi vì quá mức hưng phấn, giọng nói của người phóng viên mang theo thanh âm rung động rõ ràng.

“Ta sẽ kết hôn.”

……

“Xin hỏi, ngài có thể tiết lộ cho chúng tôi biết ngài sắp kết hôn với ai không?” Nắm được tin tức đáng giá ngàn vàng này, người phóng viên chẳng cần quan tâm là hiện tại hắn đang liều lĩnh đến cỡ nào nữa, trực tiếp hỏi ra chủ đề mấu chốt.

Tổng tài của L.S sắp kết hôn, là sắp kết hôn đó! Nghĩ đến sau buổi trình diễn thời trang hôm nay, tên của hắn sẽ xuất hiện trên khắp các trang báo, trong mắt hắn liền lấp lánh tinh quang, xem ra còn sáng hơn cả các vì tinh tú trên bầu trời đêm nữa. Lúc này đây, hắn đã đạt được một thành tựu vĩ đại – hắn chính là người đầu tiên đem những bí ẩn riêng tư của tổng tài L.S ra ánh sáng.


Lãnh Linh Dạ trên thương trường nổi danh là tàn khốc, y chưa từng tiếp nhận qua bất kỳ một cuộc phỏng vấn nào, nên tin tức về y đã ít càng thêm ít. Cũng không phải mọi người không đi săn tin về y, chỉ là không có mấy ai chịu được lửa giận từ nam nhân lạnh lùng như băng ấy.

Thử hỏi, ai lại nguyện ý vì sự nổi danh mà mạo hiểm tính mạng đi phỏng vấn một nam nhân có thể so sánh với băng sơn ngàn năm? So với danh lợi, tính mạng đương nhiên quan trọng hơn rồi.

Lãnh Linh Dạ chỉ vào nam nhân mặt đang ửng hồng bên cạnh, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Ý ngài nói là ngài muốn kết hôn với cậu ta!?” Không thể tin được, đối tượng kết hôn của Lãnh Linh Dạ lại là trợ lý đặc biệt của y. Vậy tức là, y đang trực tiếp thừa nhận với công chúng rằng y là người đồng tính luyến ái!?

Không đợi mọi người phản ứng, buổi trình diễn thời trang chính thức khép lại khi Lãnh Linh Dạ kéo nam nhân kia rời đi. Mọi người chỉ còn nhìn thấy hai bóng lưng dần xa khuất, bất quá bao nhiêu đây cũng đủ để đưa tin rồi.

Hồi tưởng lại buổi trình diễn thời trang hôm ấy, Lý Sơ Đồng vẫn còn có cảm giác khiếp sợ, điều này thật sự là vô cùng ngoài ý muốn mà!

“Ân, tôi biết. Có gì không?” Từ mấy ngày trước thì cậu đã biết sắp đến sinh nhật của Dạ rồi.

Việc Mâu Thần An đã biết làm Lý Sơ Đồng hai mắt sáng ngời, lập tức hỏi:

“Vậy cậu có chuẩn bị lễ vật không?” Thấy Mâu Thần An nhẹ gật đầu, nàng càng thêm hiếu kỳ: “Là cái gì?”

Mâu Thần An cười cười nói:

“Tôi sẽ làm thật nhiều món ăn anh ấy thích, xem như là lễ vật a.”

“Chỉ vậy thôi?” Lý Sơ Đồng kinh ngạc trừng to mắt, lễ vật mà cậu ta chuẩn bị chỉ là một bàn đồ ăn?

“Ách?” Xem ý tứ của Lý Sơ Đồng, hình như lễ vật này không hay cho lắm.

Lý Sơ Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, nàng bảo Mâu Thần An cúi xuống rồi ghé vào tai cậu thì thầm.

Còn chưa nghe xong, mặt của Mâu Thần An đã đỏ cả lên, cậu lắc đầu, lắp bắp phủ quyết:

“Cái này… Cái này quá… Cái kia, tôi…” Cậu… cậu còn không thể nói ra được!

