“Anh sẽ xử lý.” Nhắm mắt lại, Lãnh Linh Dạ cúi người xuống, nói nhẹ vào trong tai Mâu Thần An.
“Ngô.” Bên tai đột nhiên bị thổi vào một luồng nhiệt khí làm cho Mâu Thần An co rúm cả người, lại phát hiện một giây sau bàn tay to lớn của Lãnh Linh Dạ đã luồn vào trong quần áo của cậu, toàn thân cậu đều run lên: “Dạ, đừng mà…” Đè bàn tay đang ở trước ngực cậu lại, lắc đầu. Bây giờ đang là giờ làm việc, trên bàn còn có một đống tài liệu chờ Lãnh Linh Dạ phê duyệt, bọn họ sao có thể vào lúc này mà…
Không đếm xỉa gì đến kháng cự của Mâu Thần An, Lãnh Linh Dạ lấy ngón cái xoa nắn hạt đậu nhỏ đã bị y gặm cắn đến sưng đỏ đêm qua, không ngoài dự liệu nghe được bên tai một hồi thở dốc. Y mở toang quần áo của cậu ra, đè hai cánh tay run rẩy của cậu lại, một tay y siết chặt bên hông cậu, một tay vuốt ve dục vọng còn chưa thức tỉnh kia.
Tuy nhiên, trái với những động tác đầy nhiệt tình, lời y nói ra lại lạnh băng dị thường:
“Nữ nhân kia nói gì vơi em?” Đừng tưởng vừa rồi y không truy cứu nghĩa là y không biết, chắc chắn đó không phải là chuyện gì tốt.
Cảm nhận được phân thân nóng bỏng của cậu đang dần trướng đại trong tay Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An hít một hơi thật sâu, cố gắng né tránh bàn tay đang không ngừng vuốt ve thân người cậu. Bàn tay đó cứ tàn sát bừa bãi trên ngực cậu, khiến cậu không khỏi giãy dụa thân thể, vô thức lùi về phía sau. Nhưng vừa tiếp xúc với dị vật cứng rắn ở giữa hai đùi của y, cả người cậu lập tức bất động.
“Không có, không có gì…” Vốn muốn lảng tránh vấn đề, một cơn đau đớn lại lập tức truyền đến làm cho Mâu Thần An kinh hô một tiếng: “A!”
Khẽ liếm phần gáy bị y gặm cắn tạo thành dấu răng, y xoay tròn người trong ngực lại, làm cậu phải trực tiếp đối mặt với y. Nhìn sâu vào đôi mắt đen đang hoảng hốt, Lãnh Linh Dạ mặt không biểu tình nói:
“Anh nói rồi, em không thích hợp nói dối.” Hơn nữa, lại còn nói dối y. “Có lẽ, anh trừng phạt em còn chưa đủ.” …Đến nỗi, làm cậu dám một lần nữa quên đi lời y đã nói.
“Dạ, bây giờ đang giờ làm việc, anh không thể…” Lời còn chưa dứt, cậu đã bắt gặp lãnh ý trong đôi mắt phượng kia, vội vàng ngừng lại.
Nhẹ vỗ về lên đôi môi run rẩy, y nhìn thẳng vào cậu, nói rõ ràng từng chữ một:
“Em chắc hẳn phải hiểu rõ tính tình của anh.”
Dù sao đi nữa, y cũng đâu có mướn một đám thùng cơm (tức là những kẻ chỉ biết ăn mà không biết làm), trong bốn năm y không có ở Hương Cảng, L.S vẫn hoạt động bình thương.
Lời nói của nam nhân rõ ràng mang ý cảnh cáo. Mâu Thần An nhìn đôi mắt phượng kia thật lâu, khẽ thở dài rồi nhắm mắt lại. Ở chung sáu năm, sao cậu lại không biết rõ hỉ nộ của người trước mắt?
Chỉ là, càng minh bạch thì lại càng dễ dàng xử trí theo cảm tính, cậu không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của y. Dù Lãnh Linh Dạ không nói, cậu cũng biết y đoạn tuyệt quan hệ với Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc đều là vì cậu. Tuy Dạ không để ý, nhưng cậu lại luôn rất áy náy.
Máu mủ tình thâm, cho dù Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc không làm tròn trách nhiệm của người cha người mẹ, nhưng việc Dạ là con của bọn họ vẫn là sự thật không cách nào thay đổi. Hôm nay Dạ trở nên càng lúc càng lãnh khốc, đều là vì lo lắng cho cậu.
Là con nhà giàu có, Dạ lại lựa chọn con đường tự mình vất vả gầy dựng sự nghiệp. Tuy là thành tựu hiện tại của L.S làm cho ai nấy đều hâm mộ đến đỏ mắt, nhưng không nói cũng biết để có được thành công đó, Dạ đã phải trả giá bằng bao nhiêu thời gian cùng tâm huyết? Nhớ lại hình ảnh khi xưa, Dạ thường xuyên phải ngồi trước máy tính làm việc đến rạng sáng, áy náy trong lòng cậu lại sâu thêm một tầng.
Kết quả là, cậu chẳng thể giúp được Dạ điều gì, mà chỉ sợ là cả việc cậu mới tốt nghiệp trung học đã có thể thuận lợi vào L.S làm việc cũng đều do Dạ đặc biệt an bài a? Nghĩ đến khả năng này, đôi mắt Mâu Thần An thoáng phủ một tầng mờ mịt. Cậu không dám cũng không muốn hỏi, chỉ sợ suy đoán của mình là đúng.
