Kế bên ký túc xá của giáo viên là một khu nhà màu trắng, nhìn bên ngoài giống như một dãy nhà hai tầng thật lớn. Nhưng dù nó đã mê hoặc không ít người hâm mộ, làm họ phải mê mẩn ngắm nhìn thì vẫn chẳng có một ai dám tùy tiện bước vào, ngay cả hiệu trưởng hay thành viên ban giám đốc cũng không thể tùy ý ra vào trong ấy.
Nguyên nhân làm mọi người e ngại chính bởi vì trên vách tường bên cạnh cái cổng màu trắng có dán một cái thiếp vàng cực bắt mắt, trên đó là ba chữ thật to – Hội học sinh. Trong trường quý tộc, hội học sinh nghiễm nhiên là một tổ chức độc lập, không thuộc bất cứ tổ chức quản lý nào, thậm chí không thuộc quyền quản hạt của ban giám đốc vốn có quyền lực cao nhất, thậm chí có thể nói là sánh ngang hàng cùng ban giám đốc.
Hội học sinh, cái tên đã nói lên ý nghĩa, đối tượng quản lý là học sinh, phụ trách chăm lo đời sống cho học sinh. Phạm vi hoạt động rất rộng, từ tổ chức các hoạt động cho trường đến việc thành lập câu lạc bộ cho học sinh tham gia. Bất kỳ quyết định hay kiến nghị nào đều phải được hội học sinh thông qua, không có hội trưởng hội học sinh ở trụ sở riêng ký tên thì mọi thứ đều không có hiệu lực.
Là một tổ chức đặc biệt như vậy, thành viên trong hội học sinh tự nhiên phải được tuyển lựa vô cùng nghiêm túc, nhất là hội trưởng hội học sinh thì yêu cầu lại càng khó khăn. Bởi vì để trúng cử thành viên hội học sinh thì cần điều kiện vô cùng hà khắc, quá trình tuyển lựa lại quá mức phức tạp, mỗi thành viên hội học sinh sẽ có nhiệm kỳ ba năm, trước khi tốt nghiệp tuyệt đối không được ra khỏi hội.
Từ khi có quy định bất thành văn này, tất cả học sinh nhập học đều mơ ước có ngày được gia nhập hội học sinh, đương nhiên cũng có một số người ngoại lệ. Trong hội học sinh có quy định số 1: mỗi thành viên hội học sinh có thể chỉ định người kế thừa vị trí cùng quyền lực của minh, với điều kiện nhận được toàn bộ tán thành của các thành viên khác.
Những người được chỉ định một khi được những thành viên khác tán thành thông qua thì có thể trực tiếp thăng cấp, đợi cho người tiền nhiệm tốt nghiệp thì có thể thế chỗ. Nhưng chuyện này có thể nói là cực kỳ hiếm, không phải vì không được thông qua mà là không có mấy ai có vinh dự được người trong hội học sinh chỉ định tiến cử.
Lãnh Linh Dạ chính là một người trong số những người hiếm hoi đó, khi y vừa vào học đã được hội trưởng hội học sinh tiền nhiệm chỉ định làm hội trưởng tiếp theo, tất cả các thành viên khác đều nhất trí tán thành. Nghe nói, từ khi hội học sinh được thành lập đến nay y là hội trưởng hội học sinh đầu tiên do được chỉ định, từ đó có thể biết thực lực của y không thể khinh thường.
Trong đại sảnh ở lầu một tòa nhà màu trắng, hé ra một cái bàn rất dài đầy người đang ngồi, vị trí chủ thượng không ai khác ngoài Lãnh Linh Dạ. Trên chiếc ghế bằng gỗ lim, đôi chân thon dài vắt chéo, tay trái tựa vào thành ghế lơ đãng chống cằm, tay phải cầm một xấp tư liệu, đôi mắt chăm chú nhìn vào đó, một bên lắng tay nghe các thành viên khác báo cáo.
Lần hội nghị này chủ yếu là thảo luận việc đi tham quan khu giải trí, từ hai ngày trước, các câu lạc bộ đã báo cáo về các hoạt động họ định tổ chức ở khu giải trí. Qua mấy ngày điều chỉnh lại, họ đã thống nhất được về danh sách các hoạt động, chỉ cần giải quyết thêm vài chuyện lặt vặt nữa, ngày mai có thể nộp quyết định chính thức cho trường.
Hội nghị cứ thế thong thả tiến hành, mỗi người hầu như đều đem toàn bộ tâm tư thảo luận, hi vọng có thể tranh thủ làm xong để sớm chấm dứt hội nghị. Vì chuẩn bị cho chuyến tham quan này, từ một tuần lễ trước bọn họ đã bắt đầu bận rộn cho kế hoạch tuyên truyền. Đợi xong giai đoạn thảo luận này, họ còn phải gấp rút chuẩn bị cho việc an bài nhiều thứ khác nữa.