Không đợi cho Mâu Thần An nói xong, Lý Sơ Đồng lắc đầu, nghiêm túc nói:


“Hai người đã kết hôn một năm rồi, nếu sau khi kết hôn mà không tích cực bồi dưỡng tình cảm cho nhau, nam nhân rất dễ dàng phát sinh chuyện ngoại tình. Cậu cũng biết, tổng tài tuy đã kết hôn nhưng nữ nhân muốn tiếp cận y vẫn chỉ có tăng không giảm. Cậu tốt nhất nên coi chừng y cẩn thận, nếu vạn nhất y ở bên ngoài có tình nhân, vậy cậu phải làm sao? Chị Lý của cậu là người từng trải, sao có thể lừa cậu được.” Thật ra nàng cũng biết, tổng tài sẽ không có khả năng đi ôm một người khác. Hơn nữa, cứ nhìn người bên cạnh đang trầm mặc thì thấy, cậu ta hiển nhiên chưa bao giờ nghĩ tới điều này.

“Dạ, anh ấy sẽ không…” Cậu tin tưởng Dạ, anh ấy tuyệt đối không đi tìm người khác.

“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cậu cũng không muốn hôn nhân có vấn đề gì, đúng không? Cứ làm theo lời của chị Lý đi, tôi bảo đảm tổng tài sẽ rất cao hứng.” Mà không chỉ cao hứng thôi đâu, nàng dám chắc tổng tài sẽ mừng rỡ vô cùng.

“Nhưng mà…” Chuyện này cũng quá thẹn thùng đi.

“Không có nhưng mà.”

Khóe mắt thoáng nhìn thấy cửa phòng khách đã mở ra, nàng liền vỗ vỗ vai của Mâu Thần An, hạ giọng: “Cậu cứ nghe lời của chị Lý đi, biết không?”

“Tôi…” Mâu Thần An còn muốn nói gì nữa, lại thấy Lãnh Linh Dạ đang hướng đến chỗ cậu, lập tức quay sang giả vờ bận rộn trước tủ tài liệu, nhưng hai gò má ửng hồng đã tố cáo cảm xúc lúc này của cậu.

Liếc mắt nhìn bí thư đang cúi đầu bận rộn cùng “lão bà” của mình đang ra vẻ thu dọn tài liệu, Lãnh Linh Dạ mặt không biểu tình đi vào văn phòng.

* Sao ta thích chữ “lão bà” này quá à =)))) cơ mà không phải ta tự tiện thêm vô đâu nha, bản QT nó ghi thế đó, chậc chậc =))))

Đợi khi cánh cửa đàn mộc đã đóng lại, Lý Sơ Đồng mới buông lỏng người, thở nhẹ một hơi. Nguy hiểm thật! Nhìn nhìn Mâu Thần An đang đứng trước tủ tài liệu, nàng không khỏi nhe răng cười.

Nếu như Tiểu Mâu thật sự làm theo lời của nàng, ha ha, nàng rất mong biết được kết quả nha!

Trộm ngó nam nhân trong văn phòng, lại nhớ tới lời chị Lý đã nói, Mâu Thần An mặt đỏ đến tai. Cách sinh nhật còn mấy ngày, có lẽ cậu có thể chuẩn bị lễ vật khác, không nhất định phải…

Nghĩ như vậy, Mâu Thần An kiên quyết ném chuyện này khỏi đầu. Mà càng gần đến cuối tháng, công việc bận rộn ngập đầu khiến cậu càng triệt để quên sạch, cho đến khi Lý Sơ Đồng nhắc lại lần nữa –

Trước khi tan sở, Lý Sơ Đồng nhắc lại đề nghị mấy ngày trước của nàng với Mâu Thần An, dặn đi dặn lại là cậu nhất định phải nghe theo gợi ý của nàng. Đến khi Mâu Thần An đáp ứng, nàng mới sung sướng xách túi rời khỏi L.S.

***

Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, Mâu Thần An vào phòng tắm trước, ước chừng nửa giờ sau cậu mới mặc áo choàng tắm đi vào phòng khách.


Cậu ngồi xuống ghế salon, vừa lau tóc vừa nói:

“Dạ, anh cũng đi tắm đi.”

Nhìn Mâu Thần An cứ cúi cúi đầu, Lãnh Linh Dạ không nói một câu, trực tiếp lướt qua cậu hướng về phía phòng tắm.