Cậu so với những người khác cái gì cũng không bằng, đã không có gia thế hiển hách, lại cũng không có gì vượt trội, sao Dạ lại chọn cậu chứ?
Cậu thật không muốn mình giống như nữ nhân, nhất định phải truy vấn đến khi nghe được tình cảm rõ ràng của nam nhân mới bằng lòng bỏ qua, nhưng rốt cuộc lại không thể khống chế nổi những băn khoăn trong lòng.
Đến tận lúc này, thiên hạ vẫn chưa ai biết tổng tài của L.S là một nam nhân đồng tính luyến ái. Nếu sự thật này bị giới truyền thông công khai, L.S nhất định sẽ bị dư luận đàm tiếu, mà Dạ nhất định cũng sẽ phải chịu nhiều áp lực. Nếu vì cậu mà làm cho L.S bị tổn thất nghiêm trọng, cậu nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân.
Lúc trước, cũng vì nghĩ đến hậu quả này nên cậu mới lựa chọn rời đi, hiện tại vẫn là vì lý do đó. Cậu không thể để cho L.S mà Dạ mất bao công sức lập nên bị một điểm tổn thất, coi như là vì toàn bộ nhân viên trên dưới của L.S cũng được, cậu thật sự rất lo lắng.
Bọn họ chắc không hy vọng cấp trên của mình là đồng tính chứ?
Hơn nữa, cậu cùng với Dạ ở chung một chỗ nhất định là không thể có hài tử. Có lẽ, sau này bọn họ có thể nhận con nuôi để giải quyết vấn đề thừa kế, nhưng mà chuyện này xem ra không có khả năng cho lắm. Dựa vào sự cường thế của Dạ, nhất định sẽ không cho phép có một hài tử xen vào giữa bọn họ. Nếu vậy, khi bọn họ một trăm tuổi, L.S sẽ phải đóng cửa vì không có ai tiếp quản sao?
Dần mê man, Mâu Thần An trong đầu chỉ còn nghĩ đến một chuyện là rốt cuộc phải làm thế nào mới lưỡng toàn kì mĩ. Lại không biết, trên đời này không có cái gì là hoàn hảo, muốn đạt được điều này thì sẽ phải hy sinh một điều khác.
……
Lau đi giọt lệ còn đọng lại trên khóe mắt của Mâu Thần An, Lãnh Linh Dạ bước xuống giường, mặc quần áo vào rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Cầm điện thoại trên tay, y nhấn xuống mấy con số:
“Đem tất cả ảnh phát tán ra hết đi, mặt khác, tìm bằng được tên thám tử tư kia cho ta.” Trong tay Diêu Quân Hạm nhiều nhất cũng chỉ có ảnh chụp thôi, còn phim gốc chắc chắn phải ở chỗ kẻ đã chụp lén. Có thể theo dõi y đến mức này, nhất định phải là một thám tử tư.
Nữ nhân ngu xuẩn kia, cho rằng đem đến mấy tấm ảnh là có thể khiến y khuất phục, lại không nhớ ra trong tay y cũng đang nắm giữ rất nhiều ảnh đủ để khiến nàng thân bại danh liệt. Y đã cho Diêu thị cơ hội, chỉ trách bọn họ sao lại sinh ra một nữ nhân không biết an phận.
Nếu nữ nhân kia đã không biết sống chết mà tự đào hố chôn mình, như vậy Diêu thị cứ chuẩn bị gánh chịu hậu quả đi.
Các tờ báo ngày mai, tin tưởng là sẽ có tỷ lệ tiêu thụ rất cao.
Đôi mắt phượng hiện lên một tia lãnh khốc, y cúi thấp người xuống hôn nam nhân còn đang ngủ say, suy nghĩ lại bay về một nơi khác.
Ngay cả Diêu Quân Hạm cũng tra ra được nhiều thông tin về y, Lãnh Diệu Huy chắc chắn không thể nào không có động tĩnh gì. Hay là, hắn đang có tính toán gì khác? Dựa theo sự hiểu biết của y về tính cách của Lãnh Diệu Huy, nếu không có kế hoạch rõ ràng thì hắn tuyệt đối sẽ không tự tiện hành động.
Cho là hắn biết người yêu của y là nam nhân đi, nhưng rồi hắn có thể làm gì chứ? Uy hiếp? Nhiều lắm chắc là ra điều kiện L.S phải tài trợ cho xí nghiệp Lãnh thị. Hiện nay việc kinh doanh của xí nghiệp Lãnh thị đã có chiều hướng xuống dốc, có lẽ không bao lâu nữa sẽ gặp phải nguy cơ phá sản.
Đôi mắt phượng xẹt qua một tia khinh miệt. Y nâng cánh tay trái đang đeo nhẫn của Mâu Thần An đặt lên miệng, nhẹ nhàng nói với cậu:
“Ngoan ngoãn ngốc trứ ở bên cạnh anh, cái gì cũng không cần lo lắng…” Những thứ khác y sẽ giải quyết hết, cậu chỉ cần ở cạnh y là tốt rồi.
Dường như nghe được lời thì thầm của Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An mơ hồ lên tiếng:
“Ngô… Dạ…” Ngay khi đang say giấc, hai đầu lông mày của cậu vẫn nhíu lại, cho thấy trong lòng cậu vẫn còn nhiều băn khoăn.
Tinh tế day day hai hàng lông mày làm nó giãn ra, Lãnh Linh Dạ nhu hòa ôm chặt lấy cậu. Chờ khi y giải quyết xong mọi chuyện, y sẽ cho cậu một lời giải thích.
Nhưng mà, Mâu Thần An liệu có thể chờ đến lúc đó không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...