Khóe mắt vô tình liếc về phía người ngồi trong góc, thấy cậu ta chuyên chú làm bài tập, Lãnh Linh Dạ lại đem sự chú ý chuyển vào hội nghị.
Từ khi Mâu Thần An nhập học đến nay, cậu luôn đi theo Lãnh Linh Dạ ra vào hội học sinh. Dĩ nhiên, cậu không phải là thành viên được chỉ định gia nhập hội học sinh, cũng không phải thành viên đương nhiệm, đây chỉ thuần túy là do Lãnh Linh Dạ để cậu đi theo y mà thôi. Cậu không cần tham dự hội nghị, cũng không cần bưng trà rót nước, chỉ cần ngồi ở một góc đặc biệt chú tâm học tập.
Vốn là Mâu Thần An luôn ngồi ở trong phòng học chờ Lãnh Linh Dạ bận rộn xong hết với công việc ở hội học sinh trở về, nhưng có một lần Lãnh Linh Dạ về sớm, thấy cậu đang quét dọn, bên cạnh là những kẻ vốn phải đang trực nhật lại đứng nói chuyện phiếm, y lập tức minh bạch chuyện gì đã xảy ra.
Hàn băng trong mắt lên tới cực điểm, cả người tỏa ra khí tức âm trầm đến mức không ai dám đến gần. Chuyện Lãnh Linh Dạ đột nhiên về sớm này cả bọn chưa ai ngờ tới, phút chốc bắt gặp sự âm lãnh trong cặp mắt phượng kia, trong đầu bọn họ chỉ còn tồn tại một ý niệm duy nhất: Trốn.
Chưa bao giờ thấy qua Lãnh Linh Dạ đáng sợ như thế, cả đám đồng loạt hướng về cửa ra vào, nhưng giây tiếp theo bước chân đã đông cứng. Cánh cửa đang rộng mở, theo bàn tay to lớn thon dài một tiếng “răng rắc” đã đóng lại, lối ra vào mang hi vọng sống cứ như thế bị cắt đứt. Muốn đi ra ngoài, tất nhiên phải bước qua Lãnh Linh Dạ để mở cửa, nhưng chẳng ai dám bước một bước chứ đừng nói là bước qua y.
Cả đám có thể nói là run như cầy sấy nhìn chăm chú Lãnh Linh Dạ tiến về phía nam sinh phía trước đang tái nhợt cả mặt. Y mở miệng hỏi, mỗi một chữ phát ra thì nhiệt độ như giảm xuống một phần.
“Là ngươi bắt cậu ta quét?”
“Tôi…” Mới được một chữ, nam sinh đã thốt không ra tiếng nữa, thật sự là ánh mắt kia làm sau lưng y lạnh buốt. Sớm biết chuyện này sẽ bị Lãnh Linh Dạ bắt gặp, có cho vàng hắn cũng không dám sai Mâu Thần An quét dọn dùm hắn.
“Ai cho phép ngươi được quyền sai bảo cậu ta? Ta có đồng ý sao?” Cắt ngang lời nam sinh, Lãnh Linh Dạ bất ngờ bóp chặt cổ của hắn, chậm rãi nâng hắn lên.
Đột nhiên hít thở không thông làm cho nam sinh trừng to đôi mắt, mồm há rộng ra, theo phản xạ có điều kiện định đưa tay lên kéo cánh tay đang bóp cổ mình ra, lại bị người kia “răng rắc” hai tiếng bẻ gẫy luôn đôi tay.
Trong căn phòng yên tĩnh, hai tiếng xương cốt đứt gãy thanh thúy vang lên, truyền thẳng vào tai những ai ở đó, mặt mọi người ai nấy đều trắng xanh, nỗi sợ hãi từ trong tâm lan ra tứ chi toàn thân, cả người như bị giam trong hầm băng cứ run lên không ngừng.
Cảnh tượng tàn khốc trước mắt khiến bọn họ không có dũng khí đứng ra ngăn cản, chút khí lực còn sót lại chỉ để giúp đôi chân chống trụ trên mặt đất.
Nam sinh bị trật khớp xương đau đến tái nhợt, hai tay vô lực rủ xuống hai bên, tiếng kêu đau đớn bị nghẹn lại trong cổ, chỉ có thể vô lực phát ra một hai tiếng nức nở nghẹn ngào. Cần cổ lại bị tăng thêm chút lực siết chặt, cuối cùng chỉ còn tiếng thở thoi thóp. Không khí không lưu thông làm đầu hắn bắt đầu choáng váng, nỗi sợ hãi tiến gần đến cái chết làm hắn sợ hãi trừng to mắt.