Đợi khi nghe được tiếng nước chảy truyền ra, Mâu Thần An mới bỏ cái khăn đang che kín đầu cậu xuống, lộ ra khuôn mặt đỏ ngầu.

Cậu thật sự muốn làm vậy sao?

Nắm chặt khăn mặt trong tay, cậu hít sâu một hơi rồi cầm lấy ly rượu trên bàn, ngửa cổ nốc sạch chất lỏng màu đỏ đỏ đẹp mắt ấy. Nhưng bởi vì uống nhanh quá làm cậu không khỏi ho sặc sụa.

“Khái khái.” Ngô, cay quá, cậu chưa từng uống qua mấy chai rượu trong tủ rượu ở nhà, thật không ngờ lại cay như thế.

Bất quá, mọi người đều nói uống rượu đánh bạo, vậy cứ uống rượu hẳn là sẽ có thêm dũng khí đi. Nghĩ vậy, Mâu Thần An cầm chai rượu trên bàn rót thêm một ly đầy.

Đến khi Lãnh Linh Dạ từ trong phòng tắm đi ra thì đã nhìn thấy một người người ngã nghiêng ngã ngửa trên ghế salon, không chỉ hai gò má mà toàn thân đều ửng đó, không cần hỏi cũng biết là do uống rượu.

Nhìn chai rượu trong tay cậu, chỉ còn không tới 1/3, mày kiếm lập tức cau lại.

“Cách, đưa cho em.” Rượu trong tay bị người ta đoạt mấy, Mâu Thần An hai mắt mông lung đưa tay về phía trước nhưng vẫn không lấy được chai rượu khiến cậu không khỏi giãy dụa cả người.

Vừa ôm chặt Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An vừa không ngừng nhúc nhích, khiến dây buộc áo choàng tắm bắt đầu bung ra, một mảng lớn da thịt ửng đỏ cứ thế lộ ra trong tầm mắt nam nhân.

Đột nhiên, Lãnh Linh Dạ kêu lên đau đớn, phần eo còn đang quấn khăn tắm của y đã bị Mâu Thần An véo một cái thật mạnh. Cậu tách đôi chân mềm nhũn ra, ngồi xuống đùi y. Lãnh Linh Dạ cũng không khách khí, một bàn tay mò vào bên trong áo tắm, nhưng khi bắt gặp cặp mông xích lõa thì y không khỏi kinh ngạc cau mày.

“Sao lại uống rượu?” Cậu không có thói quen ngủ trần giống y, cũng chưa bao giờ uống rượu, hôm nay hiển nhiên thật quá mức khác thường.

“Ngô.” Nhiệt khí truyền vào tai khiến Mâu Thần An vô thức co rúm người lại, nhưng khi nghe câu hỏi của nam nhân thì lại lập tức cười ha ha thành tiếng. Cậu dựa sát vào Lãnh Linh Dạ, nhỏ giọng thì thầm: “Em cho anh biết nha, uống rượu vào rồi thì em sẽ không sợ nữa.”

Xoa nắn cặp mông thịt trơn mềm trong lòng bàn tay, y cẩn thận thăm dò tiểu huyệt căng trất, đợi khi người trong ngực đã dần dần thích ứng thì mới đút trọn cả một ngón tay vào.

Đè xuống phần lưng bóng loáng của Mâu Thần An, ngăn không cho cậu giãy dụa thân mình, Lãnh Linh Dạ kề sát vào ngực cậu, gặm cắn phần da thịt lõa lồ ở vai, đến khi những dấu hôn ngân lan ra khắp nơi mới thôi.

“Ân…” Dị vật trong hậu huyệt khiến Mâu Thần An khó chịu cau mày, đung đưa phần eo kịch liệt như muốn thoát khỏi cảm giác không thoải mái, lại chỉ khiến bản thân càng bị giam chặt vào ***g ngực nam nhân.

“Em là đang sợ cái gì?” Quẳng đi chiếc khăn tắm vướng víu bên hông, Lãnh Linh Dạ nâng cặp mông căng vểnh của cậu lên cao, làm huyệt khẩu hiện ra rõ ràng trước mắt. Nhưng y cũng không vội cho dục vọng nóng rực của mình tiến vào, chỉ từ từ đùa giỡn bên ngoài huyệt khẩu, nhìn nó đói khát mà không ngừng co rút, lại sung sướng cảm thụ sự run rẩy của người trong ngực.