Ngay khi nam sinh kia gần như đã bất tỉnh, một âm thanh chợt vang lên phá vỡ sự yên lặng:
“Thiếu gia, đừng mà!” Từ trong nỗi khiếp sợ hồi phục lại, Mâu Thần An vội vàng chạy đến bên cạnh Lãnh Linh Dạ, chụp lấy cánh tay trái của y, muốn y buông cần cổ nam sinh kia ra: “Thiếu gia, anh mau buông tay, hắn đã sắp bất tỉnh rồi!” Cậu không thể để cho nam sinh kia chết, nếu hắn chết, thiếu gia sẽ… Nghĩ đến Lãnh Linh Dạ có thể bị cảnh sát bắt đi, cậu lại càng dùng sức mở tay y ra.
Tiếng gọi ầm ĩ làm Lãnh Linh Dạ nhìn về phía người bên cạnh, chỉ thấy trong đôi mắt đen láy kia đong đầy lo lắng, hi vọng, cô đơn, nhưng tuyệt không có sợ hãi.
Cậu không sợ y…
Nhận thức được điều này làm cho nội tâm lạnh như băng ở đáy hồ khơi dậy một tầng rung động, y vẫn biết rõ cậu luôn không sợ y, cho dù y thiếu chút nữa đã giết người, cậu cũng không biểu hiện ra một tia sợ hãi.
Lãnh Linh Dạ hiểu rõ, y có phẫn nộ thế nào cũng không có khả năng làm cho hai tay mình dính đầy máu tươi, y không có ngu xuẩn như vậy. Y buông cánh tay đang bóp chặt ra, lãnh đạm nhìn nam sinh dần trượt xuống đất, cố sức ho khan.
“Trước ngày mai, đừng để cho ta thấy mặt ngươi nữa.”
Ném lại những lời này, y kéo người bên cạnh đi thẳng ra khỏi phòng học. Tin rằng từ nay trở đi, không ai dám sai bảo Mâu Thần An làm bất cứ chuyện gì. Mà y cũng không cần lo lắng, hành động gần như giết người của y nhất định sẽ lan truyền khắp trường, tình cảnh vừa nãy đã đủ khiến cho bọn họ nhớ kỹ cả đời.
Nhìn bóng lưng lạnh lẽo phía trước, Mâu Thần An thấy bất an, vô thức bước nhanh hơn, vài lần cậu muốn mở miệng gọi nhưng lại không biết muốn nói gì nên đành ngậm miệng lại. Đi qua đường mòn thênh thang, tiến đến tòa nhà màu trắng, lướt ngang một đám người trợn mắt há mồm, bước vào gian phòng ở lầu hai. Cửa phòng vừa đóng sập một tiếng, giây tiếp theo cậu liền cảm nhận được lưng đã bị áp mạnh vào cửa, tiếng kinh hô không kịp vang lên thì đã bị một đôi môi nóng bỏng phong bế.
“Ngô!”
Mở to đôi mắt ngây ngốc nhìn Lãnh Linh Dạ đang gần ngay trước mặt, đôi mắt phượng của y nhiễm đầy dục vọng ham muốn làm cho Mâu Thần An vô thức mở to miệng, điều này càng giúp y dễ dàng xâm nhập. Khoang miệng cậu bị chiếm cứ thô bạo, cánh tay y cũng luồn vào bên trong quần áo, không ngừng vuốt ve da thịt ngăm đen.
Cường thế cưỡng đoạt làm thân thể Mâu Thần An khẽ run lên, cậu theo bản năng ôm chặt thân hình to lớn kia, nướt bọt không kịp nuốt vào chảy xuống phía dưới, thấm ướt một mảng lớn quần áo. Đợi đến lúc hai người tách ra thì Mâu Thần An đã toàn thân xích lõa ngồi trên người Lãnh Linh Dạ, cánh mông không ngừng bị xoa nắn như muốn áp chế lửa nóng, tiểu huyệt phía sau cũng bị một ngón tay thon dài xâm nhập.
“Ân… Cáp a…”
***
Đến khi Mâu Thần An khôi phục ý thức thì cậu đã nằm ở trên giường, trong cơ thể tràn đầy chất lỏng nhầy nhụa, không cần nói cũng biết là do ai đó dưới tình huống nào làm ra, từ lần đầu tiên cùng Lãnh Linh Dạ phát sinh quan hệ đến nay cậu cũng đã quen thuộc rồi.
Lúc đầu, cậu dĩ nhiên không biết gì cả, mày mò tìm hiểu thì chỉ nhận được những ánh mắt mập mờ. Khi đó cậu cũng không hiểu rõ ánh mắt ấy là sao, chỉ đến khi tiếp xúc với sách giáo khoa về “Chăm sóc sức khỏe” cậu mới biết được hành vi của cậu cùng Lãnh Linh Dạ gọi là gì.
Bất quá, chuyện này nói sau, mà cho dù cậu có biết rõ hai người nam nhân mà phát sinh quan hệ là chuyện cấm kỵ đi nữa, với sự bá đạo của Lãnh Linh Dạ thì y cũng không cho phép cậu cự tuyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...