“Ngô, bởi vì… em muốn đem bản thân tặng cho anh, làm… ân… quà sinh nhật… A!” Phía sau đột nhiên tiếp xúc với cự vật nóng bỏng khiến Mâu Thần An bất an, toàn thân run lên, không ngờ giây tiếp theo, cự vật to lớn kia đã tràn ngập trong cơ thể cậu làm cậu sợ hãi kêu to.

Há mồm ngậm lấy hai khối thù du đã đứng thẳng trước mắt, cảm nhận được sự rung động trong miệng, Lãnh Linh Dạ không khỏi trìu mến dùng sức mút lấy nó.

“Ai bảo em làm như vậy?” Chỉ dựa vào cậu thì tuyệt đối không có gan làm thế, trừ khi là có người khác cổ vũ khuyến khích, mà y đại khái cũng có thể đoán ra được người này là ai.

“Chị… Chị Lý.” Mâu Thần An đã say khướt, hoàn toàn không nhận ra cậu vừa bán đứng Lý Sơ Đồng.

Động tác liếm cắn của Lãnh Linh Dạ cũng không vì câu trả lời đã đoán được từ trước mà ngừng lại, ngược lại, y vẫn duy trì tư thế đó, ôm lấy Mâu Thần An đi về hướng phòng ngủ.

Vuốt ve khuôn mặt cậu, nhìn đôi mắt say rượu lờ đờ mông lung, Lãnh Linh Dạ cúi thấp người xuống, phong bế đôi môi đỏ tươi.

Hóa ra đây là lý do tại sao mấy hôm nay cậu không dám nhìn thẳng vào y…

Dĩ nhiên, Lãnh Linh Dạ không hề nghĩ đến việc Mâu Thần An sẽ đem chính cậu làm quà sinh nhật cho y. Bất quá, tính đến bây giờ thì đây chính là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất mà y từng có. Xem ra vào ngày này mỗi năm sau, y phải nhận lễ vật sớm hơn một chút mới được.

* Thực tế chứng minh, dù mấy anh công bình thường có là kiểu người tưng tưng hay lạnh lùng lãnh khốc thì khi liên quan đến “chuyện đó”, tất cả đều hóa thành sắc lang =))))

……

Về phần Lý Sơ Đồng, sở dĩ nàng cổ vũ Mâu Thần An đem chính bản thân cậu đi làm lễ vật cho Lãnh Linh Dạ, tất cả đều là vì –

“Xem đi, hôm nay Tiểu Mâu không có đi làm, mọi người chịu thua chưa?” Đắc ý nhìn mấy nhân viên đứng xung quanh, nàng duỗi bàn tay phải ra, không cần nói cũng biết là muốn lấy phần thưởng thắng cuộc.

Nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt Lý Sơ Đồng, các nam nhân viên thua cuộc đành phải trả tiền cho nàng.

Liếc mắt nhìn đống tiền trong tay, nàng không khỏi tươi cười rạng rõ, trong hai tròng mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

“Ha ha, có muốn đánh cuộc xem chừng nào Tiểu Mâu mới có thể đi làm hay không?”

Không cam lòng chịu mất tiền oan ức, mấy nam nhân viên vừa nghe Lý Sơ Đồng nói thế liền không khỏi hai mắt sáng ngời, tiếp tục đặt cược với quyết tâm phải thắng lại số tiền vừa mất kia.

Lúc này, tổng tài không có ở tầng 30, cho nên vụ cá cược cứ tiếp tục diễn ra sôi nổi. Và diễn viên chính còn lại thì không cần hỏi cũng biết, dĩ nhiên đang nằm dưới thân nam nhân vô lực thở hào hển. Trước khi bất tỉnh, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là… sau này không bao giờ uống rượu nữa.

Để tránh cho công tác không khỏi quá mức nhàm chán, tìm một chút niềm vui thú giết thời gian âu cũng là lẽ thường tình. Chỉ là, bọn họ không có can đảm đem Lãnh Linh Dạ ra đặt cược, cho nên đành phải hy sinh Mâu Thần An.

Ha ha, bất quá, đây cũng là chuyện trong dự liệu của mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui